Sloane Beckinsale không mất mấy công sức để tra ra lý lịch Phoebe Shaw. Cô ta ly hôn đã lâu nhưng vẫn được chồng cũ Kyle Lund chu cấp về tài chính. Ngoài tiền để nuôi con, cô ta cũng có một khoản để chăm sóc bản thân nữa. Chồng cũ của Phoebe có vẻ là một người tử tế. Kyle sở hữu một cửa hàng may ở phía nam thành phố. Theo những người xung quanh thì anh ta ưa nhìn, giàu có nhưng khiêm tốn và khá chăm chỉ.
Cơ mà Phoebe Shaw có lẽ đã không quá quan tâm đ ến vế sau mà chỉ chăm chăm xem mình thăn được bao nhiêu tiền mà thôi. Vậy nên mối tình đẹp đẽ kết thúc chóng vánh vì cô ta ngoại tình. Kyle nhiều lần muốn tha thứ nhưng Phoebe vẫn tiếp tục, còn đổ rằng chồng cũ lừa thì mới cưới được người ở giai cấp khác như cô ta. Khi ra tòa, vì con nhỏ nên Phoebe vẫn mang được hai đứa trẻ về, còn nhận thêm tiền chu cấp vì trước đây, cô ta kết hôn xong là làm bà nội trợ.
Thế nhưng điều đáng sợ là tất cả các khoản tiền Phoebe nhận được từ chồng không được dùng để chăm sóc các con mà bị đổ vào son phấn quần áo cho chính cô ta. Kyle cứ hai tuần mới đón được con về và chăm sóc cho chúng. Lúc chúng còn nhỏ không nói được thì đã đành, đến khi lớn lên, chúng còn phải chịu rất nhiều đánh đập và mắng mỏ từ mẹ đẻ nữa. Tuy không có hết các bằng chứng xác thực, nhưng Kyle Lund đệ đơn ra tòa để đòi lại quyền nuôi con.
Trong quá trình này, anh ta vẫn phải trả tiền hàng tháng cho Phoebe và bao gồm cả tiền riêng cho cô ta và khoản tiền mà con cái mình không bao giờ được hưởng. Khi Kyle đệ trình về việc Phoebe đã đi làm và không cần các khoản chu cấp nữa, cô ta đã cãi rằng bản thân vẫn chưa có bạn đời và muốn ở vậy vì con. Tòa thấy thời gian hỗ trợ đã quá năm năm nên cắt khoản hỗ trợ riêng nhưng vẫn yêu cầu Kyle phải trả tiền chăm sóc con hàng tháng.
Thế nhưng, Kyle tiếp tục chuẩn bị chứng cứ và đệ đơn kiện để đòi quyền nuôi con. Khi ngay cả mẹ ruột Phoebe cũng phàn nàn về cách cô ta mắng mỏ bọn trẻ, tòa quyết định cho chúng ở với bà ngoại cho đến buổi nghe cuối cùng. Tiền đương nhiên Kyle vẫn phải trả, nhưng anh ta hi vọng mấy tháng nữa, các con có thể chính thức hạnh phúc bên mình.
– Thật không ngờ cô ta có thể mặt dày và đối xử với chồng cũ cũng như con đẻ tệ đến thế. – Keith thở dài cảm thán.
– Tôi làm luật sư lâu năm, cũng chứng kiến không ít ca. Nhưng nhìn thấy người ở gần cạnh mình như thế, vẫn cảm thấy không dễ chịu. – Sloane đồng tình.
– Nhưng theo như anh nói Kyle cũng thành công được một nửa trong quá trình đòi quyền nuôi bọn trẻ rồi phải không?
Sloane lắc đầu:
– Trong luật không có gì là 100% cả. Vì Kyle Lund không chứng minh được vấn đề bạo hành nên luật sư của anh ta muốn tập trung vào lập luận khả năng tài chính cũng như việc Kyle đã kết hôn với vợ mới, cũng là người bọn trẻ quý mến.
– Nhưng không phải mẹ Phoebe cũng nói chuyện cô ta nặng lời với con đó sao?
– Ai có thể không nặng lời một đôi lúc với bọn trẻ nghịch ngợm đây? Chỉ sợ là dù cô ta có thế, mẹ cô ta cũng sẽ vì bảo vệ con mà không nói ra đâu.
– Vậy xem ra chỉ cách dựa vào việc cô ta làm giáo viên dạy thay ở trường, không đủ năng lực tài chính mà cố thắng được phần nào thì thắng thôi. – Keith thở dài.
– Cũng chưa chắc. – Sloane mệt mỏi – Tôi nghĩ rằng Phoebe đủ thông minh để nhận ra bản thân không còn đường lùi. Thế nên cô ta có thể xin làm một việc vất vả trong vòng vài tháng, đến khi giành lại được quyền thì bỏ việc. Thế là cô ta vẫn hưởng hết những khoảng trợ cấp kia. Phía bên Kyle Lund vẫn là một ca rất khó.
– Thực sự không còn cách nào sao? – Hắn ngập ngừng hỏi
– Có. – Anh chàng đại diện hãng luật lạnh mặt. – Nếu như anh có chắc bằng chứng nói về việc cô ta bôi nhọ danh dự anh và Abby, anh có thể kiện cô ta. Không cần thắng, chỉ cần có vụ kiện và một số bằng chứng là mọi uy tín của Phoebe trong phiên tòa kia đã giảm rồi.
– Không được. – Keith lắc đầu. – Thứ tôi có chỉ là địa chỉ chung của trường và thư viện thôi. Nếu không phải cá nhân tôi biết thì không ai có thể đoán được là cô ta.
– Vậy thì chúng ta chỉ có thể ngồi đợi, rồi chờ Phoebe đó xảy chân thôi. Ít ra đến lúc này, ta cũng biết là cô ta cần một kế sinh nhai nếu còn muốn thắng vụ kiện này. Nếu chúng ta có thể chặn được bao nhiêu cơ hội của cô ta thì điều đó có lợi bấy nhiêu cho Kyle Lund.
Keith gật đầu, cũng chỉ còn cách đó thôi. Hết mùa giải rồi, năm nay, nàng và Linda bận chuẩn bị công bố dịch vụ mới cho công ty phần mềm còn Tiff hỗ trợ Steve xác lập mô hình kinh doanh cuối. Thế nên, họ chưa du lịch được. Có lẽ, hắn sẽ giành thời gian này để nghĩ việc của Phoebe. Cô ta đã gây biết bao đau đớn cho Jackie. Hắn không thể để cô ta có làm tổn thương nàng.
* * *
Không bao lâu, dịch vụ thanh toán Gflow giúp thanh khoản dòng tiền nhanh cho cả bên mua lẫn bên bán trong giao dịch quốc tế được công bố. Khi Jacob Lionelson nói bên tổ chức giải nhà nghề đang dùng Gflow, thì danh tiếng của dịch vụ này nổi lên như cồn. Amy Adams của Titans còn nhắc đến 12% chi phí được thanh khoản nhanh sau khi dùng Gflow, khiến cả các doanh nghiệp tầm cỡ bang cũng tham gia thêm nữa.
Có 33 triệu công ty và các loại hình kinh doanh lớn nhỏ tại Mỹ cùng rất nhiều nhà cung ứng quốc tế chạy theo họ. Vậy nhưng chỉ có khoảng hơn 20, 000 công ty là có hơn 500 người trong bộ sậu và chiếm tới 80% toàn bộ cung ứng của Mỹ trên toàn cầu. Khi Linda tập trung vào tiến đánh và làm thương hiệu trên thị trường đại chúng thì Abby tự mình đánh thẳng vào các công ty lớn này. Chỉ cần 10% trong số họ dùng hệ thống của Gflow miếng bánh lớn nhất trong thị trường thanh toán quốc tế cho hàng xuất nhập khẩu Mỹ sẽ nằm trong tay họ.
Trong tất cả quá trình làm việc này, Abby vẫn để cho Phoebe chìm trong bóng tối chạy những việc lặt vặt cá nhân cho Linda. Dù sao thì nàng và bạn cũng quá bận, giữ cô ta trước mặt để tiện quản lý chứ cũng chưa nghĩ xem mình sẽ ra tay như thế nào. Abby luôn nghĩ không sớm thì muộn một cái cây độc như Phoebe cũng sẽ tự độc chết mình.
Suy nghĩ không thể đúng hơn. Cuối tháng hai, một tài khoản nạc danh xuất hiện để phỉ báng người. Tuy nhiên lần này người chịu trận không phải là Abby hay Keith mà là Sloane Beckinsale. Tại dinh thự riêng ở ngoại ô, Terry và Jacob tức giận ném tờ báo vào mặt Sloane:
– Ta đã tưởng lớn đến tầm này rồi thì có thể tin tưởng được. Thật không ngờ, vẫn chỉ có Jacob. Mày đúng thật là một nỗi nhục của nhà Beckinsale.
– Ông.. – Joanne đinh lên tiếng bênh con trai nhỏ thì Sloane nắm tay bà lắc đầu.
Anh ta bình bình nói:
– Vậy còn chuyện Jacob hối lộ hợp đồng súng cho Tổng thư kí quốc phòng và việc ba ngủ cùng lúc với ba cô gái điếm ở Dallas thì không phải nỗi nhục sao? – Ánh mắt của Sloane không mang theo cảm xúc, bình thản vô cùng.
– Mày.. Sao? – Cả Terry và Jacob đều hoảng loạn, giọng run run. – Sao mày có thể biết việc này?
– Mẹ vào nhà nghỉ trước được không? – Anh ta không trả lời họ, đổi giọng nhẹ nhàng với mẹ mình.
Đợi bà đi rồi, Sloane mới nói tiếp:
– Ba và anh không coi tôi là người họ Beckinsale cũng không sao, nhưng những việc vừa rồi và còn một vài việc khác nữa tôi đều đã nắm chứng cớ. Chỉ là chưa biết bản thân muốn làm gì thôi?
– Nếu mày.. – Jacob hạ giọng xuống –.. cậu nên nhớ, cậu vẫn mang họ Beckinsale. Nếu những việc này bị lộ, cậu cũng không có đường quay lại.
– Thế nên.. – Sloane cắt lời anh trai mình –.. tôi sẽ quyết định xử lý các người thế nào sau.
Sloane giật tờ báo trên bàn rồi quay lưng đi. Trên đó có một tựa đề: “Trâu già thích gặm cỏ non. Quý công tử nhà Beckinsale đi lừa tình một cô gái chưa đủ tuổi.” Tối hôm đó, anh ta bay thẳng đến Nashville. Cô sinh viên năm hai thực chất không sợ khi nhìn thấy mấy dòng đàm tiếu trên báo và truyền thông. Dù sao đi nữa Samantha Eastman cũng nhiều lần chứng kiến Jackie, chị mình, đương đầu với sóng bão khi hẹn hò và kết hôn với một siêu sao như Keith rồi.
Thế nhưng, khi ra khỏi nơi trọ, đối mặt với nhiều người muốn chòng ghẹo rồi dè bỉu mình, Samantha không khỏi khó chịu. Cô bé đâu có làm gì sai chứ. Vậy nên, Sammy trốn biệt trong phòng mình cả một ngày, cho đến khi nhận được tin nhắn của Sloane:
– Anh đang ở dưới, mới mua đồ ăn đêm cho em rồi đó.
– Anh không sợ có người rình lén, rồi chụp ảnh chúng ta sao?
– Chụp thì chụp, sợ gì chứ? – Anh ta bật cười.
Sammy thấy vậy chỉ khoác vội cái áo ngoài rồi chạy xuống. Trời hơi lạnh, cô bé ngồi co chân trên mui xe ăn những thứ ấm nóng mà người yêu mình mang tới, gương mặt thích thú vô cùng. Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người rình trong bụi cây để chụp ảnh. Cơ mà, chẳng ai nghe được Sloane và Sammy đã nói những gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của cả hai người thôi. Từ phía xa, Sloane đột nhiên quỳ xuống trên một gối. Samantha Eastman xúc động đến mức nghẹn luôn miếng xúc xích vừa ăn trong họng.
– Samantha, em sẽ cưới anh chứ?
– Anh chắc chứ? Em.. em.. mới năm hai thôi mà? – Cô bé rất vui nhưng không tránh khỏi ngập ngừng.
Sloane nghĩ đến những người bạn từng cầu hôn trong trường luật của mình có cả Vance và Abby nữa. Anh ta gật đầu:
– Anh đã giành rất nhiều năm để học một bài học lớn. Nếu thực sự muốn điều gì thì anh không thể chần chừ mãi được. Samantha, em có đồng ý làm vợ của anh không?
Cô bé đưa tay gạt nước mắt, đặt chân xuống khỏi mui xe rồi tiến đến bên chàng đại diện luật sư không thể xuất sắc hơn kia:
– Em có một điều kiện?
– Em nói đi. – Mặt Sloane cũng đỏ lên xúc động.
– Em vẫn muốn làm luật.. và đám cưới thì phải đợi em tốt nghiệp đã.
– Đó là hai điều kiện mà. – Sloane cười cười, thấy Sammy hơi lúng túng liên nói. – Chỉ cần em đồng ý, nhiều hơn hai cũng được.
Sloane nhẹ nhàng đeo nhẫn lên cho Sammy. Cô bé nhảy cẫng, quấn cả hai chân lên người anh ta. Keith cầu hôn Abby trang trọng bao nhiêu thì Sammy giờ vẫn đang mặc quần áo ngủ thùng thình. Sáng hôm sau, khi mọi người chờ đợi nhà Beckinsale lên tiếng phủ nhận thì màn cầu hôn kia đã dăng đầy các trang. Trong thoáng chốc, tuy nhiều người vẫn kiên quyết đay đi nghiến lại chuyện Sammy kém tuổi Sloane quá nhiều thì một bộ phận nhỏ đã lan truyền dòng đánh dấu “Yêu là cưới.”
Phoebe giận tới nghiến răng ken két. Cô ta đã nghĩ một người họ Beckinsale, sao có thể thực sự hứng thú với sự tầm thường của Samantha được? Thế nhưng, chị em nhà Eastman may mắn đến mức chiếm hết đàn ông tốt trong thiên hạ, còn cô ta vẫn chưa biết, cơn bão sắp ập đến bên mình.
Wenhui nhanh chóng truy ra địa chỉ mạng được sử dụng để bôi xấu Sloane Beckinsale. Nó ở ngay tại văn phòng của Linda. Keith tá hỏa khi biết Abby vẫn giữ con người độc hại kia gần đến thế, hơi cao giọng với nàng. Linda nhìn bạn mình ngồi nghe mắng ngoan như một chú cún biết lỗi thì không nhịn nổi cười. Thật là, không mấy khi thấy Abby mạnh mẽ hùng cường có thể thật lòng chịu trận như vậy. Được một lúc, Linda chép miệng:
– Nhưng mà nhờ anh làm việc với Sloane, bọn tôi làm việc với nhau, không phải cuối cùng cũng giải quyết được cô ta rồi sao? Anh nhìn Abby xem sắp khóc rồi kìa.
Keith nhìn lên gương mặt biết lỗi của nàng, thở ra một hơi. Hắn thực sự phải nói thế nào thì nàng mới hiểu được sự lo lắng của hắn cho nàng đây? Abby níu tay Keith lí nhí xin lỗi. Nàng không có ý định biện minh cho mình nhưng càng thế hắn càng mềm lòng hơn. Đúng thật là Keith không biết làm với sự bướng bỉnh của Abby cả.
Mấy ngày sau, Gflow nhận được chát của Tòa để điều tra nhân viên cho một vụ bôi nhọ danh dự mà Sloane Beckinsale đâm đơn. Tất nhiên, việc này cũng chỉ ở trên bàn của nàng và Linda. Khi bằng chứng từ máy tính và thư điện tử công ty của Phoebe được thu thập, cô ta vẫn đang vui vẻ lên tàu điện đi làm.
Hôm nay, rất khác với mọi ngày, Linda không có việc gì để sai Phoebe cả. Không rõ tại sao, cô ta nghĩ có lẽ mọi người trong công ty đã bắt đầu đánh giá đúng giá trị của mình rồi. Phoebe còn mơ mộng được tăng lương cuối quý.
Abby đã giành cả buổi sáng để đọc lại toàn bộ thư từ liên lạc của Phoebe. Nàng không cầm được nước mắt, lật cả đống màn hình trên bàn xuống đất. Trợ lý riêng và Amber lần đầu tiên thấy nàng giận dữ như vậy thì tiến vào hỏi han. Abby liên tục xin lỗi:
– Không phải lỗi của mọi người, là tôi có tâm sự thôi.
Nàng đi vào phòng vệ sinh để bình ổn tâm tình. Jackie và Keith đã phải chịu đựng nhiều như thế, nàng không muốn để Phoebe thoát khỏi dễ dàng. Là luật sư, nàng biết rõ, nếu có đem những thứ này đi kiện, nhiều lắm cô ta cũng chỉ bị phạt hành chính hoặc dè bỉu vì tội làm nhục người khác thôi. Cơ mà, Jackie và Blake đã mất thì ai sẽ đòi công bằng cho họ.
Không biết làm sao, Abby nhắn tin cho hắn. Tập xong, nhận được tin nhắc của nàng thì cũng đã gần trưa, Keith vội chạy đến văn phòng. Abby mắt đỏ hoe, khóc thành tiếng trong lồ ng ngực hắn:
– Em không biết mọi chuyện lại tệ đến như vậy?
Hắn nhìn thấy đống thư của Phoebe bị in ra hết và xé nát trên bàn, thì không cần đọc cũng hiểu ra mọi chuyện. Abby giờ mới rõ tại sao Keith luôn muốn nàng tránh thật xa người phụ nữ kia. Hắn xoa xoa lên vai nàng thì thầm:
– Dù sao cũng là quá khứ rồi. Ngay cả lúc em không hiểu gì, em cũng đã luôn bảo vệ Jackie đó thôi.
– Nhưng cô ta.. chỉ nhắc đến thôi.. em cũng lợm giọng rồi. – Nàng hít một hơi. – Em nên cân nhắc cảm xúc của anh, không nên khơi dậy những chuyện này lần nữa.
Keith lắc đầu:
– Không phải đâu, anh cũng cũng cần việc này. Có em, anh có nhiều dũng khí để đối diện hơn với nó mà thôi.
Hai người gạt nước mắt cho nhau. Bi thương trong đời, cùng nhau đối diện là một việc khó khăn nhưng dễ dàng biết bao. Abby sáng nay làm việc không hiệu quả. Buổi chiều, hắn đưa nàng về, vui vẻ rót Whiskey dòng Scotch cho hai người. Vị rượu khi hắn có nàng và nàng có hắn luôn có chút gì khác biệt.
Sáng hôm sau, khi Phoebe đang thảnh thơi ngồi gõ một câu chuyện “bôi nhọ” mới ở bàn thì Abby và Tiff xuất hiện.
– Linda đâu? – Nàng thong thả nhìn cô ta.
– Phu nhân Patrick. – Từ sau khi Keith cấm cửa Phoebe thì thái độ của cô ta không còn hòa nhã mà trở nên rất châm chích – Hôm nay nấu nướng xong sớm nên có nhã hứng ra ngoài chơi sao?
– Linda đâu? – Nàng lập lại câu hỏi của mình như không để ý thái độ của người trước mặt.
– Phó Tổng không rảnh gặp mấy bà nội trợ. Mời các cô đi cho. – Phoebe khinh khỉnh mài móng tay, thể hiện rõ thái độ coi thường của mình.
Trợ lý cao cấp của Linda thấy cảnh này liền nhanh chóng tiến tới, muốn nhắc nhở cô ta về thân phận của hai người trước mặt. Vậy nhưng, Abby ra dấu ngăn lại. Tiff nhìn Phoebe một lượt từ đầu xuống chân, ánh mắt vui vẻ nhưng giọng rất lạnh lùng:
– Khăn quàng cổ là đồ giả nước một của Channel. Nếu chỉ nhìn bình thường thì không ra nhưng đường chỉ ở góc khăn của Channel không vuông vức mà bắt chéo sang nhau, tạo cảm giác mềm hơn. Khăn của cô không phải?
– Cô.. – Phoebe định đáp lời nhưng Tiff dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tấn công.
– Túi xách là đồ mua giảm giá 90% của mẫu năm ngoái, hình như còn bị đứt móc khóa, tự tay khâu lại dù rất khéo. Chỉ có cái đồng hồ này.. – Bạn nàng vươn tay ra như muốn chạm vào nó.
Cô ta lập tức rút tay, ánh mắt long lên:
– Đồng hồ này là thật. Cô không cần phải giả đò thượng lưu để xúc phạm người khác đâu, cùng là một giuộc với người đi cùng, dùng tiền của đàn ông để mua đồ mà thôi. – Phoebe cố cài thêm mấy câu mỉa mai, nghĩ bụng dù sao cô ta tự làm việc mà.
– Cái đó thì đương nhiên là thật – Abby lên tiếng. – Tôi từng nhìn Jackie trong ảnh có đeo chiếc đồng hồ đó.
Nghe đến tên bạn thân một thời của mình, Phoebe run run, lúng búng:
– Tôi chỉ giữ nó làm kỉ niệm thôi.
– Cô giữ nó hay là ăn cắp nó. – Giọng nàng lạnh lùng.
Cô ta xanh mặt, không nói được thêm lời nào, chỉ chừng mắt nhìn lên đôi mắt bình tĩnh của nàng. Linda lúc này mới xuất hiện từ sau cánh cửa phòng, vui vẻ hỏi Abby:
– Tổng giám đốc, hôm nay cậu dẫn công chúa đến phá đám người của tôi sao?
Phoebe thấy Linda gọi nàng như vậy, ánh mắt chuyển dần sang kinh hãi:
– Tổng.. – Hơi thở của cô ta không ổn định. – Tổng.. cô thực sự là Tổng giám đốc của.. của..
Cô ta không còn nói được nữa. Abby cúi người, chống hai tay lên cằm ngay trên bàn trước mặt Phoebe:
– Sao vậy? Không phải bà nội trợ như cô luôn nói sao?
Ánh mắt nàng không một tia cảm xúc. Cô ta chưa bao giờ kinh hãi đến vậy, nhưng vẫn cố điều chỉnh tâm tình:
– Dù sao chúng ta vẫn ở môi trường làm việc. Là tôi đã hiểu lầm Tổng giám đốc, cho tôi xin lỗi. Nhưng nếu chỉ vì thế mà đuổi việc tôi, mọi người trong công ty sẽ thấy thế nào đây?
Ánh mắt Phoebe nhuốm màu nước nhưng đứng thẳng dậy, cố ý dùng chiều cao của mình để nhìn xuống nàng. Abby cười cười, nhìn Linda phía trước:
– Không cần đâu. Cô dùng thư và máy tính công ty để làm những tính chất bôi nhọ danh dự người khác, chứ không tập trung vào công việc tại đây. Thế nên, tính từ giờ phút này, cô đã bị đuổi việc.
Mắt Phoebe long lên, như muốn lao tới phía Abby. Cô ta gào lên dữ tợn:
– Đây là công việc của tôi. Cô không có quyền. – Phoebe nuốt xuống từng ngụm. – Tôi, Phoebe Shaw, sẽ không tha thứ cho cô đâu.
Nàng chỉ chờ cô ta đọc rõ cả tên họ mình, cười cười hỏi:
– Cô là Phoebe Shaw phải không?
– Phải. – Cô ta chừng mắt.
– Nàng cầm tay cô ta, đặt vào đó một phong bì lớn – Abby làm theo đúng luật ở Mỹ – Chát hầu tòa của cô đây.
Sloane là luật sư lớn ở Philly, còn là con của một gia đình chính trị. Muốn một vụ kiện được tiến hành sớm với đầy đủ thông tin và đúng luật, không có gì là khó khăn. Vì lòng ghen tị của mình Phoebe Shaw đã đùa với lửa, vậy nên rơi vào đáy vực sâu cũng đâu có thể trách ai. Hai bảo vệ lực lưỡng áp giải cô ta khỏi tòa nhà. Một hơi thở lụi bại. Abby nhìn cô ta gục xuống trên vỉa hè từ cửa kính văn phòng trên cao của mình. Một người không tử tế, xứng đáng với những kết cục không tử tế. Như thế này là quá nhẹ cho cô ta rồi.