Hương Vị Mật Ngọt - Chương 10: Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Hương Vị Mật Ngọt


Chương 10: Chương 10


Sáng sớm, cô tỉnh dậy nhưng chưa mở mắt, tay sờ mó tìm điện thoại.

Vô tình sờ vào người anh, cô thú vị sơ xoạc rồi còn khen ngợi:
– Oa…!ai đặt cái gối ôm sờ săn chắc thế?
– Cô sờ có thấy sướng không?
Cô hoảng hốt mở mắt ra, đập vào mắt cô là cơ thể quyến rũ của anh không mặc áo.

Cô lấy tay che mắt lại:
– Ối sao anh lại ở giường của tôi?
– Cô đoán xem đây phòng của cô hay phòng của tôi?
Cô nhìn xung quanh rồi ngại ngùng nói:
– Ờ ờm..

Phòng của anh.

Nhưng sau tôi ngủ đây? Không phải tôi ăn cơm với anh rồi..

rồi..
– Rồi cô vừa ăn vừa ngủ.

Đồ ăn trên bàn cũng là tôi dọn, chén bát cũng là tôi rửa.

Rồi còn bế cô lên đây.

Còn nhá, ngủ mà cứ đạp trúng người tôi, còn cứ ôm lấy tôi không buông.
– C-có..

chuyện đó sao..
– Có chứ sao không!?
Cô vội xuống giường, cúi đầu xin lỗi:
– Tôi xin lỗi!?
– Không sao.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh, phá tan bầu không khí gượng gạo:
*Hai con thằn lằn con..

đùa nhau cắn đứt cái đuôi..

..*

Cô ngỡ ngàng, còn anh ngại ngùng ôm lấy điện thoại và bấm âm lượng nhỏ lại.

Cô chỉ vào điện thoại của anh và nói:
– Chuông điện thoại của anh..giống chuông của tôi ghê.

Mới đầu tôi còn tưởng điện thoại tôi kêu ấy..
– V-vậy hả? Ch-chắc là mẹ thôi cài vào.
– Oh..

nghe điện thoại đi kìa!?
– À..

ừ..

ờm..
Anh lôi điện thoại ra và bắt máy, bên kia vang lên tiếng hét thất thanh của Mộng Khởi Lan làm anh với cô đang ngồi trên giường như muốn bay đi luôn:
– Thượng Tân Phong!? Bắt máy thôi mà lâu như vậy hả?Đúng thật là càng ngày càng không coi mẹ ra gì đúng không?
– Con nào dám!?
– Đừng ngụy biện.

Tiểu Đào khỏe chưa? Con bé đâu rồi?
– Dạ con đây ạ!
Cô nói vọng vào.

Mộng Khởi Lan thay đổi giọng nói 360°:
– Á..

con yêu của mẹ dậy rồi à.

Tối qua ngủ ngon không con? Phong nó có bắt nạt con không?
– Dạ con ngủ ngon.

Thượng Tân Phong thì không ạ.
– Thế ai bắt nạt con hả?
– Dạ có chứ ạ!?
Cô giật lấy điện thoại của anh, cầm nói thiên lôi thiên tướng:
– Để con kể cho cô nghe nha..
Anh kéo cô lại rồi giật lấy điện thoại trong tay cô, rồi nói:
– Là Thạc Hồng Na.

Cô ta tới đây xúc phạm tiểu Đào, còn đánh cô ấy.

Con đã cho cô ta ăn một bạt tai rồi ném ra ngoài rồi.
– Cái gì? Cái đứa con gái nhà họ Thạc đó á? Phải cho nó phá sản thôi.

Dám ức hiếp con yêu của mẹ..

hịc..
– Thôi cô ơi.

Cháu cũng đánh lại cô ta rồi.

Đau lắm chắc luôn.
– Không!? Không thể để yên cho nhà họ Thạc đó được!
Nói xong bà cúp máy, cô với anh ngồi nhìn nhau bất lực, anh than vãn:
– Rốt cuộc thì ai là con ruột ai là con ghẻ của mẹ thế hả?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô cầm mày đưa cho anh:
– Mẹ anh gọi.
Anh bắt máy:
– Chưa hết hả mẹ?
– Chuyện đã giải quyết xong.
– Nh-nhanh thế!?
– Đương nhiên, mẹ mà.

À tối con dẫn tiểu Đào qua nha ba mẹ ăn bữa cơm nhá.

Con bé nó mới hồi phục, qua đây mẹ tẩm bổ cho.
– Vâng! Được ạ!?
Anh cúp máy.

Quay lại nhìn cô rồi lên tiếng:
– Tiểu Đào!?
– Hả? hả?
– Tối..
– Hả?
– Tối qua nhà mẹ ăn cơm.
– Oh..

anh đừng dựa gần tôi..ơ mà khoan.

Bữa tôi có nhớ Đường Diệu Nhi nói anh độc ác, lành lùng rồi còn bị hủy dung mà nhỉ?
– Đó là tôi muốn thử Đường Gia thôi.

Chứ tôi vẫn đẹp trai vậy mà!? (kiêu ngạo)
– Ừm..

ừm..

đẹp trai lắm..
– Cô không thấy tôi đẹp trai hả?
– Đẹp trai dã man.
Anh đứng dậy và đi xuống giường.

Cô đi theo sau, đột nhiên anh dừng lại, cô đụng mũi vào người anh:
– Ây dô..(ôm mũi)
– Có sao không thế?
– Máu chảy rồi!
– Phét vừa thôi má.
– Sao đột nhiên anh dừng lại thế?
– Tôi đang suy nghĩ cô có đồ mặc chưa.
– Tôi á? Đầy!
Cô dẫn anh đi xem:
– Ta da..

nhiều không?
– Ờm..

nhiều..

nhưng mà..

thôi để tôi đặt cho cô mấy bộ khác.
– Lỡ không vừa với tôi thì sao?
– Chắc chắn vừa.

Hình như là: 80, 58, 85 thì phải!?
– Ồ..

ơ mà sao anh có số đo ba vòng của tôi?
– Tôi đoán lúc thay đồ cho cô đấy.
– L-lúc nào cơ?
– Ờm..

lúc cô ngất ở ngoài đường, hôm kia cô bị rớt xuống nước ngủ quên.
– Hể??
Cô ngại ngùng, anh chỉ cười một cái, cô liền bảo:
– Đúng vậy!? Anh cười nhiều lên.

Đẹp trai hẳn luôn ấy.
– Ehem~ đi đánh răng đi kìa!? À từ nay đừng có kêu cả họ cả tên của tôi nữa, kêu Phong hay gì đó đi cho ngắn gọn.
– Ồ..

Phong hay là chồng nhỉ?
– Sao cũng được!?
Anh ngại đi nhanh lên lầu.

Cô thì cười một vố lớn:
– Hahaha~ đùa à? Anh vừa mới ngại á? hahaha..
…—————-…
Nói qua về chiều cao của hai người:
+ Thượng Tân Phong: 1m91 nhe.
+ Lạc Đào: 1m70 nhe.
…—————-…
Gần tối, quản gia đưa cho anh và cô hộp đồ lúc sáng anh đặt.

Cô và anh về phòng thay.

Lúc sau, bước ra thì cô mới bảo:
– Ủa? Sao đồ của tôi với của anh giống nhau thế?
– Ờm…!không biết nữa.
Đồ của anh: Áo trong là áo caro đen viền trắng, áo ngoài đen, có cổ áo.

Mặc quần trắng, đi đôi giày thể thao.
Đồ của cô: Áo trong là áo caro đen viền trắng, ngoài là váy đen dài tới đầu gối, đi tất đen và đôi gày có gót thấp.
Cũng không nghĩ nhiều, cô với anh đi ra xe và rời đi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN