Hươu Lạc Lối
Chương 42
Tiếng ve sầu vẫn còn vang trên nhánh cây.
Một đám bạn học đi qua từ sau lưng, tiếng hoan hô cười đùa không dứt bên tai, Bạch Lộc chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, hai mắt choáng váng.
Cô chưa từ bỏ ý định, đi qua đi lại mấy lần bên cạnh bụi cây này, vẫn không có kết quả gì.
“Lộc Lộc, cậu đang tìm gì đó?” Hà Thanh Thanh từ phía sau đến gần.
“Túi tài liệu ban nãy.” Bạch Lộc xoay người lại khoa tay múa chân, ánh mắt vẫn bận bịu tìm kiếm.
Khương Kỳ nói: “Không phải cậu cầm trong tay à?”
Bạch Lộc mím môi không hé răng, cô biết không tìm về được, chỗ nhỏ như vậy, cũng chẳng có nhân viên vệ sinh nào tới, chỉ có khả năng bị người ta lấy đi.
Về phần bị ai lấy đi, cô cũng chẳng cần suy đoán quá nhiều.
Lấy ra di động, cô lục tìm dãy số, quyết đoán trực tiếp bấm gọi.
Trong lòng bàn tay Bạch Lộc đổ mồ hôi, ánh mắt nhìn màn hình chằm chằm, mới vừa thông qua một giây, cô cúp máy lập tức.
Nói cái gì đây, cô còn chưa suy nghĩ nên nói gì, cũng không biết làm sao đối đáp, tạm thời hoãn lại trước.
Chụp xong ảnh tốt nghiệp, nhiệt huyết của các bạn học còn chưa tan hết, chỗ nào cũng nán lại một chút, chọn lựa phong cảnh đứng pose chụp ảnh.
Lòng hứng thú của Bạch Lộc không nhấc lên nổi, trên mặt cũng chẳng tươi cười, một mình đứng dưới một thân cây, nặng nề suy nghĩ sự việc.
Khương Kỳ thúc giục hô lên gọi cô: “Bạch Lộc, mau tới đây chụp ảnh!”
Bạch Lộc lê bước chân đi qua, miễn cưỡng theo chụp mấy tấm.
Sau khi xong xuôi, mọi người nửa nằm trên bãi cỏ thưởng thức những tấm ảnh đã chụp.
Bạch Lộc mất hứng xem mấy tấm, sau khi lướt qua hồi lâu, cô đứng dậy trở về chỗ cũ, cơ thể đột nhiên ngồi thẳng, cô giật lấy di động của Đường Giai.
Đường Giai: “Sao vậy? Kinh động việc không đâu.”
Bạch Lộc nhanh chóng lật xem mấy tấm chụp trước đó: “Tớ xem đã.”
Khương Kỳ cũng thấy kỳ lạ nhìn cô: “Không phải đều rất bình thường à, đều chụp đẹp mà.”
Bạch Lộc lắc đầu, một mình im lặng nhìn xem, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào trong ảnh nền của mỗi tấm, bên trong có mặt cỏ xanh um ở phía xa, bụi cây rừng cây, kỷ lục thời gian đều là trước khi chụp ảnh tốt nghiệp.
Hà Thanh Thanh không hỏi, cô thấy vẻ mặt Bạch Lộc khẩn trương nhìn ảnh, mỗi tấm sau khi phóng to liền gạt qua, đến khi nhiều tấm qua đi, cuối cùng dừng lại rất lâu tại một tấm ảnh tự sướng.
Là ảnh tự sướng của Đường Giai và Khương Kỳ.
Lúc ấy đã đứng xếp hàng, nhưng vì còn xếp lại thêm mấy lần, hai người mở chức năng chụp ảnh nhìn ống kính, tạm thời chụp thêm mấy tấm.
Bởi vì chụp nghiêng, ảnh nền bên trong có phân nửa là đám người, nửa khác là phong cảnh, đúng lúc chụp được hàng cây đứng nghỉ ngơi trước đó.
Bạch Lộc nuốt nước bọt, phóng to bụi cây, tại một điểm rất nhỏ nào đó, xuất hiện một bóng lưng đàn ông mơ hồ.
Cô chỉ nhìn chăm chú mấy giây, rồi dời ánh mắt trả di động lại cho Đường Giai.
“Nhìn nhầm rồi.” Tự cô giải thích như vậy.
Đường Giai khó hiểu: “Cậu cho là ai hả?”
“Hotboy của khoa.”
“…”
*
Cùng ngày, Bạch Lộc tìm một người khách làm việc tại một công ty truyền thông, nhờ giúp một việc.
“Việc gì thế? Cô giáo Bạch, cô đừng khách khí nói thẳng đi.”
Bạch Lộc: “Giúp tôi kiểm tra một số điện thoại làm phiền, tôi muốn biết đối phương tên gì?”
“Việc nhỏ thôi, cô gửi số điện thoại qua cho tôi đi.”
“Được.”
Bạch Lộc lập tức gửi qua dãy số ghi lại lần trước.
Chưa tới năm phút đồng hồ, đối phương trả lời.
“Cố Dương Vũ, chủ sở hữu địa phương.”
Cố Dương Vũ, Bạch Lộc đọc lại một lần, nghe cái tên rất nghiêm túc, phía sau ngược lại rất u ám gây hấn.
Tin nhắn kia hiển nhiên không phải một phía gây sự, ngược lại hình như đôi bên gây hấn không ít, đối phương bị chọc giận nên gửi tới. Vả lại Tần Long còn chẳng muốn ghi lại tên đối phương, nhất định nhìn anh ta cũng bực bội.
Bạch Lộc vốn không muốn đụng tới người tên là Cố Dương Vũ này, nhưng mà anh ta nhất định biết rõ cả quá trình của vụ án này.
*
Cuối tuần Bạch Lộc về nhà cô dượng ăn bữa tối.
Bạch Lộc đã lâu chưa trở về, mua một đống trái cây.
Từ khi Bạch Lộc vào cửa, Bạch Tuệ Tiệp không ngừng hỏi han quan tâm.
Bạch Tuệ Tiệp hỏi: “Chính thức tốt nghiệp rồi?”
Bạch Lộc nói: “Vâng.”
Bạch Tuệ Tiệp lại hỏi: “Tìm việc xong chưa?”
Bạch Lộc trả lời: “Tạm thời là chỗ thực tập.”
Bạch Tuệ Tiệp: “Thế chỗ ở thì sao? Căn hộ mới sao rồi?”
Bạch Lộc: “Gần xong từ sớm rồi, con xách túi vào là ở ngay thôi.”
Bạch Tuệ Tiệp lau tay đi qua: “Xe thì sao? Con chọn được cái vừa ý chưa?”
Bạch Lộc nhét quýt vào miệng: “Vẫn đang xem.”
Trâu Oánh ở một bên phụ họa: “Chị, tới lúc đó em sẽ giúp chị cùng nhau tham khảo.”
Bạch Lộc sờ đầu em gái: “Sẽ gọi em.”
Trâu Oánh thấy mẹ bỏ đi bận việc, thế là bật lớn tiếng tivi, người thì nhích sát tiến đến bên tai Bạch Lộc, nhẹ giọng hỏi: “Chị, chị và người kia sao rồi?”
Bạch Lộc liếc em gái một cái, nhìn tivi nói: “Sao rồi cái gì, cứ vậy thôi.”
Trâu Oánh thấy cô hình như vẫn là thái độ trước kia, có chút sốt ruột: “Chị không phải nói tự mình đi tìm hiểu à?”
Bạch Lộc đổ về một câu: “Chị đang tìm hiểu.”
Qua nửa khắc, chính cô hỏi Trâu Oánh: “Sao em cứ nhắc nhở chị chú ý mãi, có phải em biết chút gì rồi không?”
Trâu Oánh dè dặt nhìn thoáng qua phòng bếp, nói: “Không phải chị nói đối phương ra tù à? Em đương nhiên phải giúp chị cẩn thận một chút.”
Bạch Lộc nửa tin nửa ngờ nhìn em gái, đột nhiên hỏi: “Em thật sự biết gì hả?”
Trâu Oánh lắc đầu lia lịa: “Em biết cái gì chứ, em chẳng biết gì hết.”
Bạch Lộc nghiêng người tới gần: “Vậy em thấy luật sư Kiều sẽ biết chứ?”
“Luật sư Kiều…” Trâu Oánh hoang mang nhìn chị mình, giọng nhỏ đi, “Em làm sao biết.”
“Đúng vậy, em không biết.” Bạch Lộc xoay người lại lẩm bẩm, ngay sau đó bật cười, “Các người cũng không biết chuyện, vậy chị càng không biết rồi.”
Trâu Oánh sửng sốt, nhẹ nhàng vỗ vai chị mình.
……
Lúc Bạch Tuệ Tiệp xào xong món ăn cuối cùng, Bạch Lộc tiến vào phòng bếp giúp lấy bát đĩa.
Bạch Tuệ Tiệp cười ha ha: “Sao con vào rồi, bên trong dầu mỡ lắm.”
Bạch Lộc lấy xong bát đĩa, bắt đầu xới cơm: “Cô ơi, cô có quen biết ai ở sở cảnh sát không?”
“Sở cảnh sát?” Bạch Tuệ Tiệp bứt rứt quay đầu lại, “Con có khó khăn gì?”
Bạch Lộc cười khiêm tốn: “Con muốn điều tra một người, có thể giúp con chút việc nhỏ này không?”
Bạch Tuệ Tiệp nghe vậy: “Cái này có thể không được, mọi người đều có quyền riêng tư, người ta sao có thể vô duyên vô cớ điều tra cho con.”
“Con chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi.” Bạch Lộc cam đoan, “Không phải liên quan tới chuyện như địa chỉ nhà, là trình độ học vấn, ví dụ như học trường cao trung gì đại học nào.”
Bạch Tuệ Tiệp giảm lửa nhỏ, xào nguyên liệu đều đặn vài cái, hỏi: “Người này có quan hệ gì với con?”
“Không có quan hệ gì cả, nhưng mà liên quan tới một vụ án con đang phân tích hiện nay.” Bạch Lộc ôm cô mình lắc qua lắc lại, làm nũng nói, “Giúp con đi mà, cô.”
Bạch Tuệ Tiệp đành chịu, hỏi: “Nam hay nữ?”
Bạch Lộc: “Là nam.”
Bạch Tuệ Tiệp khựng lại nhìn cô: “Tên gì?”
“Cố Dương Vũ.”
*
Ngày hôm sau.
Bạch Lộc trở về trường, từ con đường của học viện dạo một vòng tới phía sau cửa khu sinh hoạt.
Gần chập tối, cô gửi tin nhắn cho Tần Long.
“Em muốn dọn đồ đạc.”
Qua một lúc, tin nhắn không tới, điện thoại tới.
Bạch Lộc do dự một hồi, nhận máy: “A lô?”
“Đang ở ký túc xá?” Anh hỏi.
Bạch Lộc đi đến ban công, nhẹ nhàng sờ quần áo đã khô từ lâu, tầm mắt nhìn dưới lầu: “Ừm.”
“Nằm sấp ở ban công?”
Bạch Lộc ngớ ra rồi cười rộ lên: “Anh thật thần thông.”
Anh không đắc ý, dường như đã nằm trong dự đoán, hỏi cô: “Bây giờ muốn dọn đi?”
Bạch Lộc nói: “Rất nhiều người đã đi rồi.”
Anh hỏi: “Nhà mới của em ổn thỏa xong xuôi rồi?”
Có gió đêm nhẹ nhàng ập tới, Bạch Lộc vung lên mái tóc dài, lấy tay chải xuôi, đến phía cuối cầm lên nhìn, nhíu mày với sợi tóc chẻ ngọn.
“Ổn thỏa rồi, ăn được uống được ngủ được làm việc được.”
Người bên kia hình như khẽ cười: “Vậy anh tới đón em.”
“Em chờ anh.”
Cúp máy, Bạch Lộc bắt đầu dọn giường sắp xếp hành lý.
Một số đồ vật nhỏ còn lại đã thu xếp xong từ trước, nên bỏ nên giữ tất cả đều phân loại xong, bây giờ cô mới đóng hành lý đếm lại, đại khái bốn năm cái.
Nhóm Đường Giai đã thu xếp một khối, cả phòng như càn quét rộng rãi, va ly túi xách chất đống, không phân rõ cái nào là của ai.
Đường Giai thuê một căn hộ đơn thân bên ngoài, vẫn ở lại thành phố này.
Khương Kỳ và Hà Thanh Thanh thì trở lại nguyên quán thành phố Lâm, phát triển tương lai của chính mình.
Bạch Lộc ở phòng ký túc vừa rề rà vừa chờ Tần Long, thuận tiện ôn chuyện với các cô bạn.
Khương Kỳ đang thu dọn cái tủ, chẳng biết tìm kiếm cái gì bên trong, vẻ mặt thần bí đi tới giữa phòng, nói với ba người còn lại: “Tớ có đồ tốt nhiều lắm, muốn chia sẻ với các cậu, có cần không?”
Hà Thanh Thanh dọn sách vở, lau mồ hôi quay đầu lại: “Gì vậy?”
Đường Giai nghe giọng điệu này liền lắc đầu: “Khẳng định không phải thứ gì tốt.”
Khương Kỳ nóng nảy: “Tớ nói đồ tốt là đồ tốt, cậu có bản lĩnh thì cả đời không cần đi.”
Bạch Lộc rảnh rỗi nhất, mang lòng hiếu kỳ đi qua, lấy tay tóm lấy bàn tay Khương Kỳ giấu đằng sau.
“Đừng thừa nước đục thả câu, cái gì vậy?”
Khương Kỳ thấy cô nhanh nhẹn, che che giấu giấu nghiêng người né tránh một lúc, cuối cùng đột nhiên giơ tay tiết lộ, đầu ngón tay kẹp mấy cái gì đó vuông vắn, màu sắc bao bọc bên ngoài đa dạng.
Bạch Lộc cảm thấy nhìn hơi quen mắt, hình như đã thấy thứ này ở đâu đó, đến khi thấy rõ nhãn hiệu trên đó, cô giật mình kinh ngạc: “Đây là…durex?”
Khương Kỳ hưng phấn gật đầu, đem mấy miếng kia trải ra trong lòng bàn tay, hỏi cô: “Rất nhiều loại, cậu muốn cái nào?”
“…” Bạch Lộc ghét bỏ nhìn qua, “Không phải đồ chơi gì, có nhiều loại như vậy?”
Khương Kỳ khuyến khích cô: “Nhu cầu khác nhau mà, mau chọn đi, mỗi người chọn hai cái, coi như quà chia tay tốt nghiệp.”
Hà Thanh Thanh không có bạn trai, về phương diện này khá bảo thủ, thế nên không muốn.
Đường Giai thì chẳng thèm nhìn, nói thẳng ra: “Một loại xoắn ốc và một loại siêu mỏng.”
Khương Kỳ tìm kiếm trong lòng bàn tay, sau đó đưa qua nói: “Cậu may rồi, đúng lúc tớ có.”
Bạch Lộc nhìn hai cô bạn trao đổi: “…Loại xoắn ốc là sao?”
Khương Kỳ cười ra tiếng: “Cậu hiểu nghĩa đen là đủ rồi, phương diện cảm giác không phải nên để đàn ông nhận thức à!”
Bạch Lộc gãi đầu.
Khương Kỳ hỏi tiếp: “Cậu có cần không? Không cần tớ cất đó.”
Bạch Lộc nhìn cô bạn sắp xếp mấy miếng kia, hỏi: “Cậu không có bạn trai, cần nhiều vậy ư?”
“Mua để đề phòng thôi, ngộ nhỡ đột nhiên có thì sao?” Khương Kỳ nói xong nháy mắt mờ ám với cô, “Cậu không biết thứ này, bởi vì cậu chưa từng làm? Hay là nói lúc làm cậu không cần tới?”
Bạch Lộc khàn giọng, cuối cùng nói: “Tớ không nói với cậu.”
Nói xong cô xoay người, Khương Kỳ ở phía sau hỏi tới cùng: “Thật sự không cần hả?”
“Không cần!” Tự cô sẽ mua.
*
Nửa tiếng sau Tần Long đến.
Bạch Lộc mời anh lên lầu, lên xuống hai chuyến dọn hành lý xuống lầu.
Tự Bạch Lộc đeo túi bên người, nhìn anh xách hai thùng lớn, sau khi xong việc chẳng hề thở hổn hển, cô đưa chai nước cho anh hỏi: “Mệt không?”
“Không mệt.”
Tần Long cầm uống hơn nửa chai, đậy nắp lại rồi từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đưa cho cô.
Bạch Lộc cúi đầu nhìn, là kẹo the.
Cô vui vẻ cầm lấy, lập tức lột ra ăn ngay.
Anh đóng cốp xe, choàng vai cô đi về phía ghế phó lái, giúp cô mở cửa xe.
Bạch Lộc ngồi lên, nhìn anh từ bên kia ngồi vào, hỏi: “Xe ai thế?”
“Anh mượn.”
Cô cười cười, không hỏi nhiều, nhìn anh khởi động xe, miệng chầm chậm nếm vị kẹo.
Xe chạy trên đường, được một khoảng cách, hai người không nói gì.
Bạch Lộc nghĩ chuyện túi tài liệu hôm đó, liếc mắt nhìn một bên mặt anh, bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, điều này nhất thời khiến cô hơi bực bội, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Phong cảnh trên con đường thành phố lướt qua trước mắt tựa như dây chuyền sản xuất, tới một lúc nào đó, phía trước có đèn xanh đèn đỏ, xe ngừng lại.
Bạch Lộc lấy lại tinh thần, nhìn tòa nhà ngoài cửa sổ, nhất thời sửng sốt.
Hồi trước cô từng tới đây, là trường cao trung cô từng đi học.
Có điều Bạch Lộc hơi khó hiểu.
Cô ló đầu nhìn ra con đường phía sau, hỏi người trong xe: “Tại sao đi đường này, không phải nên đi đường cao tốc sao?”
Tần Long giải thích: “Lúc anh đi tới, ở đó xảy ra tình huống, phong tỏa mấy đoạn đường.”
Bạch Lộc không cần chứng thực: “À.”
Tần Long quay đầu hỏi cô: “Em từng đến đây rồi ư?”
Bạch Lộc khẽ gật đầu: “Hơi có ấn tượng.”
“Cái gì gọi là hơi ấn tượng.”
Bạch Lộc gãi đầu, cảm thấy hiện tại giải thích không rõ ràng, hơn nữa đầu cô hơi phình trướng đau nhức.
Khuỷu tay cô đặt trên cửa kính xe, tay chống trán, cảm giác xe khởi động lần nữa, đáy lòng đột nhiên hơi sốt ruột, hỏi anh: “Tiếp theo là đi thẳng sao?”
Tần Long điều khiển bánh lái vững vàng: “Chạy thẳng.”
Bạch Lộc hơi yên tâm, nhìn kiến trúc bên tay phải, tiệm sách, nhà hát, trung tâm mua sắm, rạp chiếu phim…
Dần dần, hình như phù hợp với hình ảnh được dự đoán.
Trái tim Bạch Lộc trở nên kích động, còn muốn biết chỗ tiếp theo, lại nghe người bên cạnh hỏi: “Trong nhà có đồ ăn không?”
Bạch Lộc quay đầu lại: “Không có. Sao vậy?”
Tần Long thả chậm tốc độ xe, dừng ở ven đường, đậu xe lại nói với cô: “Đi siêu thị mua chút đồ ăn, buổi tối anh nấu cho em ăn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!