Hữu Phỉ
Chương 4: Tạ Doãn
“Vượt qua sông Tẩy Mặc” là câu nói thường xuyên treo
cửa miệng của các đệ tử trẻ 48 trại, cũng giống như “làm thịt ngươi” hay “hôm nào mời ngươi ăn cơm” vậy, chỉ là một câu nói tùy tiện mà thôi,
không có ý nghĩa thực tế gì.
Mà căn nguyên của câu này nói ra thì rất dài.
Từ khi tam trại chủ làm phản năm xưa, 48 trại đại thương nguyên
khí, mấy năm nay, bên ngoài Nam Bắc đối đầu, nhiều thế lực tranh đấu
càng thêm hỗn loạn phức tạp, 48 trại đã chứa chấp không biết bao nhiêu
khâm phạm triều đình, đành phải quản lý nghiêm khắc chặt chẽ.
Nơi đây nhiều núi, dọc theo đường núi có các mật đạo và trạm gác công khai và bí mật đan xen nhau đếm không xuể, bên nào có động tĩnh
khác thường là tin tức có thể lập tức truyền khắp Thục Trung, người của
mình ra vào đều cần để lại thông tin, là ai, có chuyện gì, đi bao lâu,…
phải ghi hết đầy đủ ngọn nguồn ngóc ngách để có thể lật ra bất cứ lúc
nào, mỗi người đều có lệnh bài riêng, bên trên có tên họ rõ ràng nên
cũng không thể trộm lệnh bài của người khác.
Tiểu đệ tử chưa xuất sư không được phép tùy tiện xuống núi, được tính là xuất sư hay chưa do sư phụ của mỗi nhà tự mình quyết định, sư
phụ không gật đầu thì dù có bản lĩnh bay trên trời hay độn thổ dưới đất
cũng không được____nhưng có một tình huống ngoại lệ, đó là có thể dùng
năng lực của một người vượt qua sông Tẩy Mặc.
Sông Tẩy Mặc là nơi duy nhất trong cả 48 trại không có trạm gác
ngày đêm thay phiên, nằm ở đầu mút đông nam, vách núi cao hai bên tựa
Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách bởi sông Tẩy Mặc rộng lớn ở giữa, đúng là một cái rạch trời.
Có vô số truyền thuyết dân gian về sông Tẩy Mặc, vì nước con
sông này không xanh không biếc mà đen thui như mực, từ trên cao nhìn
xuống như một khối mã não đen khổng lồ, năm xưa khi lão trại chủ còn
sống từng bỏ hơn ba năm, tiêu hao vô số sức người sức của dọn sạch sẽ
cây cối và mài đá tảng hai bên vách núi khiến vách núi như mặt gương lớn bị nước sông phản chiếu một màu đen nhánh, như vậy hai vách núi này
không những không dễ leo mà còn có thể bị người đi tuần núi vừa liếc mắt là thấy rõ mồn một.
Dù thực sự có người khinh công tuyệt đỉnh, có thể đi trên mặt
sông cũng không sợ, ngay giữa sông Tẩy Mặc còn có một lão tiền bối không biết đã bao nhiêu tuổi, không rõ ngọn nguồn gốc gác ra sao, Chu Phỉ cảm giác từ khi mình sinh ra ông ấy đã ở đó rồi, người trong trại đều gọi
ông là “Ngư lão”, chính là một vị thần của 48 trại.
Sông Tẩy Mặc trừ Ngư lão ra còn có vô số cơ quan cạm bẫy.
Chu Phỉ nhớ khi mình còn nhỏ, việc ra vào 48 trại còn chưa
nghiêm ngặt như vậy, có một đám sư huynh xui xẻo không biết uống lộn
thuốc gì, có cửa không đi mà cứ muốn thăm dò độ nông sâu của sông Tẩy
Mặc, vài người khinh công tốt nhất qua sông, ngày hôm sau đều không ai
ngoại lệ, tất cả bị trói dây thừng treo lên vách đá.
Ngư lão cực kỳ theo đuổi sự ngay ngắn, không chỉ trói họ lại,
còn xếp chân họ cho chỉnh tề, dựa theo chiều cao xếp thành một hàng, từ
xa xa nhìn lại ngay ngắn đến mức vô cùng vui mắt.
Lúc đó Lý Cẩn Dung vừa sai người kéo đám đệ tử không biết trời
cao đất dày kia lên vừa nói đùa rằng sau này nếu ai có thể vượt qua sông Tẩy Mặc thì xem như xuất sư. Lời này vừa thốt ra đã kích thích lòng
nhiệt tình muốn cố gắng vượt sông của hết đám đệ tử này tới đám đệ tử
khác, tiếc là đều thất bại.
Đến nay chưa ai thành công.
Chu Phỉ khẽ cau mày, cảm thấy Lý Thịnh ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện.
Lý Thịnh nhìn chằm chằm nàng, nở nụ cười có chút ác ý, khoan thai chậm rãi nói:
– Sợ cũng không sao, ta biết ngươi không phải người thích đi tố cáo, hôm nay xem như ta chưa nói, ngươi cũng chưa nghe.
Cái gọi là “phép khích tướng” đôi khi rất lợi hại, dù ngoài
miệng có kêu gào cỡ nào rằng “Ta không bị ngươi khích đâu” nhưng trong
lòng vẫn cứ bừng bừng lửa giận.
Thông thường người càng rêu rao là không bị khích thì trong lòng lại càng bị khích, Chu Phỉ không có hứng thú với việc nửa đêm nửa hôm
đi khiêu khích Ngư lão nhưng tâm lý cứ không nghe được một tiếng “sợ”.
Lúc này, gậy khuấy phân – Lý Nghiên cô nương tự cho là có lý có lẽ lên tiếng:
– A Phỉ, chúng ta đi, đừng để ý tới huynh ấy, trước giờ chưa có
ai đêm khuya vượt qua sông Tẩy Mặc, huynh chắc chắn là bị điên rồi, 48
trại không chứa nổi huynh sao?
Lý Thịnh lắc lắc đầu, vô cùng hàm súc mà kiêu ngạo cười nói:
– Thiên hạ lớn nhường nào, tứ hải rộng làm sao? Cao thủ tuyệt
thế như cá diếc sang sông, nhiều không kể xiết, chỉ là một cái 48 trại,
trước đây không ai qua được thì ta không qua được sao? Ta cứ muốn làm
người đầu tiên xưa nay chưa từng có đấy!
Lúc thiếu niên bật thốt lên từng câu nói hùng hồn đều tràn đầy
cảm giác chân thực, chẳng qua chưa cân nhắc đến việc bản thân chỉ là một tiểu đệ tử nho nhỏ, “cao thủ tuyệt thế nhiều như cá diếc sang sông”
không có một xu quan hệ nào với hắn.
Bản lĩnh nếu đã không thể siêu nhiên tột bậc thì ít nhất tầm mắt cũng phải cao xa huyễn hoặc, như vậy có thể khiến người ta có ảo giác
rằng mình “không phải vật trong ao”.
Chu Phỉ vừa cảm thấy rất buồn cười vừa không tự chủ bị câu
“thiên hạ lớn nhường nào” kia kích động, điều này không mâu thuẫn, bởi
họ đều cho rằng “người đầu tiên” chính là mình.
Nàng liếc mắt nhìn Lý Thịnh:
– Khi nào thì ta đi vớt ngươi?
Lý Thịnh không phản ứng với ý khiêu khích trong lời nói của nàng, chỉ nói:
– Tối ngày mốt, giờ Tuất ba khắc.
– Ồ, ngày 15.
Chu Phỉ cười không rõ hàm ý:
– Ngày tốt, trăng sáng, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì kêu lên hai tiếng, Ngư lão cũng có thể nhìn rõ ngươi là ai.
Nàng không nói đi, cũng không nói không đi, đưa tay vỗ vỗ vai Lý Nghiên, vô cùng cơ trí quẹt trả nước mắt nước mũi của nha đầu thối trở
lại, lúc này mới đeo đao lưng hẹp của mình nghênh ngang rời đi.
Bất kể Lý Thịnh có dự tính thế nào, ông trời cũng vô cùng không tác thành___ngày 15 tháng này trời âm u.
Trăng mờ gió lớn.
Tạ Doãn yên tĩnh nằm trên ngọn cây, hô hấp như hòa thành một thể với cây đại thụ. Chỗ cách hắn khoảng hai nắm tay có một cái tổ chim,
chim lớn che chở chim non, già trẻ trong tổ đang ngủ say sưa, không hề
bị bướu thịt người trên cây làm kinh động.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, chim lớn chợt giật mình, cảnh
giác mở mắt. Thì thấy hai người canh gác trong 48 trại bay vút qua rừng
rậm.
Người trong 48 trại không phải thân thích cũng là bằng hữu, là
phụ tử huynh đệ binh, giữa họ có sự ăn ý ngầm không nói nên lời, hai
người nọ cách xa tám trượng nhìn nhau, ngay cả ra dấu tay cũng không
cần, chỉ nhìn nhau một cái là tâm ý tương thông chia làm hai ngả, một
người kiểm tra đường lớn, một người kiểm tra đường nhỏ, trong chớp mắt
cả hai đều không còn bóng dáng.
Hai người đi xa rồi, chim lớn mới xoay đầu lại, ngoẹo cổ nhìn chòng chọc vào Tạ Doãn.
Mí mắt Tạ Doãn không hề động đậy, an tĩnh như vật chết, chim lớn trừng mắt nhìn hắn một hồi, ngoại trừ dáng vẻ “cành cây” này trông rất
quái lạ thì không thấy vấn đề gì, bèn yên tâm rúc đầu vào cánh, ngủ
tiếp.
Trong rừng rậm yên tĩnh, tiếng ếch kêu tinh nghịch không biết từ nơi nào hòa với tiếng lít chít không ngừng của những con côn trùng lớn
nhỏ, trong khoảng thời gian một nén nhang, hai người canh gác vừa nãy
không biết nhảy từ đâu ra, tụ họp lại chỗ ban đầu_____hóa ra hai người
họ ban nãy là giả vờ đuổi theo.
Hai người sục sạo xung quanh một phen, không thấy bóng ma nào.
Người trẻ hơn nói:
– Tứ ca, có lẽ chúng ta nhìn nhầm.
Người lớn tuổi hơn thận trọng nói:
– Một ngày có thể nhìn nhầm nhưng hai người chúng ta bốn con mắt mà có thể ngày nào cũng nhìn nhầm sao? Người này nhất định khinh công
cực cao, mấy ngày nay luôn quanh quẩn quanh trại chúng ta, không biết có ý đồ gì… bất kể thế nào, chúng ta quay về truyền tin trước, bảo các
huynh đệ tối nay cảnh giác chút, nếu thật sự xảy ra chuyện, tuy chúng ta không bắt được người nhưng phía trước có 108 ải ngầm và lộ, hắn ta đơn
độc một mình, dù có là chim sẻ cũng không bay vào được.
Chờ hai người này đi rồi, qua thêm khoảng nửa canh giờ nữa, mặt
trăng bị mây che khuất lại ló ra, mắt Tạ Doãn mới hơi động đậy, trong
nháy mắt biến trở về thành vật sống, tiếp đó là chiếc lông chim rơi
xuống đất.
Tuổi hắn khoảng nhược quán (1), đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ,
dường như có thể thu hết ánh trăng ít ỏi xung quanh vào trong đó, phản
chiếu ra ánh trăng giống hệt, cực sáng, cũng cực kỳ an tĩnh.
(1) Nhược quán: 20 tuổi, dùng cho nam giới thời cổ đại.
Hắn dựa vào thân cây suy tư chốc lát, thò tay vào trong ngực,
lấy ra một khối lệnh bài to cỡ bàn tay___nếu có nhân vật quan trọng của
tiền triều ở đây, chắc chắn sẽ kinh hãi thất sắc, mặt trên lệnh bài khắc tám chữ đại triện “Thiên tử tín bảo, Quốc vận xương long” (2) giống y
như đúc chữ khắc trên ngọc tỷ!
(2) Bảo vật làm tin của thiên tử, Vận mệnh quốc gia hưng thịnh.
Tạ Doãn cầm khối lệnh bài vừa kỳ lạ vừa vượt quyền kia thảy
trong tay hai cái, thờ ơ ước lượng. Hắn nghe nói phía trước có 108 ải
ngầm và lộ thì không hề hoang mang, bứt một chiếc lá cỡ bàn tay ngay tại chỗ, gập đôi lại, gom hạt sương thành một đường uống cho trơn miệng rồi xoay người trượt ra ngoài.
Cả người hắn dường như hoàn toàn không có trọng lượng, mũi chân
điểm lên đầu cành, nhẹ nhàng xẹt qua giữa ngọn cây, chỗ hắn đi qua, đầu
cành rung động cực nhẹ, giọt sương trên lá không hề rơi xuống.
Tương truyền chiêu thức này gọi là “Phong Quá Vô Ngân” (3), là
một trong những khinh công đỉnh cao nhất trên đời, có thể so với Xuyên
Hoa Nhiễu Thụ (4) và Đạp Tuyết Vô Ngân (5), tuổi hắn tuy còn trẻ nhưng
đúng là một cao thủ khinh công tuyệt đỉnh.
(3) Gió thổi qua không dấu vết.
(4) Tên chiêu thức võ học hư cấu, xuất xứ từ tiểu thuyết của Lương Vũ Sinh.
(5) Đi trên tuyết không để lại dấu vết, dùng để chỉ người có khinh công cao hoặc chỉ tên một loại khinh công bậc cao.
Hắn không đi đường lớn cũng không đi đường nhỏ mà chỉ lượn vòng quanh 48 trại.
Tạ Doãn đến 48 trại là để gặp một người, đưa một món đồ.
Hắn đã đến 48 trại từ lâu nhưng không vào được. Nếu hắn tự báo
môn phái xin cầu kiến, nói không chừng còn chưa gặp được người muốn gặp
thì đã bị bà chằn Lý Cẩn Dung kia băm vụn đem nấu lẩu rồi. Còn xông vào
hoặc lén vào đều không thể____đây là chuyện mà đại gian tặc Tào Trọng
Côn còn không làm được, Tạ Doãn cảm thấy mình chưa gian tặc tới mức đó.
Hắn vô cùng kiên nhẫn, ẩn nấp bên ngoài 48 trại non nửa năm, đầu tiên là cải trang thành một thương nhân vân du một tháng, 48 trại không thể hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, luôn có những thứ không thể nào tự cấp tự túc, phải phái người ra chợ mua về. Tạ Doãn vừa làm
quen địa hình vừa nghe ngóng những tin tức vụn vặt, ngay cả tin “Lý đại
đương gia thích ăn sủi cảo nhân sợi cà rốt” cũng được lưu truyền sinh
động như thật.
Một tháng sau, hắn trà trộn vào một đoàn giao hàng nhưng không thể vào núi.
Người trong trại chỉ cho họ giao hàng đến bên ngoài trại rồi tự
phái người ra nhận. Tạ Doãn biết được cổng, tối hôm đó ỷ vào khinh công
tuyệt đỉnh của mình mà tới, nào ngờ hắn đã đánh giá thấp sự nghiêm ngặt
của 48 trại nên chỉ lướt qua rồi thôi, mặt còn chưa kịp ló đã suýt bị
đuổi giết như cờ hó, vất vả lắm mới thoát thân.
Sau lần đó, hắn bình tâm lại, quanh quẩn quanh 48 trại hơn ba
tháng, đếm rõ được mấy cái hang thỏ trên đỉnh núi, nhiều lần cẩn thận
thăm dò quanh ranh giới trại, cuối cùng thời gian không phụ người có
lòng, hắn đã thăm dò được con đường duy nhất không có nhiều trạm
gác___chính là đoạn rạch trời sông Tẩy Mặc.
Mận trên đất liền không người hái ắt sẽ đắng, Tạ Doãn không biết khinh công của mình có đạt tới trình độ “thiên hạ vô song” hay chưa,
nhưng người có thể qua được con sông lớn này vẫn có được vài người, thế
mà Lý Cẩn Dung lại yên tâm như vậy thì trên sông ắt có huyền cơ. Tạ Doãn ngày nào cũng dạo quanh bên sông nhưng không vội đi qua, ngày ngày ở
trên bờ quan sát.
Giữa sông có một cái đình nhỏ, đêm đêm hiện lên ánh đèn, chứng tỏ rằng bên trong có người canh gác.
Nhưng vào đêm ngày 15 ấy, Tạ Doãn một lần nữa lẻn vào 48 trại,
lúc đến bên sông Tẩy Mặc thì bất ngờ không nhìn thấy ánh đèn kia.
Tạ Doãn nắm lấy thời cơ, quyết định chọn ngày không bằng gặp ngày, thế là từ trên vách núi lẻn xuống.
Toàn thân hắn mặc y phục dạ hành, cúi đầu soi mặt vào dòng nước
cuồn cuộn của sông Tẩy Mặc, sau đó lấy từ trong ngực ra một đồng tiền.
– Bốc một quẻ nào.
Tạ Doãn suy nghĩ nói:
– Mặt trước là vạn sự đại cát, mặt sau là gặp dữ hóa lành.
Ông trời có lẽ chưa từng thấy người xin quẻ không biết xấu hổ
như vậy nên quyết tâm muốn trừng trị hắn, Tạ Doãn vừa quăng đồng tiền
lên trời thì từ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng động
vang lên, giống như có vật nặng gì đó rơi vào trong khe sâu, phát ra một chuỗi âm thanh giòn tan trong sơn cốc tĩnh mịch, đệ tử tuần tra hai bên vách núi lập tức thắp sáng đèn, Tạ Doãn không khỏi phân tâm, nào ngờ
chỉ trong khoảnh khắc như vậy vừa khéo có một cơn gió thổi qua, nhẹ
nhàng thổi đồng tiền kia đi, hắn không bắt được.
Đồng tiền rơi xuống đất trước mặt hắn, không mặt trước cũng
không mặt sau mà kẹt giữa hai khối đá với một tư thế nằm nghiêng rất đỏm dáng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!