Huyễn Hình Sư - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Huyễn Hình Sư


Chương 18


Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

Quảng đường từ phòng ngủ xuống sảnh chính không khó khăn như Trịnh Bân vẫn nghĩ. Cậu vốn còn lo lắng chứng bệnh mình sẽ tái phát, nhưng vì không có ai nhìn thấy cậu, mà Tiểu Bảo Bối cứ luôn lải nhải bên tai, tâm tình nặng nề cũng dần giảm bớt.

Thời điểm Trịnh Bân xuống tới nơi cũng là lúc tiết mục tặng lễ vật mừng thọ bắt đầu. Trịnh lão trước đó lên phòng nghỉ ngơi giờ cũng có mặt ngồi tại vị trí chủ vị trên bục trung tâm, Trịnh Hâm và đại quản gia phân ra mỗi người đứng một bên cạnh ông.

Ở Trung Ương Tinh ai cũng rõ ràng chuyện Trịnh lão có sở thích sưu tầm đồ cổ, niên đại càng xa càng tốt, bất kể là vật phẩm gì, nhưng ông càng thích những thứ có giá trị nhân văn và mang theo dấu vết của lịch sử. Bởi thế hôm nay lễ vật đa phần đều là đồ cổ, còn lại là các loại kì trân dị bảo ở các tinh hệ khác.

Trịnh lão thân là một sưu tầm giả lâu năm nên bản thân ông có sự hiểu biết về đồ cổ nhất định, tầm mắt cũng càng cao, bởi vậy các lễ vật đưa lên cho đến lúc này chưa có thứ nào có thể kinh động đến ông. Nhưng người đến là khách, người ta còn cất công ở khắp nơi tìm đồ đến tặng mình, Trịnh lão vẫn khách sáo gật đầu coi như nhận lễ, tuy vậy những lễ vật ấy đều được đại quản gia đứng ra nhận đặt sang một bên.

Thật ra cũng vẫn có vài lễ vật khiến Trịnh lão thích thú.

Đầu tiên là một bức tượng bạch ngọc hình thú viễn cổ có niên đại nghìn năm của Mạnh gia. Nghe nói con thú này được gọi là kì lân – một trong tứ đại thánh thú cấp mười đã biến mất ở tinh tế vào hơn nghìn năm trước. Bức tượng này không lớn, nhưng cũng cao đến năm tấc (50cm), mới đầu được phủ bởi một lớp vải đỏ. Lúc mới đầu Mạnh Dật Hiên mang nó lên mọi người còn không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tò mò hình dáng thánh thú đã biến mất một ngàn năm trước có hình dáng ra sao. Nhưng đến khi tấm vải được lột xuống, tất cả khách nhân thậm chí là Trịnh lão đều bị choáng ngợp bởi khí thế mà bức tượng toả ra. Mạnh Dật Hiên nhân đó cũng giải thích thêm nguồn gốc của bức tượng này:

“Trịnh gia chủ, bức tượng kì lân này là cháu trong một lần cùng gia gia thám hiểm một tinh cầu hoang thuộc lãnh vực quản hạt Mạnh gia tìm được. Lúc bọn cháu phát hiện bức tượng này cũng bị choáng ngợp như mọi người vậy, sau này tìm hiểu mới biết hoá ra nó là bức tượng của một trong tứ đại thánh thú trong truyền thuyết, được xây lên bởi một bộ tộc cổ xưa tôn thờ sự cường đại của kì lân. Sau này bộ tộc đó không biết vì lí do gì mà biến mất, nhưng bức tượng này vẫn tồn tại đến lúc này, quả thực là kỳ tích. Gia gia ta tuy cũng cảm thấy hứng thú với nó, nhưng càng hứng thú với bộ tộc kia hơn, nhưng bức tượng này nên đưa cho người thích hợp, vừa hay Trịnh gia chủ lại yêu thích đồ cổ, nên cháu theo lời gia gia mang bức tượng này tặng cho ngài.”

“Mạnh lão có lòng rồi.” Hiển nhiên Trịnh lão rất yêu thích bức tượng này. Mạnh lão đã sớm rời khỏi ghế gia chủ từ lâu và nhường chủ vị cho con trai mình. Lão gia hoả này không thích ngồi một chỗ an hưởng tuổi già, càng thích đi thám hiểm khắp nơi. Mạnh lão và Trịnh lão lúc còn trẻ là bạn học cùng niên khoá, còn từng cùng nhau lập ra một dong binh đoàn thám hiểm. Sau này tiếp nhận vị trí gia chủ, hai người không còn gặp mặt nhiều, dong binh đoàn cũng bởi thế mà tan rã, nhưng quan hệ hai bên vẫn rất tốt. Mạnh lão đem tượng kì lân tặng cho mình Trịnh lão cũng không ngạc nhiên, chỉ âm thầm cười khổ. Xem ra lão bằng hữu của ông vẫn áy náy vì sự việc năm đó.

“Ngươi khi về nhắn cho lão trở lại thì tới gặp ta đi, mải chơi cũng đừng quên bằng hữu. Còn ngươi nữa, bớt lông bông, đừng như gia gia ngươi.” Trịnh lão cười cười nói với Mạnh Dật Hiên, ngay sau câu cuối còn cầm gậy gõ hắn một cái. Cháu của Mạnh lão thì cũng là cháu của ông, tên nhóc này vừa bất cần còn hay gây hoạ không kém Trịnh Thành Hi, thật uổng phí cho thiên phú của hắn.

“Dạ dạ, cháu lập tức trở về báo cáo lão gia tử.” Mạnh Dật Hiên nhanh tay chụp được cây gậy gõ tới của Trịnh lão, cười hề hề đáp. Ai nha, đừng xem thường Trịnh lão lúc này chỉ còn là Chiến sĩ trung cấp, khí thế kinh thiên năm đó chưa từng phai nhạt chút nào, lại đừng nói cái gậy kia gõ xuống chắc chắn là do mình gây ra chuyện lớn mấy ngày qua, đừng để bản thân trúng phải mới là đúng đắn.

Ai cũng biết Mạnh gia được coi là gia tộc Thuần thú sư mạnh nhất Trung Ương tinh, mỗi một thế hệ Mạnh gia đều là kì tài trong lĩnh vực thuần thú, bản thân thiếu gia Mạnh Dật Hiên này cũng vậy.

Mạnh Dật Hiên lúc còn nhỏ trắc thí thiên phú Thuần thú sư cấp S, nếu chỉ như thế so với các thế hệ trước của Mạnh gia cũng chỉ coi là tạm được, nhưng hắn lại có thêm một thiên phú hệ hoả cấp S, đây mới nguyên do khiến toàn thể Mạnh gia kinh ngạc.

Mạnh gia từng có tiền lệ bẩm sinh hai thiên phú, nhưng thường là một trội một lặn, thiên phú cao lại cân bằng như Mạnh Dật Hiên là cực hiếm thấy, nghe nói người giống như vậy chỉ có vị gia chủ đầu tiên của Mạnh gia, bởi thế Mạnh gia càng đặt hi vọng lên người Mạnh Dật Hiên.

Nhưng tên này không cam chịu số phận bị Mạnh gia sắp đặt, lại thêm một Mạnh lão thích con cháu tự do quyết định, mặc kệ mọi khuyên bảo của những người khác, Mạnh Dật Hiên càng ngày càng buông thả, may mà tiến độ luyện tập nhờ Tần Liệt nên không bị đứt ngang giữa chừng, thực lực vẫn tăng đều đều, nếu không Mạnh gia đã sớm thành trò cười của Trung Ương Tinh.

“Hừ, mau lượn đi.” Trịnh lão hừ lạnh, nhưng tay vẫn rút gậy lại, với hành động chụp gậy của Mạnh Dật Hiên cũng không nói gì.

Tiếp sau đó là lễ vật của Ninh gia. Ninh Duật mang đến một bộ tranh chữ gồm bốn bức, mỗi bức hoạ lên một loại thực vật riêng biệt. Những loại thực vật này sớm không còn tồn tại, nếu có cũng chỉ là chủng loại có hình dáng hơi tương tự mà thôi. Tần phu nhân đứng một bên nhìn thấy bộ tranh cũng sáng bừng mắt. Là một người nghiên cứu về các loại văn vật, bà từng đọc ở một cuốn sách cổ nói về bốn loại thực vật này, cùng biết một chút về hàm ý của bộ tranh kia.

Tên gọi của bốn loại thực vật lần lượt là Mai, Lan, Cúc, Trúc. Mà bộ tranh hoạ lên chúng vừa có thể gọi là “tứ quý” mà cũng có thể gọi là “tứ quân tử”. Theo tư liệu bà tìm hiểu được, mấy nghìn năm trước nhân loại không sống phân bố trên toàn tinh hệ mà chỉ sống ở một tinh cầu. Tinh cầu này không chỉ thực vật phát triển tươi tốt mà khí hậu còn phân hoá một cách rõ ràng. Mai, Lan, Cúc, Trúc được gọi là “tứ quý” vì nó đại diện cho bốn mùa trong một năm của tinh cầu đó. Hoa mai đại diện cho mùa đông, mùa lạnh nhất trong năm. Hoa lan đại diện cho mùa xuân, mùa của sinh mệnh bắt đầu. Hoa cúc đại diện cho mùa hạ, mùa của sinh mệnh phát triển mạnh mẽ nhất. Cuối cùng trúc, tuy nó không phải một loại hoa nhưng lại đại diện cho mùa thu, mùa của sinh mệnh bắt đầu héo tàn. Nhưng không tự nhiên mà chúng được chọn làm đại diên cho “tứ quý”, đó cũng là lý do nó còn có tên là “tứ quân tử”.

Bốn loại thực vật không chỉ đại diện cho bốn mùa một năm mà còn đại diện cho phẩm cách của một “quân tử”. “Quân tử” là một hình mẫu nhân loại lý tưởng theo nhân sinh quan của một đạo hệ thời điểm đó, người được gọi là quân tử thường rất được coi trọng và tôn kính.

Tần phu nhân không ngờ bình sinh có thể được nhìn thấy bộ tranh này, càng không ngờ Ninh gia là chịu thiệt tặng nó cho Trịnh lão. Giá trị của chúng không hề kém hơn bức tượng kì lân của Mạnh gia, thậm chí còn nhỉnh hơn không ít. Nhưng hẳn Ninh gia không biết điều này, vì cuốn sách cổ kia Tần phu nhân tìm được cách đây không lâu, gần đây bà cũng vì nghiên cứu nó mệt mỏi không ít.

“Trịnh gia chủ, Ninh Duật thay mặt Ninh gia tặng ngài bộ tranh này. Ta nghe gia gia nói bộ tranh này được một danh gia vẽ ra vào nửa thiên kỷ trước. Vị danh gia này kể lại ông ấy không rõ những loại thực vật này tên gọi là gì, chỉ biết một đêm mơ thấy chúng, cảm thấy thú vị nên hoạ lại. Mới đầu định hoạ trúng vào cùng một bức, xong cảm thấy mất ý vị nên biến thành một bộ bốn bức, còn đặt tên chúng là “Mộng Thiên Lâm”.”

Tuy Ninh gia và Trịnh gia không vừa mắt nhau, nhưng vấn đề tặng lễ lại liên quan đến mặt mũi gia tộc nên không thể qua loa. Trong bảo khố Ninh gia vừa hay có bộ tranh này, vì người ta không biết nó là loại thực vật gì nên không quá mức xem trọng, vị danh gia năm đó cũng chẳng nổi tiếng lắm, được cái niên đại năm trăm năm, đem tặng Trịnh lão cũng không có gì tiếc.

Tần phu nhân nghe vậy thì thầm nghĩ quả nhiên. Ha, đợi nghiên cứu sắp tới của bà công bố ra, Ninh gia sẽ hối hận cho mà xem.

Tần Liệt đứng một bên thấy ánh mắt của mẹ mình có chút lạ, lại nhìn bộ tranh “Mộng Thiên Lâm” Ninh gia tặng Trịnh lão, khoé miệng hơi co giật. Xem ra bộ tranh kia có vấn đề, chỉ là không biết chiều hướng tốt hay xấu. Nhưng Tần Liệt có thể khẳng định mẹ mình đang tính kế, không biết nhà nào gặp hoạ đây.

Trịnh lão vừa nhìn đã thích bộ tranh này, nhưng trước mặt tiểu bối lại còn ở nhà kình địch không thể biểu hiện rõ ra, chỉ hơi gật đầu rồi bảo đại quản gia tiếp nhận nó. Tuy Trịnh lão cũng không biết những thực vật này, nhưng lòng yêu thích cái đẹp khiến ông cảm thấy bộ tranh này rất tốt, hơn nữa còn là tác phẩm của một danh gia vào năm trăm năm trước, rất có giá trị sưu tầm.

Chỉ là tất cả mọi người thậm chí là Tần phu nhân kia không ngờ rằng bức tranh kia còn ẩn chứa một bí mật kinh thiên hơn nhiều. Kinh hỉ ra sao, mọi người chờ chương sau nhé ~

~~~~~~~~~~~~

Y: Y dạo này đuối quá mọi người ạ, mấy ngày đầu trống rỗng không viết được gì luôn á. Cầu phiếu, cầu like, cầu comment làm động lực=((((

P/s: Tuần này chắc chắn còn một chương nữa nhé, có thêm nữa không phụ thuộc vào Y não động ra sao nha =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN