Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 64: Bổn toạ kể chuyện cũ cho sư đệ
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Mặc Nhiên nhìn về phía phát ra tiếng, thấy đáp án đã xuất hiện, hơn nữa còn chập chững chạy tới trêи thềm đá.
Đó là một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, trong tay cầm một chiếc chong chóng trúc nhỏ, chạy tung tăng về phía Sở công tử. Nó mặc mỗi một lớp trung y, trước ngực đeo vòng ngọc, gắn khóa phúc lộc, lụa đỏ hộ thân, trông như tiểu sư đệ thu nhỏ một chút.
“…” Mặc Nhiên lúc này cũng đã hiểu, nguyên nhân những kỵ binh đó châu đầu ghé tai.
Hắn nhịn không được lẩm bẩm: “Sư đệ này, đệ với sư tôn đều là người Lâm An, hơn nữa sư tôn cũng họ Sở, đệ nói xem Sở gia hai trăm năm trước, có phải là tổ tiên mấy đệ không, hai người bọn đệ có phải là họ hàng xa không… Ta cảm thấy có khả năng rất lớn đấy.”
Sở Vãn Ninh không hé răng, cũng nhìn chằm chằm hai người kia.
Y không biết thân thế của mình, chuyện hồi niên thiếu cũng không nhớ rõ.
Chẳng lẽ, Sở công tử này, thật sự là tiền bối của mình ư…
Đang suy nghĩ, đã tới lượt Mặc Nhiên.
Sở công tử nâng mắt lên, đang định cho Mặc Nhiên một lá bùa, nhưng nhìn thấy người lạ mặt, không khỏi hơi giật minh, ngay sau đó ôn hòa mỉm cười: “Người tha hương, mới đến đây ư?”
Giọng y thuần hậu nho nhã, khác hoàn toàn giọng lạnh như băng của Sở Vãn Ninh.
“À… À đúng, đúng vậy.”
Chợt có một người giống sư tôn như thế, hòa nhã nói chuyện với mình như vậy, Mặc Nhiên đúng là không thể nói rõ cảm giác, nhất thời không biết làm sao.
Thái thú công tử hơi mỉm cười: “Tại hạ Sở Tuân, xin hỏi tôn tính các hạ?”
“Ta, ta họ Mặc, ta tên Mặc Nhiên.”
“Mặc công tử từ đâu tới Lâm An?”
“Xa, rất xa, ở Thục, Thục Trung.” Cho dù Sở Tuân công tử ôn hòa, nhưng Mặc Nhiên vẫn có cảm giác người này chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mình.
Sở Tuân hơi giật mình, sau đó cười ngâm ngâm nói: “Đúng là rất xa.” Y dừng một chút, ánh mắt hạ xuống, thấy Sở Vãn Ninh bên cạnh, khuôn mặt nho nhã hiện lên một tia kinh ngạc.
“Vị này là…”
“Ta tên Hạ Tư Nghịch.” Sở Vãn Ninh nói.
Mặc Nhiên đưa y tới bên cạnh mình, xoa xoa đầu y, cười gượng nói: “Đây là đệ đệ của ta.”
Lớn lên không giống ta, giống ngươi.
Có lẽ sắp tới đại chiến, tình huống gấp gáp, Sở Tuân không rảnh để nghĩ nhiều. Hoặc có lẽ y chỉ là một nhân vật trong ảo cảnh, khó có thể phản ứng nhiều với những thứ không thuộc về ảo cảnh này. Tóm lại y nhíu nhíu mày, nhìn thêm Sở Vãn Ninh một lát, sau đó đưa hai lá bùa đã vẽ cẩn thận cho bọn họ.
“Khách từ xa tới, huống chi giờ dân chúng lầm than. Hai lá bùa này mong chư vị nhận lấy, nếu không có chuyện gì khác, chi bằng ở lại thêm mấy ngày trong thành đi.”
Mặc Nhiên nói: “Ta đã nghe nói rồi, công tử muốn đưa dân trong thành tới Phổ Đà ư? Lá bùa này dùng để làm gì?”
“Đây là bùa diệt hồn phù.” Sở Tuân giải thích, “Đặt trêи người có thể che giấu hơi thở của người sống.”
Mặc Nhiên lập tức sáng tỏ: “À, ta biết rồi. Nếu phong bế hơi thở của người sống, quỷ hồn sẽ không cảm nhận được đối phương sống hay chết. Như vậy chúng ta đã qua mặt được lệ quỷ, bọn chúng cũng không có đầu óc, không biết nên làm gì.”
Sở Tuân mỉm cười: “Đúng là thế.”
Mặc Nhiên thấy y bận rộn, cũng không tiện hỏi nhiều, nên cảm tạ Sở Tuân công tử, kéo theo tiểu sư đệ đi tới bên cạnh.
Hai người ngồi bên tường, Mặc Nhiên nghiêng mặt qua, thấy tiểu sư đệ cầm lá bùa nhìn xuất thần, liền hỏi: “Nghĩ gì thế?”
“Ta nghĩ, cách này thật sự là cách hay.” Sở Vãn Ninh lẳng lặng ngẫm nghĩ, “Không biết vì sao cuối cùng họ không rời thành được.”
“Cái này không viết trêи sách à?”
Sở Vãn Ninh nói: “Tai kiếp hai trăm năm trước, “Lâm An tập chú” ghi lại rõ nhất. Nhưng có điều cũng chỉ có chút ít thông tin.”
Mặc Nhiên hỏi: “Trêи sách nói thế nào?”
“Lâm An bị vây, cảnh tượng trong thành không rõ. Đợi đến khi nghĩa quân phá vòng vây, thấy thi thể chất đống, mười phòng chín trống. Phủ thái thú có bảy trăm bốn mươi hộ bá tánh, đều chết sạch.”
“…” Mặc Nhiên nói, “Không ghi lại nguyên nhân chết ư?”
“Không ghi lại. Lúc ấy thành Lâm An bị vây, chỉ có mấy người ít ỏi sống sót. Sau đó mấy người may mắn sống sót được Vũ Dân cứu về, nhưng Vũ Dân thường không can thiệp vào thế sự, không quan tâm suy nghĩ của phàm nhân. Trong mắt họ, chân tướng không quan trọng, cho dù rõ ràng, cũng chẳng có lí do để nói với thiên hạ.”
Sở Vãn Ninh dừng một chút, tiếp tục nói: “Có điều, nếu hai ngày sau họ phải đi. Khi ấy tột cùng xảy ra chuyện gì, cũng sẽ thấy nhanh thôi. Không bằng chúng ta ở lại đây, có lẽ có thể có thêm manh mối.”
Hai người cất diệt hồn phù, đang định rời đi.
Chợt nghe thấy có tiếng bước chân, ngay sau đó tay áo Sở Vãn Ninh bị kéo lại.
“Tiểu ca ca.”
Sở Vãn Ninh quay đầu lại, hóa ra là tiểu công tử nhìn như mình kia, tiểu công tử kia còn rất nhỏ, giọng ngòng ngọng: “Tiểu ca ca, a cha nói các huynh không có chỗ đi, nếu không chê, có thể ở lại nhà chúng ta.”
“Chuyện này…”
Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên nhìn nhau.
Mặc Nhiên hỏi: “Có tiện không? Cha đệ cũng bận như thế.”
“Không sao đâu ạ.” Tiểu gia hỏa lộ ra nụ cười ngô nghê, “Trong nhà có rất nhiều nơi không ai ở, mọi người ở chung. Có cha ở đây, tối không cần sợ, không có quỷ đâu.”
Trong lời nó không được liền mạch, nhưng nhiệt tình chất phác, khiến người nghe đau lòng.
Mặc Nhiên nói: “Được, tối nay chúng ta quấy rầy quý phủ rồi, cảm ơn đệ nhé, tiểu đệ đệ.”
“Hì hì, không cần cảm ơn ta, không cầm cảm ơn ta.”
Nhìn nó nhảy nhót chạy xa, Mặc Nhiên kéo tay Sở Vãn Ninh, nói: “Ầy, ta nói thật lòng.”
“Ta biết huynh muốn nói gì, huynh câm miệng.”
“Ha ha ha. Sao đệ lại biết?” Mặc Nhiên cười xoa tóc y, “Chờ khi về núi, ta sẽ tới tìm hỏi sư tôn, hai người bọn đệ một lớn, một nhỏ. Bảo không có huyết thống thái thú, ta không tin.”
Sở Vãn Ninh: “… Có huyết thống thì đã làm sao.”
“Hả?”
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn đôi phụ tử dưới tàng cây kia, sau đó không chút gợn sóng nói: “Dù sao cũng là chuyện hai trăm năm trước. Chết cả rồi.”
Nói xong xoay người dừng bước.
Mặc Nhiên lại ngây người tại chỗ một lát, mới cất bước đuổi theo y, vừa đi vừa lẩm bẩm nói mãi: “Ấy, đệ cái tên tiểu tử này, còn nhỏ, sao lệ khí nặng thế? Chết thì chết rồi, chết thì không phải tổ tông à. Nếu là ta, ta nhất định lập miếu cho bọn họ, xây tượng vàng cao chín thước, cả người đều là huân hương châu báu, hương khói hàng năm không dứt. Ta còn trông mong tổ tiên phù hộ ta nữa… Ấy ấy, đệ đừng đi nhanh thế.”
Hai người đi một vòng trong thành, phát hiện mỗi nhà đều thu rơm rạ, bó thành bù nhìn.
Vừa hỏi, biết hóa ra đây cũng là Sở Tuân công tử phân phó cho dân thành làm. Trong thành cư dân cho dù lớn hay nhỏ, mỗi người đều phải có một bù nhìn, người rơm bọc giấy, nhỏ máu tươi của mình lên, biến thành một “Con rối giả.”
Đạo lý này giống như Thần sông muốn ăn thịt đầu người, nên có người chế thành bánh bao, bên trong có nhồi đầy nhân thịt đầu hiến tế cho Thần sông.
Phải nhớ quỷ thần đều xuất phát từ một nơi, đầu óc cũng không nhạy bén. Chút thủ thuật che mắt cũng có thể lừa được chúng, ví như nhóm Sở Vãn Ninh trước có gặp Quỷ Tư Nghi, chính là óc bùn, rất dễ lừa.
Như vậy xem ra, Sở Tuân ít nhất vì dân trong thành chuẩn bị hai chuyện quan trọng, thứ nhất là diệt hồn phủ, để họ lẩn trốn khó bị quỷ quái phát hiện.
Thứ hai là người rơm, vì quỷ quái một khi phát hiện bá tánh đột nhiên biến mất, ắt sẽ cuồng bạo, giữ lại con rối yểm hộ, có thể tạm thời ổn định chúng nó, kéo dài thời gian di chuyển.
Như vậy, Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh càng thắc mắc hơn.
Vì sao Sở công tử bố trí chu toàn như thế, vẫn thất bại trong gang tấc?
Hoài nghi như vậy, họ trở về phủ thái thú. Khi ấy trời đã tối. Không ít người ở xa không muốn về nhà, dìu già dắt trẻ cuốn chăn mang vào kết giới thượng thanh.
Phủ thái thú đêm không cần đóng cửa, chỉ có ban ngày thấy thủ vệ bạch y đi tuần tra khắp nơi.
Nhóm Mặc Nhiên quay lại, trong phủ đã hết phòng trống, chen đầy người, một sương phòng có ít nhất ba bốn nhà, nằm đầy đất.
Cuối cùng hai người đành chọn hành lang nghỉ ngơi. Đệm chăn cũng không có, Mặc Nhiên hỏi mượn chút rơm rạ của thủ vệ, trải dưới đất, bế Sở Vãn Ninh lên.
“Đêm nay đệ phải chịu ấm ức ngủ ở đây rồi.”
Sở Vãn Ninh nói: “Cũng ổn.”
“Thế ư?” Mặc Nhiên cười rộ lên, “Ta cũng cảm thấy thế.”
Hắn ngã nhào xuống cạnh Sở Vãn Ninh, duỗi eo, sau đó gối tay sau đầu, nhìn đỉnh hành lang làm bằng gỗ vũ.
“Sư đệ, đệ xem mấy người chim đó làm ảo cảnh này cũng giống ghê, tuy nói cảnh trong này là ký ức của người may mắn sống sót dựng lại, nhưng thế mà đến cả văn gỗ trêи vòm mái cũng rõ thế, hiếm có ghê.”
Sở Vãn Ninh nói: “Vũ Dân dù sao cũng là bán tiên, pháp lực tuy chưa đủ phi thăng, nhưng cũng không phải bản lĩnh phàm nhân chạm tới được.”
“Cũng đúng.” Mặc Nhiên chớp chớp mắt, trở mình, cúi đầu nhìn Sở Vãn Ninh, “Ta không ngủ được.”
“…” Sở Vãn Ninh liếc hắn, “Ta kể chuyện dỗ huynh ngủ nhé.”
Y vốn chỉ định chế giễu đùa một câu, ai ngờ da mặt Mặc Nhiên dày muốn chết, cười nói: “Được nha được nha. Sư đệ kể chuyện thất tiên nữ với Đổng Vĩnh đi.”
Sở Vãn Ninh không ngờ hắn tưởng thật, sửng sốt, sau đó hậm hực quay mặt đi: “Huynh mơ thật đẹp. Lớn thế rồi, còn không thấy mất mặt.”
Mặc Nhiên cười nói: “Vậy đệ xem, kỳ thật người ấy à, không lấy được gì thì sẽ mong nhớ, chuyện này có liên quan tới tuổi tác đâu. Ta lúc nhỏ không ai kể chuyện dỗ ta, ta luôn muốn, muốn nha, muốn có người dỗ ta thì tốt quá. Sau đó người này không xuất hiện, ta cũng lớn, nên không nghĩ tới nữa. Nhưng lòng vẫn thổn thức nhớ nhung mong mỏi.”
Sở Vãn Ninh: “…”
“Đệ khi nhỏ cũng không ai kể chuyện cho nhỉ?”
“Ừ.”
“Ha ha, nên đệ kỳ thật cũng không biết chuyện thất tiên nữ và Đổng Vĩnh thế nào, đúng không?”
Sở Vãn Ninh: “… Câu chuyện vớ vẩn, có gì hay mà kể.”
“Không đúng nha, đừng bảo vớ vẩn. Sau này đệ lớn lên nhất định sẽ giống sư tôn ta, thành một người chẳng có chút thú vị, chẳng ai để ý đệ đâu.”
Sở Vãn Ninh cả giận nói: “Không để ý thì không để ý, ngủ.”
Nói xong nằm xuống chợp mắt.
Mặc Nhiên cười lăn qua lộn lại, lăn đi lăn về, lăn tới cạnh Sở Vãn Ninh, hắn nhìn tiểu sư đệ nhắm mắt, lông mi đen nhánh dài dài, rất đáng yêu, nên vươn tay nhéo mặt người ta.
“Thật sự ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.”
“Ha ha.” Mặc Nhiên cười, “Vậy đệ ngủ đi, ta kể chuyện cho đệ.”
“Huynh biết kể chuyện?”
“Đúng rồi, cũng như đệ nói mớ ấy.”
Sở Vãn Ninh ngậm miệng.
Mặc Nhiên nằm bên cạnh y, hai người gối rơm rạ, đầu cùng kề sát. Mặc Nhiên cười một lát, thấy sư đệ không thèm nhìn mình, dần dần không cười khoa trương vậy nữa, nhưng mắt vẫn cong lên, nhìn đỉnh hành lang, chóp mũi vẩn mùi lúa chín, giọng bình tĩnh lại an bình.
“Ta kể chuyện cho đệ nghe, là ta tự nghĩ. Trước kia không ai kể chuyện dỗ ta, ta rất hâm mộ, nhưng cũng hết cách rồi, mỗi ngày nằm trêи giường, sẽ tự kể chuyện cho mình nghe. Ta kể cho đệ chuyện này, là chuyện ta thích nhất, ta đặt tên cho nó, gọi là “Trâu ăn cỏ”.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!