Hữu Danh - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Hữu Danh


Chương 7


Lúc mới ra mắt chưa có tiền, có một thời gian Lương Ngư từng sống trong tầng hầm. Sau đó nhận công việc người mẫu, chuyển sang nhà thuê rồi y mới dư ra một chút tiền để có thể đến IKEA đi dạo một lần. Đương nhiên bây giờ y cũng không đến đây nữa vì đơn cử như mua một bình hoa thôi, bình mà y chọn nhất định cũng phải là một tác phẩm nghệ thuật đắt đỏ.

Hai nam diễn viên nổi tiếng tuyến đầu đi dạo IKEA chắc chắn không chỉ đơn thuần là để mua sắm đồ đạc. Trương Mạn đã sắp xếp không ít paparazzi. Theo cách thịnh hành trong giới thì chính là quần chúng nhân dân đều thích chứng kiến các siêu sao thi thoảng lộ ra một mặt vừa đời thường, vừa gần gũi với cuộc sống mọi nhà như vậy.

Hứa Kinh Trập thật sự vẫn duy trì thói quen để lộ gương mặt phía bên trái của mình trong suốt quá trình. Đôi khi paparazzi trốn kỹ quá, khiến Lương Ngư cũng không phát hiện ra, vậy mà Hứa Kinh Trập lại chú ý đến, sau đó điều chỉnh lại vị trí và góc độ.

Lương Ngư cảm thấy y có hơi buồn cười: “Có phải là gánh nặng hình tượng của anh nặng quá rồi không?”

Hứa Kinh Trập nhìn y, bình tĩnh nói: “Chúng ta đang làm việc.”

Nét mặt Lương Ngư hơi giãn ra, y giống như muốn trợn trắng mắt, rồi lại không nhịn được đưa tay ra vòng qua mặt Hứa Kinh Trập, kề sát gương mặt của hai người lại với nhau. Lương Ngư chọn một vị trí nhiễu, góc độ giống như là đang hôn nhau, nhưng trên thực tế chỉ là dính cánh môi mình lên mặt đối phương.

Tư thế này tiếp tục duy trì trong tầm một hai giây, Lương Ngư mới chịu tách ra khỏi anh. Cánh tay vòng qua cổ Hứa Kinh Trập của y cuối cùng cũng buông xuống, khẽ cười nói bên tai anh: “Đây mới gọi là làm việc thầy Hứa ạ, lần thân mật sau anh nhớ chủ động một chút.”

IKEA ở Bắc Kinh không theo chuẩn mực nào, nên e là ngay cả paparazzi chuyên nghiệp nhất cũng khó mà theo sát chụp hình như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ. Hứa Kinh Trập cũng mua lấy ít đồ dùng, anh mắc một loại cưỡng chế kiểu như đã diễn thì phải diễn cho đến nơi đến chốn. Tất cả những gì anh chọn đều là đồ đôi, ví dụ như dép đi trong nhà, khăn mặt rồi thì cốc đánh răng và bàn chải.

Từ đầu đến cuối Lương Ngư cũng cực kỳ phối hợp, hai người chẳng khác gì một cặp đôi đồng tính bình thường, hơn nữa tình cảm lại ổn định, kiểu như vợ chồng già nhiều năm vẫn còn hết sức ngọt ngào, lãng mạn.

Cuối cùng hai vị nam chính cực kỳ kính nghiệp đến khu ăn uống thưởng thức một bữa tối cực kỳ giản dị. Hứa Kinh Trập muốn giảm cân nên chỉ gọi một phần salad rau củ. Lương Ngư có vẻ tốt hơn một chút, y gọi thịt gà.

Cô gái phục vụ rõ ràng là có nhận ra hai người, Hứa Kinh Trập hòa nhã cười với cô, đối phương lập tức lấy điện thoại ra, có lẽ là vì quá xúc động, hơn nữa lại đang ở khoảng cách rất gần nên ống kính xém chút nữa va phải mặt anh.

Lương Ngư ngửa lòng bàn tay ra bên ngoài, tỏ thái độ cứng rắn ngăn lại, giọng điệu không được tốt: “Làm phiền cô đừng chụp hình, để cho anh ấy yên ổn ăn một bữa cơm đi.”

Cô gái lập tức ríu rít xin lỗi, khuôn ửng đỏ không rõ nguyên do. Nhưng hoàn toàn không có vẻ buồn sầu gì, thoạt nhìn không rõ tại sao còn có chút hưng phấn.

Hứa Kinh Trập ký tên cho cô, lúc rời đi đối phương còn nhỏ giọng nói: “Chúc hai thầy ban ngày như cá gặp nước, đêm về cá nước giao hoan.”

“?” Hứa Kinh Trập chả hiểu gì, nhưng vẫn lịch sự nói cảm ơn theo thói quen.

Đợi người đi khuất, anh mới nói với Lương Ngư: “Thật ra chụp hình chung cũng không vấn đề gì, ban nãy anh hung dữ quá rồi.”

Dường như Lương Ngư cảm thấy con người anh cực kỳ khó hầu hạ, cãi lại: “Không phải anh nói là góc mặt bên trái của anh đẹp hơn sao?”

Biểu cảm của Hứa Kinh Trập có hơi ba chấm, Lương Ngư lại nhìn anh một lúc nữa, bất chợt đưa tay ra, xoè năm ngón, lòng bàn tay gần như phủ kín gương mặt anh.

“Mặt anh nhỏ thật đấy.” Y hỏi, “Gọt mặt chưa thế?”

Đầu Hứa Kinh Trập ngửa ra đằng sau, gạt bàn tay của Lương Ngư ra, hai gò má của anh hơi ửng đỏ, tóc mái cũng loạn.

“Vừa nãy không bị ai chụp được chứ?” Hứa Kinh Trập chỉ quan tâm chuyện này, mở camera trước của điện thoại làm gương chỉnh trang lại đầu tóc.

Lương Ngư vui vẻ: “Chụp thì cứ chụp thôi, liếc mắt đưa tình nhau hiểu không?”

Hứa Kinh Trập: “…….”

Tối hôm đó Trương Mạn sắp xếp xe bảo mẫu đến đón hai người, lúc trợ lý mới nhậm chức Chu Hiểu Hiểu nhìn thấy hai người tay trong tay bước lên xe, biểu cảm quả thực một lời khó nói hết.

Cô biết tất cả những thứ này đều là giả, tuyệt đối không thể nào dùng tình cảm chân thành để gặm cp này, nhưng chính chủ thực sự quá kính nghiệp rồi, chơi liều thật sự luôn. Kể cả là đường hoá học đi chăng nữa, cô cũng không chống chịu lại được hai người đàn ông siêu đẹp trai vừa có diễn xuất vừa có nhan sắc đỉnh cao trong nghề làm màu khoe ân ái. Khiến cho cục đường tinh luyện dởm này có màu sắc sặc sỡ, thồn đến tận miệng người ta.

Lúc Chu Hiểu Hiểu lên Weibo xem ảnh và video clip của paparazzi, không chỉ một lần nghi ngờ mình có phải thực sự vớ được cp real rồi không, rồi quay đầu lại nhìn Trương Mạn đang phân tích lưu lượng và nhiệt độ với Hứa Kinh Trập. Dương Kiệt Thụy nói chuyện điện thoại không rõ là đang mắng blogger nào đó, muốn kiện bọn họ chụp hình bôi đen kích war.

“…..” Chu Hiểu Hiểu thu mình vào hàng cuối, điện thoại trên tay ban nãy vừa mới điểm danh trong siêu thoại Cá Nước Giao Hoan, toàn thân đều yếu ớt, vừa mờ mịt lại phân liệt.

Cô khổ quá mà, đường cô gặm vừa ngọt gần chết vừa nghẹn lại trong họng, nghẹn đến độ sắp thở không ra hơi rồi.

“Lên hot search tới tấp như vậy rất dễ khiến cho người qua đường phản cảm.” Trương Mạn cuối cùng tổng kết lại: “Sau này hai người cũng không cần cố ý kết hợp hay khoe ân ái gì đó nữa, cứ thuận theo tự nhiên là được. Có điều chuyện đính hôn, kết hôn trong kế hoạch vẫn phải chạy. Cuối năm thầy Lương còn bộ phim Tết chuẩn bị chiếu, đến lúc đó thầy Hứa thu xếp chút thời gian là được.” Cô quay đầu hỏi Dương Kiệt Thụy: “Các anh đã chuẩn bị phương án hợp tác gì chưa?”

Có thể nhìn ra Dương Kiệt Thụy cũng khá hài lòng, liền đồng ý ngay: “Chuyện đó không vấn đề gì, tôi sẽ bảo thầy Lương gửi cho thầy Hứa một bao lì xì thật lớn.”

Trương Mạn mặt mày hớn hở: “Thực ra cũng không cần tốn kém vậy. Nếu bộ phim điện ảnh kế tiếp có vai diễn nào thú vị, nhớ nói tốt mấy câu về thầy Hứa nhà tôi là được, đề cử một chút…”

“Tôi nói này.” Lương Ngư chợt cắt ngang lời cô, y ngồi bên cạnh Hứa Kinh Trập, vì chiều cao nên chân y chỉ có thể chìa hết ra đằng trước, tư thế ngồi mang lại cho người ta cảm giác bức bách cực kỳ nặng nề. “Việc tuyên truyền phim Tết cứ qua loa để đó đã. Trước mắt chúng ta cũng không phải cứ không có công việc gì thì sẽ không phải đụng mặt truyền thông, phải khống chế việc lên hot search, các người nghĩ cả rồi chứ?”

Trương Mạn lần đầu tiên bị người ngoài chất vấn năng lực làm việc, có hơi ngượng ngùng nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ lên sẵn danh sách câu hỏi… Đương nhiên cũng cần hai người ít thể hiện trước ống kính máy quay đi là được.”

Lương Ngư “xì” một tiếng: “Làm sao ít thể hiện được đây? Chị cho rằng cứ biểu hiện ít đi một chút thì không lên hot search nữa chắc? Loại tiêu đề như “Cận kề ngày cưới, tình cảm nảy sinh vấn đề” chị cũng muốn gặp phải à?”

Trương Mạn: “…..”

Lương Ngư: “Hơn nữa còn đang lúc tình cảm mặn nồng, rồi sao, tình cảm mặn nồng mà chúng tôi còn không được đi hẹn hò? Thế kì nghỉ sinh ra để làm gì đây? Ru rú trong nhà lên giường hả?”

Trương Mạn nghe đến hai chữ “lên giường” trong lòng liền “lộp bộp” một tiếng, cô lúc này mới tỉnh ngộ nhìn về phía Hứa Kinh Trập. Biểu cảm của anh xem chừng còn tương đối bình tĩnh, có vẻ cũng không mấy đặt nặng chuyện này.

Dương Kiệt Thụy đành nói: “Thật ra nếu không ổn thì có thể chi tiền dập xuống mà.”

“Tôi thừa tiền à?”, Lương Ngư trào phúng, “Anh kiếm lại cho tôi à?”

Dương Kiệt Thụy ngoan ngoãn im bặt, đáng lẽ ra hắn không nên nói gì.

“Thật ra có lên hot search cũng không sao cả.” Cuối cùng Hứa Kinh Trập cũng mở miệng rồi, anh nhìn Lương Ngư, nhẫn nại nói: “Thứ mọi người phản cảm không phải là ai lên hot search nhiều bao nhiêu mà là nội dung của những hot search đó. Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của ngôi sao cũng có thể lên hot search, thật lòng mà nói, đôi khi ngay cả bản thân ngôi sao đó và fan cũng không muốn nhìn thấy.”

Anh nghĩ ngợi một lúc mới tiếp tục: “Chất lượng nội dung tốt sẽ không kiến cho mọi người quá phản cảm.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Trương Mạn lập tức bổ sung. “Giả dụ như khi truyền thông phỏng vấn chuyện hai người quen biết như thế nào, hay là quá trình cảm nắng, hai bên có tặng quà gì ý nghĩa cho nhau không. Hot search tương tự như vậy tôi cảm thấy không có vấn đề gì mấy, các fan hẳn là cũng thích xem mà.”

Dương Kiệt Thụy vỗ tay, ra điều như mình rất hiểu biết: “Cái này gọi là gì nhỉ, cái gì mà… Chính chủ múa may trước mặt fan cp à?”

Lương Ngư tức đến nỗi phải bật cười: “Món quà gì ý nghĩa gì cơ? Thư tình? Tôi không viết nổi đâu, tôi học hết cấp hai đã ra ngoài lăn lộn kiếm sống rồi. Mù chữ, nhà nghèo chịu thôi.”

Hứa Kinh Trập nhìn y, không hề có ý ghét bỏ, anh nói: “Để tôi viết thư tình cho anh là được rồi, anh đọc thuộc được chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN