Hữu Độc Kiều Thê
Chương 2: Thay đổi
Sắp đến giờ vào tiết của 12-A2, thầy giáo cho lớp Thiên Du ra về sớm hơn một chút. Cô thở phù một hơi, đi ra băng ghế, nơi có bóng mát tản rợp cả một vùng trời của cây cổ thụ. Chưa bước tới nơi cô đã bị một người đẩy đến té ngã. À không, phải nói là người đó đang lao đi với tốc độ khá nhanh rồi va thẳng vào cô. Dáng người cô nhỏ nhắn nên bị đụng phải một người có sức khoẻ kèm tốc lực như thế, cô ngã lăn ra đất. Người đó dừng lại, giật mình quay đầu nhìn cô. Cô trố mắt, là hắn – Vương Dạ Tước.
“Này Tước, đi đâu vội vậy?” Hứa Vĩnh Kiệt từ đâu đi đến hỏi Dạ Tước, cũng chả buồn quan tâm đỡ cô khiến cô phải khập khiễng tự đứng lên tay phủi mông dính đầy cát và bụi.
Nghe nói Hứa Vĩnh Kiệt là bạn của Vương Dạ Tước. Thảo nào tính cách lại có vẻ giống nhau. Lập dị cả! Cô không mấy gì ưa tên Vĩnh Kiệt này, nhà hắn trên khu nhà cô nên cũng có thể gọi là quen biết.
“Giai Tuệ về rồi, tôi phải đi đón cô ấy”
Thiên Du trông thấy dáng vẻ gấp gáp nhưng vui vẻ đó của anh thì bất ngờ: “Giai Tuệ? Đó là ai? Làm sao mà hắn có thể làm được như vậy? Làm sao có thể cười một cách rạng rỡ và vui mừng như thế? Khác hẳn so với lúc bình thường là khuôn mặt khó ưa. Chả lẽ là vì cô gái tên Giai Tuệ đó? Cô ấy là gì của hắn?….”
“Trông cậu vui như nhặt được vàng vậy, đi đón cô ấy rồi tiết học làm sao?” Vĩnh Kiệt nhún vai cười nói.
“Bỏ. Giai Tuệ quan trọng hơn mọi thứ!”
Quan trọng hơn mọi thứ…
“Xem cậu kìa. Tớ không cản trở cậu nữa, đi đón cô gái yêu quý của cậu đi” Vĩnh Kiệt ôm bụng cười trước thái độ quả quyết Dạ Tước.
“Tôi đi đây”
Anh chợt nhớ đến cô gái vừa bị anh vô tình đẩy ngã. Hé môi thốt lên hai tiếng “Xin lỗi” nhưng chỉ lướt qua rất nhẹ. Lời xin lỗi của anh nhẹ như gió, nếu không chú tâm lắng nghe sẽ không thể nghe thấy, mỏng manh đến có thể tan biến…
Nói rồi Dạ Tước vụt chạy, trên tay anh cầm chặt chiếc điện thoại, những giọt mồ hôi hoà cùng ánh mắt mong chờ và nụ cười rạng rỡ. Một bộ mặt khác của Vương Dạ Tước mà Hạ Thiên Du chưa từng thấy qua trước đây.
“Tên ngốc này, yêu Giai Tuệ đến điên cuồng luôn rồi” Vĩnh Kiệt buông nụ cười mờ nhạt, lắc đầu tự thầm thì.
Lúc này mới nhớ đến cô, quay sang hỏi: “Cậu có sao không đấy?”
Tiếng nói của Vĩnh Kiệt vang bên tai giúp cô lấy lại tập trung: “Hả? Ừm, tôi không sao. Mà này, cậu thân với Vương Dạ Tước lắm à?”
“Chúng tôi là bạn. Có gì sao ?”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Còn có….Giai Tuệ là ai vậy ? Bạn của các người ?”
“Tôi không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng có người kể qua. Giai Tuệ là hôn thê của cậu ấy. Hai người họ rất yêu thương nhau nhưng vào năm ngoái cô ấy đã theo gia đình đi công tác, thỉnh thoảng cũng có về thăm Tước. Như cậu thấy, mỗi lần Giai Tuệ về Tước đều như vậy”
Nghe Vĩnh Kiệt nói những lời đó, lòng cô xìu xuống, đôi mắt trong veo cụp lại, giọng nhẹ hẫng: “Vậy sao …”
“Không có gì có thể chia cắt tôi và Giai Tuệ – Tên ngốc đó đã quả quyết như thế”
Mặt Thiên Du tối sầm, cô chỉnh đồng phục lại ngay ngắn, giọng nói đột nhiên lạnh đi mấy phần: “Về thôi, ở đây một lát thầy bắt phạt chạy vòng sân, cậu thì được nhưng tôi chạy không nổi. Xin phép”
Cô phủi tay lạnh lùng bỏ đi, để lại Vĩnh Kiệt đứng ngây ra đó với dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.
Nói là về nhưng cô đã bất giác đi lòng vòng, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng giáo viên từ bao giờ mà không hề hay biết.
“Hạ Thiên Du, em làm gì ở đây? Sao còn chưa về?” Thầy thể dục từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cô thì lên tiếng.
“Ơ vâng… em đến xin phép cho bạn Vương Dạ Tước học lớp 12-A2. Lúc về em có gặp bạn ấy, gia đình bạn ấy có vẻ có việc gì đó rắc rối, em thấy vậy nên bảo bạn ấy về ạ. Xin lỗi vì chưa xin phép thầy mà đã tự ý”
“Vương Dạ Tước… cậu ấy à. Được, thầy cho cậu ta nghỉ, em là bạn cậu ta phải không? Nhắc nhở cậu ta tiết sau có bài kiểm tra thể lực, nhớ có mặt”
“Vâng. Cảm ơn thầy rất nhiều”
Cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại đi nói giúp tên gia hỏa đó. Chỉ là… nhìn thấy nụ cười đó cô cảm thấy an yên trong lòng, vốn dĩ hắn là một con người vừa khó hiểu vừa cáu kỉnh, luôn khiến người ta có cảm giác bất an khi đến gần.
Một cơn gió mạnh bất chợt ùa đến thổi tung mái tóc dài óng ả. Cô nhẹ nhàng vén tóc sang một bên tai, khuôn mặt thoáng buồn, đưa mắt nhìn ra xa xăm.
Cứ nghĩ cô sẽ mãi như vậy không hề thay đổi. Nhưng cô đã lầm, bản thân cô đang dần thay đổi, thay đổi theo người con trai mang tên bóng đêm – Dạ Tước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!