Hương Vị Mật Ngọt - Chương 72: Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Hương Vị Mật Ngọt


Chương 72: Chương 72


Sáng hôm sau.

Cô mặc một bộ đồ bình thường mà cô hay mặc đi đến công ty.

Dù ở nhà Vi Lương Châu đã mua rất nhiều đồ đẹp và đắt tiền ở nhà cho cô.

Nhưng cô thấy không quen lắm.

Cô đến công ty với chiếc áo thun đen kèm với áo khoác màu trắng, cùng cái quần thể thao đen và đôi giày thể thao trắng, buộc tóc cao.

Rất đơn giản!
Tài xế chở cô gần tới công ty thì cô bảo tài xế dừng lại.

Cho cô xuống vì lí do muốn đi tản bộ ngắm cảnh trước khi đến công ty.

Lúc đầu thì tài xế bảo:
– Tôi sẽ chạy chậm lại cho tiểu thư ngắm cảnh.
– Không cần đâu ạ.

Chú cứ cho cháu xuống đây đi ạ.
Sau một lúc năn nỉ thì tài xế cũng cho cô xuống.

Cô vui vẻ cảm ơn rồi đi xuống.

Chiếc xe chạy vượt lên, xuống hầm đỗ xe của Nam Thị.

Cô đi một lúc thì cũng đã đứng trước công ty.

Bảo vệ ở đây rất nhiệt tình, cúi chào cô vì đã nhận ra cô.

Cô cũng chào lại rồi bước vào.
Trong công ty cũng đã truyền tai nhau hôm nay chủ của ghế Tổng Giám Đốc bỏ trống lâu ngày sẽ xuất hiện.

Toàn bộ đang đồn ầm lên, không biết ai đó có đẹp trai không? Giàu không? Đang tám chuyện vui vẻ thì đột nhiên thấy cô.

Một nhân viên đi lại:
– Này! Thứ quê mùa kia.

Đi đâu vậy? Đây là chỗ mà mày nên tới à? Đi ra khỏi đây mau, tí nữa bọn tao còn tiếp đón Tổng Giám Đốc nữa!
– A.

Xin lỗi! Tôi tới đây để làm việc, không phải mua đồ.
– Việc gì? Lao công à? Đi thẳng, rẽ trái.

Biến lẹ đi!?
Cô chỉ lườm nhân viên kia một cái rồi lí nhí trong miệng:” Đuổi 1 “.
Cô đi vào trong kia.

Đang nhìn ngắm xung quanh thì vô tình đụng trúng một cô nhân viên khác, rơi hết tài liệu, giấy xuống đất.

Lạc Đào nhanh chóng ngồi xuống nhặt với cô nhân viên lúc nãy:
– Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý đụng trúng cô đâu.
– Không sao đâu ạ.
Miệng thì nói không sao nhưng tay nhân viên ấy rất nhanh nhạy như đang gấp lắm.

Cô liền hỏi thăm:
– Cô đang gấp sao?
– Vâng ạ.

Tôi cần đưa đống tài liệu này tới chỗ trưởng phòng.

Tại hôm nay nghe nói Tổng Giám Đốc tới nên mọi người đang cố chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt ấy ạ.
– Không sao! Cô không cần gấp.

À cô tên gì?làm ở bộ phận nào?
– Dạ tôi tên Khúc Yến.

Làm ở bộ phận thiết kế.

Hầy..
Thấy Khúc Yến thở dài.

Lạc Đào liền nói:
– Cô có điều gì không muốn nói sao?
– Có chứ ạ! Tôi rất muốn thiết kế thật nhiều thứ mới mẻ cho công ty.

nhưng, họ chỉ toàn sai bảo tôi, làm tôi còn tưởng tôi là giúp việc nữa.

Ở đây toàn cậy thế mà đối xử với nhau..
Định nói tiếp mà ở đằng xa vang lên tiếng gọi lớn:
– Khúc Yến! Mày đâu rồi? Chết đâu rồi.

Mau mang tài liệu tới đây.
– Vâng ạ! Tôi xin phép đi trước.
– À ừm.

Xin lỗi làm phiền.
Cô đang tính đi tham quan thêm xíu nữa thì bị trợ lí Lục Vũ Thư kéo lại:
– Nam Tổng? Cô định chạy đi đâu?
– A..

Chị Thư!? Chị đi đâu mà xinh thế ạ?
– Đương nhiên là đi đón tổ tông của tôi rồi.

Mau thay đồ cho đàng hoang rồi tới ra mắt với toàn bộ nhân viên công ty đi.

Nam Tổng.

– Vâng! Tuân lệnh chị.

Em phắn ngay đây ạ!?
Cô định vọt đi thì Lục Vũ Thư nắm cổ áo sau kéo cô lại:
– Ấy! Đường này mà Nam Tổng!
– A..

Vậy sao? Em nhầm đường.
Lục Vũ Thư kéo cô đi luôn, ngăn không cho cô chạy nhảy lung tung.
[…]
Một tiếng sau.
Tại phòng Thiết Kế.
Trưởng phòng đi vào.
Bốp! Bốp! Bốp!
– Mọi người chuẩn bị nào.

Tổng Giám Đốc sắp tới rồi đó.
Cạch!
Cô bước vào trước sự kinh ngạc của mọi người.

Trưởng phòng giới thiệu:
– Đây là Tổng Giám Đốc mới của chúng ta.

Nam Uyên Lạc Đào.

Mọi người hãy cho một tràng vỗ tay nào!
Bốp! Bốp! Bốp!
Khúc Yến cũng bất ngờ không kém.

Cô đưa mắt tìm gì đó, đã thấy, cô đẩy ông trưởng phòng ra rồi tiến về phía Khúc Yến.

Đập tay lên bàn một cái mạnh và nói:
– Không biết vị nhân viên Khúc Yến này có thể làm thư kí của tôi được không nhỉ?
– Dạ được ạ!
– Ô.

Vậy thì dọn đồ rồi đi thôi.
Khúc Yến mau chóng dọn đồ trên bàn rồi chạy theo cô.

Khuôn mặt không cất đi được sự vui vẻ.

Cô cũng nhìn qua Khúc Yến, cười, rồi nói chuyện:
– Hân hạnh được làm quen.

Thư kí Khúc.
– A.

V-vâng ạ! Nam Tổng.
– Cứ gọi tôi là Lạc Đào.
– ..

Vâng..
Cả hai đi tới phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, bước vào, bàn làm việc cho Khúc Yến đã chuẩn bị trước.

Khúc Yến vui vẻ đi vào chỗ và sắp xếp đồ bỏ lên bàn làm việc.

Cô cũng ngồi vào bàn, xoay xoay vài cái:
– Yo! Ghế êm phết ta.
Sau khi ổn định chỗ ngồi xong.

Cô và Khúc Yến bắt tay vào công việc sáng tác các mẫu thời trang mới, có vẻ ngoài mới mẻ để khi tung ra thị trường có thể thu hút nhiều khách hàng đông đảo.
[…]
Cô thấy Khúc Yến rất chăm chú vào thiết kế.

Lạc Đào đi lại xem thử.

Vừa nhìn đã không ngưng được mà gật đầu.

Tỏ vẻ rất vừa ý với trang phục mà Khúc Yến sáng tạo.

Quả là không uổng phí tài năng mà.
( Tác giả: Nêu qua một số cái này nha.

Lục Vũ Thư là trợ lí của chủ tích, Nam Ưu Phi.

Còn Khúc Yến là thư kí của Tổng Giám Đốc, Nam Uyên Lạc Đào.

Hết)..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN