Huyễn Hình Sư
Chương 25-2
Phần lý thuyết áp dụng loại thi trắc nghiệm nên thời gian làm bài chỉ có ba mươi phút, nhưng số lượng câu hỏi lại lên đến 100 câu, mỗi câu đúng sẽ tương đương đạt được một điểm. Đa số thí sinh khi nghe quy tắc thi như vậy cũng rất lo lắng, bởi thời gian ngắn như vậy sẽ không có thời gian suy nghĩ, ngay khi câu hỏi vừa hiện lên phải tích đáp án luôn. Nghe nói mấy năm trước chưa từng có thí sinh nào đạt mãn điểm phần lí thuyết cả, đến năm nay có thêm một vị Đỉnh cấp thiết kế sư Ân Sương ngồi đó làm giám khảo, đề thi đưa ra chắc chắn sẽ khó hơn nữa.
Xét thấy số lượng người thi năm nay tăng đột biến nên nhà trường quyết định rời địa điểm thi lý thuyết mọi năm đến một nơi có không gian rộng hơn. Và họ chọn sân huấn luyện của khoa cơ giáp.
Vì để chuẩn bị thật chu đáo cho kì thi này mà mấy ngày nay hội phó quân giáo sinh Sở Phong bận đến bù đầu, từ khâu chuyển rời thiết bị huấn luyện đến sắp xếp bàn ghế vật dụng cần thiết cho thí sinh, hắn nhiều lúc phải cảm thán sao mình lại phải thay tên Hội trưởng Ân Vĩnh làm mấy chuyện này chứ. Nhưng không còn cách nào khác, bởi tên kia ngoài chức danh hội trưởng quân giáo sinh Viện Quân Giáo Liên Bang còn là đại hoàng tử của Từ Á đế quốc nữa.
Với gánh nặng tương lai thay cha mình đi lên cai quản cả một đế quốc, hiển nhiên Ân Vĩnh sẽ phải học rất nhiều thứ. Hoàng tử Ân Vĩnh từng là điều kì vọng lớn nhất của Từ Á tinh hệ. Bởi anh cũng có thiên phú ma pháp sư và chiến sĩ song cấp SS. Nhưng sự tung hô này chẳng kéo dài được mấy năm thì Tần Liệt ra đời, cùng với thiên phú chói mắt không hề thua kém Ân hoàng tử, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút. Vì thế Tần Liệt và Ân Vĩnh luôn là hai cái tên được đem ra so sánh về mọi mặt.
Chỉ là khác với Tần Liệt là một tên cuồng huấn luyện, Ân Vĩnh lại bình ổn hơn một chút. Anh cảm thấy thiên phú cao đương nhiên là tốt, nhưng không nhất thiết phải liều mạng hay đi so đo với người khác. Anh cũng rất thưởng thức Tần Liệt, cũng hiểu rõ vì sao hắn chọn con đường cường liệt như thế. Tiếc rằng Liên Bang và Đế Quốc gần đây không được hoà hợp lắm, Ân Tư bệ hạ lại không ngừng khuyên dặn anh phải cẩn thận với người Tần gia, không nên có thái độ hữu hảo quá mức, vì thế mối quan hệ giữa hai vị thiên tài này chỉ dừng ở mức sơ giao coi như quen biết.
Sở Phong nghe nói hôm nay Tần Liệt cũng đến, nguyên nhân là vì lời thách thức với Trịnh đại thiếu của Trịnh gia. Cũng không biết hội trưởng nhà mình chạy đi đâu rồi, không phải là đi tìm đối phương đấy chứ.
Ân Vĩnh đúng là đi tìm Tần Liệt, nhưng người chưa tìm được lại đụng phải người khác, mà người đó không ai xa lạ chính là Trịnh Bân. Nguyên do là không hiểu sao Trịnh Bân lại đi lạc, rõ ràng cậu đã đi theo hướng dẫn của hướng dẫn viên mà. Tuy bình thường Trịnh Bân có chút bệnh mùa phương hướng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Vốn cậu còn tính nhờ Tiểu Bảo Bối dùng bản đồ định vị chỉ đường giúp mình, lại tình cờ đụng phải người khác.
Đối phương là một nam nhân, thân mình rắn rỏi cao lớn, gương mặt cương nghị anh tuấn, nhưng thứ khiến Trịnh Bân càng chú ý hơn là bộ quân phục mà người kia đang mặc hơn. Nó giống với màu quân phục của Tần Liệt, tức là hai người họ học cùng hệ. Nếu anh là quân giáo sinh ở đây, hẳn sẽ biết hội trường thi ở đâu.
Nhưng không đợi Trịnh Bân mở miệng trước, Ân Vĩnh đã nói trước:
“Học viên hệ hỗ trợ? Sao cậu lại ở đây? Khai giảng không phải mấy ngày nữa sao?”
Thời điểm Ân Vĩnh nhìn thấy Trịnh Bân đã sững ra một chút. Anh chưa từng gặp Trịnh Thành Hi trước đó, cũng không quan tâm đến thông tin của cậu. Ân Vĩnh có phản ứng như vậy vì cảm thấy khí tức trên người cậu thật quen thuộc. Anh đã từng thấy nó ở người kia, lại không nghĩ mình lại đụng phải người giống đối phương. Thiếu niên rất thanh tú, chỉ tiếc là trên người lại mặc quân phục hệ Hỗ Trợ, nếu là hệ khác, có lẽ mình sẽ cất nhắc cậu vào Hội quân giáo sinh làm trợ lý tiện thể lôi kéo người về dưới chướng mình, vừa hay đúng lúc chỗ bọn họ đang thiếu chức vụ này.
Ai cũng biết thực tế Hội quân giáo sinh là thế lực mà đại hoàng tử bồi đắp cho tương lai, cho nên khi tuyển chọn nhân sự đều chọn những người có năng lực ưu tú nhất. Nếu không phải Ân Tư bệ hạ đã lên tiếng từ trước, có khi Ân Vĩnh còn muốn lôi kéo cả Tần Liệt nữa đấy.
“Không phải, tôi đến dự thi.” Trịnh Bân đoán đối phương bởi bộ quân phục mặc trên người mình nên hiểu nhầm, nhưng không muốn dài dòng giải thích, nên chỉ nói ngắn gọn như vậy.
“Cậu đến dự tuyển chuyên ngành thiết kế sư?” Ân Vĩnh ngạc nhiên “Nhưng đây đâu phải là đường đến hội trường thi, mười phút nữa là bài thi bắt đầu rồi.”
“Tôi lạc đường, anh chỉ đường giúp tôi được không?” Trịnh Bân cũng là bất đắc dĩ được không. Không thể tin là cái bệnh mù đường của mình cũng được mang theo từ thế giới kia sang đây, cậu cứ nghĩ đổi thân thể sẽ tốt hơn chứ.
Trên mặt Trịnh Bân không biểu hiện gì nhưng Ân Vĩnh cũng đoán được cậu thật sự lạc đường, vừa hay mình cũng định đi đến đó, thôi thì dẫn cậu theo vậy.
“Thế thì theo tôi đi, tôi cũng định đến đó.”
Đây là lần đầu mình gặp một tên nhóc thú vị như vậy. Ân Vĩnh nhờ ở cổng trường luôn có hướng dẫn viên chỉ đường cho thí sinh đến khu vực thi, hơn nữa khoảng cách từ đó đến sân huấn luyện cơ giáp cũng rất gần, thế mà cậu lại có thể đi lạc được đến tận đây, cũng không biết là mù đường nghiêm trọng đến mức nào. Nếu thật sự lại chỉ đường cho đối phương, không biết cậu sẽ lại đi đến tận đâu nữa, có nên cảm thấy sự may mắn của thiếu niên khi gặp được mình không đây.
“Cảm ơn.” Trịnh Bân thấy nam nhân trước mắt có cùng hướng đi với mình thì thở phào một cái. Thật tốt quá, cậu đỡ lại phải nhờ vả Tiểu Bảo Bối. Hệ thống tuy rất nhiệt tình giúp đỡ mình nhưng nhiều hơn là phúc hắc thích trêu chọc cậu, Trịnh Bân vẫn còn ghi nợ vụ nó không báo Tần Liệt xuất hiện lúc mình không đề phòng nữa đó, tuy đa phần là lỗi do cậu ham chơi, nhưng hai chuyện đó không ảnh hưởng đến nhau nhé.
“Không có gì, thuận tiện đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!