Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn - Chương 15: Bổn tọa lần đầu tiên biết có kiểu động phòng này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
394


Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn


Chương 15: Bổn tọa lần đầu tiên biết có kiểu động phòng này


Edit: Chu

(Vui lòng không chửi rủa nhân vật bằng từ ngữ quá nặng lời.)

Đương nhiên chuyện đào hôn chỉ có thể nghĩ tới, Sư Muội vẫn còn ở đây, nói thế nào hắn cũng không thể đi được.

Chỉ là Quỷ Ti Nghi này, con mẹ nó có trách nhiệm quá mức rồi?

Mặc Nhiên nghẹn đến xanh mặt, mũi cũng thở ra khí giận. Thầm nghĩ bao nhiêu loại lễ đón dâu còn không nói, thế mà định quản cả chuyện động phòng của người ta? Còn nữa! Đều nằm cứng đơ cả rồi! Thi thể cứng hết rồi! Còn động phòng kiểu gì được!!!

Sắc mặt Sở Vãn Ninh bây giờ như thế nào, hắn không dám nhìn, tiếp tục nhìn chằm chằm thảm đỏ giả ngu. Hiện tại, hắn đặc biệt muốn lôi đầu Quỷ Ti Nghi trốn trong góc kia ra ngoài ánh sáng, sau đó gào lên—— Đệt con mẹ ngươi! Ngươi giỏi thì động cho ta xem với!

Kim Đồng Ngọc Nữ vây quanh hai người, đẩy họ đi.

Dừng lại trước một quan tài, bên ngoài sơn đỏ, rất lớn, lớn gấp hai quan tài bình thường, nhìn qua thế mà giống như đúc quan tài lần trước thấy.

Sở Vãn Ninh trầm ngâm, hiểu ra.

Mặc Nhiên cũng chợt hiểu ý của Quỷ Ti Nghi, lập tức thở hắt ra.

Người chết đương nhiên không thể động phòng, thứ gọi là động phòng hoa chúc, hẳn là nằm chung vào một cỗ quan tài, cùng hợp táng, hoàn thành thứ gọi là “Chết nằm cùng huyệt”.

Lúc này Kim Đồng Ngọc Nữ giòn giã xác nhận suy nghĩ của họ: “Trước hết mời nương tử vào động phòng.”

Sở Vãn Ninh phất tay áo rộng, lạnh mặt nằm vào.

“Tiếp theo mời tân lang vào động phòng.”

Mặc Nhiên đứng trêи quan tài chớp chớp mắt, thấy Sở Vãn Ninh đã chiếm hết nửa chỗ. Quan tài này tuy lớn, nhưng để hai đại nam nhân nằm vào, vẫn là hơi chật, hắn nằm vào, không tránh khỏi đè lên tay áo Sở Vãn Ninh, làm đối phương tức giận trừng mắt.

Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia đi vòng quanh quan tài hát, vẫn là bài âm trầm lúc trước, lời ca mơ hồ khó hiểu.

“Nước Bạch Đế, bọt sóng trong; uyên ương quỷ, ngậm hoa nghênh.

Chung quan tài, nằm cùng huyệt; ý nguyện trước, sau chết thành.

Từ đây làm bạn chốn hoàng tuyền, cô hồn bích lạc không chia lìa.”

Hát xong, tiểu đồng nâng nắp quan tài chậm rãi đóng lại, ầm một tiếng trầm vang, chung quanh thoáng chốc tối om.

Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên bị nhốt trong quan tài hợp táng.

Quan tài này rất dày, nói chuyện nhỏ, bên ngoài sẽ không nghe thấy, Sở Vãn Ninh đưa tay tạo một kết giới cách âm, bảo đảm tiếng động bên trong không truyền ra ngoài, làm xong hết, câu đầu tiên khi y mở miệng nói là——

“Dịch sang bên kia đi, ngươi đè lên tay ta rồi.”

Mặc Nhiên: “… …”

Hình như nên có chuyện khác quan trọng hơn “đè lên tay” chứ?

Cho dù oán giận trong lòng, nhưng Mặc Nhiên vẫn dịch sang bên cạnh.

“Dịch sang chút nữa đi, ta không nằm thẳng được.”

Lại dịch qua.

“Qua tiếp đi! Ngươi đừng dán sát vào mặt ta!”

Mặc Nhiên ấm ức: “Sư tôn, cả người ta dán đến thành quan tài rồi, người còn muốn sao nữa?”

Sở Vãn Ninh rốt cuộc hừ một tiếng, không nói nữa.

Mặc Nhiên rụt trong góc một lát, đột nhiên quan tài chấn động, người bên ngoài nâng quan tài hợp táng lên, lung lay, không biết bắt đầu chậm rãi bước đi theo hướng nào. Mặc Nhiên dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghĩ đến Sư Muội bây giờ hẳn hợp táng chung với Trần Diêu thị, không khỏi buồn bực, nhưng chẳng có cách nào khác.

Kết giới của Sở Vãn Ninh rất lợi hại, tiếng động bên trong không truyền ra ngoài, nhưng tiếng động bên ngoài có thể truyền vào, cách vách quan tài, có thể nghe thấy tiếng kèn cùng tiếng trống, Mặc Nhiên hỏi: “Yêu ma quỷ quái nơi này cũng thật rỗi hơi đi, chúng định khiêng quan tài đi đâu?”

Trong quan tài rất tối, không nhìn thấy mặt người kia, chỉ có thể nghe được giọng: “Giống tập tục ở trấn Thải Điệp, hẳn là khiêng đến thổ miếu ở ngoại ô.”

Mặc Nhiên gật đầu, ngưng thần nghe một lát, nói: “… … Sư tôn, tiếng bước chân ngoài kia ngày càng nhiều.”

“Bách quỷ dạ hành, các quan tài hợp táng khác cũng được khiêng tới. Nếu ta đoán không sai, chờ ra tới thổ miếu, Quỷ Ti Nghi sẽ hiện nguyên hình. Hấp thu “công đức” của từng đôi phu thê minh hôn.”

Mặc Nhiên hỏi: “Nhiều quan tài như vậy, hơn mấy trăm cái, trêи trấn, không ai phát hiện sao?”

“Không phát hiện được.” Sở Vãn Ninh nói, “Khiêng quan tài đều là quỷ Kim Đồng, quỷ Ngọc Nữ. Đồ trêи người quỷ, người thường không thấy.”

Mặc Nhiên lại hỏi: “Làm sao người biết rõ như thế?”

Sở Vãn Ninh đáp: “Khi nãy trong sương phòng, dùng Thiên Vấn hỏi cung quỷ Kim Đồng.”

Mặc Nhiên: “…. ….”

Cạn lời một lúc lâu, lại hỏi: “Lúc ở trêи núi, đào được quan tài đỏ, sao Trần đại công tử lại nằm trong đấy? Vì sao Trần gia liên tục có người chết?”

Sở Vãn Ninh: “Không biết.”

Mặc Nhiên hơi giật mình: “Quỷ Kim Đồng không nói cho người?”

Sở Vãn Ninh: “Quỷ Kim Đồng bảo, nó cũng không biết rõ.”

Mặc Nhiên lại một lần nữa: “… … … … …”

Trầm mặc một lát, Sở Vãn Ninh nói: “Nhưng ta cảm thấy, gia đình kia có chuyện mà chúng ta không biết.”

“Như thế nào?”

“Ngươi phải nhớ rõ, thứ thờ phụng trong thổ miếu này tuy tà khí rất nặng, nhưng nói đến cùng, nó đã đắc đạo thành cơ thể thần tiên, phải có người cung phụng, mới ngày càng mạnh.”

Kiếp trước Mặc Nhiên không nghiêm túc nghe Sở Vãn Ninh nói lại, về sau gặp chút chuyện, kiến thức cần thiết đều thiếu, kiếp này vẫn nên khiêm tốn học hỏi, vì thế hỏi: “Cơ thể thần tiên thì sao?”

“… … Tháng trước dạy về sự khác nhau giữa thần tiên và quỷ, ngươi làm gì?”

Mặc Nhiên thầm nghĩ, bổn toạ trọng sinh, làm sao bổn toạ nhớ rõ khi ấy mình làm gì! Nhưng chắc cũng chỉ ở dưới gầm bàn nghịch chân, đọc “Cửu Long Nhất Phượng Thượng Giường Du”, hoặc là nhìn Sư Muội phát ngốc, hoặc lại nhìn cổ Sở Vãn Ninh, khoa tay múa chân làm thế nào để quỷ không biết thần không hay cắt đầu người này xuống.

“… … Ờm.”

Bị bắt quả tang trốn học, quá thảm.

“Chúng tiên ấy à, khác với thần, thần làm việc tự do, mà tiên làm việc bị trói buộc, nhúng tay vào chuyện nhân gian, tất nhiên có người cầu xin.”

Mặc Nhiên rùng mình: “Cho nên án mạng Trần gia, là có người cầu xin nó, nó mới làm?”

Giọng Sở Vãn Ninh trong bóng tối có vẻ thật u lãnh.

“Ta thấy, cầu xin nó, không nhất định là người sống.”

Mặc Nhiên há miệng thở dốc, còn chưa kịp hỏi lại, Kim Đồng Ngọc Nữ khiêng quan tài hình như gặp chỗ dốc, quan tài bỗng rung lên, nghiêng đi.

Không kịp đề phòng bị nghiêng qua, hơn nữa trong quan tài lại trơn, không có chỗ bám. Mặc Nhiên không ổn lăn sang bên, lăn vào trong lòng sư tôn.

Che mũi bị đụng đau, Mặc Nhiên mờ mịt vô thố ngẩng đầu, vừa muốn xem xét tình huống, mùi hoa hải đường nhàn nhạt lập tức lượn quanh chóp mũi, giống mùi hương vào sáng sớm còn đọng sương mai uyển chuyển nhẹ nhàng lay động, còn vương chút lạnh lẽo của ban đêm, hương thơm làm người ngây ngất, mùi hương này trong trẻo ngào ngạt, khiến người ta thanh tỉnh.

Mặc Nhiên đầu tiên sửng sốt, lập tức cứng đờ.

Mùi hoa ngọt ngào này, rất quen thuộc với hắn nhưng mà, là mùi hương trêи cơ thể Sở Vãn Ninh, đối với Mặc Nhiên mà nói, mùi hương này luôn quấn lấy ɖu͙ƈ vọng.

Chỉ chốc lát, tà niệm ăn sâu mọc rễ như thiên lôi gợi lên lửa rừng, uỳnh một tiếng, nổ trêи đầu hắn.

———

Tác giả có lời muốn nói: Nam sĩ lớn tuổi chưa lập gia đình, đến bái boss Quỷ Ti Nghi nương nương, nhanh chân lên.

Ti Nghi nương nương có cách động phòng đặc biệt, nhét đôi cẩu nam nam các ngươi vào quan tài, đóng! Muốn ra ngoài phải nói yêu nhau, không nói không cho ra. Hừ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN