Hương Vị Mật Ngọt - Chương 41: Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Hương Vị Mật Ngọt


Chương 41: Chương 41


Đã gần 2 năm kể từ khi cô mất tích, 3 gia tộc lớn: Thượng Gia, Nam Gia và Phục Gia vẫn không ngừng tìm kiếm cô, nhưng không hề có một chút tin tức nào.

Còn anh, Thượng Tân Phong dù đã thấy cô nhưng không nhắc đến gì với mẹ của anh, có lẽ anh muốn làm gì đó!
…—————-…
Sáng sớm lờ mờ cô còn chưa tỉnh giấc đã nghe tiếng chuông báo động khẩn cấp.

Cô liền nhanh chóng bật dậy, vác Bạch Tang và Ari lao ra ngoài, còn không kịp đi dép.
Một thành viên đứng ở chỗ còi báo động, nhìn thấy cô hớt hãi chạy ra thì liền hỏi:
– Mr.Zero? Chưa sáng mà cô chạy đi đâu thế? Tập thể dục à?
Cô quay lại hỏi:
– Báo động kia!? Chạy mau! Đứng đó làm gì vậy?
Hắn ngơ ngác hỏi lại cô:
– Báo động gì? Tôi đang sửa còi mà!
– Con mẹ nó.

Làm bà đây chạy mất cả dép.

Sao không để sáng rồi sửa, tôi còn tưởng có ai đột nhập đốt căn cứ chứ lị!?
– Thôi thôi đi bà.

Căn cứ này thì làm gì có ai được chứ.

Về ngủ đi!
Cô thả Bạch Tang và Ari ra, vẩy tay tạm biệt thành viên kia, rồi kéo nhau đi về phòng tắt điện ngủ tiếp.
…—————-…
Cốc! Cốc! Cốc!
Cốc! Cốc! Cốc!

Rầm!
Cửa phòng cô bị mở tung ra, Oly chầm chậm cầm đống tài liệu bước vào, ngồi trên ghế nhìn cô.

Còn cô thì ngủ nước dãi chảy lênh láng, thật quá mất hình tượng.

Tiếng động lớn như vậy mà cô còn không tỉnh dậy, đúng là heo thật!?
– Này!? Zero? Dậy đi.

Có nhiệm vụ mới rồi.
Cô từ tù mở mắt ra, ngồi bật dậy, áo quần luộm thuộm, xộc xệch, đầu tóc chưa chải, ánh mắt cô đờ đẫn hỏi Oly:
– Nhiệm..

Vụ..

Gì?
Oly quăng đống tài liệu về phía cô rồi khoanh tay lại nói:
– Đi kh ủng bố ha?
– ?
Cô mở tài liệu ra, bên trong có ghi chép toàn bộ các việc xấu của Mệ Chê.

Hắn là chủ của một trường đấu giá lớn nhất, việc kinh doanh bất hợp pháp, ngoài mặt chỉ bán các đồ cổ lổ hủ, nhưng bên trong đang làm chuyện trái với pháp luật.

Vì địa ví của hắn, dù con họ hay là người quen bị hắn bắt cũng không có gan dám báo với cảnh sát.

Hắn luôn cho người thăm dò khắp nơi để mở lối làm ăn.

Tính tình hống hách, kiêu ngạo, thấy tiền là sáng mắt thấy gái là hoa mắt.
…!Vân vân và mây mây..
Cô đọc song thì quay mặt về phía Oly:
– Kh ủng bố? Cần gì.

Trà trộm tới trường đấu giá của hắn.

Giả vờ làm quen rồi..

È..

là được.

Kh ủng bố nhiều người vô tội bị thương lắm!
– Tôi nói đùa mà cô cũng tin à? Đường đường là sát thủ mà sao lại đi kh ủng bố cơ chứ.

Lần này đi có cả Vạn Trường Niên với Black King nữa.
– Ủa? Sao có họ vậy? Tôi đâu có cần lắm đâu!?
– Không cần cũng phải cần.

Nhớ chuẩn bị kĩ nha.

Tối nay bắt đầu xuất phát lên đường tới địa điểm rồi đấy! Không phải ở Trường đấu giá của của hắn đâu.

Mà là ở chỗ khác!
– Ơ..

Nhanh vậy!?
Cô hơi bất ngờ còn Oly thì hờ hững như không biết chuyện gì.

Sau bữa cơm sáng, cô quay lại phòng và chuẩn bị đồ cần dùng để tối lên đường.

Đang loay hoay tưởng chừng như đã đủ thì Bạch Tang đưa đến cho cô một khăn bịt miệng có ghi tên của cô và một trái lựu khói thuốc mê.
Lúc đầu cô không cần lắm vì chắc sẽ không cần dùng đến, nhưng sau một hồi đùn đẩy thì cô cũng phải nhét vào túi mình và nghĩ nó sẽ cần thiết nếu tình hình quá cấp bách để bỏ trốn.
Tối đó, cô mặc một chiếc áo khoác da, 1 cái quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài của cô.

Mặc vậy để dễ dàng hành động nhưng không quá thu hút.

Còn 3 người họ thì đương nhiên cũng mặc vậy rồi!.

Ngôn Tình Cổ Đại
Toàn bộ lên trực thăng của LA, bay tới sân thượng của tòa đấu giá lớn thứ 2.

Hôm nay xuất hiện sự có mặt của Mệ Chê, vì hắn muốn tới đây để mở rộng quan hệ hợp tác với tòa đấu giá này.
Bọn họ leo từ trên tòa nhà xuống, tiếp đất an toàn.

Và bắt đầu cải trang, trà trộm thành công vào trong, còn giành được vị trí rất thuận lợi để ra tay với Mệ Chê.

Một ví trí rất đẹp.
Sau một lúc đấu giá, cô đã quá chán nản và rất buồn ngủ.

Cô ngáp ngắn ngáp dài liên tục, chờ đến cuối buổi thì có thể hành động ngay.

Món hàng cuối cùng của tòa đấu giá được đem ra:
– Chào mừng tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay.

Hôm nay chúng tôi đem đến một món hàng cuối cùng và nó vô cùng đặc biệt.

Đó chính là một mĩ nữ, rất rất là xinh đẹp, chưa từng có.

Cô gái có màu tóc mật ong, óng mượt, thêm cả thân hình nóng bỏng cùng với khuôn mặt dễ thương.

Mọi người có thể gọi tên cô ấy là Lâm Hiểu Văn.

Nào..

Chắc mọi người háo hứng lắm rồi nhỉ? Vậy bây giờ..

Giá khởi điểm đầu tiên là bao nhiêu đây nhỉ?
Ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên khiến cho cả sàn đấu giá im thin thít:
– 500 triệu.
Không ai khác, ông ta chính là Mệ Chê.

Người thấy gái là hoa hết cả mắt, nhìn gái như muốn lòi hết cả con mắt ra để nhìn, ngắm.
Cô vừa thấy Lâm Hiểu Văn thì mắt liền sáng lên, bởi vẻ bề ngoài thu hút, khuôn mặt búp bê, nhìn mà muốn cưng nựng.

Ông ta khiến cả sàn đấu giá im lặng thì cô cho cả sàn đấu giá sốc luôn:
– 1 tỷ.
Vừa cất lời.

Ai cũng nhìn cô mới ánh mắt hoảng sợ, vì xưa nay chưa có ai dám dành dật đồ với Mệ Chê.

Ông ta cũng nhìn cô, người đầy nham hiểm, chắc tại thấy cô xinh.

Mệ Chê quay đi, giơ cái bảng trong tay lên rồi nói:
– 10 tỷ.
Cô nhướng mày, nghĩ trong lòng:” Cái ông già gần đất xa trời này muốn đối đầu với mình á? Thôi thì cho ông ta sống thêm một chút nữa cũng được “.
Vừa dứt suy nghĩ trong lòng, chưa kịp mở miệng ra nói giá thì người khác đã nói giúp cô:
– 20 tỷ.

Ồ.

Wao! Đó là Thượng Tân Phong, anh cũng có mặt ở buổi đấu giá hôm nay, và không có sự xuất hiện của Phan Ngọc Trân.

Chuyện thú vị rồi đấy.

Anh đang chính thức tuyên chiến, dành đồ với cô.

Cô không cam, giơ bảng lên rồi nói lớn:
– 50 tỷ.
Không khí xung quanh càng trở nên khó chịu, là một cuộc đối đầu giữa 3 đại gia, không ai sợ ai.

Búa trên bàn đã liền hồi đánh xuống 2 cái, định dứt cái thứ 3 thì Mệ Chê lại ra giá, có vẻ ông ta chưa phục:
– 99 tỷ.
Cô liếc ông ta một cái rồi nhìn về phía anh, thấy anh chưa có động tĩnh gì thì cô mới ra giá:
– Chốt nhanh đi! 1000 tỷ.

Bà đây không thiếu tiền.
Cả khán đài bỗng nhiên nhảy cẫng lên:
– Hể?? Đùa nhau à?
– 1000 tỷ? Không phải chứ?
Mệ Chê trợn tròn mắt nhìn về phía cô, chắc hắn không tin nổi cô sẽ ra giá như vậy.

Ông ta siết chặt lấy bảng trong tay, quăng mạnh xuống đất rồi tức giận rời đi.

Cả bốn người quan sát ông ta rời đi rồi cũng đứng dậy.
Cô thì thầm vài tai Oly:
– Đợi tôi chút!
Rồi cô đút tay vào túi quần, đi về phía cửa thanh toán.

Lâm Hiểu Văn cũng đã được đưa vào trong.

Cô thanh toán xong.

Ra ngoài cũng với Lâm Hiểu Văn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN