Hữu Danh - Chương 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Hữu Danh


Chương 73


Quãng đường từ Mạc Hà đến Y Xuân dài hơn 1000km, lái xe phải mất 12 tiếng đồng hồ. Lâm Chước Dữ để tổ quay phim lên đường trước, trang điểm, camera, ánh sáng, v.v… cũng đều qua đó trước. Tần Uyển đã đến thẳng Y Xuân, cô phải liên hệ với chính quyền địa phương. Sau đó xác nhận địa điểm thích hợp nhất để chọn cảnh, khoanh vùng phạm vi, để Lâm Chước Dữ và các diễn viên quay phim thoải mái không gì vướng bận.  

Rừng Y Xuân tháng Chín, tháng Mười đang là mùa cao điểm du lịch. Để tránh đám đông, đoàn làm phim chỉ có thể tiếp tục vào sâu trong núi, động vật hoang dã được bảo vệ trong rừng hỗn hợp cũng không ít. Chính quyền địa phương phải phái người của lâm trường đến giúp họ vây đất, đề phòng thú hoang dã xâm nhập.

Tần Uyển chuẩn bị sẵn homestay, cô chờ Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đến để nói chuyện riêng.

“Tôi nghe ý của đạo diễn Lâm thì phân cảnh của cậu còn khá nặng.” Tần Uyển lấy một điếu thuốc từ trong túi xách ra, ngậm lên môi, cũng không châm ngay: “Tuyên truyền gì đó tôi đã thương lượng với Trương Mạn rồi, sẽ chuẩn bị xử lý khiêm tốn thôi, chờ quay xong mới công bố với bên ngoài. Thầy Hứa, cậu cảm thấy thế nào?”

Hứa Kinh Trập cười cười, nói: “Đây cũng không phải chuyện tôi nên quan tâm, các chị quyết định là được.” 

Tần Uyển rất thích kiểu diễn viên như anh, không lằng nhằng, chỉ một lòng muốn đóng phim hay, những thứ xung quanh đều không quan trọng. Cô ở trong giới lâu rồi, cũng hiểu rằng loại diễn viên này rất ít ỏi, đương nhiên, cực hạn có thể đến địa vị trong ngành này như Hứa Kinh Trập, cũng chỉ có một người, còn là mệnh nổi tiếng. 

Đến Y Xuân Lương Ngư không còn phải lao động nữa, ý của Lâm Chước Dữ y hành động chung với các nhân viên kiểm lâm, mỗi ngày dành ra vài tiếng đồng hồ tuần tra một lượt là được.    

Núi Ngũ Hoa bây giờ đang đúng độ đẹp nhất, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Hứa Kinh Trập nhìn thấy nhiều cây như vậy. Trước kia anh không hiểu khái niệm “rừng cây tầng tầng lớp lớp”  là gì, bây giờ nhìn thấy, mới xem như hiểu được hình ảnh này một cách chân thật.  

Thông đỏ một năm bốn mùa đều một màu xanh dễ thấy. Thông rụng lá sau sương thu dần ngả vàng. Phong lá đỏ màu đỏ tím, nhuộm màu cả một khoảng đất rộng, xen giữa sắc vàng xanh. Những góc chiếu khác nhau của mặt trời ban ngày và nước chảy trên tán cây tươi tốt khiến những màu sắc đó phảng phất như một bảng màu hỗn hợp, chảy qua khe sông kẽ núi. Sáng sớm, Hứa Kinh Trập đã cùng với Lương Ngư leo lên đỉnh một ngọn núi, anh nhìn về phía sau, chỉ cảm thấy dưới chân là sắc màu vạn dặm, giang sơn gấm vóc.

Có mười mấy người đi núi, tất cả đều là thanh niên, nam nữ có cả. Bọn họ cũng không quá quan tâm hai người Hứa Kinh Trập và Lương Ngư có phải là ngôi sao lớn đến quay phim hay không, chủ yếu vẫn là vì hình tượng của Lương Ngư có vấn đề. Ban đầu người dân địa phương còn nghĩ rằng y là thợ đá mới vào đội.    

Lương Ngư mặc áo bông, quần bông, giày leo núi gần giống với bọn họ, bên hông đeo một cái túi leo núi, bên trong chứa những thứ cần thiết để đi bộ vào sâu trong núi.    

Mấy ngày nay Lâm Chước Dữ đã bắt đầu đưa người đi lấy cảnh. Cảnh ban ngày ở núi Ngũ Hoa quan trọng hơn cảnh tối, điều này có nghĩa là diễn viên bọn họ cũng không cần theo quay thâu đêm, rất nhiều cảnh đã có thể quay xong từ ban ngày. Cuối cùng Lâm Chước Dữ cũng không sửa tiếp kịch bản đoạn này nữa, gửi thẳng đến tay mấy người bọn họ. Cả ngày tay Hứa Kinh Trập đều không rời kịch bản, lúc tản bộ trong rừng cũng vừa đi vừa học.    

Giữa lúc tuần núi, tất cả mọi người đều phải nghỉ ngơi một lát. Đội trưởng phía trước mang nước tới. Hứa Kinh Trập cũng mặc kệ có làm bẩn quần hay không, tùy tiện ngồi lên một đống lá rụng.    

Anh còn đang mải giở kịch bản, giở được một lúc mới ngẩng đầu lên phát hiện Lương Ngư đang nhìn mình.    

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Kinh Trập hỏi: “Có mệt không?”  

Lương Ngư nhướn cằm: “Em đứng dậy đi.”

Hứa Kinh Trập nghe vậy liền đứng lên, Lương Ngư bảo anh xoay người lại, quả nhiên chỗ anh vừa mới đặt mông lên trên quần dính toàn là bùn.

“……” Hứa Kinh Trập nhìn xuống đất, thấy lá rụng khá dày, nhưng sáng sớm sương nặng khiến cho lá rụng ban đêm đều bị ngâm nhão cả.   

Lương Ngư hỏi anh: “Quần lót của em có ướt không?”

Hứa Kinh Trập lúng túng nói: “Không có cảm giác gì…  Em mặc hai cái lận, còn mặc cả quần giữ nhiệt nữa.”

Tháng Chín, tháng Mười ở đây thật sự chuyển lạnh rất nhanh. Có buổi sáng Hứa Kinh Trập thức dậy cảm tưởng như chân mình cũng đông cứng luôn. Thế nên anh bèn hỏi luôn chủ homestay mua một chiếc quần mùa giữ nhiệt, mặc bên trong 24/24.   

Lương Ngư hơi 囧, có lẽ là không nghĩ tới: “Em mặc quần giữ nhiệt?”

Hứa Kinh Trập xem như cũng hiểu đạo lý ” giới thời trang không thể mặc quần giữ nhiệt”, nhưng đã đến lúc này rồi, ai còn quản những thứ này nữa. Mấy hôm nay anh toàn để mặt mộc đã không nói rồi, kiểu tóc lộn xộn hết cả, quần áo đều là người dân địa phương mặc cái gì anh mặc cái đó.    

“Em không sợ có chụp thuê à?” Lương Ngư cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười, “Chẳng qua là có chụp thuê chắc cũng không nhận ra hai chúng ta đâu” Y nói đoạn, để Hứa Kinh Trập dựa gần lại một chút, xử lý đống bùn trên mông giúp anh.   

Lương Ngư như chợt nhớ tới cái gì đó, nói khẽ: “Hồi Tết em ở nhà anh, ngồi xổm trong vườn rau đào đất, còn sợ tí bùn dính vào người nữa đó.” 

Hứa Kinh Trập chớp mắt hỏi y: “Hố em đào còn đó không?”

Lương Ngư ngẩng đầu nhìn anh rồi nói: “Không phải em đã chôn ở chỗ anh rồi sao?”

Hứa Kinh Trập không hiểu vì sao tự dưng mình lại vui vẻ, anh hỏi Lương Ngư anh bắt đầu thích em từ khi nào?    

Lương Ngư không chịu nói, y nói tự em không biết nghĩ à.   

Hứa Kinh Trập lại hỏi hôm sinh nhật mình, lúc sét đánh có phải anh muốn tỏ tình không?    

“Anh còn nói là phim giả tình thật.” Hứa Kinh Trập rất đắc ý.  

Lương Ngư: “Là em nói hữu danh vô thực trước.” Y không chịu nhận thua, “Em có dám nói là lúc đấy em không thích anh không?”

Đương nhiên là Hứa Kinh Trập không dám nói.     

Đối thoại của hai người cũng chẳng có gì thú vị, đầu tiên là Lương Ngư nói phẩm vị của Hứa Kinh Trập không được, đôi tất ban đầu xấu quá.     

“Em đã bảo là phải thay đi rồi.” Hứa Kinh Trập cảm thấy mình không bỏ qua được chuyện này: “Trương Mạn nói anh không thể nào nhìn đến tất được, nào ngờ anh lại nhìn.”

Lương Ngư tự cho mình hơn người: “Em không hiểu, gay nào cũng chú ý đến chi tiết cả.”

Hứa Kinh Trập: “Anh còn nói khuôn mặt của em nên đi làm tình.”

“Đấy là anh đang khen em.” Lương Ngư lười nhác tiện mồm thở ra một câu hạ lưu: “Người như bọn anh một khi đã nhìn trúng ai rồi, kể cả chưa nói chuyện, việc muốn làm nhất đã là làm tình với người đó rồi.” 

Hứa Kinh Trập tạm nghe hiểu, đây là Lương Ngư biến tướng thừa nhận khuôn mặt của anh chính là gu của y, nhưng anh cũng không vạch trần, dỗ dành người ta vui được lúc nào hay lúc đó.

Sau đó Lương Ngư kéo tay Hứa Kinh Trập lên núi, đến chân núi bọn họ cũng không kiêng dè gì. Ngay cả du khách đi ngang qua cũng nhìn thấy hết, nhưng phần lớn đều không nhận ra hai người bọn họ, chỉ coi như là cặp đôi đồng tính ở địa phương, nhìn thêm một chút rồi cũng thôi.    

Nhưng bọn họ quên mất với thời tiết hiện tại du khách không chú ý, nhưng lại quay rất nhiều video, kiểu gì cũng có một hai ngoại lệ, tinh mắt nhận ra được.

Ngọn lửa đầu tiên nổi lên từ DouX, góc quay video ngắn vừa vặn từ khúc giữa núi đầy màu sắc đến chân núi. Cả quá trình Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đều bước vào khung hình, mười ngón tay đan vào nhau vô cùng thân mật. Người quay video cũng không nhận ra là ai, nhưng cũng nhìn thấy hai người đem ra làm vật tham chiếu, cuối cùng còn kèm theo caption, nói là “Tình yêu tuyệt đẹp ở núi Ngũ Hoa.”

Kết quả đêm đó topic #Tình yêu tuyệt đẹp ở núi Ngũ Hoa# này đã lên hot search.  

Nửa đêm khi Chu Hiểu Hiểu nhận được điện thoại của Trương Mạn, đầu óc còn mơ mơ màng màng. Buổi tối cô buôn chuyện với Tiểu Lạc muộn quá, hai người vừa đau lòng cho anh trai (ông chủ) của mình, vừa gặm đường, như đang ở giữa thế ngoại đào nguyên, không hề hay biết đêm nay là đêm nào.    

“Bên em có bao nhiêu tư liệu quay phim.” Trương Mạn là biết Hứa Kinh Trập có liên lạc với Chu Hiểu Hiểu. Với mức độ chuyên nghiệp của Chu Hiểu Hiểu, bất cứ thứ gì Hứa Kinh Trập gửi cho, đứa trẻ này cũng sẽ xem nó như kho báu, lưu trữ vào một thư mục riêng.    

Chu Hiểu Hiểu vội vàng nói: “Nhiều lắm ạ.”

Trương Mạn: “Sắp xếp lại đi, có lẽ phải tuyên bố sớm về phim điện ảnh sớm rồi.”  

“?” Chu Hiểu Hiểu còn không nỡ, “Nhanh thế vậy luôn, sao thế ạ?”

Trương Mạn tức giận nói: “Chị cũng muốn hỏi tại sao đây! Thầy Hứa rất chú trọng đến gánh nặng thần tượng! Em có thấy bộ dạng trên hotsearch của cậu ấy ra sao không?!  Rốt cuộc Lương Ngư đã bỏ bùa gì cậu ấy vậy trời! Chồng hát chồng khen hay, xấu phải xấu cả đôi đúng không?!”

Chu Hiểu Hiểu: “……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN