Hữu Duyên Trà Quán
Chương 11: Thu mua trà quán
Lúc đi đến trà quán thì chỉ tầm 6 giờ rưỡi sáng. Cô thấy trên cửa quán có dán tờ cần bán quán gấp thì cũng hiểu ra chắc vì lý do gì đó mà tên đạo sĩ hôm qua không diệt được con ma này rồi.
Cô lấy điện thoại gọi cho chủ quán hỏi về vấn đề mua lại quán, thì không ngoài dự đoán của cô ông chủ quán dù là có chút ngáy ngủ khó chịu nhưng khi cô vừa nói vấn đề mua bán thì lập tức hồi hồn niềm nở nói chuyện với cô. Lúc biết cô đang ở trước quán thì chỉ bảo cô chờ chút sẽ chạy đến quán ngay. Cô chờ tầm 20phút thì thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy đến đậu trước trà quán. Một ông chú trung niên từ trên xe bước xuống nhìn cô hơi ngờ vực rồi nói
“Cô là người muốn mua lại quán trà này sao?” Thì ra ông chú này là chủ quán nha, chắc do nhìn cô khá trẻ nên chú ấy tỏ ra nghi ngờ không biết là mình có bị đùa giỡn hay không
“Đúng vậy, tôi có thể vào trong xem quán không? Nếu thuận lợi, lúc nào tôi cũng có thể ký tên đưa tiền.” Thật ra thì cô đã có ý định muốn làm bà chủ quán trà cổ từ lâu rồi, hôm qua đi ngang cô cũng có nhìn sơ qua phong cách quán trà này, bày trí sơ bộ thì cũng khá hợp ý cô. Đúng là thiên thời địa lời nhân hoà mà.
“À, vậy còn tốt gì bằng, mời cô vào xem.” Ông chủ vui vẻ tiếp lời cô
Vừa đi vào bên trong nhìn xung quanh, cô vừa được nghe ông chủ giới thiệu về quán. Đại khái thì quán trà này khởi đầu từ một đôi vợ chồng trẻ có niềm đam mê to lớn về trà, sau khi mở trà quán này thì họ còn quyết định thu mua cả một đồi trà với những giống trà cổ thơm ngon và quý báu. Họ vừa thỏa được đam mê nghiên cứu nhiều hơn về cách trồng những giống trà cổ mà trà quán này cũng có nguồn nguyên liệu phong phú lại rất chất lượng. Nhưng không may họ lại mất sớm để lại một đứa con gái chỉ vừa tròn 18 tuổi, vì gia đình họ không có thân thích nên một thân một mình con bé phải tự lo liệu hết mọi chuyện trong đám tang của bố mẹ. Thật là bi ai của đời người, khi vô thường đến dù có muốn níu kéo một giây thôi cũng không được.
Cách bày trí thì đều rất mộc mạc và mang đậm nét truyền thống Trung Hoa. Nhìn chung thì cả tầng trệt này là những bàn bàn ghế ghế được làm bằng gỗ lim hoà lẫn với cách bày trí gần gũi thiên nhiên khi có xen những gốc trà tươi xung quanh. Ở góc ngoài của vách tường bên phải được trang trí một hòn non bộ kèm theo tiếng nước chảy róc rách làm ta cứ ngỡ đang hoà mình vào cũng với cỏ cây hoa lá. Bên trong cùng thì có một căn phòng tư nhân dùng để nghỉ ngơi, cùng với một gian phòng riêng chuyên dành cho chủ nhân của quán tiếp đãi khách.
Lúc đi lên lầu một thì lại là những phòng riêng được ngăn cách bằng những bước bình phong mang đậm hơi hướng của hương đồng cỏ nội, gợi cho người ta cảm giác nhớ hương vị của quê nhà. Ở giữa lầu là một ấm trà rất lớn khi bật công tắc điện thì cả cái ấm to lớn kia sẽ phát ra thứ ánh sáng xanh xanh đầy dịu dàng hòa với làn khói ấm áp tỏa ra ở miệng ấm làm cho khách nhân như quên hết mọi não phiền bộn bề bên ngoài. Đi tiếp lên lầu 2 thì là những phòng bao được làm bằng gỗ, lại có thiết kế thêm hệ thống cách âm cực chuẩn dành cho những người cần sự yên tĩnh và bảo mật.
Mọi thứ dù rất hoàn hảo làm cô khá bất ngờ. Đặc biệt là luồng lệ khí hôm qua cô lại không mẩy may nào cảm nhận được nữa. Cô xoay qua hỏi ông chủ quán
“Quán này thật không tồi, tôi thấy chắc khách khứa không thể ít được. Sao chú lại muốn bán lại vậy?”
Ông chủ có chút thoáng chừng chừ nhìn cô nói “thật sự thì còn một vấn đề mà tôi chưa nói. Thật ra thì tôi mới mua lại căn quán này 3 tháng nay thôi. Vì không tin vào yêu ma quỷ quái trong quán nên vội mua và được cái giá khá hời. Tôi không muốn lừa gạt cô gái nhỏ bé như cô.” Dừng một chút ông ấy lại nói tiếp
“Quán này cứ vào khoảng 8 đến 9 giờ tối thì hay có những tiếng kêu than đầy uất ức truyền ra từ căn phòng nghỉ tư nhân kia nhưng vào thì lại không hề có gì cả, cả con muỗi cũng không thấy. Nghe người chủ trước kể lại là lúc trước có một cô gái tự sát trong đó. Vì căn phòng ấy cách âm rất khá nên không ảnh hưởng đến việc buôn bán của quán nhưng do nhân viên họ biết được việc này. Vì thế rất sợ hãi và không muốn làm tiếp, riêng phần tôi thì chỉ thỉnh thoảng ngủ lại lúc đêm nên không biết rõ. Về sau thì tôi có được nghe nhân viên kể lại. Ban đầu tôi cũng không tin đâu nhưng khi tận lúc nghe được âm thanh oán thán đau khổ đó thì mới tin tưởng, vợ tôi lại nói đây là điềm xấu nên là muốn bán đi cho nhanh. Nên là cô bé à, cô phải suy nghĩ kỹ hoặc là bàn bạc với người nhà trước khi mua thì hơn.”
Cô nhìn ông chủ quán có hảo tâm nhắc nhở mình cười nói.
“Nếu tôi không lầm thì hôm qua có người đến đây bắt ma à. Kết quả không như ý sao?”
Ông chủ quán nhìn cô đầy vẻ ngạc nhiên rồi thở dài nói
“Đúng…đúng là có việc này. Hôm qua tôi thông qua một mối quan hệ cũ mà mời được Phạn đại sư đến xem giúp. Ngài ấy nói âm thanh u uất đó phát ra từ một hồn ma nữ nhưng không thể làm siêu độ vì hận ý cùng lệ khí của nó quá nhiều, cũng không thể bắt nó đi vì nó bị chế tài của âm phủ. Bù lại thì ngoài việc tầm 8,9 giờ tối mỗi ngày nó lại xuất hiện ở đây tạo ra những âm thanh thân thở, trách móc ra thì sẽ không làm ảnh hưởng gì thêm nữa. Phạn đại sư nói thế xong cũng đi luôn.”
Phạn đại sư? Phạn đạo sĩ? Con ma nam? Kết mọi chuyện lại với nhau thì quả đúng là Phạn Giai Triết. Anh ta cũng là chủ của con ma nam kia. Theo những gì anh ta nói vào hôm qua lúc đến đây trừ ma thì rất có thể hồn ma đó chết do tự sát. Vì chỉ có tự sát chết thì mới xuất hiện tình trạng như thế này. ( Hạ hồi phân giải vấn đề này cho độc giả nha). Cô nhìn ông chủ quán tốt bụng cười nói
“Tôi có cách làm cho chú cũng như nhân viên hoặc khách hàng của chú không nghe thấy những âm thanh kỳ lạ ấy nữa, nhưng… sự thật thì nó vẫn tồn tại và tôi cũng không cách nào có thể dẹp trừ được việc này đâu. Nên chú suy nghĩ kỹ xem có còn muốn bán lại căn quán này cho tôi không?”
Ông chủ quán lại thêm một lần nữa ngạc nhiên đến há hốc mồm hồi lâu rồi mới bình tĩnh nói
“ Cô bé, cô thật sự muốn mua lại sao? Thật ra thì vợ tôi đã muốn bán quán trà này từ khi biết việc rồi, chỉ là bản thân tôi cố chấp không chịu. Nhưng theo cô nói thì dù là không nghe thấy nhưng sự việc vẫn hiện hữu thì có khác gì chứ. Nếu cô thật sự muốn mua thì tôi sẽ bán lại với cái giá ban đầu lúc tôi mua căn quán này nhưng mọi chi phí mua bán sang tên thì cô phải là người bỏ ra.”
Cô mỉm cười đáp “ Được, nếu chú không thấy phiền thì bây giờ có thể chuẩn bị giấy tờ và gọi cho vợ mình. Lát nữa đến giờ hành chánh chúng ta sẽ đến sở công chứng các loại giấy tờ sang tên. Bây giờ tôi sẽ chuyển trước tiền đặt cọc cho chú. Sau khi sang tên xong sẽ thanh toán phần còn lại.” Ngừng một chút cô lại nói tiếp
“ Chú thấy như vậy có được không? Hay có cần suy nghĩ hay điều chỉnh lại điều gì không, cứ tự nhiên nói.”
Ông chủ quán vui vẻ bảo mọi thứ đều rất tốt nên ông ấy vội vào phòng lấy một ít giấy tờ chuẩn bị sẵn để cô ký rồi chuyển tiền cọc trước, đợi đến 8 giờ thì đến nơi công chứng thực hiện việc sang tên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!