Hương Wishkey Trong Gió - Chương 5: C5: Đi qua đời nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Hương Wishkey Trong Gió


Chương 5: C5: Đi qua đời nhau


Nghe tiếng chuông báo thức, Abby tỉnh táo rất nhanh. Có một điều nàng luôn thích khi uống Whiskey. Đấy chính là dù nàng say sưa đến mấy, đến khi rượu hết, nàng cũng không đau đầu. Abby nhìn chai Bourbon rẻ tiền trên bàn bật cười, thuận tay mở ra đổ hết xuống toa lét. Mùi vị này chỉ ngửi thôi nàng đã đau sống mũi. Hôm qua bọn họ thực sự uống không quá nhiều, chẳng hiểu sao có thể hạ thấp khẩu vị đến vậy.

Abby bấm điện thoại gọi Sloane. Hôm nay, lớp ở trường luật của họ họp nên nàng chắc mẩm anh ta đã tỉnh:

– Chào buổi sáng Abby.

– Chào buổi sáng. – Tâm trạng nàng rất vui vẻ. – Xin lỗi vì hôm qua tớ bỏ về trước, cũng không trả lời tin nhắn của cậu nữa. Nhưng mà thế này, tớ an toàn rồi.

– Không sao. – Sloane bật cười. – Tớ hỏi phục vụ, họ cho tớ số người lái xe cho cậu. Anh ta nói cậu về khách sạn từ trước nửa đêm nên tớ cũng an tâm.

– Đều ngoài ba mươi rồi, cậu còn phải kĩ đến thế sao. – Abby ngập ngừng. – Ăn sáng ở Sammys chứ?

– Được thôi. Chờ tớ một giờ, tớ qua đón cậu. Tớ còn chưa kịp đánh răng nữa.

– Bảnh mắt rồi. – Nàng chép miệng – Lúc đi học, có người lúc nào cũng ở Sammys sớm nhất, còn cằn nhằn bọn tớ là nghe tiếng chim hót buổi sáng phải tỉnh rồi. Lên đên đại diện, có vẻ lười hơn rất nhiều thì phải?

Nghe Abby nhắc đến mình ở ngôi thứ ba, Sloane biết nàng đang trêu chọc mình nên phì cười:

– Hơn tám năm chiến đấu. Cậu cũng phải để tớ nghỉ ngơi chút chứ.

Hai người nói thêm mấy chuyện lặt vặt rồi cúp máy. Sloane lúc này đã tỉnh hẳn. Nghe tiếng Abby như vậy, anh ta cảm giác nàng rất có tinh thần. Tối qua, Sloane thấy nàng mệt về trước nên đã tự trách rất nhiều. Anh ta bị đám đông cuốn đi mấy phút thì đã không thấy bóng dáng nàng. Vốn tưởng Abby chỉ đi vệ sinh nhưng một lúc sau không thấy, Sloane vội vã đi tìm. Khi anh ta nhớ ra điện thoại thì tin nhắn của nàng đã ở đó từ cả giờ trước.

Sloane gọi điện cho nàng hai lần đều bị gửi đến hộp thư chờ. Anh ta đoán trong bữa tối, họ đã uống khá nhiều rượu nặng nên nàng cần nghỉ ngơi thôi. Abby có thể thích vị nhưng nàng vẫn là phụ nữ, còn nhỏ người, đúng ra Sloane nên chú ý hơn mới phải. Trong kí ức từ hồi trường Luật của anh ta, nàng luôn rất độc lập chẳng dựa dẫm vào ai ngoài Vance Johnson.

Sloane thừa hiểu muốn được nàng “dựa” thì phải để nàng đủ tin tưởng và nhìn ra những thứ nàng cần từ trước cả dặm cơ. Còn Abby luôn tự chăm sóc cho bản thân rất tốt. Nếu nàng nói cần đóng kệ ti vi, thì sang chậm một giờ là nàng tự mình làm xong rồi. Ngay cả Vance cũng từng nói mua quà cho Abby rất khó, vì nàng nói thích thì hôm trước hôm sau đã tự mua dùng. Tối qua, Sloane rất cẩn thận quan sát nàng nhưng chỉ sơ ý chút, anh ta đã mất luôn cơ hội.

Cơ mà, sáng nay, giọng nàng vui vẻ như vậy, xem ra tối qua đã đánh một giấc rất ngon khi trở về. Có lẽ việc được thử những hương vị yêu thích khiến tâm tình Abby dễ chịu hơn. Sloane mỉm cười. Anh ta mượn cớ họp lớp để có thời gian riêng với nàng. Ban đầu, Sloane còn định mua vé và đặt phòng khách sạn cho hai người luôn. Thế nhưng, Abby nói đã nàng đặt sẵn nên anh ta đành bất khả kháng thôi.

Khi nghe được tin về tiệc thử rượu, Sloane mừng quýnh. Anh ta biết Abby rất thích Scotch nên đây hẳn là một bất ngờ nho nhỏ. Sloane biết những người đến đây anh ta cũng xã giao được nên một công đôi việc luôn. Sáng hôm qua, khi Sloane nói đến bữa tiệc, Abby không hứng thú lắm nhưng cuối cùng vẫn đi. Nàng về sớm hơn, nhưng tâm trạng rạng rở hẳn lên, còn gọi cho anh ta vào ngay đầu giờ sáng. Sloane có vốn liếng để vui vẻ. Đánh răng xong, anh ta cầm bút, ghi xuống sổ: “Tìm thêm tiệc thử rượu ngon.”

Khách sạn của Sloane cách chỗ Abby hai dãy phố. Hai người đón nhau đi ăn sáng. Sammys cuối kì là chỗ học tập cho rất nhiều sinh viên. Thế nên, họ tới muộn, còn chẳng tìm được chỗ luôn. Một đám bạn cũ của hai người cũng đến đó nên cuối cùng họ rủ nhau ra Starbuck để hàn huyên trước khi họp chung. Ngoài Sloane, Bryan McNelly cũng mới nhận quyết định lên Đại diện, chuyên làm về hòa giải hôn nhân ở Nashville, cũng là người giúp nàng hoàn tất giấy tờ ly hôn. Jennifer Knighton trước học giỏi nhất khóa thì giờ đã trở thành bà Anderson, vui vẻ nội chợ cho người chồng đại gia, chuyên phân phối xe hạng sang ở Tennessee. Cô ta nở nụ cười hạnh phúc hỏi Abby:

– Thế còn cậu, Vance dạo này vẫn khỏe chứ?

Bryan nhíu mày. Jennifer là thật sự không biết hay cố tình để chọc ngoáy Abby đây? Cá nhân anh ta thiên về giả thuyết thứ hai hơn. Năm xưa ai cũng nói Jennifer rất đỉnh nhưng Bryan rất rõ cứ mỗi lần làm bài nhóm là cô nàng này bám vào Abby để không quá vất vả. Cứ thuyết trình thì Jennifer lên giành công. Nếu không phải mái tóc vàng và gương mặt ưa nhìn thì còn lâu mới vượt được nàng. Bryan toan tính. Làm luật sư, anh ta không thể nói được chuyện của thân chủ mình dù Abby là bạn khá thân. Thế nhưng, Jennifer kia thực sự cần về đúng chỗ ngồi chứ doanh nghiệp của Abby còn thành công hơn người chồng mới cưới của cô ta nữa.

Không đợi Abby trả lời, Sloane lên tiếng trước:

– Abby giờ chuyển đến Philly với tớ rồi. Cô ấy làm giảng viên ở Đại học B.

Jennifer hắng giọng, điều chỉnh lại phong thái. Làm luật lâu năm, Jennifer biết nhà Beckinsale rất có quyền thế ở Philly. Họ có hãng luật riêng tuy Sloane không làm ở đó mà muốn thử sức bên ngoài trước nhưng nếu muốn, anh ta lúc nào cũng có thể về làm chủ cùng anh thứ hai của mình. Ba và anh trai lớn của Sloane đều có sự nghiệp chính trị. Một trong hai người còn đang nắm chức vụ Tổng đại diện Luật pháp Bang Pennsylvania. Nếu sau này họ có muốn lên đến Thượng nghị sĩ, Thống đốc, hay thậm chí tranh cử Tổng thống, cô ta cũng không ngạc nhiên.

Vừa rồi Sloane Beckinsale lên tiếng như vậy, chẳng lẽ ngay sau khi Abby chia tay Vance Johnson thì Sloane đã bắt đầu hẹn hò sao? Ánh mắt của Sloane rất kiên định, còn cố tình nắm tay Abby nữa. Jennifer thấy xuống đài vẫn tốt hơn. Nàng thấy động thái này của Sloane thì ngây người, nhưng cũng không vội vã giật bụp một cái, chỉ mỉm cười rồi lắc lắc bàn tay, nhẹ giọng:

– Sloane, cậu đừng đùa nữa.

Cử chỉ này trong mắt người khác lại giống như quan hệ của hai người rất tốt. Abby vẫn còn hơi ngại thôi. Jennifer giấu nỗi niềm tức giận trong lòng. Bao nhiêu năm rồi, tại sao những thứ đẹp nhất tốt nhất vẫn là của Abby mà không phải cô ta vậy? Buổi họp lớp sau đó diễn ra khá thuận lợi. Thấy Sloane liên tục chăm sóc nàng, Jessica, vợ của Bryan vui vẻ:

– Xem ra, có một chàng trai như thế, tâm trạng của chị cũng khá hơn nhiều rồi? – Vừa nói Jessica vừa đưa mắt sang phía chàng trai họ Beckinsale kia.

– Sloane luôn là bạn rất tốt của chị. – Abby nói rất chân thật. Nàng nhìn lên bài thuyết trình của một bạn cùng khóa. Phía sau mắt thoáng một vệt buồn.

Sau buổi họp long trọng nhưng cũng không kém phần nhộn nhịp hàn huyên, Bryan và Jessica rủ Sloane và Abby ăn trưa nhưng nàng từ chối. Thật ra, hôm nay, Vance đã gọi từ trước. Abby thực sự muốn xem chồng cũ của mình cần hỗ trợ gì không. Jessica nhìn ánh mắt mong ngóng của Sloane khi nàng lên Uber biến mất, thở dài nói:

– Sloane, anh cái gì cũng tốt nhưng muốn theo đuổi chị Abby thì không thể cứ làm một quý ông mãi được.

Sloane nhìn sang Jessica. Không làm một quý ông nữa sao? Có cô gái nào không thích quý ông chứ?

* * *

Phía bên này, Keith đến gần trưa mới tỉnh. Hắn không ngờ mình ngủ say đến vậy, mà hình như không cần uống thuốc cũng không mộng mị gì. Lật chăn dậy, Keith vào phòng đánh răng. Vừa cầm tới chiếc dây màu vàng rêu định cột tóc lên cho gọn thì đầu ngón tay cảm thấy xốn xang. Hắn lắc đầu. Tối qua, hắn thực sự rất vui vẻ nhưng hai người họ chỉ là tình cờ gặp mà thôi. Keith không có ý định gì khác.

Hắn đang trầm ngâm thì Jackson gọi điện. Xem chừng tối qua, việc của tiền đạo Bennett với siêu mẫu Lori khá thuận lợi. Anh chàng phấn khích hỏi hắn:

– Lori đang muốn đi ăn trưa. Cậu có muốn làm chân gỗ không? Tớ đang thèm hàu với cá ngừ ở Shucks.

Hơi đói, quán cũng ngay ở phố đàng sau nên Keith không từ chối, chỉ hỏi lại:

– Cậu chắc là muốn tớ có mặt chứ? Hai người đang ngọt ngọt ngào ngào, không tranh thủ làm thêm tí chút, kéo tớ đi không phải rất vướng sao?

– Không đến nỗi. – Jackson chép miệng – Lori hai ngày nữa mới có lịch ở New York, cô ấy cũng muốn tìm hiểu mấy thứ địa phương. Cậu lớn lên ở đây, không hỏi cậu thì hỏi ai?

– Được rồi. – Keith bật cười. Nói về Nashville thì lúc nào hắn cũng nói được. – Mấy giờ để tớ còn biết nào?

– Tớ đặt bàn ba người lúc 12 rưỡi đó.

Keith nhìn xuống đồng hồ. Nửa tiếng, hắn cứ túc tắc chuẩn bị buổi sáng rồi đi sang thôi.

Mười hai rưỡi, phục vụ dẫn bọn họ vào bàn đặt trước. Hắn bất giác nhìn thấy gương mặt nàng sau một bụi trúc trang trí. Tuy tự nhủ là không có ý định gì nhưng suốt buổi Keith không nhịn được, vừa nói chuyện vừa nhìn sang phía đó.

Abby dường như rất nhẹ nhàng với người trước mặt. Họ ăn chung đ ĩa. Anh ta còn cắt nhỏ đồ ăn cho nàng. Hai người rất tập trung vào nhau như thể thế giới xung quanh đều không hề tồn tại. Đôi lông mày kia, hắn tựa lưng vào ghế, dù chỉ một thoáng nhưng sao hắn thấy nàng đang rất vui, cũng rất buồn vào cùng một thời điểm.

Ở bàn phía xa, Abby cất tiếng hỏi:

– Vậy cái anh chàng Ricky này xem ra rất thích anh rồi?

– Ricky là cựu binh, đi rất nhiều chỗ. Lúc anh nói em từ Việt Nam sang, anh ta còn làm được cả chả giò mang tới đấy. Vị không ngon bằng em nhưng ăn cũng tạm.

– Vậy Hunter vẫn sang đều chứ? – Nàng hỏi đến anh chàng trong nhóm hỗ trợ chung của Vance.

– Vẫn đều. – Ánh mắt Vance trùng xuống. – Em vẫn lo anh không uống thuốc sao?

– Những lúc uống thuốc anh rất khá. – Abby gật đầu. – Nhưng chỉ cần lỡ một hai ngày là mệt lắm. Lại không ai ở cùng anh nữa.

– Anh biết. Xin lỗi em. – Vance hơi cụp mắt rồi chuyển hướng – Em muốn ăn thêm cá ngừ không để cắt nốt nào.

Abby gật đầu. Vance của nàng thực sự vẫn quan tâm những điều nhỏ nhặt như vậy. Cơ mà họ không thể quay lại được nữa rồi. Nàng nhẹ nhàng nói:

– Em vẫn thích nếu có thời gian thì anh đi chơi nhạc thêm nữa.

– Phải. Anh cũng thích chơi. – Vance gật đầu. – Nhưng mà nếu bắt đầu từ đầu, tuổi anh cũng không trẻ nữa. Nếu vừa đi làm vừa chơi thì cũng rất bấp bênh. Mà bỏ việc thì anh không muốn.

– Anh biết là anh không làm cần, chúng ta.. uhm anh cũng có đủ thu nhập mà. – Abby chạm lên cổ tay Vance. – Giờ nghỉ hưu cũng được, em sợ anh buồn thôi.

– Đó vẫn chủ yếu là tiền của em. – Vance lắc đầu, mặt hai lạnh xuống – Chúng ta ly hôn rồi, anh vẫn nghĩ em nên có có hết chúng. Anh phải.. tự được chứ. – Nói đến đó, anh cúi đầu dường như đã biến mất trong luồng suy nghĩ của riêng mình.

– Vance.. Vance.. Nhìn em nè. – Nàng kiên nhẫn gọi, đợi chồng cũ ngước lên rồi mỉm cười thật tươi. – Ngày đó nếu không có anh bên cạnh ủng hộ, em cũng sẽ không được như bây giờ đâu.

Vance bật cười, nhưng ánh mắt vẫn buồn:

– Nếu không phải tại anh.. chúng ta đã.. có thể hạnh phúc hơn.

– Cho dù vậy, em vẫn luôn ở đây mà. – Abby động viên – Lỗi tại ai giờ không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là chúng ta nhìn về phía trước.

– Phải. – Vance gật đầu.

Abby của anh ta luôn sống ở tương lai. Cho dù có muốn níu kéo thế nào, nàng quay đi chắc chắc sẽ không bao giờ trở lại.

Chồng cũ của Abby hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm tình. Anh chuyển sang chuyện làm ăn, dò hỏi nàng:

– Lần này em về là vì có cửa cung cấp công cụ dụng cụ cho giải nhà nghề rồi đúng không?

– Vâng. – Abby cười rất tươi. – Michael Browning mà anh giới thiệu đã giúp em rất nhiều. Từ anh ta em tìm được Jacob Lionelson. Người này rất khó tính. Em bay sang tiếp ông ta ở Boston, cả New York nữa mà chả được gì. Mãi đến khi em nhờ Linda đưa thư mời ông ta vào tiệc khách hàng bên cô ấy, ông ta vì muốn đuổi em đi nên mới giới thiệu em cho Suzie Smith đó, nên cuối cùng lại về đây.

– Suzie sao? Anh tưởng bà ấy bán hết cổ phần ở Titans rồi.

– Phải nhưng Suzie vẫn rất thân với chị gái mà. Amy Adams là người cho em một chân vào đó.

– Vậy chiều nay em gặp Amy sao? – Vance nhướn mày.

– Đâu có dễ như vậy. – Abby thở dài – Em có nói chuyện qua điện thoại với bà mấy lần nhưng hôm nay chỉ là Giám đốc bộ phận mua và kiểm tra chất lượng hàng thôi. Cơ mà có một số công cụ dụng cụ dùng trên sân nên em cũng được xuống hẳn để tham quan lúc tập đấy.

– Xuống hẳn sân sao? – Vance tròn mắt ngạc nhiên, xong lại phì cười. – Thảo nào em cười vui đến mức miệng cũng không ngậm lại được. Thật là.. – Anh ta ngắm nàng rất kĩ –.. Abby giỏi quá rồi.

Chia tay rồi, Vance vẫn nhờ một số quan hệ giới thiệu cho Abby khi nàng muốn lân la sang tư vấn hàng hóa cho các giải nhà nghề. Browning là một đại diện cung ứng hàng hóa cho Tennessee Titans nhưng nàng có thể lần từ đó đến chủ đội bóng và một nhân vật không nhỏ trong hội đồng giải nhà nghề như Jacob Lionelson thì thực sự là rất giỏi. Anh không thể giấu đi vẻ tự hào. Dù có thế nào, hai người vẫn luôn là bạn.

Giữa bữa trưa, Vance đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Tâm trạng của anh không được tốt, đầu óc cứ trên mây, đến cả khi rửa tay cũng không chú ý lắm. Lúc lấy khăn lau tay, Vance nhìn lên thì nhận ra mái tóc vàng dài của người đang đứng cạnh:

– Keith Patrick phải không? – Vance tươi tỉnh hơn hẳn.

Hắn thoáng bất ngờ. Đây không phải là người ngồi ăn cùng Abby khi nãy sao? Keith giơ tay ra thân thiện:

– Phải. Là tôi.

– Tôi là Vance Johnson, rất hâm mộ phong cách chơi của anh. Thật không ngờ hôm nay có thể gặp. – Vance thật lòng.

Hắn cũng phát hiện người trước mặt có vẻ không biết chuyện giữa nàng và hắn.

– Chào anh, Vance. – Keith xã giao nhưng cũng rất chân tình – Cảm ơn vì lời khen đó nhưng anh nói vậy làm tôi cũng áp lực. Phong độ mấy mùa vừa rồi quả thật không được ổn.

Là cổ động viên lâu năm, chồng cũ của Abby đương nhiên biết chuyện xảy ra với gia đình Patrick. Anh ta thở dài:

– Tôi hiểu. Thật ra, ai cũng có những chuyện gia đình nhưng thời gian không đợi, vẫn phải vượt qua thôi.

– Anh vừa nói gì cơ? – Keith nhíu mày.

– Đó là câu vợ.. à.. vợ cũ của tôi hay nói. – Vance cười xòa – Cho dù cuộc sống có thế nào, vất vả, khó khăn, tuyệt vọng, thời gian cũng sẽ không đợi ai. – Anh thấy nét tươi tỉnh trên gương mặt Keith, đợi một lúc mới lên tiếng. – Tôi phải quay lại bàn rồi, rất vui được gặp anh.

Keith chăm chú dấp xà phòng lên bàn tay mình. Vậy ra người đó là chồng cũ của Abby sao? Tối qua, hai người hoàn toàn không nói đến chuyện cá nhân nên hắn không biết. Có điều vừa rồi, hắn quan sát lúc ăn thấy họ rất thân thiết. Rõ ràng là tình cảm vẫn còn, sao lại ly hôn chứ?

Từ nhỏ đến lớn, Keith không tin tưởng vào chuyện ly hôn. Ba mẹ và ông bà, thậm chí cả cô chú và dì dượng hai bên đều sống rất hạnh phúc. Hắn cũng đã định yêu Jackie cả một đời. Nếu phải ly hôn thì sao ngay từ đầu còn cưới. Hắn đã nghĩ vậy. Song đấy là chuyện của nàng, Keith có liên quan gì đâu. Nhìn nét mặt vừa vui vừa buồn của cả Vance và Abby, hắn nghĩ vẩn vơ. Rõ ràng là còn yêu mà chia tay, nếu không phải do Vance kia có người khác thì chắc chắn là nàng rồi.

Keith lắc lắc đầu. Thật ra mấy chuyện này không quan trọng. Hắn bây giờ chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp. Còn một mối quan hệ tình cảm mới, hắn thực sự chưa sẵn sàng. Hơn nữa, Abby đã từng ly hôn. Hắn không quá định kiến nhưng người từng có gia đình đổ vỡ thường cũng mang theo gánh nặng. Keith chẳng đủ sức mà quan tâm đ ến những điều đó. Quay lại bàn ăn, hắn không nhìn sang phía nàng nữa, chỉ tập trung xem hôm nay siêu mẫu Lori của Jackson muốn đi đâu, làm gì trong thành phố.

Vance về đến bàn thì muốn Abby đoán xem anh ta vừa gặp ai. Nàng quanh quanh nói đến mấy người chơi nhạc nhưng nói sao cũng không trúng hắn. Khi chồng cũ nói “Keith Patrick” thì ánh mắt nàng không chỉ có kinh ngạc mà chủ động tìm quanh. Nhìn thấy Keith đang nhiệt tình nói chuyện trên bàn ăn ở một góc khác, miệng nàng nhếch lên cười. Hắn không nhìn về phía này. Vậy cũng tốt, Abby có thể làm như không quen biết.

Đầu giờ chiều, Keith lục tục dẫn cặp đôi Jackson Lori đi thăm thú những nơi mà chỉ người địa phương mới biết. Abby đến sân của Titans thì hào hứng vô cùng. Đây là lần đầu tiên nàng được bước trên nền cỏ của một sân bóng nhà nghề đích thực. Phía bên kia, Mike Crawford cũng đang dẫn đội luyện tập nữa. Nàng cùng một tư vấn và một thư kí ghi chép rất kĩ những yêu cầu về công cụ dụng cụ rồi mới vui vẻ ra về. Hợp đồng lớn nhưng làm từng bước một, chắc chắn là sẽ ổn. Nếu nàng làm tốt cho Titans mùa giải tới thì có cửa để Lionelson nghe nàng nhiều hơn một phút. Chỉ cần thế, Abby sẽ có thể tiến hành kế hoạch lớn hơn của nàng.

Cuối giờ chiều, Lori đột nhiên hứng thú thử Bourbon. Không hiểu sao, Keith đưa họ đến lò ủ mà hôm qua hắn và nàng tới. Ông chủ tên Jerry nhìn thấy hắn thì rất vui vẻ nhưng ánh mắt có vẻ vẫn tìm kiếm Abby. Anh ta đưa họ vào khu vực riêng. Thấy Jackson và Lori mải chơi, để hắn ngồi quầy rượu một mình thì Jerry cầm hai ly ra trước mặt Keith, rót đầy:

– Rượu ở giá trên cùng đấy. Ly này tôi mời.

Hắn thực sự không thích Bourbon, nên hất hàm về phía hai người đang chơi ném móng ngựa:

– Hôm nay tôi đi theo làm tài xế nên uống thì không tốt lắm.

– Tùy anh thôi. – Chủ lò ủ rượu vui vẻ. – Nếu không phải bạn Abby tôi cũng sẽ không mời.

Keith nghe vậy, cầm ly rượu lên lắc lắc một chút, rồi nhấp môi. Quả thực rất êm, không như thứ cay mũi mà hôm qua họ uống:

– Tôi có ấn tượng là cô ấy thích Scotch, nhưng anh thân thiết như vậy. Abby thường xuyên tới đây sao?

– Lần nào về Nashville lâu lâu, cô ấy cũng tới. Nhưng anh nói không sai, cô ấy hợp với Scotch hơi. Khi trẻ hơn, mỗi lần đến đây.. – Chủ quán phì cười – Thường cô ấy chọn những thứ cay mũi nhất để không uống thật nhiều.. Sau đó, Abby sẽ chơi trò chơi, thắng hay thua cũng sẽ mời mọi người một chầu rồi đi mất.

– Làm như thế có vẻ không tôn trọng với vị rượu nhà anh nhỉ? Anh không tức tối sao? – Keith nhíu mày. Jackson và Lori vẫn vui vẻ với đám người bên kia.

– Ba tôi đã từng rất tức. Ông còn đặt biển cấm cửa cô ấy và nhóm bạn luôn. Thế nhưng hôm đó, Abby đứng giữa cửa nói được vị của tất cả các loại Bourbon nhà tôi làm luôn, khiến ba tôi từ ghét chuyển sang coi cô ấy như con gái. Abby thật ra không phải ghét Bourbon. Cô ấy đã giải thích với ba tôi là những loại rượu nhà tôi làm thật ra luôn hướng đến sự trẻ trung và khám phá trong cuộc đời bất tận. Thế nên, cô ấy dùng chúng vào việc cô ấy thích nhất, đùa vui và bất cần một chút.

– Giống như thứ anh vừa rót cho tôi sao? – Hắn hỏi Jerry – Thực sự rất ngọt và êm đấy.

– Phải. Nhưng nếu nói từ ngôn ngữ của Abby thì loại rượu này là “sự đã rồi, đừng nên quan tâm nữa, tiếp tục tiến lên thôi.”

Keith phì cười:

– Cũng may anh mang nó ra chứ hôm qua cô ấy bắt tôi nếm toàn gia vị nước cuối. Nếu như thế, động lực quay lại của tôi chắc nhỏ hơn.

– Nhưng mà.. – Giọng Jerry trở nên nghiêm túc –.. lâu lắm rồi tôi mới thấy Abby vui như vậy. Nên ly rượu này tôi cũng muốn mời anh.

Hắn trầm ngâm nhìn anh ta rất lâu, đến lúc mở miệng lại chỉ nói được hai chữ:

– Vui sao?

– Phải. – Jerry gật đầu, giơ ly cao lên – Loại rượu chúng ta đang uống, Abby chỉ dùng khi cô ấy muốn khóc thôi. Cả năm vừa rồi, trừ hôm qua, lần nào cô ấy cũng gọi nó. Nhưng mà cảnh hôm qua, cô ấy có vẻ sẵn sàng bỏ quá khứ lại phía sau rồi.

Jerry quay đi, Keith bất giác hỏi:

– Ý anh là cuộc hôn nhân đó sao?

– Xem ra anh cũng biết. – Chủ quán gật đầu. – Abby rất mạnh mẽ. Tôi chưa thấy ai cứ ngã rồi đứng dậy nhanh chóng như thế. Người ngoài chắc nghĩ cô ấy còn chẳng biết đau nhưng không phải vậy đâu. Abby dùng rất nhiều sức lực để có thể tự cân bằng mình trước mọi biến cố. Cơ mà, nếu có ai đó để cô ấy có thể gục xuống, không đứng dậy, nghỉ ngơi một lần. Có lẽ đó là điều Abby thực sự cần.

– Anh nghĩ tôi là người đó sao. – Keith phì cười, áp lực này lớn quá rồi.

– Tôi không biết. – Jerry thật trả lời – Nhưng hai người đều không giữ hình tượng trước mặt nhau. Chỉ nhìn thôi cũng đã rất dễ chịu.

Hắn thừ mặt ra. Cả hắn cũng đã không giữ hình tượng sao?

Tối hôm đó, Keith quay về nhà mình, thấy ly Rémy Martin mà mình chưa đụng tới trên bàn, liền ngồi xuống nhấc nó lên. Hắn vừa định nhấp môi thì lại đặt nó xuống, kê dọn lại một số thứ trong phòng khách. Như thế này, sang hè rồi, Jackie sẽ thích kê rộng ra để còn làm tiệc cocktail với bạn bè tại nhà nữa.

Cả tuần sau đó, Keith cắm đầu vào luyện tập. Abby họp toàn công ty ở Nashville để bàn bạc về những bước tiếp theo cho hợp đồng với Tennessee Titans. Sloane nán lại mấy ngày với nàng. Không rõ Bryan và Jessica đã nói gì nhưng nếu mời Abby ăn trưa không được thì anh ta mua đồ mang lên tận khách sạn luôn. Nàng họp dở vẫn phải xuống ngồi sảnh, ăn cùng anh ta. Ban đầu thì nàng thấy hơi phiền nhưng Abby là dạng người làm sẽ quên ăn rồi lăn đùng ra ốm nên nàng rất biết ơn khi Sloane cố ép nàng. Ngày xưa, Vance cũng đã làm như thế.

Mỗi khi ăn, Sloane đều hỏi thêm về công việc của nàng. Bryan có lẽ không để hở việc nàng có công ty nên anh ta vẫn nghĩ nàng có dự án tư vấn ngoài cho Đại học B thôi. Abby chẳng bao giờ đính chính, chỉ nghe Sloane nói sau này nếu nàng tìm được bạn đời chịu khó hỗ trợ như chồng của Jennifer thì không cần vất vả thế, thảnh thơi đầu óc, làm việc mình thích là được.

Abby cười cười. Nàng thích làm gì nhỉ? Có đôi lúc nàng cũng nghĩ có một người chồng lo cho mình, nàng sẽ ở nhà yên ổn nấu nướng, chăm sóc con cái mà thôi. Abby vì Vance bỏ hẳn công việc lý tưởng ở New York nhưng cuối cùng, nàng ở nhà vẫn không chịu được đó thôi. Sloane nói thế này vì thực sự muốn theo đuổi Abby nên nàng rất hiểu. Thế nhưng mà nếu hai người có thực sự đến với nhau, có lẽ Abby cũng không yên phận ở nhà được đâu nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN