Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn - Chương 117: Sư tôn bảo ta cút đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn


Chương 117: Sư tôn bảo ta cút đi


Ý tứ lời này của Dung Cửu, là chỉ Sở Vãn Ninh tất nhiên sẽ khó chịu, sẽ ghen, sẽ chịu không nổi.

Nhưng Mặc Nhiên lại không biết Sở Vãn Ninh luôn tồn tại một tình cảm dành cho hắn kỳ thật là tình yêu, hắn cân nhắc lời nói này, cảm thấy Dung Cửu muốn bày những chuyện phá trướng của mình ra cho Sở Vãn Ninh thấy, nhiều chuyện hoang đường đồ đệ làm như vậy, từng chuyện từng chuyện kể cho sư phụ nghe, mặt mũi sư phụ sao còn nhịn được? Không phải tức chết à?

Liền nói ngay: “Ngươi đừng có ý làm hại y!”

Dung Cửu cười, rất kiều mị, rõ ràng là một nam nhân, lại có tóc mây hoa nhạn, hắn ôn nhu nói: “Vậy ngươi còn phải giúp ta, đưa ta rời đi, ta sẽ ngoan ngoãn, bảo đảm cái gì cũng không nói, cũng không gây thêm phiền.”

Mặc Nhiên thật sự hết cách, thầm mắng một tiếng, quay đầu bỏ đi. Dung Cửu biết hắn đã ngầm đồng ý, vui rạo rực đi theo. Mặc Nhiên đi không quá hai bước, đột nhiên quay đầu lại, ngón tay chỉ thẳng vào hắn, thấp giọng nói: “Dung Cửu, nếu ngươi không thành thật, ta bảo đảm sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán đừng mơ luân hồi.”

Dung Cửu uyển chuyển như sương như khói, xinh đẹp nói: “Ngươi không hại ta, ta không hại ngươi, ngươi không bắt nạt ta, ta bảo đảm thành thật. Mặc Tiên Quân, ta là người thế nào, ngươi còn không rõ sao? Ngươi chính là lão ân khách của ta đó.”

“…” Kiếp trước Mặc Nhiên thích dáng vẻ mềm giọng ngọt ngào này của hắn bao nhiêu, giờ thì ghê tởm bấy nhiêu, nhưng hắn hết cách rồi, nhìn Dung Cửu nhẹ nhàng đi tới cạnh Sở Vãn Ninh, lại trăm lần cũng nghĩ không ra—–

Mình trước kia bị mù à?

Tống Thu Đồng Dung Cửu… Toàn loại gì đâu, sao có thể coi trọng, có thể thích nổi?

Nếu hắn có thể trọng sinh đến trước mặt mình kiếp trước, hắn thật muốn bóp cổ Đạp Tiên Quân, mở đầu tên kia ra, xem bên trong bị úng bao nhiêu nước rồi, từng chuyện, là cái chuyện gì đây?

Cũng may Dung Cửu vừa nãy nói không hết, cảm tình của Sở Vãn Ninh người này vẫn là một trang giấy trắng, Dung Cửu là một tay già đời cười khanh khách giải thích với y một lát, lông mày vẫn nhíu chặt của Sở Vãn Ninh mới chậm rãi buông lỏng.

Y thậm chí còn nghĩ, hoá ra do mình tâm tư không thuần khiết, thế mà hiểu nhầm ý “tình bạn cũ” của thiếu niên, tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại rất xấu hổ.

Dung Cửu nếu muốn bỏ thêm muối, không thể không làm mấy chuyện, hắn quen thuộc với cung đình này, nói: “Phố này tuy ít người, nhưng cũng không thể trốn, nếu muốn an tâm xem xét kết giới phá thế nào được, ta đưa các ngươi đến một nơi khác.”

Nơi khác trong lời hắn, trêи thực tế là một kho hàng cất vải dệt ở Quỷ Giới, vải trắng xếp cao, thật sự không thể che giấu hành tung tốt hơn nữa.

Ba người tìm một vị trí hẻo lánh, ngón tay Sở Vãn Ninh như bắt mạch cho người ta mà chạm lên mặt tường, cố gắng cảm nhận kết giới bao kín hành cung.

Nhưng qua thật lâu, vẫn không có cách nào dò ra được, ngược lại hồn phách Sở Vãn Ninh càng thêm suy yếu, Mặc Nhiên giữ lấy tay y, kéo tay y rời khỏi tường, nói: “Người nghỉ ngơi một lát đi.”

Sở Vãn Ninh buồn bực, lại bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm tay mình mà giận dỗi: “Vì sao hồn phách ta lại cố tình thiếu mất linh lực chứ?”

“Ta chia cho người, có được không?”

“Không được.” Sở Vãn Ninh liếc Dung Cửu ở chỗ xa một cái, thả nhẹ giọng, “Ngươi là người, ta là quỷ, âm dương cách trở.”

Nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Sở Vãn Ninh lại bắt đầu dò xét, nếu ba hồn của y hợp lại, pháp thuật trong người, chỉ cần dùng linh lực cường đại truyền vào kết giới, liền có thể cảm nhận được chỗ yếu trong kết giới của Tứ Quỷ Vương, nhưng hiện tại linh lực y cực kỳ ít, miễn cưỡng truyền vào kết giới, tựa như muốn tìm một chiếc lá nổi trêи đại dương mênh ʍôиɠ, thật sự quá khó khăn.

Đợi một canh giờ, Dung Cửu trở nên có chút nôn nóng.

Hắn chạy tới túm lấy Mặc Nhiên: “Rốt cuộc có ra được không?”

Mặc Nhiên nói: “Ngươi đừng làm loạn, thành thật ngồi ở đây đi.”

“Ta đang vội muốn chết, ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc có ra được không.”

“Vội cũng vô dụng, chờ đi.”

Dung Cửu nói: “Sư tôn ngươi không phải rất lợi hại à? Vì sao nửa ngày rồi, vẫn không dò ra chút động tĩnh?”

“Ba hồn của y chưa tụ lại, hồn phách này lại thiếu đúng pháp thuật. Ngươi có thể yên tĩnh một chút không?”

Dung Cửu nghe xong, có hơi chán nản, lông mi chớp chớp, một lần nữa quay về bên chồng vải trắng xếp cao.

Lại qua hơn một canh giờ, Dung Cửu đứng lên, đến bên cạnh Sở Vãn Ninh: “Tiên Quân, người còn có cách khác không?”

Sở Vãn Ninh không hề mở mắt, đầu ngón tay vẫn dán trêи mặt tường, nói: “Không có.”

“Thế, thế có còn cách khác, để người khôi phục chút pháp thuật không?”

Sở Vãn Ninh nghe xong, trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: “Ngươi có linh lực không?”

“Không có…” Dung Cửu hơi giật mình, “Sao Tiên Quân lại hỏi vậy…”

“Ngươi mà có, truyền cho ta một ít là dùng được rồi.”

Dung Cửu vui vẻ nói: “Dễ như vậy thôi? Vậy nhờ Mặc Tiên Quân cho nhanh…”

Sở Vãn Ninh cắt ngang hắn: “Hắn vô dụng.”

Dung Cửu đương nhiên không biết Mặc Nhiên không phải quỷ thật, hắn nghe thấy Mặc Nhiên vô dụng, tươi cười trêи mặt lập tức cứng lại: “Vì sao?”

“Không sao, thuộc tính bất đồng.” Mặc Nhiên biết Sở Vãn Ninh không giỏi nói dối, mình không phải quỷ thật tốt nhất không nên cho Dung Cửu biết, vì thế lập tức cắt ngang nói xen vào, “Phiền ngươi ra ngoài canh đi, nếu có người tới, mong ngươi chạy về báo tin.”

Dung Cửu buồn bực lườm hắn một cái, bất đắc dĩ lúc này ba người cùng trêи thuyền châu chấu, hắn đành đến đại môn cạnh kho hàng, không tình nguyện dựa vào cửa, vừa cạy, vừa nâng đôi mắt đào hoa mưa bụi ʍôиɠ lung quét ra bên ngoài.

Mặc Nhiên nhìn hắn một cái, sau đó ngồi cạnh Sở Vãn Ninh.

Do dự một lát, vẫn cảm thấy không nên lừa Sở Vãn Ninh, liền mở miệng: “Sư tôn, ta muốn… Ta muốn nhận sai với người.”

“Ngươi sai cái gì?”

“Chính là, người có nhớ năm trước ta bị giải lên Thiện Ác Đài khiển trách, vì ta phạm vào…” Mặc Nhiên dừng một chút, không phải không biết xấu hổ mà nói ɖâʍ giới. Da mặt con người thật sự là thứ vi diệu, lúc không sao dày như Vạn Lý Trường Thành, lúc để ý, mỏng như một trang giấy, chọc một cái đã thủng.

Mặc Nhiên cúi đầu, rất ngượng ngùng, nhẹ giọng nói, “Vì ta phạm vào giới luật điều thứ tư, thứ chín, thứ mười lăm.”

Điều thứ tư, trộm cướp.

Điều thứ chín, ɖâʍ giới.

Điều thứ mười lăm, lừa gạt.

Sở Vãn Ninh đương nhiên nhớ rõ, y mở to hai mắt, lại không nhìn Mặc Nhiên, chỉ nói: “Ừ.”

Nhìn gương mặt thanh tuấn cấm ɖu͙ƈ, Mặc Nhiên càng cảm thấy không chỗ dung thân, sau một lúc lâu rũ mi xuống, thấp giọng nói: “Sư tôn, thực xin lỗi.”

Sở Vãn Ninh kỳ thật đã ẩn ẩn đoán được hắn muốn nói gì, trong lòng tuy đang giận, nhưng trước nay y luôn đại sự trước mặt vẫn không phân giọng nặng hay nhẹ, nhanh hay chậm, huống chi thời gian kia Mặc Nhiên làm nhiều việc hỗn trướng, y lại không phải giờ mới biết, liền lạnh lùng nói: “Không phải đã phạt ngươi rồi ư? Về sau cũng không tái phạm, giờ lại nhắc đến làm gì.”

“Bởi vì Dung Cửu ngoài kia… Kỳ thật hắn…”

Mặc Nhiên không nói thêm nữa, Sở Vãn Ninh thật lâu sau cũng không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, Mặc Nhiên nghe thấy Sở Vãn Ninh cười lạnh một tiếng: “Hoá ra là hắn?”

“Vâng.”

Hắn hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Sở Vãn Ninh, tuy nói đệ tử Tử Sinh Đỉnh không bị cấm ɖu͙ƈ, tu sĩ trẻ tuổi song tu hoặc có người yêu thân mật bên ngoài hết sức bình thường, đó đều là chuyện bình thường, nhưng Sở Vãn Ninh không giống vậy, Sở Vãn Ninh tu luyện chính là thanh tâm quả ɖu͙ƈ, y xưa nay luôn xem thường những nam nữ hoan ái nợ phong lưu.

Huống chi năm đó mình còn không phải quy quy củ củ tìm người yêu, mà là dạo chơi ngoã tử…

Tiết Chính Ung yêu thương cháu trai, có lẽ sẽ cảm thấy không sao cả, dù sao Mặc Nhiên đã qua tuổi nhược quán, tu lại không phải thanh tâm quả ɖu͙ƈ, cả ngày thanh tâm quả ɖu͙ƈ nhiều cũng không tốt, mắt nhắm mắt mở cho qua là được rồi, nhưng Sở Vãn Ninh không nhịn nổi.

Y sẽ ghê tởm, loại phản ứng này khi ở Thiện Ác Đài nhận khiển trách, Mặc Nhiên cũng đã rõ ràng trong mắt Sở Vãn Ninh là chán ghét, xem thường, ghét bỏ.

Cho dù việc đã qua nhiều năm như vậy, mình cũng không làm ra việc thế nữa, nhưng hiện giờ Dung Cửu thế mà lại gặp Sở Vãn Ninh ở Quỷ giới, Sở Vãn Ninh có thể thoải mái trong lòng sao? Mặc Nhiên cảm thấy có một câu rất hợp:

Không phải không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới.

Hắn cũng không sợ Sở Vãn Ninh sẽ lại đánh hắn mắng hắn, thậm chí hận Sở Vãn Ninh không thể triệu Thiên Vấn tàn nhẫn đánh một trận, chỉ cần đừng tìm ra đường rẽ khác, chỉ cần đừng nhân những nợ cũ năm xưa này, làm hồn khí vất vả mới tìm được này chạy mất, nếu Sở Vãn Ninh giận dỗi rời đi, chỉ sợ Mặc Nhiên sẽ thật sự giết chết mình.

Cho nên hắn càng nghĩ càng bất an, cùng với đưa Dung Cửu theo như mang thuốc nổ, không bằng tự mình nhận sai với Sở Vãn Ninh, đỡ nặng lòng.

Hắn nghĩ kỹ rồi, lúc nói những lời này hắn chặn cửa lại, nếu Sở Vãn Ninh nghe xong mà đứng dậy bỏ đi, hắn sẽ lập tức mạo phạm, ôm chặt người này trói lại, xong việc Sở Vãn Ninh có giận thế nào đi nữa cũng chẳng liên quan, tóm lại nói gì cũng không thể để người này biến mất khỏi mình.

Mặc Nhiên bên này đang nghĩ cách chặn đường của Sở Vãn Ninh, y phục Sở Vãn Ninh bên kia khẽ động, lò rèn đỏ rực phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lòng Mặc nhiên run lên, hắn nhỏ giọng gọi: “Sư tôn…”

Sở Vãn Ninh nói: “Phạt cũng đã phạt rồi, chuyện qua lâu như vậy, ngươi nói với ta để làm gì?” Y nghiêng người đi, ánh mắt lãnh đạm, môi mỏng khẽ khép mở, thậm chí hơi châm chọc, “Có liền quan gì tới ta đâu?”

Không nghĩ tới y sẽ nói câu liên quan gì tới ta…

Mặc Nhiên ngây ngẩn cả người.

Sở Vãn Ninh ngập mùi dấm, hắn lại nếm không ra, hắn chỉ cảm thấy rất hoảng loạn, cho rằng sư tôn đã thất vọng tột đỉnh, không muốn quan tâm tới hắn nữa, không để ý tới hắn, nhất thời nóng nảy, nói: “Sư tôn, trước giờ là ta không tốt, người đừng giận…”

“Vì sao ta phải giận, có gì để mà giận.” Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, đến cuối cùng Sở Vãn Ninh cả giận nói, “Ta biết các ngươi không sạch sẽ như vậy, tình bạn cũ cái gì, còn nghĩ tới muốn lừa ta? … Đi ra ngoài cho ta.”

“…”

“Đi ra ngoài!” Biết rằng nói ra sẽ nồng nặc mùi kì lạ, cũng biết đây đều là nợ cũ năm xưa, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn không tự giác mà thấp giọng mắng, “Thật không biết xấu hổ.”

Mặc Nhiên không cút, ngơ ngác mà ngồi bên cạnh y, đôi mắt trắng đen rõ ràng cứ như vậy nhìn thẳng y không lệch một chút.

Sau một lúc lâu, nói: “Ta không đi.”

Sở Vãn Ninh cả giận nói: “Đi! Ta bây giờ không muốn thấy ngươi!”

“Ta không đi.” Mặc Nhiên lầu bầu nói, hắn kiên trì, giống như cục đá mà canh ở một chỗ, rõ ràng một người đáng giận như vậy, nhưng hắn nhìn Sở Vãn Ninh, vành mắt lại đỏ, đáng giận kia, vô cớ lại sinh ra một chút đáng thương và cố chấp.

“Ta sợ ta đi rồi, người sẽ chạy mất… Sư tôn, người đừng vứt bỏ ta.”

“… …”

Sở Vãn Ninh không biết hắn sẽ nghĩ như vậy.

Chuyện này, tuy rằng nhắc một lần ghê tởm một lần, nhưng y cũng không phải lần đầu biết, Tu Chân giới thế nào y biết, sau nhược quán, phàm là người không tu đạo thanh tâm, nam cũng được, nữ cũng thế, gần như mỗi người đều không tránh khỏi một khoảng phong lưu, không có gì kỳ quái.

Mặc Nhiên không phải Tiết ʍôиɠ, Tiết ʍôиɠ từ nhỏ được che chở, cha mẹ đoan chính, gia học nghiêm khắc, mới không giống các đệ tử thế gia làm xằng làm bậy. Nhưng Mặc Nhiên thì sao?

Tính cách tuỳ hứng tuỳ ý.

Từ nhỏ lớn lên ở ngói tứ câu lan.

Không có phụ thân, mẫu thân lại là ca kỹ ở nhạc phường.

Hắn chính là chó con không ai quan tâm, cả ngày thao thiên nhật mà thôi, không ổn không chịu nổi kéo dài tới mười lăm tuổi, mới được bá phụ đưa về từ trong bùn lầy, đà mao, cả người dính bùn.

Muốn hắn thanh thanh bạch bạch, như khối ngọc đẹp, trừ phi Sở Vãn Ninh đầu óc có vấn đề mới tin nổi.

Nhưng rõ ràng tới như vậy, thật sự nhìn thấy Mặc Nhiên làm loạn cùng vị Dung mỹ nhân Dung Cửu này, Sở Vãn Ninh vẫn thấy khó chịu.

Y đuổi Mặc Nhiên không đi, liền dứt khoát quay đầu nhắm mắt lo dò xét kết giới phần mình.

Sờ sờ, lại không nhịn được nghĩ tới gương mặt hạt dưa trắng nõn nhỏ nhắn cả Dung Cửu, hẳn rất mềm mại đi? Còn có miệng nhỏ hồng nhạt khi nói chuyện, Mặc Nhiên tôn tử kia hẳn đã từng hôn rồi, còn vòng eo kia, dáng người kia… Y đều không nhịn được nghĩ tới Mặc Nhiên dây dưa không rõ thế nào với kẻ như đàn bà non choẹt kia trêи giường, thật ghê tởm!

Có những thứ, nghe là một chuyện, nhìn thấy lại hoàn toàn là chuyện khác. Nhìn thấy lại không nhịn được mà nghĩ, càng nghĩ càng không chịu nổi. Sở Vãn Ninh bỗng dưng mở to đôi mắt, quả nhiên là giận dữ, y đứng dậy tàn nhẫn đẩy Mặc Nhiên đi: “Cút đi.”

“Sư tôn…”

“Cút.”

Mặc Nhiên không còn cách khác, đành phải cúi đầu, chậm rãi đi tới cửa kho hàng.

Dung Cửu nhìn hắn đến, có hơi kinh ngạc.

“Ồ, Mặc Tiên Quân, sao rồi, cãi nhau với sư tôn?”

Mặc Nhiên căn bản không thèm để ý tới hắn, giờ thấy Dung Cửu đã đau đầu, kiếp trước mình thích hắn, là bởi vì Dung Cửu giống Sư Muội mấy phần, kiếp này trọng sinh dây dưa với hắn, là do ôm hận ý, muốn làm Dung Cửu không thoải mái.

Nhưng mặc kệ là thế nào, qua đường đều là dấu vết hoa trêи cọc gỗ, rốt cuộc hết cách trả lại bình thường.

Mặc Nhiên nói: “Ngươi đừng ngồi đây nữa, ta muốn canh một mình, ngươi đến chỗ khác đi.”

Cửa kho hàng nguy hiểm nhất, Dung Cửu mừng rỡ rời đi.

Nhưng hắn đi được hai bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn Mặc Nhiên, hắn bỗng có chút tò mò, không biết Mặc Nhiên chết thế nào, sau mấy năm không gặp, tính tình hình như thay đổi rất nhiều, như bị cái gì kϊƈɦ thích, thật kỳ lạ.

Hàng mi dài chớp chớp, đánh giá Mặc Nhiên từ đầu tới chân cẩn thận một lúc, bỗng cảm thấy không đúng lắm, lại cẩn thận nhìn lại, ánh mắt hắn dừng ở bóng dáng nhàn nhạt dưới chân Mặc Nhiên…

Dung Cửu lập tức ngẩn người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN