Hương Vị Chocolate
Chuyện ở nhà hàng
Nhưng đúng thật là “tiền nào của nấy”, khi vừa bước vào đây, Nhược Vũ cứ ngỡ như mình vừa lạc vào tiên cảnh. Seri như một sơn cốc xinh đẹp hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không mang theo vẻ vội vã của một thủ đô lớn như Bắc Kinh, càng không mang theo sự bận rộn của những công ty đang phát triển, mà Seri mang theo một sự bình yên đến khó tả, là một nơi rất đáng để những ai muốn gạt bỏ những phiền muộn mà tìm về. Tô Nhược Vũ cô cũng không ngờ tại một thành phố lớn như Bắc Kinh mà cũng còn tồn tại một chung cư như thế này.
Chung cư có tất cả 17 tầng, có đầy đủ tất cả các tiện nghi như một ngôi nhà ở thật sự; Có hai bãi đậu xe, một dành cho xe của những hộ dân bình thường, một bãi còn lại là dành cho những khách hàng VIP ở đây, hai bãi đậu xe được cách nhau một lối đi với những bông hoa xinh đẹp được những người thợ cắt tỉa gọn gàng. Trên sân thượng là một bể bơi công cộng cực lớn, một công viên công cộng để những hộ dân ở đây có thể thư giãn vào sáng sớm hay chiều tối, đây còn có cả phòng tập Gym cho nam và khu chăm sóc sắc đẹp dành cho nữ …
Nhưng những điều này điều không thể khiến Nhược Vũ chú ý bằng vườn hoa phía sau chung cư, một vườn hoa vừa nhìn vào đã cho con người ta cảm giác cực kỳ dễ chịu, được trồng hơn hàng trăm loại hoa với những mà sắc và chủng loại khác nhau, những bông hoa mang đến cho cô một sự bình yên đến lạ kỳ, một cảm giác mà từ ngày mẹ ra đi cô đã không còn nữa, cô như được sống lại những ngày tháng vô âu vô lo bên những người thân …
Thế nên sau khi được nhân viên dắt đi tham quan, cô mới phát hiện mình không uổng tiền.
Tham quan khắp xung quanh rồi cũng đến căn hộ của cô, căn hộ không quá lớn cũng không quá nhỏ với ba phòng ngủ, một phòng sách, một nhà bếp và một phòng khách. Lấy màu cafe làm chủ đạo cùng ánh đèn vàng, cả căn hộ trở nên cực kỳ ấm áp, ấm áp như đang trở về gia đình của chính mình vậy.
Sau khi thu xếp xong đồ đạc cũng đã hơn ba giờ chiều, cả hai người đều đã mệt lả, ngồi trên sofa, Julia cất giọng: “Này, công ty cậu chẳng có chút thành ý gì cả, dù gì đi nữa cậu cũng là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng được mời về mà chẳng thấy ai ra đón cậu cả, còn nữa, chẳng phải tập đoàn lớn bây giờ đều cung cấp nhà ở cho nhân viên cấp cao sao, sao cậu chẳng có gì cả. Haizz… theo tớ thấy tập đoàn đó chẳng có chút thành ý gì cả, cậu mà làm cho họ là một sai lầm lớn đấy!”
Tô Nhược Vũ từ trong bếp mang ra hai tách cafe, đưa cho Julia một tách còn mình cũng giữ lại một tách, hương cafe nhanh chóng lan tỏa khắp khác căn phòng, tỏa ra bốn phía, những làn khói mỏng hòa quyện vào nhau rồi biến mất trong không khí, vô cùng huyền ảo.
Cô cất giọng :”Không phải do người ta không có thành ý đâu. Lần này là do tớ về trước hai ngày so với kế hoạch nên họ cũng không biết nữa; Còn về việc chỗ ở, hôm trước người đại diện của Tập đoàn Nguyệt Dạ cũng có nói với tớ nhưng tớ muốn sống tại một nơi yên tĩnh nên đã từ chối. À, đúng rồi khi nào cậu mới đến Trường Đông Y vậy?”
“Ngày mai, sáng sớm mai tớ sẽ đến đấy để bàn về thủ tục, chắc khoảng một tuần nữa mới chính thức làm đề tài nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ấy, tớ sẽ ở tại ký túc xá của trường để tiện nghiên cứu. Thế nên, bây giờ cậu có điều gì muốn nói với tớ thì cứ nói mau đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đấy!”
“Có!”. Nhược Vũ nở nụ cười nói.
“Là gì vậy? Cậu đừng nói với tớ những câu đại loại như không có tớ cậu sẽ không sống nổi nha, mặc dù tớ biết từ năm mười tuổi cậu đã tiếp xúc với tớ nhưng tớ không thích ‘ăn thịt đồng loại đâu nha’.”
Tô Nhược Vũ liếc nhìn cô từ trên xuống, nhìn đến nổi cả người cô sởn cả gai ốc rồi mới lên tiếng :”Quen biết nhau lâu như vậy, giờ tớ mới biết cậu mắc chứng hoang tưởng nặng. Tớ cảm thấy lo cho tương lai sau này cho tương lai sau này của cậu quá, ai mà chịu chấp nhận một bác sỹ với tâm lý không ổn định chứ!” rồi cô lại lắc đầu tiếc nuối “Tớ chỉ muốn nói, hai hôm trước cậu còn thiếu tớ hai vạn, thế nên cậu dù có nghiên cứu, học tập gì cũng đừng quên chuyện này, nhà cậu giàu như vậy mà để thiếu tiền mình thì không hay đâu, lỡ bố mẹ cậu biết chuyện này sẽ đau lòng lắm!”
“Tớ có nói là không trả đâu, sao cậu keo kiệt thế hả? Tớ chỉ muốn tự lập mới không dùng tiền của bố mẹ thôi mà, khi nào có tớ sẽ trả.”
“Thôi được rồi, đùa xíu mà, bây giờ mình đi ăn gì đó đi, tớ đói rồi!”
“Được, vậy mình đi.” Nói thật lòng từ lúc ăn trên máy bay đến giờ cô chưa ăn gì nên nghe Nhược Vũ nói vậy cô cũng đói rồi.
“Được, đi thôi, lần này tớ trả.” Ngừng một chút cô lại nói tiếp “Cộng vào tiền cậu thiếu tớ, lần sau cậu trả luôn một thể vậy”
“Cậu ….”
***
Khi hai người dùng bữa tại một nhà hàng món Hoa truyền thống, nằm ngay trên đường Bắc Tam Hoàn, xong cũng đã 6 giờ, khi ra đến taxi Nhược Vũ phát hiện mình bỏ quên đồ nên quay trở lại lấy, Julia ở trên xe đợi cô. Cô nhanh chân vào lấy và cũng bước nhanh trở ra.
***
Cùng lúc ấy, có hai người đàn ông cũng đang tiến vào nhà hàng. Hai người đều ăn vận rất nghiêm chỉnh. Người nào cũng nổi bật nhưng có lẽ khiến các cô gái phải ngẩn ngơ là người đàn ông phía trước. Tuy vận lên người bộ vest công sở chỉn chu nhưng từ anh ta vẫn toát lên một nét mị hoặc phong trần, càng như một công tử phong lưu làm bao người si mê. Có biết bao cô gái khi lướt qua anh đã phải ngoảnh đầu nhìn lại bởi anh quá tuấn tú, chỉ riêng vóc dáng cao của anh đã thu hút người nhìn huống hồ chi anh lại có một gương mặt điển trai, đến mức có khi con gái còn phải ganh tỵ. Mà anh cũng rất ‘hợp tác’, mỗi khi có một cô gái nào nhìn lại, anh cũng đều nở một nụ cười ‘mê hoặc’ mà nháy mắt lại, cực kỳ ra dáng một thiếu gia ăn chơi, hoàn toàn không phù hợp với bộ quần áo trên người anh, làm người đàn ông phía sau phải lắc đầu khó xử.
Người đàn ông phía sau cất giọng: “Giám đốc Hàn, khách hàng mà chốc nữa chúng ta tiếp rất quan trọng, thế nên cậu phải cư xử cẩn thận một chút, không được làm phật lòng họ. Còn nữa, Chủ tịch có dặn bất cứ mọi giá nào cũng phải ký được hợp đồng này, nếu không cậu …”
” Nếu không thì tôi sẽ thế nào? Anh không cần nói tôi cũng sẽ biết, anh ấy sẽ trừ lương tôi chứ gì, còn cấm tôi không được chạm tay vào xe đua nữa, cấm ra khỏi nhà để tự mình kiểm điểm, còn …”
“Giám đốc Hàn, anh phải hiểu Chủ tịch cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Tôi hiểu, nhưng cách làm của anh ấy quá cực đoan, tôi có phải trẻ con đâu chứ, tập đoàn Nguyệt Dạ lớn như vậy không thiếu các nhân tài, vì sao cứ ép buộc tôi làm những gì mình không thích chứ?” Người đàn ông cất giọng ai oán.
“Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ hiểu được nỗi khổ của Chủ tịch thôi. Ngài ấy ngoài lạnh trong nóng mà.”
“Tôi biết anh là người do một tay anh họ tôi đào tạo nhưng Bạch Hiên, tôi phải nhắc nhở anh một câu, hiện tại Hàn Tử Hạo tôi mới là cấp trên trực tiếp của anh, thế nên anh đừng suốt ngày bên vực anh ấy như vậy chứ. Hiểu chưa?” Ngừng một chút, anh quay ngược lại sát gần Bạch Hiên, nở nụ cười mờ ám. “Hay là anh cũng giống mấy cô nhân viên kia ‘thầm thương trộm nhớ’ anh họ tôi.”
“Cậu muốn nghĩ sao cũng được, mặc dù cậu là cấp trên trực tiếp của tôi nhưng trước nay tôi luôn nhận lương của Chủ tịch, người có thể ra lệnh cho tôi cũng chỉ có ngài ấy, tôi không có nghĩa vụ phải giải đáp thắc mắc cho cậu.” Nói rồi anh lướt nhanh qua, tiến về phía trước.
“Anh dám …” Hàn Tử Hạo tức giận bước nhanh theo, trong lúc vô tình đã va phải một bóng dáng, khiến cả hai phải cùng ngã ra sàn.
Giống hệt như tình tiết như những bộ phim truyền hình khi nữ chính gặp nam chính, nhưng lần này …
Anh đứng dậy cũng chẳng thèm quan tâm người kia ra sau, chỉnh lại quần áo rồi rời đi.
Cùng lúc đó, tiếng của Tô Nhược Vũ vang lên:”Anh kia, nhà anh không có dạy anh phép lịch sự tối thiểu hay sao? Đụng trúng người còn không biết xin lỗi.”
Anh xoay người lại: “Tôi còn chưa trách cô làm lỡ hẹn của tôi là may mắn cho cô lắm rồi mà bây giờ còn bắt tôi xin lỗi cô. Trong từ điển của tôi chưa không có từ ấy!” rồi anh tiến sát cô hơn “Hay là cô thấy tôi quá đẹp trai mà nhào tới, rồi lại giở trò gây ấn tượng, nói thật cô cũng rất xinh đẹp…” Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, gương mặt đầy hứng thú.
Còn gương mặt xinh đẹp cô càng lúc càng tức giận, bỗng cô nhìn anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Khi nhìn thấy nụ cười ấy, bỗng cảm thấy bất an. Quả nhiên, cô giơ tay túm lấy cổ áo của mình, rồi hét lên:” A… Sàm sỡ!”
Sau đó cô bỏ chạy nhanh khỏi nhà hàng, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng sợ dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người …
Tất cả đều nhìn anh đầy phẫn nộ, thì thầm to nhỏ, có người còn cố tình nói to:”Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà, nhìn cũng cao ráo tuấn tú, vậy mà lại làm mấy trò này … thật là đáng xấu hổ!”
Anh đứng đực ra đó, tay nắm thành quyền:”Chờ đó cô bé, cô chết chắc rồi!”
Khi xoay lưng lại thì một hình ảnh đập vào mắt anh, lần này đến lượt anh chết chắc …
Cách đó không xa, tầm chừng vài ba bàn …
Đối tác cùng Bạch Hiên đang nhìn anh sửng sốt …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!