Quan trọng là người đang cặm cụi kia còn không ngừng chất vấn anh: “Có thoải mái không? Có cảm giác gì không?”
Hứa Kinh Trập nhắm tịt mắt vào không thốt ra nổi dù chỉ một câu.
Loại rối loạn cương dương của anh vốn dĩ cũng không phải là hoàn toàn không có phản ứng. Bình thường buổi sáng cũng có chào cờ, lúc này bị Lương Ngư giày vò như vậy, kể cả có gãy thì cũng có thể mọc lại được.
Hứa Kinh Trập đã nhiều năm không gặp loại kích thích này rồi, toàn thân anh đều run run, tiếng rên rỉ đứt quãng mỏng manh. Không biết là vì quá xấu hổ hay bi phẫn quá mà Hứa Kinh Trập còn vớ bừa lấy quần áo bên cạnh đắp lên mặt.
Anh chẳng kiên trì nổi mấy giây đã nhanh chóng bắn ra khiến Lương Ngư cũng hơi bị sặc.
“Em nhanh thật đấy.” Hình như là Lương Ngư đang cười, kéo quần áo Hứa Kinh Trập đắp lên mặt xuống. Hình như y cũng cảm thấy mình nói lời này rất dễ khiến người khác tổn thương, bèn an ủi thêm một câu như vẽ rắn thêm đuôi: “Cũng chẳng nhanh mấy đâu, chỉ nhanh có chút xíu thôi.”
Hứa Kinh Trập trừng lớn mắt lườm y, cũng không biết là vì Lương Ngư không quen làm những chuyện này hay là vì quá hưng phấn, cảm xúc có hơi quá, chóp mũi và đuôi mắt đều đỏ thẫm giống như thoa thêm một tầng son.
Y không cho Hứa Kinh Trập mặc quần lót, cứ để trần như vậy ôm anh vào trong lòng.
Hứa Kinh Trập có giận đến mấy cũng không nỡ nặng lời với khuôn mặt này của Lương Ngư. Cuối cùng anh kìm nén nửa ngày, lạnh lùng bảo: “Lẽ ra anh không nên mọc ra cái miệng này.”
Lương Ngư cười không đếm xỉa tới, nói: “Không mọc cái miệng này làm sao giúp em được?”
Hứa Kinh Trập càng tức hơn, máu không lên não, trước mắt mờ trắng, anh như hết đường cãi kêu “anh anh anh.”
Lương Ngư sợ anh tức hỏng mất bèn ôm lấy anh gọi loạn “tâm can, bé ngoan, bảo bối”, dường như còn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, không nghe ra mảy may áy náy nào trong đó.
Hứa Kinh Trập tự nguôi giận, chuẩn bị mặc quần lót vào. Bên dưới của anh đã khôi phục lại trạng thái giếng cạn không sóng lúc trước, thật lòng anh cũng không tình nguyện để Lương Ngư thấy được bộ dạng này của mình, có lẽ vì cảm thấy vừa tự ti vừa xấu hổ, còn khiến người khác chướng mắt.
Lương Ngư lại nói: “Em đừng động đậy, để anh.”
Y lấy ra một chiếc quần lót mới, kéo từ mắt cá chân của Hứa Kinh Trập lên, động tác rất chậm rãi, cẩn thận mà trân trọng. Mặc xong quần lót, y lại ôm hôn Hứa Kinh Trập. Quần áo của Lương Ngư từ đầu đến chân vẫn chỉnh tề, lúc Hứa Kinh Trập sáp lại cũng không khó để phát hiện phía dưới của y vẫn còn cương cứng.
Tâm tình của Hứa Kinh Trập lúc này rất phức tạp, vừa ngưỡng mộ, vừa buồn cười. Anh đang nghĩ xem mình có cần có qua có lại không thì lại nghe thấy Lương Ngư nói: “Cứ mặc kệ anh, không sao đâu.”
Hứa Kinh Trập bối rối nói: “Cứ để thế này cũng không ổn đúng không?”
Không biết có phải Lương Ngư cố ý hay không mà lại nói: “Sức khỏe anh tốt.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Dù sao thì mic cũng bị lấy lại rồi, hai người nói chuyện cũng không cần phải kiêng kị gì nữa. Sau đó Lương Ngư mới hỏi lần đó Hứa Kinh Trập đến khách sạn có phải là để trị bệnh không.
Hứa Kinh Trập nói: “Em đến đó gặp bác sĩ tâm lý, không ngờ lại bị chụp được.” Anh dừng lại một chút lại nói: “Cũng thăm khám được gần ba năm rồi.”
Lương Ngư: “Ba năm còn chưa chữa xong, xem ra bác sĩ cũng chả có tài cán gì rồi.”
Hứa Kinh Trập không đồng tình nhìn y.
Lương Ngư dỗ anh: “Đừng đến khám nữa, để anh chữa giúp em.”
Hứa Kinh Trập không biết lúc này y nghiêm túc hay chỉ trêu đùa anh. Có điều đến tối, máy quay trong phòng đều bị tắt hết, Lương Ngư lại bắt đầu quấy phá anh.
Cuối cùng Hứa Kinh Trập bị y tuốt một lúc rồi nhanh chóng bắn ra, Hứa Kinh Trập thật sự thẹn quá hóa giận.
Lương Ngư rửa sạch tay, trèo lên giường ôm lấy Hứa Kinh Trập nằm xuống một lần nữa, toàn thân đều hưng phấn. Trước đây Hứa Kinh Trập không phát hiện ra mí mắt của y lại mỏng như vậy, rất dễ ửng đỏ lên, lúc tức giận hay khó chịu đỏ, hưng phấn kích động cũng đỏ. Y như một chiếc bát nông không giữ nổi nước vậy, chỉ cần hơi ra sức một chút là nước mắt sẽ kéo nhau rơi xuống.
Y ôm lấy Hứa Kinh Trập, lẩm bẩm: “Đâu phải là hoàn toàn không có phản ứng đâu, chỉ hơi bị nhanh xíu thôi.”
Hứa Kinh Trập không muốn thảo luận vấn đề này với y, thầm nghĩ bắn sớm cũng là liệt dương rồi, thà rằng anh không an ủi còn hơn.
Ngày hôm sau cả hai người đều dậy muộn. Cuối cùng PD phải gọi điện thoại nói mình đã chờ ở phòng khách tầng dưới rất lâu rồi, Hứa Kinh Trập mới không chịu nổi dậy trước.
Anh rửa ráy xong vừa đúng lúc Lương Ngư bước vào nhà tắm, hai người vừa chạm mặt nhau, Lương Ngư giống như là bấc đèn sau khi đủ đầy lại bùng cháy, tiến đến ôm anh đòi hôn.
“Mọi người còn đang đợi dưới nhà kìa.” Hứa Kinh Trập hôn y một cái, giục y đi đánh răng rửa mặt, “Nhanh nào.”
Lương Ngư lầu bầu bảo “Cứ để cho bọn họ chờ đi.” Y nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt lại không được tốt, “Đã nói bọn họ xoá đi không được chiếu rồi, cuối cùng vẫn chiếu hết lên. Món nợ này phải tính toán rõ ràng.”
Thật ra Hứa Kinh Trập cũng thấy không có vấn đề gì, khán giả không phải là góc nhìn thượng đế. Kể cả có một hai lần không có phản ứng, bọn họ cũng sẽ không nghĩ theo hướng anh bị rối loạn cương dương, chỉ nghi ngờ liệu có phải tình cảm của hai người có vấn đề gì không thôi.
Chuyện evil edit này ở đâu mà chẳng có, tầm ảnh hưởng và lưu lượng đều là thủ đoạn mà các nền tảng quen dùng, anh đã quen rồi.
Xuống tầng đeo mic xong xuôi, PD cũng chủ động đến xin lỗi, nói những nội dung được phát sóng là do sơ suất của bọn họ, đã biên tập lại từ đầu, còn đăng cả thông báo nói rõ tình hình. Hứa Kinh Trập cười cười, không làm khó anh ta: “Chuyện này cũng không phải là do các anh quyết định được mà.”
PD sầu não: “Vậy anh xin thầy Lương tha thứ giúp chúng tôi được không. Bản lĩnh mắng người của quản lý Dương ghê gớm lắm đài Gia Cầm chúng tôi không cáng đáng nổi đâu.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Hiệu suất làm việc bên Trương Mạn không cần đến Hứa Kinh Trập đốc thúc. Văn bản thanh minh và công hàm luật sư nối tiếp nhau, Hứa Kinh Trập đăng nhập vào Weibo, share lại một lượt như spam. Còn chuyện lên hot search sau đó ra sao, đoàn đội hai bên xử lý thế nào không đáng để anh bận lòng.
Lần này Dương Kiệt Thụy cũng không băn khoăn chuyện “hút máu” hay không “hút máu” nữa. Chẳng mấy khi chồng chồng mới đồng lòng, cùng chung chí hướng đối ngoại.
Show thực tế bên này của các ông chủ vẫn phải tiếp tục ghi hình, Chu Hiểu Hiểu vừa đi cùng vừa trà trộn trên diễn đàn. Bây giờ sau khi biết được không ít “sự tích khủng bố” của Lương Ngư từ Tiểu Lạc, lúc xem các bài đăng cô cũng không còn mấy thật lòng thật dạ mấy nữa.
Từ sau khi Hứa Kinh Trập cứng rắn tuyên bố kiện những kẻ bôi đen, không ít tài khoản bôi đen Lương Ngư mới xuất hiện trên Weibo cũng gặp hoạ. Trên diễn đàn lại lại khá hoà bình, kho lương thực đương nhiên là càng ngày càng lớn mạnh, nhà “Chết Đuối Mất” cũng không bị ảnh hưởng, vẫn có thể thảo luận trong hoà bình.
[Nội dung nhiều tin xấu của Trùm Sò cũng có nề nếp quy củ ra phết, không biết là ai đào ra.]
[Cũng đâu phải bỏ vợ, từ con gì. Hơn nữa chuyện anh ta không phụng dưỡng cha mẹ cũng chưa chắc nhỉ? Tôi nhớ lâu lắm rồi có truyền thông chụp được anh ta dẫn mẹ với chị em gái đi dạo phố đấy thôi?]
[Hình như trợ lý là em gái của anh ta thì phải. Tôi gặp một lần rồi, trông cũng giống nhau ra phết.]
[Để em gái làm trợ lý……. Ngư Sản cũng Dương Bạch Lao ghê.]
(*) Dương Bạch Lao: nhân vật trong “Bạch Mao Nữ”, một người nông dân cần cù, thật thà, lương thiện.
[Lầu trên đừng có lạc đề, trọng điểm ở đây không phải là nói anh ta biến thái cuồng kiểm soát sao, sao chuyện bát quái này không ai tám nữa rồi?]
[Cười chết, Trùm Sò làm sao có thể. Cái loại nhà giàu mới nổi như anh ta, đưa tài nguyên ra bịt miệng cái gì chứ. Hai đối tượng trước kia của anh ta đều là nhân vật có số có má, tuy các phương diện không bằng được với Lôi Mẫu, người ta cũng đâu có nhảy ra nhận quả dưa này đâu.]
[Tôi cũng chả tin anh ta ham muốn chiếm hữu cao hay gì đâu. Lôi Mẫu có khi còn có khả năng hơn á. Dù gì thì cũng tự gò bó bản thân thấy gớm, nhìn mặt là cảm thấy ngay là kiểu chuyện gì cũng phải kiểm soát rồi.]
Chu Hiểu Hiểu xem đến đây liền không nhịn được “xì” một tiếng, thầm nghĩ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, “Trùm Sò Ngư Sản” của các người mới là tên cuồng kiểm soát, biến thái nặng, các người hiểu cái rắm ý!
*****
Tiểu kịch trường: Nhẫn
Chuyện này xảy ra sau khi hai người kết hôn.
Trước đây Hứa Kinh Trập từng đồng ý với Lương Ngư rằng những lúc đông người sẽ đeo trứng bồ câu, còn bình thường thì đeo nhẫn đôi anh mua, nhưng về sau quy định này nhiều lần bị Hứa Kinh Trập lừa gạt cho qua.
Thực ra không phải anh không tình nguyện mà là trứng bồ câu to quá, đeo lên tay không những không tiện mà còn khó cử động, chẳng làm được việc gì cả.
Sau đấy Lương Ngư có nhắc mấy lần rồi cũng thôi. Hứa Kinh Trập còn tưởng mình lừa bịp thành công rồi. Kết quả không ngờ năm tiếp theo Lương Ngư lại mua cho anh một bộ trang sức vàng ròng.
Vòng cổ, vòng tay, vòng chân, toàn bằng vàng nguyên chất. Lương Ngư mời người đến làm cho anh, kiểu dáng vừa đẹp đẽ lại không thô tục.
Thái độ của Lương Ngư rất rõ ràng. Chuyện trứng bồ câu tạm tha cho anh nhưng vòng thì nhất định phải đeo.
Hứa Kinh Trập: “…….”
Trận chiến này giúp Hứa Kinh Trập biết được đại khái giới hạn kiểm soát của Lương Ngư nằm ở đâu, mười mấy năm sau cũng không dám chạm đến.