Hương Vị Mật Ngọt - Chương 32: Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Hương Vị Mật Ngọt


Chương 32: Chương 32


Sáng sớm hôm sau, Vạn Trường Niên đã lon ton chạy tới tìm Lạc Đào.

Đối với cô giờ này thì vẫn còn ngủ nướng.

Cậu chạy vào, lục tung chăn của cô lên rồi nói:
– Chị Lạc Đào ơi!? Dậy đưa em đi tham quan chợ đen đi mà.

Hôm nay đúng dịp chợ đen có lễ hội lớn đó.

Thú vị lắm!?
– Ư..

Chị còn muốn ngủ..
– Không được đâu.

Dậy đi chị sâu lười này.

Mau lên không thì muộn mất.
– Ờ ờ..

Em đừng lắc nữa.

Chị chết mất.

Đợi chị một chút.
Thay đồ xong, chưa kịp ăn gì đã bị Vạn Trường Niên kéo ra xe.

Mở cửa ra, Oly đã ngồi đợi ở đó sẵn.

Cô đi vào, Oly đưa cho cô 5 cái bánh bao nhân thịt vừa mới làm.

Cô vui vẻ nhận lấy, đang ăn thì Oly tranh thủ làm tóc lại cho cô.

Búi tóc lên, chải thêm ít tóc mái xuống, nhìn rất dễ thương!
Sau vài giờ lái xe, họ đã dừng trước cổng, bên trên đề hai chữ lớn ” Black Market “.

Họ tiến vào.
Phía bên Thượng Gia, sáng sớm Phan Ngọc Trân đã tới tìm và rủ anh đi tới chợ đen chơi, để săn vài món.

Anh đành đồng ý đi vì mẹ anh bảo:
– Đi đi cho khuây khỏa!?
Thế là cả hai lên xe và tới chợ đen.
Bên kia.

Không hổ là chợ đen, bất cứ cái gì cũng có, cô đi mãi cũng không có cái gì ưng mắt.

Vạn Trường Niên thì bỏ cô đi tìm thứ cậu ta cần.

Còn Oly thì đi theo mấy con mèo ở chợ đen.
Cô ủ rủ, vô tình đi vào một cái tiệm lớn.

Nhân viên chặn cô lại:
– Vé!?
Cô móc trong túi ra chiếc vé vip kim cương, đưa cho hắn.

Hắn cầm lấy thì trợn mắt, thay đổi thái độ:
– A..

xin mời!? Mời cô vào trong ngồi.
Cô bước vào.

Vị quản lý ở đó dẫn cô đi tới chỗ ngồi dành cho cô.

Ngồi đó chờ quá lâu.

cô đi lòng vòng xung quanh khám phá thử.
Cô dừng lại trước một cánh cửa có ghi “Challenge”.

Vì tính tò mò quá cao nên cô đã mở cửa và bước vào.

Một quản lý đi tới, đẩy mạnh cô:
– Nhanh cái chân lên.

Trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa!?
Cô hoang mang vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy toàn là người bị thương nặng, hoặc là những con thú điên dại đang gầm gừ trong lồ ng sắt.

Thỉnh thoảng có vài tiếng kêu vang lên:
– A..

Đừng đánh nữa..

Tôi sai rồi..!?
– Thả tôi ra..

Thả tôi ra đi mà!?
– Tôi không muốn tham gia trận đấu đó…
– …
Chắc đây là nơi buôn bán nô lệ rồi, và cũng là nơi diễn ra lễ hội mua vui hôm nay.

Thật kinh khủng.
Đang đi thì quản lý dừng lại, đưa cho cô một tờ giấy rồi quát lên:
– ĐIỀN TÊN VÀO ĐÂY!?
Cô ghi tên Đào Vương vào rồi hắn dẫn cô đi tới một cái lồ ng sắt và nhốt lại, còn bảo:
– Tí lo mà chuẩn bị cho tốt.

Chết thì không ai mang xác ngươi về đâu!?
Quản lý rời đi.

Cô nhìn xung quanh thấy rất nhiều người trong đó, chắc là bị bán tới đây.

Cô bình thản ngồi xuống một góc cánh xa họ.

Họ nhìn thấy cô thì run rẩy nói:
– C-cô là một trong những người thi đấu hôm nay ư?
– Kh-..

À đúng rồi.

Có gì không?
– Nhìn người cô gầy gò như vậy.

Chắc tí nữa sẽ chết nhanh thôi.

Cô tự mà cầu nguyện cho bản thân đi!
Cô thắc mắc hỏi lại:
– Các người có thể nêu rõ hơn về cái thi đấu ngoài kia không?
– Biết trước thì làm được gì cơ chứ.

Nhưng cô muốn biết thì ta sẽ nói cho cô.

Cô không được đấu tay đôi với người – người, mà là người – thú, may mắn thì là 1 con, còn xui xẻo thì 3 con hoặc một bầy.

À còn nữa..

Mọi người sẽ dùng tiền để mua vũ khí cho cô, không có thì cô sẽ dùng tay không đánh với nó.

Nghĩ sao một con người có thể thắng được chứ!?
– Hả?? Đáng sợ như vậy sao?
– Tội cho cô quá!? Còn trẻ thế này đã phải chết.
– …
Cô nghĩ thầm trong lòng:” Wao..

Không ngờ còn có một trận thú vị như vậy nữa “.
Bên ngoài cửa tiệm.

Vạn Trường Niên nhìn thấy Oly thì liền hỏi:
– Ủa? Chị Lạc Đào không đi với cô hả?
– Tôi tưởng cô ấy đi với cậu chứ!?
– Thế chị ấy đâu rồi.
Họ cùng nhau đi tìm.

Đột nhiên, Oly dừng trước cửa tiệm mà cô bước vào rồi nói:
– Tôi có cảm giác, Lạc Đào ở trong này!?
– Vậy hả? Thế thì vào thôi.

Bên phía anh, Phan Ngọc Trân cũng dẫn anh tới đó xem, cô ta muốn chọn cho mình vài nô lệ về để mua vui:
– Phong~..

Chúng ta vào đây xem nhá.

Em muốn mua một người hầu!?
– Nhà em đâu có thiếu người hầu đâu.

Mua làm gì nữa?
– Phong..

Đi mà..

Vào đi mà ~..
– Ừ!
– Yeah! Cảm ơn anh.

Yêu anh quá đi!?
Hai người đi vào.

Phan Ngọc Trân đưa vé cho nhân viên.
– Mời!?
Môt lúc sau, phía một người đứng quay lưng vào cửa sổ:
– Cậu nói là..

Hôm nay có Mr.Zero tới đây ư?
– Vâng.

Chúng tôi đích thân chọn chỗ tốt nhất cho cô ấy rồi.
– Ừ.

Làm tốt lắm.

Tới đó xem nào.
– Vâng..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN