Hương Mật Tựa Khói Sương - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hương Mật Tựa Khói Sương


Chương 26


Cầm lông gà làm lệnh tiễn.

Thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy! Ta trầm ngâm suy nghĩ, thì ra câu nói này hoàn toàn không phải là điển cố. Không ngờ Phượng Hoàng vốn là một con chim mình cắm đầy lệnh bài, thật đáng thương làm sao.

Ta không phải Phượng Hoàng, đương nhiên không có thói quen cắm lệnh bài khắp người chạy lung tung, lúc trước không hiểu chuyện, hôm nay đã rõ rồi, tất nhiên sẽ không dùng lông phượng làm trâm gài tóc nữa, thế là, vào sau khi vào Nam Thiên Môn liền đổi một đoạn cây nho cài tóc lại, đem lông phượng nhét vào tay áo.

Tiệc chúc thọ của Thiên Hậu sức phô trương quả nhiên không giống bình thường, đưa mắt nhìn quanh, thần tiên từ khắp mọi ngả đường chen nhau mà tới, rộn ràng nhốn nháo cỡi trên những đụn mây cùng hướng về phía Tử Phương Vân Cung, tuy là đám mây dưới chân ta đây không lớn cho lắm, vậy mà suýt nữa cũng bị chen cho tan tác ngay ngoài cửa điện, cũng may Phác Xích Quân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, mới có thể an toàn chạm đất.

Trong điện tràn ngập tiên khí, ta tìm một chỗ khuất giản dị vắng người thoả mãn ngồi xuống, không ngờ Phác Xích Quân cũng đến bên cạnh nhặt lấy một miếng bồ đoàn (tấm đệm tròn bằng cói, dùng để lót khi ngồi xếp bằng trên đất), lóng nga lóng ngóng xếp bằng ngồi xuống, ta vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Phác Xích Quân dẫn đường rất giỏi, tại hạ vô cùng hài lòng. Bây giờ, Phác Xích Quân có thể trở về rồi.”

Phác Xích Quân chớp mắt kinh ngạc, bất chợt ôm lấy ngực mình, cất giọng bi thương thảm thiết: “Tiểu Nhị Tiên qua cầu rút ván thật là quá nhanh, khiến người ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý gì cả!”

“Vậy chứ, bây giờ Phác Xích Quân đã chuẩn bị xong chưa. Nhưng mà, không biết Phác Xích Quân cần chuẩn bị bao nhiêu thời gian?” Làm trái cây như bọn ta từ xưa đến nay luôn luôn rộng rãi hiền hoà nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

Phác Xích Quân vẫn đang ôm lấy trái tim nghiêm túc suy tư một lát rồi nói: “Tại hạ yếu đuối mỏng manh, sợ là một chút thời gian thì chưa thể lấy lại tinh thần được.”

Ta nhíu nhíu hai hàng lông mày, Phác Xích Quân cười hì hì nói tiếp: “Tại hạ trên biết thiên văn dưới biết địa lý, không những có thể dẫn đường, còn có thể làm bạn hầu chuyện với Tiểu Nhị Tiên, xua bớt khoảng thời gian nhàm chán giữa bữa tiệc ồn ào lộn xộn này.”

Ta 「©xmydux.」 nhìn các vị thần tiên đang trò chuyện to nhỏ với nhau chung quanh, không có lấy một nửa người mà ta quen biết, thôi được, tạm thời giữ lại tên thủy yêu này làm bạn vậy.

Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa một trận sương khói mờ mịt bay qua, một nữ thần tiên xinh đẹp thanh tú thướt tha vào điện. “Đây là Dao Cơ, Vu Sơn Thần Nữ, duyên dáng xinh tươi, nổi danh Thiên Giới, chậc chậc, trong số các tiên cô nàng là người quyến rũ nhất. Có điều, xinh tươi thì xinh tươi, nhưng eo lại to đến một thước tám (60cm), hơi thiếu một chút mảnh mai yếu đuối.” Phác Xích Quân ‘trên biết thiên văn dưới biết địa lý’ ghé vào bên cạnh ta rù rì.

Chỉ chốc lát sau, lại có một nữ thần tiên yểu điệu thướt ta tiến vào, “Ồ, đây là Nữ Anh của Tương Thủy, tuy rằng bàn tay có hơi lớn, nhưng lại ôn nhu mềm mại khiến người ta thương yêu, nam nhân mà, khoái nhất là loại này, ngài nói có phải không?” Phác Xích Quân ‘trên biết thiên văn dưới biết địa lý’ vỗ vỗ lên vai ta muốn tìm kiếm sự đồng tình, mắt thấy Nữ Anh kia được hai người tiên nga dìu ở hai bên nhưng bước đi vẫn cứ liêu xiêu muốn ngã, ta cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình, nhưng Phác Xích Quân lại than: “Có điều yếu đuối như một miếng tàu hũ vừa cầm đã nát cũng chẳng hay ho gì, vẫn cần có thêm chút anh khí.”

Đang nói đến anh khí, thì kiếm khí lại lóe lên, một nữ tiên thân đeo bội kiếm sắc bén bước qua cửa, mày liễu dựng ngược, ánh mắt bén ngót. “Ô, đây chính là Tinh Vệ (*) của Điền Hải. Quả thật là một nữ trung hào kiệt! Một đống đá nhỏ đã khiến Đông Hải lão Long Vương vô cùng sầu khổ ai oán, nghe nói dạo gần đây đang thương lượng với Nam Hải Long Vương để mượn đất dọn nhà.” Phác Xích Quân ‘trên biết thiên văn dưới biết địa lý’ tiếp tục bát quái (tám chuyện), “Có điều, lúc nào cũng đánh đánh đấm đấm, khắp thiên hạ e là không có mấy nam thần tiên có thể chịu đựng được.”

(*) nếu thích có thể tìm đọc thêm sự tích nàng Tinh Vệ lấp biển

Sau khi bình phẩm thêm tướng mạo, ưu khuyết, sở thích cùng tính cách của khoảng tám, chín tiên cô gì đó, ta phải thừa nhận, kỳ thực Phác Xích Quân này vốn bị mắc chứng bệnh buôn chuyện nói nhiều, liền ngắt lời nói: “Phác Xích Quân hiểu biết quả là nhiều.”

“Đúng vậy!” Phác Xích Quân diễm lệ bỗng giũ giũ vạt áo, vẻ đắc ý trông như sắp sửa hụt hơi đến nơi, “Nhớ lại năm xưa, cuốn 《 Lục Giới Mỹ Nhân Thưởng Tích Bảo Điển 》 vốn rất thịnh hành chính là do một tay tại hạ biên soạn, hiện tại chỉ còn lại một bản. Đáng tiếc ngày nay vị thế mỹ nhân dần dần suy yếu, thua xa năm xưa, nghĩ đến Hoa Thần Tử Phân năm ấy, đó mới thật sự là một người thập toàn thập mỹ, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh.” Phác Xích Quân lắc đầu siết tay.

Ồ, Hoa Thần lão nhân gia ư, ta liên tưởng đến cái mộ phần đơn độc nọ, quả thực vô cùng bạc mệnh.

“Dạ thần đại điện hạ giá đáo! Hỏa thần nhị điện hạ giá đáo!” Tiểu tiên thị ngoài cửa điện vung cây phất trần, cao giọng xướng lên. Phác Xích Quân bộ dạng hùng hồn đang ôm lấy bả vai ta, nước bọt bay tung tóe vô cùng kích động, “Nghe nói Hoa Thần kia…”

Ta chợt cảm thấy mây đen u ám phủ kín trên đầu, ngẩng đầu tìm kiếm, ô, là cái tên Phượng Hoàng ánh vàng rực rỡ đang ngồi xuống ở phía trên điện, đầu mày nhíu chặt, đôi mắt phượng như mũi dùi nhọn hoắc phóng thẳng trúng phóc ngay cái góc ta 「©xmydux.」 đang ngồi. Khiếp, thị lực của gã này quả nhiên là tinh tường. Chỉ có điều, hình như không được thân thiện cho lắm, chẳng lẽ sự việc đã bại lộ, sau khi tỉnh rượu đã nhớ ra ta gạt của hắn ba trăm năm tu vi rồi sao?

Nghĩ vậy, ta liền ‘bịt tai trộm chuông’ quay đầu sang hướng khác, làm bộ không nhìn thấy hắn, mặc kệ ánh mắt bén như đao kiếm của hắn chém sắt như chém bùn ở trên đỉnh đầu của ta.

Ta quay đi không có cố ý nhưng vừa quay liền nhìn thấy Tiểu Ngư tiên quan, đôi mắt sáng như sao kia hình như cũng chiếu đến góc phòng nơi ta ngồi, sắc mặt có chút kinh ngạc cổ quái, nhìn ta, dường như ngoài ý liệu, lại dường như đều ở trong dự liệu. Ta mỉm cười với hắn, nhưng hiếm khi thấy hắn không cười đáp lại, tựa như đang rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Chẳng lẽ đang trách ta phá kết giới của hắn một mình chạy tới Thiên Giới hay sao?

“Thuỷ thần giá đáo, Phong Thần giá đáo!” Tiểu tiên thị này giọng nói to thật, ta đang chột dạ, lại nghe tiếng hét của hắn, trái tim suýt nữa lọt ra ngoài luôn.

Chỉ thấy Thái Sơn đại nhân của Tiểu Ngư tiên quan cùng một vị Tiên Cô đoan trang một trước một sau nhẹ nhàng nhập điện, hai người khiêm tốn mời nhau ngồi, mời qua mời lại ước chừng khoảng nửa chung trà, Phong Thần mới miễn cưỡng ngồi xuống trước, thật đúng là một đôi thần tiên quyến lữ tương kính như tân.

“Một đôi oán ngẫu, ôi, oán ngẫu (hôn nhân không hạnh phúc)!” Phác Xích Quân lại lải nhải bên tai ta.

Thủy thần vẫn y như ta đã gặp hôm nọ, thần sắc khoan thai lãnh đạm, khí chất thập phần thần tiên, dáng vẻ thiên hạ đại đồng, vạn vật vào mắt nhưng vạn vật đều là không, thập phần đạt đến cảnh giới, khiến ta cực kỳ hâm mộ.

Tiểu Ngư tiên quan quay sang gật đầu với hai người bọn họ, hai người cũng đáp lại một lễ.

Giữa lúc qua lại như thế, lại có một đội thần tiên ồ ạt lũ lượt kéo vào, vị tiên cô dẫn đầu vô cùng rực rỡ, trên người khoác một chiếc khăn quàng lông vũ vô cùng lòe loẹt, trái phải hai bên oanh oanh yến yến chen chúc nhau càng làm tăng thêm khí thế. Hiếm khi thấy Phác Xích Quân vẫn chưa lên tiếng bình phẩm một câu, ta ngẫm nghĩ chẳng lẽ đây chính là người được chúc thọ hôm nay —— Thiên Hậu.

Không ngờ vị Thiên Hậu này tự ý tách ra một mình đi tới phía trên điện, cúi chào Tiểu Ngư tiên quan và Phượng Hoàng, nói: “Điểu tộc Tuệ Hòa ra mắt nhị vị điện hạ.” Ack… Thì ra không phải Thiên Hậu, mà là thủ lĩnh điểu tộc Khổng Tước đã bị Trường phương chủ cắt đứt nguồn lương thực mấy chục năm, có lẽ dạo gần đây đã được cơm no áo ấm trở lại, nên sắc mặt mới hồng hào rạng rỡ như thế, bầu đoàn tiên tử chim chóc sau lưng tinh thần cũng rất khỏe khoắn.

“Ngoại trừ các Tiên [Tử, Tinh] Linh của Hoa Giới, tiệc chúc thọ lần này của Thiên Hậu quả thật trên trời dưới đất, một nữ thần tiên cũng không bỏ sót.” Phác Xích Quân trầm ngâm nói: “Hẳn là muốn mượn cơ hội này giải quyết luôn mối nhân duyên của Hỏa thần đây mà.”

Ài? Thì ra là tuyển vợ cho Phượng Hoàng.

Một vị thần tiên bên cạnh vuốt vuốt bộ râu bạc dưới cằm, cất giọng uyên thâm nói: “Vị đạo hữu này nói có lý lắm, lão hủ cũng nghĩ như vậy.”

Trong chốc lát, mấy vị thần tiên chung quanh đều quay đầu lại phụ họa theo, ai nấy hứng thú dạt dào, ông một lời ta một câu, thảo luận vô cùng sôi nổi. Thật đúng là “thiên nhai hải giác hữu cùng thì, bát quái miên miên vô tuyệt kỳ” (chân trời góc biển đều có giới hạn, còn chuyện ngồi lê đôi mách thì miên man không bao giờ kết thúc).

Ta tránh sao khỏi bị lây nhiễm, cũng hăng hái hào hứng gia nhập vào dòng nước lũ bát quái này, nghe Phác Xích Quân dẫn đầu các vị thần tiên đem các tiên cô, tiên nga đang hiện diện trong điện ra so sánh, ta ngắm nghía Khổng Tước Tiên đang đứng bên cạnh Phượng Hoàng rì rầm to nhỏ, nhất thời có một linh cảm.

“Ta cược hai trái bồ đào, Khổng Tước Tiên thắng.” Ta thận trọng đặt tiền cược lên chiếc bàn dài, hai quả bồ đào xanh xanh tròn tròn lăn qua lăn lại, tròng mắt của mấy vị thần tiên chung quanh cũng lăn qua lăn lại theo, một lát sau…

“Ta cược một chén Quỳnh Lộ, Dao Cơ thắng.”

“Ta cược một hạt tiên đan, Tinh Vệ tiên tử thắng.”

“Ta cược một sợi tua đeo kiếm, Cát Quang nữ thần thắng.” …

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều nhao nhao, chiếc bàn dài trước mặt đầy ắp đồ vật. Ha ha, khẳng định cuối cùng toàn bộ thuộc về 「©xmydux.」 ta. Ta hiền lành nhìn hai người phía trên điện, Phượng Hoàng phối với Khổng Tước, hai con chim xanh đỏ sặc sỡ, nhìn kiểu gì cũng thấy phù hợp!

Một tiểu tiên đồng vất vả lắm mới chen được đến cạnh chiếc bàn dài, trong tay cầm một củ nhân sâm, vẻ mặt phân vân không biết cược cho ai, “Thế nhưng, thế nhưng Nhị điện hạ hình như thích nam thần tiên, nghe nói hồi trước trong Tê Ngô cung có một thư đồng thanh tú rất được Nhị điện hạ yêu thích, theo hầu Nhị điện hạ mọi lúc mọi nơi, sau lại vì Nhị điện hạ, dùng phép thuật hóa thành một nữ tiên tử, liền bị Nhị điện hạ bỏ rơi luôn.”

Ack, không ngờ Phượng Hoàng lại là một con chim bội tình bạc nghĩa.

“Ừ, nhắc đến việc này, lão hủ cũng có nghe nói, có điều nghe nói tiểu thư đồng kia hồng hạnh vượt tường nhìn trúng Kế Đô tinh quân, Nhị điện hạ nhất thời bị tổn thương, mới trục xuất hắn ra khỏi cung.” Lão thần tiên cao thâm kia nói xen vào.

“Sai rồi, sai rồi, nghe nói tiểu thư đồng này không biết tự lượng sức mình, cùng với Nhị điện hạ để mắt đến Nguyệt Bội tinh sứ của Cửu Diệu Tinh Cung…” Một vị thần tiên khác phe phẩy cây quạt nhịn không được xía vô.

Ta thiền trong chốc lát, cầm lấy củ nhân sâm tiên đồng kia đặt trên bàn, trang trọng nói với với Phác Xích Quân bên cạnh đang khoác vai ta, mắt long lanh dán chặt vào trận bát quái: “Nhân sâm rất khúc khuỷu, còn có rất nhiều râu.”

Ngoài điện, tiểu tiên thị to họng vung phất trần, lanh lảnh nói: “Thiên đế giá đáo! Thiên Hậu giá đáo!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN