Hương Vị Mật Ngọt - Chương 15: Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Hương Vị Mật Ngọt


Chương 15: Chương 15


Mấy ngày sau…
Vào một ngày trời đầy âm u, do cơn mưa lớn dài ngày vừa qua.

Sáng đó, Phục Cảnh Triều gọi điện tới cho Thượng Tân Phong, hẹn anh đi khám phá rừng sâu với em gái cậu ta.

Chính là Phục Thanh Thanh.
Anh định từ chối, nhưng nhớ tới mấy ngày trước, khi cô say, cô cứ đòi đi chơi vì ở nha hoài chán nên anh đồng ý luôn.
Anh bảo cô mặc đồ đen bó người, trước khi tới nhà Phục Cảnh Triều anh có đưa cho cô một khẩu súng cầm tay, độ giật nhỏ, rất dễ dùng.

Và anh chắc chắn cô dùng được nên mới đưa.
Họ lên xe và rời đi.

Đứng từ xa đã thấy Phục Cảnh Triều và em gái cậu ta đứng trước cổng vẩy tay.
Xe dừng lại, cô và anh anh bước xuống.

Em gái cậu ta nhào tới ôm chầm lấy anh, anh lạnh lùng đẩy ra.

Phục Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt rất ghét bỏ hỏi:
– Chị là Đường Lạc Đào?
– Em là Phục Thanh Thanh?
– Đúng vậy!?
Phục Cảnh Triều đứng bên rìa thấy thế liền “ồ” và hỏi cô quen biết với em ấy à.

Nhưng cô bảo chỉ quen biết trong một lần bắt quả tang trà xanh.
Sau khi đã chuẩn bị đồ đạc lên đường, 4 người ngồi chung một xe tới bìa rừng.

Nơi này vừa mới mưa xong lên vô cùng ẩm ướt, trên lá còn đọng lại các hạt mưa, ếch nhái nhảy khắp nơi, tiếng động vật nhỏ kêu quanh tai, còn có tiếng lộp bộp nước từ trên cao nhỏ giọt xuống những chiếc lá phía dưới.
Họ đi vào, mặc giày chống thấm nước.

Nơi đây có vẻ rậm nên nước chưa kịp thoát vẫn còn đọng lại thành nhiều vũng dưới đất.
Sau khi tìm kiếm địa điểm dùng chân khá lâu, thì thấy một căn nhà hoang ở gần đó.

Thượng Tân Phong cảnh giác đi trước.

Mở tung cửa ra, không có ai.

Quan sát xung quanh, thấy chỗ này bị bỏ hoang khá lâu rồi nên họ quyết định dùng nơi này làm chỗ dừng chân.
Phía một nơi khác.
Một người phụ nữ ngồi trong bóng tôi nói với người đang đứng ngoài kìa:
– Anh nói bọn họ đi vào rừng?
– Vâng!?
– Hư..

cơ hội tốt đấy.

Tiêu diệt chúng đi.
– Vâng.

Tôi xin phép.

Dù trong bóng tối nhưng vẫn lộ ra nụ cười ma mị của cô ta.
Phía đám người Lạc Đào.

Họ chia nhau dọn dẹp ở đó, chỉ có Phục Thanh Thanh là lười biếng ngồi một chỗ và luôn có thành kiến lớn với cô.
– Chị gái kia.

Đằng kia chưa sạch kìa.
– Bên kia nữa kìa.

Chỗ đó toàn mạng nhện không kìa.
– Còn có dưới giường chị chưa quét…
– …
Cô không nói gì, làm theo lời của Phục Thanh Thanh.

Khiến anh trai cô ta lớn tiếng:
– Thanh Thanh!? Sao em không làm mà bắt chị ấy làm?
– Em ghét chị ta.
– Tại sao?
– Chị ta cướp anh Phong của em.
– Ơ hơ hay quá.

Em đừng gây khó dễ cho người ta.

Có khi lại hối hận đấy.
– Sẽ không.Đừng mơ.
Cô quay mặt giận dỗi.

Cậu ta cũng đành bất lực mặc kệ em gái mình.
Lúc sau, dọn dẹp xong, họ lấy đồ ăn ra, bày ra.

Đang ăn uống rất vui vẻ.

Đột nhiên cô bất động, lắng nghe gì đó khiến mọi người dừng lại hết, nhìn cô, Phục Cảnh Triều lên tiếng:
– Lạc Đào? Chị sao thế?
– Suỵt.
Cô ra dấu im lặng cho mọi người.

Tai cô khẽ cử động.

Mấy vũng nước dưới đất đã bán đứng một đám người nào đó, tiếng bước chân lộn xộn cộng với tiếng nước lên tục bắn lên, làm lộ vị trí của chúng.
Cô nhắm mắt lại, khi cô tới đây đã cố gắng ghi nhớ lại toàn bộ xung quanh.

Đột nhiên Phục Thanh Thanh lên tiếng:
– Có gì đâu chứ? Chị ta cứ tỏ vẻ bí ẩn.
Cô mở mắt nhìn lạnh lẽo về phía Phục Thanh Thanh, ánh mắt như muốn bảo em ấy im mồm đi.

Phục Thanh Thanh che miệng, không dám nói tiếp.
Cô nhắm mắt lại rồi định vị bọn chúng đang núp:
– Tổng cộng có 20 tên đang bao vây chúng ta.

Chúng chia làm thành 4 nhánh.

Ở phía trước lùm cây cách chỗ chúng ta khoảng 50m.

Còn 2 nhóm lại cũng cách chỗ chúng ta 50m nhưng là hướng Đông.

Còn 5 tên còn lại đang ở rất gần chúng ta, hình như bước khoảng chừng 10 bước bằng nhau là phát hiện được.

Thượng Tân Phong và Phục Cảnh Triều nhìn cô với ánh mắt bái phục.

Anh hỏi:
– Sao cô biết? Có chắc không?
– Tiếng nước.

Khi chúng cách chúng ta khoảng trăm mét tôi đã nghe rồi.

Tưởng chúng là những người lên núi như chúng ta.

Nhưng không, bước đi hỗn loạn và nhanh chóng.

Còn cố ý không phát ra tiếng cho chúng ta nghe.
Phục Cảnh Triều quỳ xuống bái lạy cô:
– Bái phục!? Bái phục!?
Anh nhanh chóng kéo khóa balo của mình ra, lôi ra 3 khẩu súng.

1 khẩu đưa cho Phục Cảnh Triều, 1 khẩu cho cô phòng, còn khẩu kia của anh.
Hai người kia đứng dậy và anh dặn dò cô:
– Nghe thấy tiếng gì cũng đừng bước ra ngoài.

Hãy bảo vệ bản thân và Phục Thanh Thanh.
– Được.

Bảo trọng.

Thanh Thanh cứ để tôi.
Anh tắt nến trong nhà, đi nhanh ra ngoài.

Xác định vị trí cô nói và bắt đầu tiếng súng vang lên không dứt.
Anh và Phục Cảnh Triều từng tham gia quân sự, nên tài bắn không thể xem thường.

Trong phút chốc họ đã xử lí gần hết bọn chúng.

Còn mấy tên ở xa định chạy, cả hai đuổi theo.
Họ đi xa dần.

Phục Thanh Thanh định lên tiếng thì cô ngăn lại.

Bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân dần đi tới gần.

Phục Thanh Thanh run rẩy bám lấy cô.

Cô che chắn cho em ấy, giơ súng lên, ngắm về phía đó.
Đám người xông vào, căn phòng sáng đèn lên, chúng nhìn về phía cô.

Cô ngắm chuẩn bắn vào tên đứng trước, Phục Thanh Thanh sợ hãi né ra, một tên khác rút súng bắn về phía Phục Thanh Thanh.
Cô lấy thân ra chắn cho em ấy.

Viên đạn trúng đùi của cô.

Cô bắn một phát kết liễu tên đó, rồi khuỵa một chân xuống.

Còn tên cuối cùng, hắn nói:
– Haha..

chết đi..

tiền thưởng là của tao.
Cô nhanh chóng rút khẩu súng cầm tay ra bắn vào tim hắn.

Ánh mắt cô sắc lạnh phát lên tia đỏ.

Hắn giật mình, nói lời cuối đời:
– C-cô..

là..

sát thủ..

cấp cao..
Cô không nghe nổi hắn đang nói gì.

Phía của anh, nghe tiếng súng phát ra từ căn nhà hoàng thì tức tốc chạy nhanh về.

Mở cửa ra thì thấy đám người bị hạ gục trước cửa, anh chạy vào thì thấy chân cô đang chảy máu, Phục Thanh Thanh đang đỡ lấy cô, nước mắt không ngừng chảy ra.
Tầm mắt cô thấy anh đang chạy lại, dần dần trở nên mờ nhạt rồi tối thui.

Trong cơn mê cô có nghe tiếng của anh và tiếng mếu máo của Phục Thanh Thanh:
– Đào Đào..

Cô tỉnh lại đi.

Chúng ta gần tới bệnh viện rồi.
– Chị Lạc Đào..

em xin lỗi..huhu..

chị mau tỉnh lại đi..
– Tôi ngất chứ tôi đã chết đâu mà khóc ghê thế hả?
Cô dần mở mắt ra, thấy mình đang trong vòng tay của Thượng Tân Phong.

Bên cạnh là Phục Thanh Thanh.

Con bé thấy cô tỉnh lại thì lại càng khóc to:
– Huhuhu..

chị Lạc Đào..

cảm ơn chị..

đã cứu em..

huhuhuhu..

em sẽ không ghét chị nữa đâu..

chị đừng ghét em nha..

huhu..
– Được được.

Chị đâu có ghét em.

Chị muốn làm thân với em còn chưa được.
– Thật sao ạ!?
– Đúng rồi.

Chúng ta làm bạn bè nhá.
– Vâng..
– Lau nước mắt nước mũi đi.

Mất hết cả hình tượng.
Phục Cảnh Triều đang lái xe, nhìn vào gương rồi nói.

Phục Thanh Thanh lau lấy lau để nước trên mặt mình, cố kiềm nén tiếng nấc nhưng không được:
– Hực..

hực…!hực..
Cả ba người cười như được mùa.

Và Phục Cảnh Triều lái xe về biệt thự của anh chứ không đến bệnh viện nữa.

Anh bế cô vào.

Hai anh em họ rời đi.
Một nơi khác, có người từ bên ngoài chạy thụt mạng vào:
– Thưa cô.

Nhiệm vụ thất bại!?
– MỘT LŨ VÔ DỤNG.

CÚT!?
Cô ta quát mắng, ném hét ly chén trên bàn xuống đất.
– Có chút chuyện đó cũng làm không xong.

Toàn là lũi vô dụng, vô dụng.

Cút xuống tầng hầm nhận phạt đi.
– Vâng.
Người kia rời đi, cô ta đứng ra phía cửa sổ rồi cất tiếng:
– Các ngươi ăn may đấy.

Bữa sau sẽ không còn may mắn như vậy đâu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN