Hữu Danh - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Hữu Danh


Chương 5


Ngày hôm sau Chu Hiểu Hiểu đến từ rất sớm, cô đã dành cả đêm xem hết tất cả tư liệu sinh hoạt chi tiết của Hứa Kinh Trập. Không thể không nói người có thể nổi tiếng lâu như vậy, địa vị trong nghề vẫn cao cũng là có lý do cả.

Tuy cô chưa tiếp xúc với giới này đủ lâu, nhưng cũng đủ để hiểu rằng không có một ngôi sao nào thật sự là “hoàn hảo” cả. Thứ hình tượng này phần nhiều đều là do mưa dầm thấm lâu mà thành thôi. Cho nên khi đọc được ghi chép cuộc sống cá nhân của Hứa Kinh Trập, cô mới chợt nảy sinh một cảm giác vô cùng không chân thực.

Chưa cần nói đến chuyện Hứa Kinh Trập hoàn hảo ra sao, mà vấn đề chính lại là tất cả mọi biểu hiện của anh đều quá đỗi bình thường.

Hứa Kinh Trập là điển hình của tuýp người ít nhạy cảm, không có ham muốn gì quá lớn: phổ thông, bình thường, hào quang ngôi sao dường như một thứ không hề tồn tại trong đời sống thường ngày của anh.

Càng hiếm thấy hơn là Hứa Kinh Trập vậy mà lại có thể duy trì được lối sống “con người phổ thông bình thường” như cũ mà mình đã tự định vị từ đầu giữa cái giới quái gở, lằng nhằng mà xốc nổi âu lo này. Trong mắt người khác, điều này thật sự rất khó để hình dung nổi.

Lúc Chu Hiểu Hiểu đến biệt thự, dì giúp việc còn đang nấu bữa sáng, hình như bà ấy vẫn chưa biết tin hôm nay sẽ có trợ lý mới đến nên rất khách sáo mời cô vào trong, còn lấy dép đi trong nhà cho cô.

“Cậu Hứa vừa mới dậy.” Dì giúp việc nói, “Cháu đã ăn sáng chưa?”

Chu Hiểu Hiểu lập tức nói là mình mới ăn rồi đi đến chỗ sofa cô cũng không dám ngồi hẳn hoi, chỉ dám ghe ghé đặt một nửa mông xuống, đợi thêm một lúc nữa, mới nhìn thấy Hứa Kinh Trập từ trên lầu xuống.

Hình như anh mới rửa mặt xong, mái tóc hơi dài được buộc lại sau gáy, trên người là một bộ trang phục ở nhà vô cùng thoải mái. Có vẻ là anh đã chăm sóc da xong nên sắc mặt rất tốt, không hề để lộ dấu vết thức đêm nào.

Anh chủ động chào Chu Hiểu Hiểu: “Chào buổi sáng.”

Chu Hiểu Hiểu trở nên căng thẳng ngay tắp lự, cúi đầu khom lưng: “Chào buổi sáng thầy Hứa ạ.”

“…….” Hứa Kinh Trập liền bày ra biểu cảm “Không cần làm thế đâu mà, thật sự không cần đâu”, hỏi cô “Hay là em uống gì nhé?”

Chu Hiểu Hiểu: “Nước là được rồi ạ, anh cứ mặc em. Anh mau ăn cơm đi ạ.”

Hứa Kinh Trập ngồi vào bàn ăn, dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn bánh mì nướng và nước cam vắt cho anh. Các nam diễn viên khác thì Chu Hiểu Hiểu không rõ lắm, nhưng với Hứa Kinh Trập, mỗi bữa ăn đều phải có những tiêu chuẩn riêng nhất định. Anh tuyệt đối sẽ không ăn bất cứ món gì lung tung nào nằm ngoài tiêu chuẩn ấy, tránh ảnh hưởng đến tình trạng da dẻ và vóc dáng.

“10 giờ sẽ bắt đầu vào hội trường, trang phục đặt trên xe chị Mạn đều đã duyệt qua rồi, không có vấn đề gì cả. Trang điểm sẽ do thầy Neo anh đã quen phụ trách ạ.” Nhân lúc Hứa Kinh Trập ăn cơm Chu Hiểu Hiểu tranh thủ thông báo lại lịch trình một lượt: “Tầm 8 rưỡi chúng ta đến nơi là được.”

Hứa Kinh Trập chỉ gật đầu. Tốc độ ăn của anh cũng không hề gấp gáp, chú trọng ăn chậm nhai kĩ, đợi nuốt hết thức ăn xuống mới mở miệng nói chuyện: “Dì ơi, đợi Lương Ngư ngủ dậy, dì chuẩn bị đồ ăn trưa cho anh ấy luôn nhé.”

Dì giúp việc cười nói: “Được thôi, vậy cậu Lương thích ăn món gì thế?”

Chu Hiểu Hiểu nhanh chóng nhìn sang Hứa Kinh Trập, chỉ thấy anh hơi đơ ra rồi tuỳ tiện nói: “Anh ấy không thích ăn thuỷ sản cho lắm. Dì cứ hầm lấy một nồi canh gà, hớt sạch mỡ đi, đừng cho muối, cháu nhớ trong tủ lạnh vẫn còn cải ngồng, dì xào chỗ đó lên, anh ấy thích ăn như vậy.”

Dì giúp việc đáp “được”, xoay người vào bếp tiếp tục làm việc. Chu Hiểu Hiểu khá ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Hứa Kinh Trập.

Hứa Kinh Trập uống nước cam xong, đứng dậy chẳng như không có việc gì, khẽ nghiêng đầu bảo: “Còn ngây ra đó làm gì, đến hội trường nào.”

Khu biệt thự này đất rộng người thưa, mỗi căn đều cách nhau rất xa. Chu Hiểu Hiểu báo tài xế lái xe bảo mẫu đến, chưa được bao lâu đã nhìn thấy thêm một chiếc xe khác nối đuôi phía sau.

Có vẻ Hứa Kinh Trập cũng nhận ra đó là xe bảo mẫu của Lương Ngư, anh đứng yên trước cửa xe bảo mẫu của mình, đợi xe của đối phương dừng hẳn trong sân, có một cô gái trẻ bước từ trên xe xuống.

Tiểu Lạc không ngờ Hứa Kinh Trập lại đợi sẵn ở cửa chào đón mình, vẻ mặt hệt như bị thụ sủng nhược kinh. Hai người chào hỏi nhau, Hứa Kinh Trập cũng gật đầu đáp lễ với cô: “Thầy Lương còn đang ngủ, nếu em đợi anh ấy thì cứ thoải mái dạo chơi xung quanh nhé.”

Tiểu Lạc vội đáp: “Cảm ơn thầy Hứa, vậy em cũng cũng không khách sáo đâu.”

Hứa Kinh Trập lại gật đầu, sải đôi chân dài bước lên xe, Chu Hiểu Hiểu theo sát sau anh, đợi xe ra khỏi khu biệt thự rồi, mới không nhịn được khẽ hỏi anh: “Trợ lý của thầy Lương…. cô ấy có biết chuyện anh với thầy Lương….”

“Biết chứ.” Hứa Kinh Trập không đợi cô nói xong đã tiếp lời: “Nhưng dì giúp việc không biết.”

Chu Hiểu Hiểu: “Là vậy ạ… “

Hứa Kinh Trập: “Người của đoàn đội hai bên hẳn đã biết cả rồi, nhưng càng ít người ngoài cuộc biết càng tốt.” Anh nói xong, nhìn sang Chu Hiểu Hiểu, có phần áy náy, “Vất vả cho mọi người quá.”

Chu Hiểu Hiểu bỗng dưng sinh ra một cảm giác đáng sợ “ông chủ khách sáo như này là muốn khất lương em sao”. Cô thấp thỏm không thôi: “Đây đều là việc em phải làm mà thầy Hứa, nếu anh có việc gì cứ giao cho em, không cần khách sáo đâu ạ.”

Sự khiêm nhường này của Hứa Kinh Trập sở dĩ không phải hình tượng gì, chỉ là anh rất ngại làm phiền đến người khác. Sau khi đến nơi thay đồ, nhà tài trợ còn chuẩn bị cho anh một phòng trang điểm riêng, Neo đã đợi sẵn trong đó, vừa nhìn thấy anh đã nở nụ cười mờ ám.

“Thầy Hứa quả là thâm tàng bất lộ đấy nhé.” Neo tranh thủ vừa trang điểm vừa trêu chọc anh mấy câu: “Nếu sớm biết anh cũng là người trong giới á hả, thì làm gì có chuyện mấy chị em chúng tôi dễ dàng bỏ qua cho anh vậy.”

Hứa Kinh Trập phì cười: “Cậu cứ tha cho tôi đi vậy.”

Neo có phần ngưỡng mộ: “Ảnh đế Lương cơ đấy, thầy Hứa anh cũng thật là, bình thường khiêm tốn như thế, thì ra đều là giả à, còn bận rộn với cuộc hẹn hò thế kỉ nữa kìa.”

Hứa Kinh Trập cũng không phiền, vui vẻ đáp lại: “Tối nay tôi nhất định sẽ về kể với thầy Lương cậu cực kỳ thích anh ấy.”

Neo “ái chà chà” thêm một lúc nữa, trang điểm xong cũng không quên trêu Hứa Kinh Trập tiếp: “Hôm nào hai anh chia tay nhớ ới tôi một tiếng,” còn nháy mắt với anh “Hai người các anh chọn bừa lấy một người cũng được.”

Các nhãn hiệu cao cấp mời ngôi sao chủ yếu đều dựa vào thực lực toàn diện của của cả ngôi sao đó lẫn đoàn đội, lục đại lam huyết*, bát đại phẩm bài* rất ít khi tìm đến những ngôi sao phương Đông làm người đại diện, đại sứ cũng chỉ có mấy người.

(*) Lục đại lam huyết bao gồm các thương hiệu: Chanel, Dior, Prada, Louis Vuitton, Gucci, và Calvin Klein Collection

Bát đại phẩm bài (Bát đại hồng huyết) bao gồm các thương hiệu: Versace, Hermes, Givenchy, Giorgio Armani, Yves Saint Laurent, Valentino, Burberry, Lanvin

Danh phận mà các thương hiệu cao cấp dành cho các ngôi sao được sắp xếp tăng dần theo thứ tự: Bạn thân < Đại sứ < Đại diện, kèm theo đó là những đãi ngộ tăng dần theo danh phận. Hợp đồng đại diện có thể phân chia theo khu vực địa lý hoặc các sản phẩm mà người đó đại diện.

Từ trước đến giờ trên phương diện thời trang, đoàn đội của Hứa Kinh Trập này vẫn nhất quán tuân theo chủ trương “thà ít mà tốt”, Trương Mạn không nhận thân phận đại sứ, chỉ một lòng muốn ký cho Hứa Kinh Trập một hợp đồng đại diện thương hiệu (đại ngôn).

“Lương Ngư lấy được, tại sao cậu lại không lấy được.” Trương Mạn có phần không phục, “Cậu ta có độ ảnh hưởng quốc tế lớn hơn cậu, nhưng trong nước phàm là người từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, có mấy ai không bị cậu làm cho thần hồn điên đảo đâu. Chúng ta muốn hợp đồng đại diện khu vực Trung Hoa, cũng đâu có quá đáng đúng không?”

Hứa Kinh Trập cười nói: “Mấy lời này chị nói với em thi được, đừng có ra ngoài nói lung tung.”

Trương Mạn thở dài: “Cậu chẳng biết tranh giành gì cả.”

Hứa Kinh Trập: “Nếu em không biết tranh giành, làm sao có thể tự mở phòng làm việc được? Lương hàng tháng cho mấy chục người rồi cả thưởng cuối năm của chị em còn trả nổi hả?”

Trương Mạn: “Nhận thêm một đại ngôn cậu còn trả được nhiều hơn ấy chứ. Xin cậu đấy ông chủ, chị còn muốn mua nhà nữa mà.”

Hứa Kinh Trập ký tên trên biển quảng cáo trước bục triển lãm, bên dưới bị vây kín bởi phóng viên và ống kính máy quay. Từ khi công khai “chuyện tình cảm thì đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước truyền thông, ai ai cũng nóng lòng muốn thử. Trước khi anh bước lên bục thậm chí còn có người hét lên “Tân hôn vui vẻ.”

Hứa Kinh Trập bình tĩnh trả lại bút, chọn một góc khoe rõ mặt, cười nói: “Còn chưa kết hôn mà, không cần vội đâu.”  

Phóng viên bên dưới liền tiếp lời anh: “Lúc kết hôn anh sẽ phát kẹo cưới chứ?”

Hứa Kinh Trập trả lời anh ta: “Anh lì xì cho tôi, tôi sẽ phát kẹo cưới cho anh.”

Trừ những lúc anh xị mặt ra thì đa phần đều rất được giới truyền thông ưa thích: EQ cao, dễ nói chuyện, còn có thể nhanh chóng nắm bắt trọng tâm câu hỏi, là một trong số ít những nghệ sĩ nam có địa vị cao lại ít giữ khoảng cách với truyền thông.

Trong giới còn truyền tai nhau một câu: đỉnh lưu* là đỉnh lưu, còn Hứa Kinh Trập là Hứa Kinh Trập, đỉnh lưu mỗi năm đều đổi, chỉ có Hứa Kinh Trập còn mãi đó.

(*) Đỉnh lưu: thuật ngữ dùng để chỉ những ngôi sao có lượng fan hùng hậu bậc nhất làng giải trí, nhận được sự chú ý đặc biệt của công chúng, không chỉ riêng với fan của ngôi sao đó.

Đứng trên bục này chủ yếu cũng chỉ để chụp hình, phía thương hiệu cử tới không ít người, đều cần chụp hình chung. Trương Mạn rất muốn lấy được đại ngôn này nên sau khi buổi meeting kết thúc vẫn còn đang nói chuyện với phía thương hiệu. Chu Hiểu Hiểu phải theo sau Hứa Kinh Trập tiếp tục nhận phỏng vấn. Trương Mạn kêu cô chú ý một chút, lỡ gặp phải câu hỏi nào không tiện trả lời thì phải giải vây cho Hứa Kinh Trập.

“Chúng ta đã đưa cho họ danh sách câu hỏi cho họ rồi, nhưng mà ở hiện trường thế này, một số phóng viên vì lưu lượng sẽ tuỳ tiện phát huy.” Trương Mạn dặn đi dặn lại, “Cụ thể thế nào thì em cứ nhìn sắc mặt thầy Hứa ý, nếu như cậu ấy khó xử, cứ từ chối thay là được.”

Chu Hiểu Hiểu lơ ma lơ mơ: “Lúc khó xử, sắc mặt anh ấy thế nào ạ?”

Trương Mạn thế mà lại bị cô hỏi khó, nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Em cứ tuỳ cơ ứng biến đi.”

Chu Hiểu Hiểu: “……”

Hứa Kinh Trập vẫn giữ được trạng thái khá tốt, anh biết ánh đèn hôm nay sẽ chói nên chỉ trang điểm rất nhẹ, kể cả ánh sáng trắng chiếu vào cũng không khiến mặt bị bóng dầu.

“Có phải là Thầy Hứa gầy đi rồi không?” Một nữ phóng viên có vẻ là fan của anh, hỏi thăm anh hết sức chân thành.

Hứa Kinh Trập mỉm cười với cô: “Hình tượng nhân vật của bộ phim tiếp theo phải gầy đi nên tôi mới chuẩn bị trước một chút.”

Bên cạnh đó lập tức có một anh quay phim lên tiếng khen Hứa Kinh Trập chuyên nghiệp.

Hứa Kinh Trập: “Đại ca ơi anh quay bên mặt trái của tôi ấy, mặt bên trái của tôi đẹp hơn.”

Hôm nay anh quả thực quá dễ nói chuyện rồi, các bên truyền thông đều thụ sủng nhược kinh, tiếp đó liền có người to gan lớn mật, cố ý hỏi: “Tâm trạng thầy Hứa hôm nay tốt như vậy, hẳn là chuyện tình cảm rất ngọt ngào đây.”

Hứa Kinh Trập dường như hơi ngơ ngác, Chu Hiểu Hiểu cũng nhận ra, cho rằng anh đang khó xử, chuẩn bị xông lên ngăn cản, đã nghe được tiếng Hứa Kinh Trập trả lời: “Lộ liễu vậy hả?”

Anh đang giả vờ, vờ xoa mặt trong vô thức như đang ngượng ngùng. Ở cái tuổi này của anh, nếu làm vậy ít nhiều đều sẽ khiến cho người ta nghi ngờ anh đang cố ý giả non làm bộ, nhưng không biết có phải là do diễn xuất của Hứa Kinh Trập quá tốt, hay là vì anh bộc lộ quá đỗi tự nhiên. Anh nhanh chóng khôi phục lại sự thận trọng, cố tình tỏ vẻ tự giễu: “Đoạn này mọi người đừng tung ra nhé, thầy Lương mà nhìn thấy sẽ cười tôi mất.”

Chu Hiểu Hiểu đứng bên cạnh không dám thở mạnh, không nhịn được lại đảo mắt nhìn những người xung quanh. Biểu cảm của mỗi người lúc này rõ ràng đều phải miêu tả bằng những từ cảm thán khó có thể gọi tên. Chu Hiểu Hiểu cực kỳ thông cảm cho họ, nếu như cô không biết rằng tất cả những chuyện này đều là giả, lúc này hẳn là cũng bị “bánh xe khổng lồ” của ông chủ với bà chủ (giả) cán cho bể tim luôn rồi!

Vì biểu hiện trước mắt của Hứa Kinh Trập khiến cho ai nấy đều kích động nên có vẻ như đến cả phóng viên bên dưới cũng bị anh làm cho choáng váng. Những câu hỏi đưa ra sau đó đều râu ông nọ cắm cằm bà kia, nữ phóng viên lúc đầu cuối cùng còn đặc biệt ày tỏ lòng trung thành của mình: “Anh và thầy Lương thật sự quá xứng đôi rồi, tôi sẽ mãi mãi ủng hộ hai người. Chúc hai người ân ái ngọt ngào, bạch đầu giai lão!”

Hứa Kinh Trập cười cảm ơn cô thêm mấy câu, Chu Hiểu Hiểu đứng một bên chờ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Sau đó cô kể lại chuyện này với Trương Mạn, quản lý lẫy lừng này lại chẳng bất ngờ mấy: “Thầy Hứa chính là như vậy đấy, em không cần lo là đối phương làm không đủ tốt, mà chỉ cần lo xem liệu mình có xứng với cậu ấy không thôi.”

Chu Hiểu Hiểu chữ khóc: “Nếu em không xứng thì sao đây?”

“Tự tin lên.” Trương Mạn an ủi cô, “Đến Lương Ngư còn xứng được, tại sao em lại không xứng cơ chứ?”

Chu Hiểu Hiểu: “…….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN