Tướng mạo của Dương Đại rất giống ngôi sao.Hứa Kinh Trập còn hơi tiếc khi anh ta chỉ làm nhiếp ảnh gia. Có lẽ là vì bình thường hay khiêng thiết bị, nên có bắp của Dương Đại cũng được tập luyện săn chắc. Chiều cao của anh ta cũng xấp xỉ Lương Ngư, tóc quấn gọn trong khăn trùm đầu, còn kẻ mắt nữa.
Hứa Kinh Trập mấy lần lơ đãng nhìn chăm chăm vào đường kẻ mắt của anh ta, khiến chuyên viên trang điểm đang chỉnh lại tạo hình không thể không nhắc nhở anh: “Thầy Hứa, đừng cử động đầu.”
Dương Đại cười cười, quay sang hỏi Hứa Kinh Trập: “Thầy Hứa đang nhìn gì đấy?”
Hứa Kinh Trập lúng túng: “Không có gì.”
Dương Đại cũng không vạch trần anh. Lúc anh ta nói chuyện trông rất cuốn hút, còn sáp lại tạo dáng cho Hứa Kinh Trập.
“Bả vai của cậu rất đẹp, có thể để lộ phần vai ra.” Anh ta kề rất sát khiến Hứa Kinh Trập gần như là dựa hẳn vào lòng anh ta. Dương Đại ghé vào cạnh mặt anh, giảng giải: “Đường cong xương hàm cũng đẹp nữa, đưa cảm lên một chút.”
Hứa Kinh Trập làm theo, tạo dáng xong xuôi thì bắt gặp Lương Ngư đằng đằng sát khí nhìn hai người bọn họ, Dương Đại cũng biết điều buông anh ra.
“Hai người đang làm gì đấy hả?” Lương Ngư hỏi. “
Dương Đại: “Tạo dáng, chụp ảnh.”
Lương Ngư: “Anh lừa ai đấy hả? Sao lúc tôi chụp anh không tạo dáng cho tôi?”
Dương Dại cười ha hả, cũng chẳng nói năng gì, anh ta chụp mấy tấm cho Hứa Kinh Trập rồi lại tạo dáng tiếp.
Lương Ngư không vui: “Anh đừng có mà mượn việc công mưu lợi việc riêng, đứng đắn coi.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Dương Đại chẳng hề khách sáo cười nhạo y: “Nhìn cậu căng thẳng thế, bảo bối không cho ai sờ hả?”
Cả đoàn phim không chụp quá nhiều ảnh đơn. Hứa Kinh Trập chụp xong liền qua bên cạnh nghỉ ngơi. Dương Đại rất chuyên nghiệp, gần như bất cứ diễn viên nào đứng trước máy ảnh đều giúp họ tạo dáng. Hứa Kinh Trập nhìn thêm một lúc, không nhịn được hỏi Lương Ngư: “Năm đó hợp tác với nhau, anh ta không tạo dáng cho anh hả?”
Lương Ngư “ha” một tiếng, lạnh lùng nói: “Anh ta nào dám động vào anh.” Nói xong lại quay qua nhìn Hứa Kinh Trập, giải thích không hề tình nguyện: “Anh với anh ta không hợp gu nhau, anh ta thích kiểu người giống như em cơ.”
Hứa Kinh Trập hơi kinh ngạc, anh do dự một lát mới cảm khái nói: “Nhưng mà anh ta chụp anh đẹp lắm đó.”
Lương Ngư: “Anh ta chụp người đẹp đều đẹp, đợi lát nữa là em có thể xem thành phẩm rồi, anh ta chụp anh còn đẹp hơn.”
Ảnh gốc có thể trực tiếp xem, mọi người trong đoàn phim chụp xem hết rồi mới đến nam nữ chính. Ảnh đơn của La Dao Duệ đẹp đến độ không cần chỉnh sửa, cô chọn mất nửa ngày vẫn cảm thấy bức nào cũng đẹp cả, chứng sợ lựa chọn phát tác nên lại tự cáu mình. Hứa Kinh Trập lại chọn rất nhanh, trong đó anh có một tấm ảnh để lộ ngang vai, cúi người xuống, sườn mặt dán một thanh kiếm, ánh mắt hờ hững nhìn vào ống kính.
Lương Ngư cũng đang xem bức ảnh này, Dương Đại rất đắc ý: “Đẹp đúng không, có phải có cảm giác như đang làm tình trên thân kiếm không, vừa yếu ớt lại gợi cảm.”
Hứa Kinh Trập không hiểu bình luận trừu tượng của anh ta lắm, anh tự thấy hài lòng, hỏi ý kiến của đoàn phim xem có dùng đến không.
“Anh không thấy mức độ hơi quá rồi à?” Lương Ngư bất chợt hỏi, “Để làm trang bìa có qua được kiểm duyệt không?”
Hứa Kinh Trập có phần chậm tiêu: “Cũng bình thường mà, không phải lúc trước anh bán khỏa thân còn qua được sao?”
Lương Ngư: “……” Y hậm hực nói, “Tùy em thôi.”
Hứa Kinh Trập đưa ảnh cho người ta, quay lại mới nhận ra Lương Ngư thật sự không vui, đành dở khóc dở cười đi dỗ dành người ta.
Trên đường về nhà anh thật ra anh không làm sao dỗ được y. Bên tạp chí còn gửi đến một bất ngờ, nói là Dương Đại chọn ra mấy tấm ảnh gốc không dùng tới muốn tặng cho Hứa Kinh Trập, xem như là quà hợp tác.
Chuyện này với Lương Ngư mà nói giống như là trực tiếp thêm dầu vào lửa. Y phẫn nộ nói: “Rốt cuộc tên này là muốn làm gì vậy hả?!”
Hứa Kinh Trập suy nghĩ tương đối bình tĩnh. Anh cảm thấy có lẽ là vì họ đang quay show thực tế nên Dương Đại muốn mượn lưu lượng của chương trình tuyên truyền cho mình chút thôi mà. Chuyện này thật ra cũng không có gì đáng trách, nếu như người đài Gia Cầm cũng tới rồi, không tranh thủ cũng phí.
Lương Ngư giận thì giận nhưng sau khi về ngẫm lại cũng hiểu được rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, chẳng qua là còn xoắn xuýt vụ ảnh gốc. Thế là Hứa Kinh Trập bèn bảo đối phương gửi thẳng đến hòm thư của Lương Ngư.
“Em không xem.” Hứa Kinh Trập cười dỗ y, “Tự anh giữ lấy đi.”
Người quay phim đi theo dọc đường cũng đã thấm mệt nên về biệt thự sớm cũng xem như là cho người ta được nghỉ ngơi. Lần này PD còn đặc biệt qua chào hỏi, vừa dè dặt vừa hèn mọn nhờ vả: “Hai thầy có tắt mic cũng đừng tắt lâu quá nhé, nếu không chúng tôi thật sự không thể lấy đủ tư liệu được.”
Anh ta len lén nhìn Lương Ngư, nhấn mạnh lại: “Thầy Lương cũng đừng uy hiếp chúng tôi nữa mà, áp lực của chúng tôi cũng lớn lắm đó.”
Hứa Kinh Trập thấy vậy cũng rất ngại, chỉ có thể chột dạ xin lỗi người ta. Lương Ngư hoàn toàn không đếm xỉa gì đến, y chuẩn bị đi dọn hoa trong vườn, ở đó không gắn máy quay.
Sau khi PD đi, Hứa Kinh Trập còn nhận được điện thoại của Trương Mạn.
“Có tiện nói chuyện không?” Từ giọng điệu của Trương Mạn cũng không nghe ra được là chuyện gì, “Còn đang quay hả?”
Hứa Kinh Trập: “Quay 24 tiếng nên chắc chắn là đang quay rồi. Có cần em tắt mic không?” Nói thì nói vậy nhưng nhớ tới chuyện PD vừa nhờ vả ban nãy, Hứa Kinh Trập khó mà không do dự.
Trương Mạn: “Không có gì, cậu nghe chị nói là được.” Cô dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Không biết là Dương Kiệt Thụy lên cơn gì lại tự đi bàn bạc với XZaar, chốt chuyện chụp bìa đôi của hai người rồi. Đương nhiên chị cũng không trách anh ta, nhưng rõ ràng là bên XZaar tìm đến chúng ta trước mà. Nói khó nghe một chút thì đây không phải là cướp mối làm ăn hút máu của chúng ta sao?”
Cô nói xong, dường như cũng cảm thấy tình cảnh không được đúng lắm, có thế nào thì cô cũng không nên bắt ông chủ nghe chuyện chèn ép, phàn nàn về công việc. Chẳng qua là cũng lỡ nói rồi, Trương Mạn biết Hứa Kinh Trập sẽ không trách cô.
“Tuy lúc này hai cậu đang tuyên truyền, nhưng tự cậu cũng phải chú ý một chút. Có rất nhiều tài nguyên không thể nào tùy tiện san sẻ với Lương Ngư được. Người ta cũng đâu thiếu thốn gì.” Trương Mạn nói đến đây, lại không nuốt trôi được cục tức, “Làm như chúng ta hút máu bọn họ không bằng, bọn họ được bao nhiêu máu chứ! Chẳng nhẽ cậu thiếu tài nguyên truyền hình à? Còn chưa biết ai hút máu ai đâu!!”
Hứa Kinh Trập: “……”
Sau khi cúp điện thoại anh vẫn còn cảm thấy khôi hài. Anh nghĩ một lúc lâu rồi tự bật cười, đúng lúc Lương Ngư ôm một bó hoa bước vào huyền quan, nhìn thấy bộ dạng này của anh liền hỏi: “Em cười cái gì đấy?”
Hứa Kinh Trập ngoảnh lại nhìn y, lắc đầu nói: “Không có gì, hình như quản lý của chúng ta hình như hơi có mâu thuẫn thì phải.”
“Có mâu thuẫn cũng tốt.” Lương Ngư cắm hoa vào cái bình 90 vạn của mình, y tháo găng tay ra, “Mâu thuẫn thì mới nỗ lực kiếm việc cho chúng ta làm, không phải lại có tư liệu cho show thực tế rồi sao?”
Hứa Kinh Trập phát hiện Lương Ngư đúng là cái gì cũng dám nói, y chẳng quan tâm chuyện có bị mic ghi lại hay không, dù gì thì y đã muốn xóa đi thì đài Gia Cầm cũng không dám không xóa.
Lương Ngư ngồi xuống sofa trong phòng khách, máy quay góc này là do y đích thân sắp xếp. Y nghiên cứu vị trí một chút rồi vỗ vỗ lên chân mình: “Em ngồi đây này.”
Hứa Kinh Trập không thể hiểu được: “Sao vậy?”
Lương Ngư vươn tay ra kéo anh, kéo người ta ngồi lên đùi mình, đỡ eo Hứa Kinh Trập không cho anh động đậy.
“Máy vẫn đang quay đó.” Y nói, “Em phối hợp xíu coi.”
Hứa Kinh Trập đành dạng hai chân ra, ngồi im trên đùi y không động đậy.
Lương Ngư nhìn anh từ dưới lên trên, tỏ vẻ rất hài lòng: “Quay em góc này là đẹp nhất.”
Hứa Kinh Trập biết nói gì, hai tay anh đặt lên vai y, phối hợp cúi đầu xuống.
Trước giờ Lương Ngư chưa từng giấu diếm ham muốn và suy nghĩ của mình trước ống kính máy quay. Y hơi ngửa ra sau, dựa người lên đệm ghế sofa, luồn một tay vào sờ lần trong áo sơ mi rộng thùng thình của Hứa Kinh Trập, một tay vòng qua vai của đối phương, vuốt ve sau gáy anh.
Hứa Kinh Trập chỉ có thể bị động cúi đầu xuống thấp hơn nữa, Lương Ngư nâng cằm, chuẩn xác đặt nụ hôn lên môi anh.
“Hé ra.” Lương Ngư nói khẽ, y cố tình nhắc nhở anh lần nữa: “Đang quay đó.”
Hứa Kinh Trập đành hé miệng ra, Lương Ngư cắn nhẹ lên đầu lưỡi anh, Hứa Kinh Trập “suỵt” một tiếng, mập mờ nói: “Anh tắt mic rồi hả?”
Lương Ngư hôn anh, nói: “Chưa.” Y mỉm cười, có phần xấu xa, “Em quên rồi sao, bọn họ không cho tắt.”