Hữu Danh - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Hữu Danh


Chương 17


Hứa Kinh Trập ngồi xổm trên nền đất, anh cầm một chiếc cuốc nhỏ trong tay, có vẻ là đang cẩn thận đào đất. Lương Ngư không yêu cầu anh phải làm ra sao, giống như chỉ đơn thuần muốn anh đào chơi chơi, kiếm việc gì đó để làm mà thôi.

“Có gì bắn lên đầu tôi không?” Hứa Kinh Trập hỏi, “Vừa nãy có đất bay lên á.”

Lương Ngư chịu không nổi nữa mới nói: “Đứng giữa vườn rau rồi, sao gánh nặng hình tượng của anh vẫn còn nặng thế này được nhỉ?”

Hứa Kinh Trập nghiêm túc nói: “Đây là vấn đề quản lý hình tượng.” Anh kiểm tra lại tay áo và ống quần đã xắn lên thêm lần nữa, xác nhận không có bùn bắn lên mới yên tâm.

Lương Ngư nhìn anh: “Không có máy quay anh vẫn thế này?”

“Quen rồi.” Hứa Kinh Trập nhàn nhạt nói, anh buông cuốc xuống, chỉ cái hố nhỏ mình vừa đào được, “Có trồng gì không?”

Lương Ngư nói: “Anh tự chơi phần anh đi.”

Thế là Hứa Kinh Trập lại tiếp tục đào, anh chưa từng làm những việc này nên cũng tò mò như trẻ nhỏ. Lương Ngư đứng bên cạnh nhìn anh chơi một lúc lâu, lại hỏi: “Có vui không?”

Hứa Kinh Trập thật thà trả lời: “Vận động một chút, cũng khá là thú vị.” Anh nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Thật ra mọi năm tôi đều đón Tết một mình, năm nay là lần đầu tiên có người ở bên cạnh đấy.”

Cha mẹ cư trú ở nước ngoài quanh năm. Trong cái giới này, cũng vì tính chất đặc thù của mình, để có thể từng bước từng bước đánh đâu thắng đó trèo lên được vị trí ngày hôm nay, Hứa Kinh Trập tuy chưa đến mức núi thây biển máu, nhưng anh cũng chẳng chân thiện mỹ đến độ ai ai cũng phải dành ra một phần yêu thích.

Nếu như hỏi Hứa Kinh Trập Tết Âm lịch trước đây của anh lúc nào là náo nhiệt nhất, chắc chắn anh sẽ trả lời là mùng 5 Tết đón Thần Tài, phát lì xì trên nhóm phòng làm việc trên WeChat.

Hứa Kinh Trập ngẩng mặt lên, mỉm cười với Lương Ngư: “Tôi cũng biết gánh nặng hình tượng của mình quá nặng, đối xử với ai cũng khách sáo nên chẳng kết giao được bạn bè. Bị người ta nói là cành cao cành bổng, không xuống được, rồi làm bộ làm tịch.” Anh dừng lại một chút mới nói tiếp: “Cũng hết cách rồi, tôi vào nghề sớm quá, lúc còn chưa biết sống buông thả là gì đã tập quy củ thành quen rồi. Thành danh nhanh, áp lực lớn, nhất cổ tác khí* sợ hãi nhất là thua thiệt và phạm sai lầm. Tôi phải chịu trách nhiệm với những người làm việc cùng mình, nên cứ vậy mãi.”

(*) Nhất cổ tác khí: tiếng trống khơi dậy tinh thần. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, được ví với việc nhân lúc hăng hái, năng nổ thì làm việc một mạch cho xong

Lương Ngư nghiêm túc lắng nghe, y không nói gì. Dường như Hứa Kinh Trập cũng nói xong rồi, anh lại đi đào một cái hố nhỏ, tự dưng phấn khởi hẳn: “Có phải là nếu tôi chôn cái hố này đi, thì sẽ xem như tôi chưa từng nói những lời vừa rồi đúng không?”

Lương Ngư chăm chú quan sát khuôn mặt anh, im lặng một lúc mới bảo: “Anh chôn nó ở chỗ tôi cũng vậy thôi.”

Hứa Kinh Trập ngẩn ra rồi bật cười.

Lương Ngư nói với anh chuyện của em gái mình: “Nhạn Tử mắc chứng tự kỷ nhẹ, đôi lúc anh cũng đừng chiều con bé quá.”

Hứa Kinh Trập cũng hiểu: “Chẳng trách lúc lúc gặp tôi phản ứng của cô bé hơi là lạ.”

Lương Ngư: “Có điều chuyện con bé thích anh là thật, nó còn chẳng thích tôi đến thế.”

Hứa Kinh Trập trêu chọc y: “Anh ghen đấy à?”

Lương Ngư cố ý hỏi anh: “Anh thấy là tôi đang ghen với ai?”

Hứa Kinh Trập không mắc mưu y: “Anh thích ghen với ai thì cứ ghen thôi.”

Cũng không biết có phải là Lương Ngư thẹn quá hóa giận hay không mà hất tung hết cả đất lên. Hứa Kinh Trập trốn ra thật xa, không chịu qua đó. Có điều cuối cùng vẫn phải xới đất, nam minh tinh với gánh nặng hình tượng nghiêm trọng lại phải tiếp tục ngồi xổm đào hố.

“Thầy Hứa.” Lương Ngư nhìn anh chọn hạt giống, không nhịn được hỏi: “Anh thật sự không tò mò hôm đó tôi đến khách sạn làm gì à?”

Hứa Kinh Trập chúi đầu vào hai lòng bàn tay nhặt tới nhặt lui. Vì bộ phim sắp tới, nên gần đây nên anh che chắn rất trắng, đường cong ở cổ đẹp vô cùng. Anh trả lời thẳng mà chỉ nói: “Tôi nghe mọi người nói chuyện bằng giọng địa phương, thực ra là không hiểu lắm, nhưng có lẽ là cũng đoán đúng được một vài từ.” Hứa Kinh Trập ngẩng đầu lên, do dự một lúc mới nói: “Vơ vét tài sản, đào hôn, bắt về……” Anh quan sát sắc mặt của Lương Ngư, không nói tiếp nữa.

Lương Ngư cúi đầu nhìn anh, không rõ được y là đang trào phúng hay muốn biểu đạt cảm xúc gì đó phức tạp hơn thế. Y mỉm cười nói: “Thật ra anh đã nghe hiểu hết rồi đúng không? Sao lại không hỏi gì?”

“Tôi không nghe hiểu hết.” Hứa Kinh Trập nhìn vào mắt Lương Ngư. Anh rất chân thành: “Chỉ là tôi cảm thấy đó là chuyện nhà anh, hẳn là anh cũng rất vất vả rồi, tôi không có tư cách hỏi nhiều vậy. Có lẽ đến ngay cả thông cảm cũng không xứng.”

Hứa Kinh Trập nói xong lại nghĩ ngợi một hồi, bỗng cầm cây cuốc lên, đào thêm một cái hố: “Anh xem, nếu như đến ngày nào đó anh sẵn sàng tự nói với tôi,” anh lấp hố lại, chớp chớp mắt nhìn Lương Ngư, “Tôi sẽ chôn hết chúng ở chỗ mình như thế này.”

Sau khi ăn tối Hứa Kinh Trập liền nhận được lì xì lớn mà Lương Ngư gửi, gấp ba lần tiền anh mua ảnh chụp, Lương Ngư còn chú thích thêm đó là tiền “Tiền vất vả đào hố.”

Vì còn có Lương Sơ và Lương Lạc nên buổi tối Lương Ngư và Hứa Kinh Trập phải ngủ chung một phòng, hai người bọn họ cũng chẳng ngại ngùng mấy. Dù gì lúc quay phim đều đã có kinh nghiệm rồi, Hứa Kinh Trập chỉ cần xem như quay cảnh đêm, ngủ thẳng một giấc đến sáng là được.

Nhà Lương Ngư còn nuôi hai con chó và ba con mèo, chủ yếu là để ở cùng với Lương Sơ và Lương Nhạn, nghe nói đều là mèo cái.

“Nhà anh đúng là âm thịnh dương suy.” Hứa Kinh Trập vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa sấy khô, đang làm mặt nạ đắp mặt. Lương Ngư nhìn mặt anh màu sắc sặc sỡ, không nhịn được bảo: “Thầy Hứa à, thật ra anh cũng gay phết đấy.”

Hứa Kinh Trập liếc y, chả thèm phản ứng lại. Chó và mèo đều rất bám Lương Ngư, túm năm tụm ba kéo vào phòng, Hứa Kinh Trập thấy chúng đáng yêu, muốn ôm lên giường ngủ cùng.

“Không được.” Lương Ngư cản anh lại: “Không được cho chúng nó lên giường.”

Hứa Kinh Trập: “Chúng nó nghe lời mà?”

Lương Ngư không đáp. Chó còn được, chứ mèo thì quả thực không ổn. Ba con mèo rồng cuộn hổ ngồi này về cơ bản là buổi sáng vừa mở mắt ra, không phải đè lên mặt thì chắc chắn cũng là đè lên ngực.

Hứa Kinh Trập trước giờ vẫn muốn nuôi thú cưng, nhưng bình thường đều bận rộn quay phim không có thời gian chăm sóc, nên mới miễn cưỡng từ bỏ.

Tối nay có thể ôm đám mèo này đi ngủ đối với anh mà nói là quá viên mãn, vậy nên liền cực kỳ cảm kích.

Anh rửa sạch mặt, bôi thêm một lớp kem mắt, kiểm tra lại lỗ chân lông và đường pháp lệnh, xác nhận không có vấn đề gì mới nằm lên giường, ngay ngắn nằm nghiêng người sang một bên, thành kính đẩy mấy con mèo sang chỗ mình.

(*) đường pháp lệnh: hai nếp nhăn kéo dài từ cánh mũi đến hai mép, kéo xuống đến cằm.

Lương Ngư: “……”

Để ngủ sớm dưỡng nhan nên quả thực gần như Hứa Kinh Trập không bao giờ thức đêm. Lương Ngư nằm bên cạnh lắng nghe tiếng anh thở đều đều, thậm chí còn cảm thấy có phần không chân thực.

Anh ta quên rằng mình thích đàn ông à? Lương Ngư khó mà tưởng tượng nổi, không có ham muốn trần tục đến vậy luôn?!

Ngày hôm sau Hứa Kinh Trập cũng không ngủ nướng. Anh dậy tập thể dục, ăn điểm tâm từ sớm. Lương Sơ cũng dậy sớm, một chân của bà bị tật phải chống gậy, chầm chậm bước từ trên cầu thang xuống.

Hứa Kinh Trập nhanh chóng chạy lên đỡ bà, Lương Sơ quan sát sắc mặt của anh, cười hỏi: “Cháu ngủ có ngon không?”

Hứa Kinh Trập gật đầu: “Ngon lắm ạ.”

Lương Sơ: “Tiểu Ngư lang lạ giường, cô sợ cháu cũng không ngủ được, cứ không yên tâm mãi.”

“Không có chuyện đó đâu ạ.” Mất một lúc Hứa Kinh Trập mới nhận ra “Tiểu Ngư lang” là đang chỉ Lương Ngư, anh dịu dàng nói, “Con người cháu qua quýt, ngủ chỗ nào cũng được.”

Lương Sơ được dìu đến bên bàn ăn, dì giúp việc đã chuẩn bị xong cơm sáng rồi. Sức ăn của bà không lớn, chỉ uống nửa bát cháo và ăn nửa đĩa rau cải.

“Tiểu Ngư lang ra ngoài lăn lộn sớm, độc lập từ sớm, nên rất chăm sóc mấy người bọn cô.” Lương Sơ rất thích nói chuyện với Hứa Kinh Trập, bà vừa lột vỏ trứng, vừa ríu rít tán gẫu: “Thằng bé làm trụ cột gia đình quen rồi, vậy nên có nhiều lúc tính khí không được tốt, nếu cháu có cãi nhau với nó, cứ bảo với cô, nói một lúc là nó sẽ xin lỗi cháu ngay.”

Hứa Kinh Trập cười nói: “Tình cảm của chúng cháu tốt lắm, không cãi nhau đâu ạ.”

“Thật sao?” Lương Sơ có vẻ rất vui, thật lòng nói, “Cô cũng cảm thấy cháu là người tốt, nó tìm được cháu quả là may mắn.”

Hứa Kinh Trập cũng ngại nói quá nhiều, anh biết diễn xuất của mình không có vấn đề gì. Tỏ ra ân ái tốt, ngọt ngào cũng ổn, đó là chuyện hết sức dễ dàng. Nhưng đối mặt với một Lương Sơ tha thiết như vậy, có lúc anh cũng không dám diễn. 许

Lương Sơ không nhìn ra sơ hở gì, hăng hái bóc vỏ trứng cho anh, Hứa Kinh Trập ăn được một quả, liền xua tay xin thôi.

Lương Sơ lại nói: “Làm diễn viên vất vả thật, cháu gầy quá.”

Hứa Kinh Trập nuốt miếng trứng xuống xong mới nói: “Lương Ngư còn vất vả hơn cháu, anh ấy còn phải gánh cả doanh thu phòng vé nữa.”

Không nằm ngoài dự tính, phim dẫn đầu trong số các bộ phim Tết chiếu rạp là phim của Lương Ngư, lúc doanh thu phá 4 tỷ*, Hứa Kinh Trập còn đặc biệt đăng nhập vào tài khoản Weibo đã lâu không sử dụng của mình để chia sẻ poster chúc mừng của cục Điện ảnh.

(*) 4 tỷ NDT xấp xỉ 14.189.316.640.000 VND, ở thời điểm hiện tại doanh thu phòng vé của 10 bộ phim có doanh thu cao nhất trong lịch sử điện ảnh TQ dao động trong khoảng từ 3.1 tỷ “Tôi và Tổ quốc tôi” đến 5.7 tỷ “Chiến lang 2”)

Bình luận nổi bật nhất trong số đó là trách cứ anh cuối cùng cũng chịu đi trăng mật về rồi, chuyện đầu tiên phải làm lại là quảng cáo cho chồng.

Hứa Kinh Trập kéo xuống đọc bình luận, nghĩ thế nào lại chạy ra sân sau chụp ảnh ruộng rau, post lên Weibo, với dòng cap: “Năm mới vui vẻ, chúc mọi người năm mới trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu.”

Chu Hiểu Hiểu nghỉ lễ được vài ngày vẫn không dám tin mình có thể được thảnh thơi như thế. Dù gì trước kia các quản lý đi trước khác đều phàn nàn với cô chuyện để cho mấy ngôi sao nhỏ mình dẫn dắt đăng Weibo bừa bãi, đặc biệt là ngày lễ ngày tốt cũng phải giày vò nhau một thôi một hồi mới chịu xóa bài. Nhưng kể từ khi đến chỗ Hứa Kinh Trập, vì ông chủ quá kỷ luật, nên đừng nói là cô, đến chị Mạn ngay ngày nghỉ lễ đầu tiên đã đặt vé máy bay đi Hải Nam. Bây giờ hẳn là đang ở Hải Nam bay nhảy với cậu người mẫu mấy tiểu thịt tươi của bả rồi.

Vậy nên khi Weibo của Chu Hiểu Hiểu hiển thị thông báo về theo dõi đặc biệt của cô thì chỉ một giây sau, cô đã nhìn thấy một chữ “dưa” không hiểu kiểu gì lại xuất hiện trên hot search.

Nhấp vào tài khoản của một người qua đường chia sẻ ảnh chụp bài đăng của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư, còn viết thêm:

[Khá thật! Thần cmn trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu! Quả dưa đầu tiên trong năm mới thế mà lại là do chính chủ tự tay trồng. Đây là ban ngày như cá gặp nước, đêm về cá nước giao hoan trong truyền thuyết đấy ư?! Tôi toang toàng toàng rồi!!!”]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN