Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 5: Bổn tọa không có trộm
Edit + Beta: Chu
Trong điện đèn đuốc sáng trưng.
Sư Muội đi trước, Mặc Nhiên không hiểu chuyện gì mà theo Tiết ʍôиɠ vào trong điện, thấy tình cảnh trong điện, lòng liền hiểu rõ.
Hoá ra là vị Dung Cửu kia.
Trước khi đi mình có trộm chút ngân lượng của hắn, vậy mà gan hắn cũng lớn, thế mà tìm đến tận Tử Sinh Đỉnh.
Dung Cửu rúc vào trong lòng nam nhân cao lớn, khóc thê thê thảm thảm hoa lê đái vũ, Mặc Nhiên và Tiết ʍôиɠ vừa vào điện, tiếng hắn khóc còn cao thêm ba tông, dáng vẻ như nếu nam nhân kia không ôm hắn, chỉ sợ hắn sẽ sùi bọt mép ngất xỉu.
Trêи đài điện, phía sau rèm, một nữ nhân mảnh mai ngồi đấy, có hơi mờ mịt không biết làm sao.
Mặc Nhiên không thèm nhìn đôi cẩu nam nam kia, hành lễ với nữ nhân trêи điện: “Bá mẫu, con đã về.”
Nữ nhân kia là tôn chủ Tử Sinh Đỉnh, Vương phu nhân.
Khác với những nữ tử hào kiệt mạnh mẽ quật cường không thua kém nam nhân, bà là một nữ nhân không để ý đến chuyện bên ngoài, trượng phu không ở, người khác tìm tới cửa gây sự, bà cũng không biết nên xử lý như nào, yêu kiều nói: “A Nhiên, con tới đây xem.”
Mặc Nhiên làm như không thấy hai kẻ tới cáo trạng, cười nói: “Muộn như vậy rồi, bá mẫu còn chưa ngủ, có chuyện tìm con ạ?”
“Ừ. Con xem, vị Dung công tử này nói con… Con lấy ngân lượng của hắn?”
Da mặt bà mỏng, ngượng ngùng nói với Mặc Nhiên, phải tránh nặng tìm nhẹ.
Mặc Nhiên cong mắt: “Cái gì, con đâu có thiếu ngân lượng, lấy của họ làm gì? Huống chi hai người này lạ ghê, ta biết các ngươi à?”
Đại công tử cao lớn nọ cười lạnh: “Kẻ hèn họ Thường, lớn nhất trong nhà, người làm ăn không câu nệ tiểu tiết, gọi ta là Thường Đại được rồi.”
Mặc Nhiên cười nhạt, thích gọi ngược lại thành Đại Thường hơn: “Hoá ra Đại Thường công tử, ngưỡng mộ đã lâu, thất kính thất kính. Vị kia là…”
Đại Thường công tử cười nói: “Ha hả, Mặc công tử giả ngây giả dại, ta và ngươi quả thật mới gặp, nhưng một tháng ba mươi ngày, có tới mười lăm ngày ngươi ngủ trong phòng Cửu Nhi, ngươi bị mù? Không quen biết y sao?”
Mặc Nhiên mặt không đỏ tâm không hoảng, cười ngâm ngâm liếc mắt nhìn Dung Cửu: “Làm sao, ta đâu nói điêu, ta là người đứng đắn, sao có thể ngủ cùng cái gì Tam Nhi Cửu Nhi.”
Dung Cửu tức đến đỏ mặt, vẫn khóc hoa lê đái vũ trong lòng họ Thường: “Mặc, Mặc công tử, ta biết mình thân phận hèn mọn, không có mặt mũi, nếu không phải ngươi bắt nạt ta quá đáng, ta, ta cũng sẽ không tìm tới đây, nhưng ngươi lại trở mặt không nhận người, ta… Ta…”
Mặc Nhiên uất ức nói: “Ta thật sự không biết ngươi, ngươi là nam hay nữ, ta cũng không biết, sao hai ta có thể quen nhau?”
“Tối qua ngươi còn giúp đỡ ta, sao có thể lạnh nhạt như vậy? Thường công tử, Thường công tử, ngươi làm chủ cho ta đi mà.” Nói xong rúc vào lòng họ Thường sâu hơn, thật sự khóc thảm thiết.
Tiết ʍôиɠ bên cạnh nghe thấy mà sắc mặt xanh mét, thái dương cũng run rẩy, nếu không phải bị thân phận thiếu chủ trói buộc, cậu đã sớm đuổi đôi cẩu nam nam này xuống núi.
Đại Thường công tử xoa đầu Dung Cửu, dịu dàng an ủi vài câu, ngẩng đầu nghiêm nghị nói: “Vương phu nhân, Tử Sinh Đỉnh đường đường chính chính là đại môn phái, nhưng vị Mặc công tử này, lại đê tiện hạ lưu! Cửu Nhi vất vả kiếm tiền, chỉ mong sớm chuộc thân mình, vậy mà hắn, chẳng những ngược đãi Cửu Nhi, còn cướp mồ hôi nước mắt của y, nếu hôm nay quý phái không giải quyết việc này thoả đáng, Thường gia ta tuy không tu tiên, nhưng nhiều đời kinh doanh, tiền không thiếu, cũng không để các người sống thoải mái trêи đất Tam Thục!”
Vương phu nhân hoảng lên nói: “A… … Thường công tử đừng giận, ta, ta… …”
Mặc Nhiên cười lạnh trong lòng, Thường thị bán muối giàu đến chảy mỡ, Đại Thường công tử này lại chuộc thân Dung Cửu không nổi, còn muốn Cửu Nhi nhà hắn tự kiếm tiền, nói chuyện này không có gì mờ ám, ai tin nổi.
Ngoài miệng vẫn ngọt ngào cười nói: “Ồ, hoá ra Đại Thường huynh là con trai phú thương Ích Châu, quả nhiên khí phách thật lớn. Mở mang kiến thức rồi, bội phục, bội phục.”
Mặt Đại Thường công tử lộ vẻ kiêu ngạo: “Hừ, ít ra ngươi còn biết trời cao đất rộng, đã vậy, ngươi biết điều chút, đừng tự làm mình phải chịu khổ. Lấy đồ của Cửu Nhi, còn không mau trả lại?”
Mặc Nhiên cười nói: “Thật kỳ lạ, Cửu Nhi nhà ngươi một ngày tiếp nhiều khách như vậy, mất đồ không tìm người khác, cứ nhất định phải đòi ta?”
“Ngươi!” Đại Thường công tử cắn chặt răng, cười lạnh nói: “Được được được, ta biết ngươi giảo biện! Vương phu nhân, bà thấy đấy, Mặc công tử không nói lý lẽ, chết cũng không nhận sai, ta không nói với hắn. Bà là người nhà, việc này tự bà giải quyết đi!”
Vương phu nhân là phụ nhân không hiểu thế sự, lúc này nói năng lộn xộn: “Ta… … A Nhiên… … ʍôиɠ Nhi… …”
Tiết ʍôиɠ đứng bên cạnh, thấy mẫu thân khó xử, bước ra nói: “Thường công tử, Tử Sinh Đỉnh kỷ luật nghiêm minh, nếu lời ngươi nói là thật, Mặc Nhiên thật sự phạm vào tham giới, ɖâʍ giới, bọn ta sẽ tự nghiêm trị không tha. Nhưng lời ngươi nói không có bằng chứng, Mặc Nhiên ăn cắp, có chứng cứ gì?”
Đại Thường công tử cười lạnh nói: “Ta biết quý phái tất sẽ vậy, bởi vậy ra roi thúc ngựa tới trước khi Mặc Nhiên về, cùng nói chuyện với Vương phu nhân.”
Hắn cao giọng nói: “Các ngươi nghe cho rõ, Cửu Nhi mất hai hộc chân trâu, mười đĩnh vàng, một đôi vòng tay hoa mai bằng vàng, một đôi phát khấu phỉ thuý, còn có một trang sức ngọc mặt lá, chỉ cần xem trêи người Mặc Nhiên có những thứ này không, liền biết ta có phải đang đổ oan cho hắn không ngay.”
Mặc Nhiên không chịu: “Dựa vào gì ngươi đòi lục soát người ta?”
“Hừ, ta thấy ngươi là có tật mình.” Đại Thường công tử cao ngạo hất cằm, “Vương phu nhân, hai tội trộm cắp cùng gian ɖâʍ, ở Tử Sinh Đỉnh, phạt như thế nào?”
Vương phu nhân hạ giọng nói: “Cái này… … … Việc của môn phái, là trượng phu ta làm chủ, ta thật sự…… Không biết… …”
“Không phải, không phải, ta thấy Vương phu nhân không phải không biết, mà là trong lòng, muốn che chở cho cháu mình. Ha hả, không nghĩ tới Tử Sinh Đỉnh, lại là nơi ô uế dơ bẩn——”
“Được rồi được rồi. Bá mẫu ta nói bà ấy không biết làm chủ ra sao, ngươi bắt nạt phụ nhân như vậy, có đủ chưa?” Mặc Nhiên cuối cùng mất kiên nhẫn, cắt ngang lời gã, dáng vẻ cợt nhả bớt vài phần, nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nam kia.
“Được, ta cho ngươi soát người, nếu tìm không thấy, miệng ngươi đầy từ ngữ ô uế vu tội cho phái ta, làm thế nào đây?”
“Ta đây sẽ xin lỗi Mặc công tử.”
“Được.” Mặc Nhiên rất thống kɧօáϊ đáp, “Có điều chuyện này, nếu là ngươi sai, vì để xin lỗi, ngươi bò xuống Tử Sinh Đỉnh đi.”
Đại Thường công tử thấy Mặc Nhiên dáng vẻ đầy tự tin, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Gã hâm mộ người tu tiên từ nhỏ, đáng tiếc thiên phú quá kém, không thể theo học.
Mấy ngày trước, gã nghe lão tướng nói Mặc Nhiên rất sủng ái Dung Cửu, hai người liền thương lượng, chỉ cần Dung Cửu đoạt lấy tu vi của Mặc Nhiên, Đại Thường công tử sẽ chuộc thân Dung Cửu, không những chuộc thân, còn rước Dung Cửu về nhà, sống cuộc đời phú quý vô lo.
Đại Thường công tử cầu tiên Dung Cửu cầu tài, hai người cấu kết làm việc xấu, phối hợp nhịp nhàng.
Đời trước Mặc Nhiên trúng gian kế, tuy rằng không sao, nhưng nếm không ít đau khổ. Nhưng đời này, hai người kia trộm gà không được còn mất nắm gạo, Mặc Nhiên không biết vì sao đổi tính, mấy hôm trước còn mơ màng trong ôn nhu hương, Cửu Nhi dài, Cửu Nhi ngắn. Sáng hôm sau lại nhẫn tâm làm Dung Cửu hai lần, còn lấy đồ của Dung Cửu bỏ chạy.
Đại Thường công tử nghe xong liền tức giận, kéo Dung Cửu tới Tử Sinh Đỉnh cáo trạng.
Vì thế công tử muối thương quyết đánh đến cùng, gã tính, nếu lấy được chứng cứ Mặc Nhiên giảo biện, sẽ ép Vương phu nhân đoạt tu vi Mặc Nhiên. Vậy nên hắn đặc biệt mang một miếng ngọc bội hấp thụ được tu vi, chuẩn bị thu chút lợi, dung nhập khí huyết mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ Mặc Nhiên, phút cuối Đại Thường công tử lại hơi do dự.
Mặc Nhiên quá xảo quyệt, có lẽ đã sớm phi tang, đâu chờ mình vạch trần.
Nhưng mà nghĩ lại, việc đã đến nước này, giờ từ bỏ có chút đáng tiếc, có khi tiểu tử này còn hư trương thanh thế… …
Trong đầu còn đang đắn đo suy nghĩ, Mặc Nhiên đã cởi y phục.
Hắn thống thống kɧօáϊ kɧօáϊ cởi ngoại bào, tuỳ ý ném sang một bên, sau đó cười hì hì làm tư thế mời: “Đừng khách khí, từ từ mà lục soát.”
Xét từ trêи xuống dưới, trừ chút bạc vụn, cái gì cũng không có, sắc mặt Đại Thường công tử lập tức thay đổi.
“Không thể nào! Nhất định là ngươi giấu rồi!!!”
Mặc Nhiên nheo mắt làm con ngươi lộ ra chút ánh tím, vuốt cằm mình, nói: “Ngoại bào ngươi cũng soát trêи dưới mười lần rồi, cả người ta cũng soát đến bảy tám lần, thiếu điều cởi sạch cho ngươi soát, ngươi vẫn chưa từ bỏ?”
“Mặc Nhiên, ngươi——”
Mặc Nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “À, ta hiểu rồi, Đại Thường công tử, không phải ngươi thấy nhan sắc của ta mà thèm nhỏ dãi, chạy tới vu oan ta, để sàm sỡ ta chứ?”
Đại Thường công tử tức muốn ngất, chỉ vào mặt Mặc Nhiên, nửa ngày nói không ra lời, nghẹn đến mặt đỏ bừng. Tiết ʍôиɠ sớm nhịn hết nổi, tuy cậu không ưa Mặc Nhiên, nhưng dù sao Mặc Nhiên cũng là người Tử Sinh Đỉnh, không thể để người ngoài phỉ báng.
Tiết ʍôиɠ không chút khách khí bước lên, bẻ ngón tay Đại Thường công tử, tức giận nói: “Các ngươi nháo loạn cả đêm, hoá ra là rảnh rỗi không có việc gì làm!”
Đại Thường công tử bị đau ối ối kêu lớn, ôm tay mình: “Ngươi, các ngươi giỏi lắm! Các ngươi cùng một giuộc! Khó trách không tìm được trêи người Mặc Nhiên, nhất định là ngươi giấu cho hắn rồi! Ngươi cũng cởi y phục ra, ta lục soát!”
Thế mà dám bắt cậu cởi y phục?! Tiết ʍôиɠ thẹn quá hoá giận: “Không biết xấu hổ! Chân chó của ngươi, cũng xứng đáng chạm tới góc áo bổn công tử? Còn không mau cút đi!”
Thiếu chủ cũng lên tiếng rồi, nhóm người hầu trong điện nhẫn nại bao lâu lập tức vây quanh, đuổi hai kẻ phàm nhân không thể phản kháng này xuống núi.
Đại Thường công tử gào lên từ xa: “Mặc Nhiên, ngươi chờ xem! Ta nhất định không để ngươi yên!”
Mặc Nhiên đứng ngoài điện, nhìn bóng đêm xa xa, híp mắt cười, thở dài nói: “Ta lại sợ quá cơ.”
Tiết ʍôиɠ lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi sợ cái gì?”
Mặc Nhiên thật lòng buồn rầu mà nói: “Nhà hắn bán muối, ta sợ không có muối ăn.”
“… … … …”
Tiết ʍôиɠ cạn lời một lát, lại hỏi: “Ngươi thật không trộm?”
“Thật.”
“Thật sự không hề trộm?”
“Thật sự.”
Tiết ʍôиɠ hừ lạnh một tiếng: “Ta không tin ngươi.”
Mặc Nhiên giơ tay lên, cười nói: “Nếu ta nói dối, ta sẽ bị trời đánh chết.”
Tiết ʍôиɠ bỗng cũng giơ tay lên, giữ chặt cánh tay Mặc Nhiên, Mặc Nhiên trừng cậu: “Ngươi làm gì?” Tiết ʍôиɠ hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng niệm chú quyết, chỉ nghe thấy leng keng một tiếng, mấy hạt nhỏ nhỏ trong tay áo Mặc Nhiên rơi ra, đầy trêи đất.
Tiết ʍôиɠ vận linh lực, hướng về phía mấy hạt ngọc. Hạt ngọc toả ra ánh sáng lấp lánh, càng lúc càng to, cuối cùng thành một đống trang sức châu báu, vòng tay hoa mai bằng vàng, hoa tai phỉ thuý, cùng vàng đầy trêи mặt đất.
Mặc Nhiên: “… … Cùng là đồng môn, sao phải làm nhau khó xử thế.”
Sắc mặt Tiết ʍôиɠ âm trầm: “Mặc Vi Vũ, ngươi thật không biết xấu hổ.”
“Ha ha.”
Tiết ʍôиɠ cả giận nói: “Ai cho ngươi cười!”
Mặc Nhiên thở dài nói: “Ta cũng đâu thể khóc chứ.”
Tiết ʍôиɠ đen mặt nói: “Ám độ trần thương thuật của Tử Sinh Đỉnh, ngươi lại dùng như vậy?”
“Ờ, học phải thực hành mà.”
Tiết ʍôиɠ lại giận: “Tên chó chết bán muối kia làm người ta nổi giận, nên trước mặt gã, ta không tra xét ngươi cẩn thận. Nhưng nếu tên chó chết ấy nói đúng, ngươi phạm vào tham giới, ɖâʍ giới, môn phái nào chứa chấp nổi ngươi!”
Mặc Nhiên hồn nhiên không sợ, cười nói: “Ngươi muốn làm gì? Chờ bá phụ về, tố tội ta?”
Hắn mới không sợ, bá phụ chiều hắn chiều muốn chết, nhiều nhất thì nói hai câu, làm sao nỡ đánh hắn.
Tiết ʍôиɠ xoay người lại, gió đêm thổi bay tóc mái, đôi mắt trong đêm rạng rỡ loé ánh sáng cao ngạo.
“Cha? Không, cha đi Côn Luân rồi, một hai tháng sau mới về.”
Nụ cười Mặc Nhiên cứng đờ, bỗng nhiên có linh cảm xấu, hắn nhớ tới một người.
Nhưng mà——
Nếu như y ở, tối nay tiếp Thường công tử nên là y, chứ không phải Vương phu nhân hỏi một câu không biết ba.
Người kia… … Hẳn là không ở đâu nhỉ… …
Tiết ʍôиɠ nhìn ra ánh lập loè trong mắt hắn, ngạo khí khinh miệt càng thêm rõ ràng.
“Cha thương ngươi, nhưng, Tử Sinh Đỉnh này, không phải vẫn còn một người không thương ngươi sao?”
Mặc Nhiên từ từ lui về sau mấy bước, cười gượng nói: “Hiền đệ, cũng đã trễ vậy rồi, chúng ta cũng đừng quấy rầy thanh tĩnh của lão nhân gia y chứ, ta biết sai rồi, lần sau không ɖâʍ không trộm, vậy không được à? Mau về phòng nghỉ ngơi đi, ha ha, nhìn xem ngươi cũng mệt rồi.”
Nói xong xoay người muốn chạy.
Nói đùa à! Tiểu tử Tiết ʍôиɠ này cũng quá ngoan độc rồi!
Mình hiện giờ cũng không phải Đạp Tiên Quân, không phải chủ Nhân giới, làm sao có thể giao vào tay người kia? Nếu biết mình trộm đồ, còn ɖâʍ loạn với tiểu quan, có khi sẽ đánh gãy hai chân hắn! Bây giờ không chạy, đợi khi nào!
Tác giả có lời muốn nói: Đại Thường công tử vì sao ngu ngốc?
Bởi vì đầu óc bã đậu ╮(╯▽╰)╭
Chương sau sư tôn lên sàn rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!