Hữu Danh - Chương 82: Ngoại truyện 5: Phẩm giá của Lương Ngư (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Hữu Danh


Chương 82: Ngoại truyện 5: Phẩm giá của Lương Ngư (2)


Sau đó Dương Kiệt Thụy phát hiện ra Lương Ngư hoàn toàn không có chức năng đánh tiếng trước. Hơn nữa y còn rất đỉnh, mấy cái paparazzi chụp được toàn là quá khứ, không có cái đang được tiến hành bây giờ. Dương Kiệt Thụy cũng không biết có nên khen y có năng lực phản trinh sát rất mạnh hay không.  

Lương Ngư cũng không giấu hắn chuyện thuê thám tử, Dương Kiệt Thụy thậm chí còn chứng kiến y lật bàn không hề ngần ngại sau khi nhận được bằng chứng do thám tử cung cấp.    

Dương Kiệt Thụy sinh ra ảo giác “chú đây là đang tuyển phi à”. Hắn nghi ngờ có phải Lương Ngư đều nghiệm thân mỗi người mình qua lại trước một lượt, xác nhận không có vấn đề gì mới có thể lên giường hay không.

“Chú cũng phải có một tiêu chuẩn chứ?” Dương Kiệt Thụy khuyên y như thể đang thỏa hiệp: “Trai tân hả?”     

Lương Ngư nhìn hắn với ánh mắt “Đầu óc anh có vấn đề à”: “Anh nghĩ tôi có “xử nữ tình kết” chắc?”     

(*) Xử nữ tình kết: hiện tượng tâm lý chỉ việc người đàn ông cực kỳ quan tâm đến chuyện người bạn đời của mình có phải là trinh nữ hay không. 

Dương Kiệt Thụy không dám nói, hắn cảm thấy Lương Ngư khá “ung thư trai thẳng”. “Giới gay bình thường đều loạn” trong mắt Dương Kiệt Thụy thẳng đuột này đều là sự thật được ngầm khẳng định rồi. Vậy mà Lương Ngư vẫn còn ôm “ảo tưởng”, cũng rất thần kỳ ra phết đấy.   

Thật ra Lương Ngư tương đối “cay nghiệt”, y mặc kệ người mình kết giao có phải là trong giới hay không, có danh tiếng hay không, một khi đã chửi thì chẳng khác gì chửi chó: “Tôi không để bụng trước đây anh ta có qua lại hay lên giường với người trong giới hay không. Nhưng anh thử nhìn xem tên cặn bã này là cái thá gì chứ, lừa con gái người ta kết hôn, còn ra ngoài đàng điếm. Lúc mới quen tôi còn nói là sau này anh ta mới biết mình cong, sau này cong cái quần ấy, cái thằng não thối từ trong trực tràng!”

Dương Kiệt Thụy: “……” Hắn không ngờ mình có thể học được mấy câu chửi mới mẻ này từ Lương Ngư, nghĩ bụng đang định ghi lại, lần sau gặp phải đối tác không đáng tin cậy lại mắng chửi người ta như vậy.    

Sau khi nổi nóng xong Lương Ngư vẫn còn chưa hạ hỏa, y gọi thẳng cho thám tử, yêu cầu đối phương gửi nặc danh tất cả những gì đã điều tra được cho người vợ hiện tại của tên diễn viên kia.   

Dương Kiệt Thụy cũng không tiện nói gì, quả nhiên chẳng mấy hôm sau đã thấy được tin tức nam diễn viên hạng ba kia ly hôn trên bảng giải trí.    

Lương Ngư lấy điện thoại lướt hot search và blogger, Dương Kiệt Thụy nhìn y chằm chằm một lúc lâu, chợt bảo: “Chú đừng vui mừng quá, không cẩn thận trượt tay nhấn like đấy.”      

Lương Ngư nhìn anh như thằng ngu: “Anh tưởng là tôi không biết dùng acc phụ à?”     

Dương Kiệt Thụy: “……”

Dựa theo tiêu chuẩn xem mắt nam nữ hiện nay, thói quen muốn tra rõ ràng thâm căn cố đế của người ta ra này của Lương Ngư đúng là có bệnh. Cho nên sau này Dương Kiệt Thụy cũng không lo chuyện y gây scandal nữa. Đàn ông đại chúng bình thường một chút thì y không chấm mặt mũi, mỹ nam trong giới giải trí lại lại chẳng được mấy người phù hợp với tiêu chuẩn của y. Thường xuyên chưa bắt đầu được bao lâu, y đã điều tra hết từ trong ngoài của người ta một lượt, đồng thời còn quản người không cho làm chuyện này không cho làm chuyện kia. Cuối cùng y chê người ta cặn bã, người ta cũng cảm thấy y có vấn đề. Kết quả thường thường đều là đường ai nấy đi, cả đời không qua lại với nhau nữa.    

Hiển nhiên là Tiểu Lạc đã quen rồi, sau khi chia tay việc chùi đít đều là do cô làm, cuối cùng chính cô cũng cảm thấy cả đời này Lương Ngư không yêu đương nổi. Chỉ cần liên quan đến tình cảm thôi là anh trai cô lại không phải là một người bình thường.    

Nói làng giải trí lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Sau vài năm thuận buồm xuôi gió quay phim điện ảnh, địa vị của Lương Ngư gần như đạt đến một độ cao chưa từng có trong giới. Tuy trước đó Tống Sâm cũng giành được không ít giải thưởng, nhưng vì tính cách nên chưa từng quay phim thương mại, không có thành tựu, hào quang phòng vé. Trong khi Lương Ngư năm ba mươi tuổi đã giành được danh hiệu nam diễn viên trong nước đầu tiên có doanh thu vượt 10 tỷ. 

Với bộ phim “Đi Xa” của đạo diễn Kiều Chân, năm nay y lại giành thêm một loạt giải thưởng. Tại lễ trao giải phim trọng điểm nhất năm, không còn gì phải nghi ngờ gì khi Lương Ngư là một trong những nam diễn viên sáng giá nhất. Về phần vì sao chỉ là một trong số đó, bởi trong giới còn có người thứ hai, liên tục giành Thị đế.   

Không giống như mảng điện ảnh, sự cạnh tranh ở mảng truyền hình khốc liệt hơn nhiều. Một năm trong số những ngôi sao có thể tham gia phim truyền hình, diễn viên không chính quy đã nhiều như lông trâu, chứ đừng nói là chính quy.   

Những bộ phim truyền hình có thể giành được giải thưởng đều được giám khảo xem xét trên các tiêu chí rating, đội ngũ sản xuất, định hướng nội dung, giá trị quan. Hai năm liên tiếp giành giải Thị đế, xem ra vận khí của nam diễn viên này  không tệ hơn nữa mắt nhìn cũng tốt, về phần diễn xuất…  Lương Ngư nhìn chằm chằm vào Hứa Kinh Trập đang đứng lên ôm ai đó phía trước mấy hàng, một tay chống cằm, che vài ngón tay lên nhẹ nhàng cấu môi.   

Dương Kiệt Thụy ngồi bên cạnh y, bọn họ vừa giành tất cả các giải thưởng lớn nhất cho thể loại phim điện ảnh. Kiều Chân Kiều cơ bản không quan tâm đến phần trao giải sau đó nên đã ngồi trò chuyện với biên kịch bên cạnh. Thực ra Lương Ngư cũng khá nhàm chán, không biết năm nay xảy ra chuyện gì mà điện ảnh và truyền hình lại tổ chức trao giải chung, toàn bộ quá trình trong mắt y thật sự là vừa dài vừa thối. 

Người trên sân khấu nhận giải thưởng, bắt đầu nói lời cảm ơn, giọng nói rất dễ nghe.   

Lương Ngư đổi sang tư thế khác, y hỏi Dương Kiệt Thụy: “Năm ngoái cũng là anh ta à?” 

Dương Kiệt Thụy gật đầu: “Hứa Kinh Trập đó, cậu ta rất lợi hại, cũng không biết có phải có bối cảnh gì không. Ra mắt ba năm đã nhận một bộ đại nam chủ, “Du mục” cậu biết chứ? Năm đó nếu không phải cậu ta chỉ mới 20 tuổi chỉ lấy được giải diễn viên mới xuất sắc nhất thì năm nay là ba lần đạt Thị đế rồi đấy.”  

Lương Ngư nheo mắt, tầm mắt y vẫn còn dừng lại trên sân khấu, chưa dời đi, chợt bông đùa: “Chưa biết chừng hai năm nữa là anh ta giành được rồi.”   

Dương Kiệt Thụy bật cười, nói: “Lấy đâu ra vận khí tốt như vậy, diễn viên truyền hình đào thải nhanh lắm, trừ khi là mấy diễn viên kỳ cựu cực kỳ có danh tiếng. Lần này xem như cậu ta may mắn mới lấy được giải Thị đế thứ hai, lần thứ ba chưa biết là bao giờ đâu.”    

Hứa Kinh Trập nhanh chóng phát biểu xong, anh nâng chiếc cúp trong tay lên lần nữa. Khi từ trên sân khấu đi xuống, đi ngang qua mấy hàng ghế đầu đều có người đứng lên bắt tay ôm anh.    

Dương Kiệt Thụy có chút chua xót: “Phim truyền hình dù sao cũng đông khán giả. Lần này cậu ta giật giải, độ nhân diện quốc dân không biết phải tăng lên mấy bậc, cái này chỉ quay điện ảnh không thôi đúng là không bì được.”       

Lương Ngư không nói lời nào, y cũng không hứng thú với việc đóng phim truyền hình, tầm mắt vẫn dõi theo Hứa Kinh Trập.     

Thật ra trong mắt y tạo hình hôm nay của người này rất bình thường, bảo thủ quá. Rõ ràng là có gương mặt có nội dung như vậy, mà hoàn toàn không được tôn lên. Kiểu dáng bộ âu phục cũng rất quê mùa, theo gu thẩm mỹ thời trang của Lương Ngư thì rất tầm thường.   

“Chỉ được cái tướng trông cũng không tệ thôi”. Lương Ngư kết luận. 

Dương Kiệt Thụy không nghe rõ: “Chú nói gì đấy?”

Lương Ngư chuyển đề tài, hỏi: “Đánh giá về anh ta ra sao?”   

Dương Kiệt Thụy: “Anh chưa nghe cậu ta có tin xấu scandal gì. Về phần có phải do hình tượng xây dựng tốt đến vậy không, thì không rõ lắm. Dù gì người đại diện của cậu ta cũng là Trương Mạn, cự phách bên mảng PR đấy.”

Dương Kiệt Thụy ngồi bên mâm điện ảnh cũng không cố ý hỏi thăm chuyện phim truyền hình bên kia. Hắn cũng chỉ biết một hai đồng nghiệp nổi tiếng nhất, trong đó có Tăng Niên và Trương Mạn.    

Lương Ngư không hứng thú mấy, y nhìn Hứa Kinh Trập thêm vài lần nữa, rồi cũng mất kiên nhẫn, nhìn tiếp sang nơi khác. Cho đến khi Hứa Kinh Trập đến cách mấy đó hàng, thấy Tống Sâm đứng lên, đi về phía anh, hai người cười nói vài câu, ôm nhau như thể tình cảm rất tốt vậy.   

Dương Kiệt Thụy chú ý đến Tống Sâm nhiều hơn là Hứa Kinh Trập, hắn “yo”  một tiếng, bất ngờ nói: “Hai người họ quen nhau à?” 

Lương Ngư chăm chú nhìn vào hai người kia từ xa, giống như cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó, bỗng cười cười, y lẩm bẩm: “Thì ra là vậy, thế thì anh ta sáng tỏ rồi đó.”          

Dương Kiệt Thụy: “?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN