Huyễn Hình Sư - Chương 23-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Huyễn Hình Sư


Chương 23-2


Đang mải thất thần Trịnh Bân phát giác có người ngồi xuống cạnh mình, hơn nữa khí tức lạnh lùng cố hữu từ tên đó khiến cậu không thể nào lẫn được với người khác. Trịnh Bân ngoài mặt bình thản trong lòng cẳng thẳng quay sang nhìn đối phương, lại đúng lúc nhìn thấy cái nhếch môi rất nhẹ của hắn. A, Tần Liệt mới cười sao. Trịnh Bận cậu không hoa mắt đúng không. Tên này cũng giống mình hiện tại chính là cái mặt than, đừng nói là cười, một chút biến hoá trên cái giao diện đẹp trai kia thôi cũng rất hiếm có rồi.

Nhưng mà Tần Liệt cũng đi cùng cậu tới trường sao. Hình như vẫn chưa đến thời gian khai giảng nhập học mà. Xong không cần Trịnh Bân thắc mắc thì có người đã giải đáp giúp cậu rồi.

“Ca ca, hôm nay em sẽ cùng Tần đại ca và Mạnh đại ca bồi anh đi thi. Anh nhất định phải thi cho thật tốt nhé.” Trịnh Hâm vừa lên phi hành khí thấy Tần Liệt ngồi cạnh Trịnh Thành Hi thì môi nhỏ mím lại, phải mất mấy giây mới bình thản bước xuống ngồi ở vị trí còn lại bên cạnh Tần Liệt, như không có chuyện gì mà nói với câu với Trịnh Thành Hi.

Phi hành khí mà họ đang ngồi là loại phi hành khí loại nhỏ, theo Trịnh Bân quan sát thì nó giống như ô tô con phiên bản biết bay, nên cũng chia làm hai hàng ghế trước sau. Số ghế cũng tương tự với các bài trí của một chiếc ô tô bốn chỗ: hai ghế đơn hàng trên và một ghế kép hàng dưới. Trịnh Bân chọn ngồi góc trong hàng dưới, vốn thêm Tần Liệt ngồi cạnh là vừa đủ chỗ. Nhưng lúc này Trịnh Hâm cũng chen vào khiến không gian hàng dưới có chút chật chội. Hiển nhiên là Trịnh Hâm có ý đồ muốn đẩy Trịnh Thành Hi lên hàng ghế trên, vừa để bản thân có không gian hai người với Tần Liệt còn khiến đối phương có thể một bước tiếp xúc thêm với Mạnh Dật Hiên, như vậy kế hoạch của cô sẽ thành công một phần rồi. Nhưng không đợi Trịnh Hâm kịp đắc ý, Tần Liệt lại nhổm lên ngồi lên hàng ghế trên, sau khi an vị còn quay xuống bồi một câu.

“Tiếp tục nói chuyện đi.”

Mạnh Dật Hiên chứng kiến từ đầu đến cuối nghe vậy liền bật cười lớn. Tên mặt lạnh như Tần Liệt cũng có lúc xấu bụng như vậy a. Hắn đâu không phải không biết Trịnh Thành Hi và Trịnh Hâm chưa từng ưa nhau, còn nói cái gì bảo họ tiếp tục nói chuyện. Người ta là muốn chiếm cơ hội để ngồi cạnh cậu thôi, tuy Trịnh Thành Hi có vẻ không giống cho lắm.

Đúng vậy, hắn cũng phát hiện ra Trịnh Thành Hi thờ ơ với Tần Liệt rồi. Không phải là đối phương đang giả bộ mà thực sự là không để tâm. Người trước kia từng sống chết bám lấy Tần Liệt và thiếu niên mặt than ngồi im lặng lúc này như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Nếu người khác bảo đây không phải là Trịnh Thành Hi chắc Mạnh Dật Hiên sẽ tin đấy. Một con người không thể biến hoá lớn như vậy được.

Như thế chỉ có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất là cái vẻ phá gia chi tử bất tài vô dụng trước kia chỉ là vỏ bọc của Trịnh Thành Hi, hình tượng hiện tại mới chính là bản thân cậu ta, mục đích chắc là vì kì thi hôm nay. Cũng giống như Ninh Duật về mặt tu pháp thì kém cỏi nhưng lại là thiên tài trong lĩnh vực cơ giới, thì có thể Trịnh Thành Hi không khác bao nhiêu. Trịnh Thành Hi cho rằng nếu mình qua được khảo hạch còn vượt mặt Ninh Duật thì không cần giấu diếm tính cách thật của bản thân nữa. Vì lúc đó không còn ai có thể coi thường cậu nữa.

Khả năng còn lại là người này và Trịnh Thành Hi trước kia là hai người khác nhau, cái Trịnh Thành Hi phế vật chỉ là che mắt người ngoài thôi. Hắn từng tiếp xúc với Trịnh Thành Hi của trước kia, tên đó yếu nhớt như cọng bún vậy, làm gì có thể năng có thể ngang tầm với hắn như bây giờ. Có điều từ phản ứng của Trịnh Hâm thì khả năng này không cao lắm, trừ khi bản thân cô cũng không biết sự việc đó. Cho nên sau cùng Mạnh Dật Hiên vẫn nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.

Nhưng mà bất kể là khả năng nào, Mạnh Dật Hiên cũng đều không thể coi thường Trịnh Thành Hi như trước nữa. Bởi cả hai khả năng đều cho thấy Trịnh Thành Hi là người có thể vì đại nghiệp mà chịu thua thiệt, không tiếc danh dự bản thân bị phá hỏng để bước chân lên tầm cao hơn. Thử nghĩ mà xem, từ một cái phế vật bị chế nhạo khinh thường suốt bao nhiêu năm xoay người liền trở thành thiên tài được người người ngưỡng kính, bao nhiêu kẻ sẽ vị chuyện này mà kinh hãi đứng ngồi không yên. Và có lẽ người khó chịu nhất không ai khác ngoài Ninh tiểu thiếu gia Ninh Duật rồi. Cảm giác bị một người từng là phế vật giẫm đạp xuống dưới thì ai mà chịu cho được. Đặc biệt là nếu Trịnh Thành Hi đạt hạng nhất thì sẽ được Tần Liệt tiếp nhận nữa chứ, chắc chắn Ninh Duật sẽ hận cậu đến chết mới thôi.

Mạnh Dật Hiên hăng hái bổ não nhưng không quên khởi động phi hành khi đi Viện Quân Giáo Liên Bang. Bây giờ đoán cái gì cũng còn sớm lắm, đợi kì thi đi qua có kết quả mới nói tiếp được. Nhưng nếu được Mạnh Dật Hiên rất mong Trịnh Thành Hi có thể hạ bệ con khổng tước Ninh Duật, so với Trịnh Thành Hi thì hắn càng không ưa Ninh Duật hơn. Hơn nữa cậu phải thắng thì hắn mới kiếm bộn được chứ. Vậy nên thiếu niên à, hãy mau đi tạo kì tích thôi nào ~

~~~~~~~~~~~~

Y: Mấy ngày tới Y rất bận nên có thể cuối tuần mới có chương mới nha mọi người =(((((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN