Hữu Danh - Chương 80: Ngoại truyện 3: Góc nhìn của Chu Hiểu Hiểu (chân thực)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Hữu Danh


Chương 80: Ngoại truyện 3: Góc nhìn của Chu Hiểu Hiểu (chân thực)


Vạn trượng cao lầu bình địa khởi (1) 

Tuyến thời gian khi mới bắt đầu marketing

(*) Vạn trượng cao lầu bình địa khởi (Lầu cao từ đất bằng cất lên từng tầng một): Muôn sự vật đều từ nền móng mà lên, từ nhỏ tới lớn, từ thấp tới cao, dần dần phát triển mà thành.

Giống với đại đa số người bình thường khác, sau khi tốt nghiệp, Kim Miêu thi đỗ công chức ở địa phương, vào làm việc ở tổng đài tố cáo 315 của cục Công thương. Công việc chính hàng ngày là nhận điện thoại của doanh nghiệp và viết báo cáo kiểm tra. Công việc của cô không quá nhàn hạ, nhưng được cái là sáng 9 giờ đến chiều 5 giờ tan, hai ngày nghỉ không cần tăng ca, cuộc sống trôi qua không chút gợn sóng.

(*) 315 là đường dây nóng tố cáo của Hiệp hội người tiêu dùng

Cuộc sống vươn lên của cô và ba chị em khác trong ký túc xá không quá giống nhau. Một người thi lên nghiên cứu sinh, một người trực tiếp trở về kế thừa gia nghiệp, bây giờ là nữ tổng giám đốc. Khoa trương nhất phải kể đến Chu Hiểu Hiểu, lần gần đây nhất bọn họ liên lạc, Kim Miêu mới biết bây giờ cô đang là trợ lý riêng của Hứa Kinh Trập.

Ở đại học, quan hệ của Chu Hiểu Hiểu và Kim Miêu là tốt nhất vì là đồng hương, quê ngay cạnh Bắc Kinh. Kể cả sau khi tốt nghiệp, một người trở về quê, một người ở lại Bắc Kinh, chỉ cần là dịp lễ tết vẫn sẽ dành thời gian tụ tập, chia sẻ về thú vui cuộc sống.

Kim Miêu biết rõ thời đại học Chu Hiểu Hiểu chưa bao giờ đu ngôi sao, phải nói là bốn cô gái ở ký túc xá bọn họ đều không đu ngôi sao nào. Một học bá, một thiên kim, học bá chỉ một lòng học tập, không vướng bận gì khác, thiên kim bỡn cợt đời, trong mắt không có người đàn ông nào như vậy. Chu Hiểu Hiểu và Kim Miêu xem như tương đối bình thường, nhưng cũng không có hứng thú với ngôi sao gì đó, hai người chỉ cùng nhau xem truyện tranh, đu phim, chơi game mobile và game client. Cho dù thi thoảng có buôn đến chuyện mấy ngôi sao, cũng chỉ xem như tin bát quái nói chơi chơi thôi.

Vì vậy, khi biết được Chu Hiểu Hiểu làm trợ lý cho Hứa Kinh Trập, Kim Miêu còn tưởng mình nghe nhầm.

“Hứa Kinh Trập?” Kim Miêu ngây ra, “Có phải là Hứa Kinh Trập lên Xuân Vãn tám năm liên tiếp không?”

Chu Hiểu Hiểu: “……” Cô ấy hơi cạn lời, “Mày thật sự không nhớ người ta hả, anh ấy được Thị đế ba lần rồi đó.”

Kim Miêu: “Tao nhớ được anh ta lên Xuân Vãn đã giỏi lắm rồi, chứng tỏ tao vẫn nhận được ra mặt anh ta.”

Chu Hiểu Hiểu suy nghĩ khá thoáng: “Vậy thì độ nhân diện quốc dân của thầy Hứa nhà tụi tao vẫn còn cao phết, đến mày cũng biết.”

Không trách Chu Hiểu Hiểu lại nói như vậy, Kim Miêu còn ít chú ý đến mấy ngôi sao hơn cô. Một người phụ nữ chỉ đam mê tiểu thuyết trinh thám, mỗi ngày đều phải xem một tập Conan với Shin cậu bé bút chì với mấy video vớ vẩn trên A trạm. Bạn bàn với cô ta về người đàn ông trong thế giới thực, đó là một loại xa xỉ.

Thời gian tụ tập lần này của bọn họ trùng với ngày Tết, sau khi trở về việc đầu tiên Chu Hiểu Hiểu làm là ở nhà ăn uống thả phanh vài ngày. Chờ đến lúc lông sắp mọc dài ra rồi, mới nhớ đến í ới bạn bè, ra ngoài tụ tập với chị em.

Kim Miêu còn khá tò mò về việc Chu Hiểu Hiểu làm trợ lý ngôi sao, đương nhiên cái cô tò mò không phải là ngôi sao, mà là tính chất công việc của Chu Hiểu Hiểu.

“Mỗi ngày mày làm những gì vậy?” Cô hỏi, “Mày làm bảo mẫu à?”

Chu Hiểu Hiểu sửa lại lời cô: “Đâu có khoa trương thế, mày xem mấy thứ lung tung nhiều quá rồi à?”

Kim Miêu: “Thì thi thoảng tao có thấy gì mà súc miệng ở trường quay cũng phải có trợ lý bưng chậu chờ bên cạnh… Mày đã làm mấy việc đấy chưa?”

Chu Hiểu Hiểu nhìn cô với ánh mắt cá chết: “Tao nào có đáng thương như vậy.”

Đầu tiên cô kể với Kim Miêu duyên cớ tại sao mình lại vào nhầm ngành, sau đó chính thức vào phòng làm việc của Hứa Kinh Trập, cô mới giải thích: “Trợ lý đầu tiên của thầy Hứa đã theo anh ấy 5 năm, sau đó phải kết hôn sinh con mới về quê. Tao tiếp quản công việc của chị ấy, chủ yếu phụ trách sắp xếp lịch trình.”

Kim Miêu “Ồ” lên một tiếng, cô ấy không quan tâm đến ngôi sao, nhưng tin đồn trong showbiz vẫn biết chút chút, trực tiếp hỏi: “Vậy rốt cuộc anh ta và Lương Ngư ở bên nhau là thật hay giả? Trước đó không phải là không có tí tin tức nào sao, sao tự dưng lại công khai chứ?”

Chu Hiểu Hiểu: “……”

Kim Miêu tò mò nói: “Mày cũng không biết à? “

“Làm sao tao lại không biết được” Chu Hiểu Hiểu cắn răng, “Bọn họ ở bên nhau ba năm rồi được chưa.”

Chu Hiểu hiểu cảm thấy mình vẫn còn có chút thiên phú bịa đặt bừa bãi, đầu tiên cô khen ngợi một phen: “Tao kể mày nghe nhá, thầy Hứa không giống với những ngôi sao khác đâu. Những người bình thường như chúng ta, không quan tâm, không hiểu cũng không có hứng thú với làng giải trí, sẽ tự gắn bộ lọc để nhìn những ngôi sao đó có phải không. Nhưng thầy Hứa thực sự không giống vậy đâu, anh ấy rất bình thường, mày biết không, cực kỳ bình thường luôn.”

Kim Miêu kiên nhẫn chờ cô nói xong, mới chậm rãi nói: “Nếu là bạn bè, chắc chắn là tao tôn trọng mày, nhưng mày nói anh ta bình thường thì hơi quá rồi. Tao cũng có xem mấy bộ phim của anh ta rồi, mặc dù không khoa trương như kiểu bước ra từ trang sách, diện mạo của anh ấy trong giới cũng không thể nói là bình thường được. Hơn nữa mày thử nghe mày nói xem, sao mới được một thời gian đã trở thành fan rồi?”

Chu Hiểu Hiểu nói có sách mách có chứng: “Tao phải yêu lấy công việc của mình chứ!”

Kim Miêu liếc nhìn cô rồi nói: “Nhưng mày không cần yêu ông chủ mình đâu.”

Chu Hiểu Hiểu trong cái khó ló cái khôn: “Chắc chắn rồi, ông chủ của tao có người yêu mà.”

Kim Miêu nghe cô nói như vậy, lại có hứng thú, cô hỏi: “Mày cũng nhìn thấy Lương Ngư rồi chứ, người thật ấy, anh ta trông có giống trong phim điện ảnh thật không?”

“Chả thế thì sao?” Chu Hiểu Hiểu khó hiểu, “Không thì phim điện ảnh quay kiểu giề? Dựng mô hình chắc?”

Kim Miêu cứng họng, vẫn chưa chết tâm: ” Ý tao là có phải trông người thật cũng giống như trên màn ảnh rộng không, không khoa trương, không có filter, trạng thái mặt mộc ấy.”

Chu Hiểu Hiểu gật đầu: “Đúng rồi, rất bình thường, cái lúc ngủ dậy ấy.”

Kim Miêu nghe hai chữ “bình thường” cũng hơi ngán ngẩm, cô cảm thấy Chu Hiểu Hiểu cái đồ mỗi ngày đều ăn “sơn hào hải vị” này, quay về còn muốn nói với đám phàm nhân như bọn họ, “sơn hào hải vị” đã là gì, bình thường lắm, khiến người ta cực kỳ muốn tuyệt giao với cô.

“Họ có sống cùng nhau không?” Kim Miêu hỏi.

Tin thần lao động của Chu Hiểu Hiểu bùng lên trong nháy mắt, cô nói: “Họ đã sống chung lâu lắm rồi, mày không biết nhỉ?”

Kim Miêu: “Làm sao mà tao biết được… “

Chu Hiểu Hiểu: “Ngày nào thầy Hứa cũng đeo đồng hồ thầy Lương tặng, lần sau mày nhìn thấy ảnh của anh ấy có thể chú ý đến chi tiết này một chút.”

“……” Kim Miêu ảo giác như bị cưỡng ép tiếp nhận sự “đề cử nhiệt liệt này”, cô chưa kịp giãy dụa khỏi sự “vi diệu” này thì đã nhận lời theo bản năng, “Ồ, lần sau tao sẽ chú ý.”

Chu Hiểu Hiểu: “Còn nữa mày phải follow Weibo của bọn họ, cả siêu thoại nữa. Thầy Hứa đợt trước mới khoe ân ái trước mặt truyền thông, mày cũng không biết đúng không?”

Kim Miêu đành hết sức phối hợp cùng xem đoạn phỏng vấn đầu tiên của Hứa Kinh Trập, sau đó là “bữa trưa trái tim” của Lương Ngư.

Chu Hiểu Hiểu thật sự cảm thấy mình sắp tin tưởng rồi, cô tỏ ra thần bí, giống như đang khớp với ám hiệu, lén lút nói với Kim Miêu: “Tao nói mày nghe, đây chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm thôi, chờ mày khai quật được thêm, mày còn gặm được nhiều đường hơn nữa.”

Kim Miêu: “… “

Trong sự kiên định của Chu Hiểu Hiểu mang theo chút tuyệt vọng méo mó, cô nói: “Giống như tao này.”

Kim Miêu: “?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN