Huyền Linh Ký
Chương 198: Xâm nhập
Trưởng làng tay nắm tẩu thuốc, một tay đỡ lấy Thiết Quân. Thiết Quân tình huống thảm đến khó tả, toàn thân xương cốt gãy nát mấy chục cái, nội tạng cũng bị dập vỡ gần như toàn bộ, chỉ có trái tim còn đập yếu ớt mà thôi.
Thiết Quân cũng bất tỉnh từ lâu rồi, Minh Tiêu Cầm cũng bị người đánh thương, hấp hối chỉ còn có một hơi, muốn đem Thiết Quân nâng lên cũng không có sức lực.
Nếu không phải trưởng làng đỡ lấy kịp thời, Thiết Quân có thể đã ngã chết rồi.
Mà tình hình của trưởng làng cũng không khả quan lắm, hắn đã tiêu hao nguyên khí hơn một nửa rồi, nhưng đáng ra một vết thương cũng không có, còn Đông Khung Quân Hồ thì bị Hắc Giao đánh cho thương thế lỗ chỗ, mặc dù còn có thể chiến đấu, nhưng sức lực cũng không còn lại nhiều.
Trưởng làng mang chút dược dịch đổ vào miệng Thiết Quân, lại dán lên mấy tấm trị thương phù lục, lúc này ánh mắt nhìn lên trên không trung, ánh mắt thâm sâu chẳng biết tính toán cái gì.
Lúc này, trong ánh mắt của trưởng làng, một cái chưởng ấn đen nhánh đang không ngừng phóng to lên, hướng bọn hắn đổ ập xuống.
Trưởng làng con ngươi co rụt lại, tẩu thuốc nâng lên, một cột nguyên khí theo trong tẩu thuốc bắn ra, hướng bàn tay phóng đến.
Ầm!
Ù! Ù! Ù!
Lần này tiếng va chạm vang vọng, bàn tay cũng không phá nát nữa mà lấy thế nghiền nát bẻ gãy, mạnh mẽ trấn áp cột nguyên khí, không chút lưu tình nào đập xuống.
Trưởng làng sắc mặt khẽ biến, ý niệm vừa động, chớp mắt một cái thân hình trở nên hư ảo, hướng bên trái trượt đi, tốc độ nhanh đến không ngờ.
Huyền linh thuật: Phong hành.
Hai giây ngắn ngủi đã ngoài một nghìn ba trăm mét, Đông Khung Quân Hổ vẫn không chậm lại, thân hình mỗi lần thấp thoáng đều cách xa gần nghìn mét, chạy một hồi ra tận bảy dặm phía ngoài mà đại thủ vẫn như cũ đuổi sát phía sau, trưởng làng trong lòng trầm xuống, hừ lạnh một cái.
Tẩu thuốc giơ cao hướng bàn tay đập đến, toàn bộ lực lượng gia trì vào trong, tẩu thuốc giống như bị một lớp sương mù bao phủ, va chạm thẳng vào bàn tay.
Ầm!
Đại thủ vô tình nghiền xuống, cả hai người lẫn Đông Khung Quân Hổ đều dưới bàn tay này nổ tan, hóa thành mưa máu dội xuống vực sâu, biến mất không thấy gì nữa.
…
“Rốt cục là ngươi muốn làm gì?”
Hắc Giao trầm thấp nói, đối với việc Đường Hạo không để ý đến hắn có chút khó chịu.
Hắc Giao địa bàn ở tận tây bắc khu vực này, đáng lẽ nó sẽ không xuất hiện ở đây đâu. Nhưng một thời gian trước, Đường Hào tìm đến hắn, cả hai cùng thương lượng một việc. Hắc Giao giúp hắn tìm lại thân thể, đổi lại hắn giúp Hắc Giao đột phá Yêu Vương.
Điều kiện hấp dẫn là vậy, Hắc Giao cũng không có lí do gì để từ chối cả, chỉ là lấy thế lực của nó cũng chả biết tìm đến khi nào mới tìm được thân thể cho Đường Hào. Cho nên Hắc Giao đến tìm hợp sự hợp tác với bốn con yêu thú cấp chín khác, điều kiện cũng là Đường Hào giúp bọn hắn đột phá Yêu Vương.
Đường Hào rất khẳng khái đồng ý, nhưng hứa xuông thì không có giá trị gì cả, cho nên Đường Hào đã lấy ra một loại dung dịch lạ để cho năm con yêu thú thử xem có tác dụng giúp bọn hắn đột phá Yêu Vương hay không.
Mấy con yêu thú cũng không phải ngu ngốc, chỉ kiểm tra một chút mà thôi, cũng chẳng con nào thật sự dám dung hợp cái thứ này, ai mà biết Đường Hào có định gài bẫy gì cho bọn hắn hay không cơ chứ.
Sauau khi kiểm tra thì mấy con yêu thú cũng kích động không thôi, bởi vì loại dung dịch này thật sự có thể kích thích thân thể bọn hắn tiến hóa.
Như vậy là đủ rồi, giúp tên này tìm thân thể liền trở thành Yêu Vương, yêu thú nào cưỡng lại được sự dụ hoặc này cơ chứ. Lại nói hai bên ước định là Vương Giả trở lên không được tấn công lãnh thổ đối phương, bọn hắn chỉ là cấp chín yêu thú mà thôi, không có trở ngại gì.
Bình thường thú triều đều là đám yêu thú cấp năm cấp sáu chơi đùa mà thôi, lần này đích thân cấp chín xuất trận, phối hợp trước sau, lại thêm Đường Hào trợ lực cho yêu thú tăng thực lực, cho nên yêu thú đánh đâu thắng đấy, hai tháng hạ liên tiếp sáu thành trì, thế đi không thể cản nổi.
Mặc dù Đường Hào nói hắn là huyền giả nhân loại, thuộc vào ma tu cho nên người người đều ghét nên mới tìm yêu thú hợp tác. Đương nhiên những con yêu thú chẳng tin rồi, có điều bọn nó cũng chẳng quan tâm Đường Hào là cái gì, miễn có lợi ích thì hợp tác với nhân loại cũng chẳng có gì to tát.
Thời gian gần hai tháng, cuối cùng cũng tìm được nơi phong ấn thân thể của Đường Hào. Nhưng lúc đấy Đường Hào đang không ở chỗ của Hắc Giao, cũng chẳng biết đi nơi nào, hôm nay mới trở về. Cho nên mới có cuộc tấn công này đây.
“Làm gì chứ, ta chỉ lấy lại thân thể mà thôi.”
Đường Hào khàn khàn nói, vừa nói ánh mắt vừa đảo quanh, cũng không ngừng quan sát kỹ ngọn núi kia, toan tính muốn làm một chuyện gì đó.
“Ngươi muốn lấy lại thân thể, đánh hai tên kia xuống vực làm gì?”
Hắc Giao hỏi, trong giọng nói có chút tức giận rồi. Hắn trong lòng thầm đoán Đường Hào mục đích đạt đến nên muốn lật mặt đây mà, tên này không có thân thể, cho nên rất khó đối phó. Đường Hào muốn đi thì chẳng ai ngăn được cả, nên Hắc Giao cũng phải đề phòng.
Đường Hào như biết ý nghĩ của Hắc Giao cho nên hắn hừ lạnh.
“Gào cái gì mà gào, hai tên kia vây ta, ta trả lại chứ sao. Ngươi thích thì xuống mà xem.”
Sau đó mặc kệ Hắc Giao ánh mắt đỏ ngầu nhìn mình đầy hoài nghi, Đường Hào đánh giá toàn thể một lượt, suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Hắc Giao hơi suy nghĩ một chút, thấy Đường Hào cũng chỉ trói hai tên kia rồi quăng xuống vực mà thôi, chẳng phải chuyện gì to tát cả. Nhu Thủy Mãng Quy chính là lấy lực phòng ngự làm ngạo, ngã tầm này cũng chả chết được.
Hơn nữa đi xa thế kia, Đường Hào cũng không có chủ đích duy trì nguyên khí, Nhu Thủy Mãng Quy muốn vùng vẫy thoát khỏi hẳn là không khó gì hết.
Nghĩ thế, Hắc Giao cũng chả nghĩ đến nữa, ánh mắt chuyển hướng dõi theo Đường Hào, muốn biết tên này muốn làm cái gì. Nơi đây hứng trọn một cái Hắc Nhật Lặng Yên mà vẫn còn tồn tại một chút sự vật, đúng là có chút ý tứ đó.
Núi cao mây mù che đỉnh quanh năm không tan, thậm chí Hắc Nhật Lặng Yên cũng không xua tan đám mây này chút nào, làm cho Hắc Giao nổi lên hứng thú không nhỏ, ánh mắt nó lóe lên, đôi mắt đỏ ngầu yêu dị ánh lên một tia sáng xanh đen, tựa như muốn đem đám mây nhìn xuyên thấu.
Đáng tiếc, thiên phú của Hắc Giao giống như mất linh, dưới ánh mắt yêu dị đó cũng không thấy thay đổi gì, đỉnh núi vẫn như cũ có mây mù che phủ.
“Vào trong sao?”
Hắc Giao hỏi Đường Hào, Đường Hào không lập tức trả lời, đứng trầm ngâm một hồi lâu mới khàn khàn nói.
“Đi thôi, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng không đáng ngại.”
Hắc Giao ánh mắt nhìn lên không trung, sau đó bay theo Đường Hào, cũng không quan tâm ở trên không trung có chuyện gì nữa, tiến vào trong mây mù.
…
Cùng lúc đó, hơn nghìn mét trên không trung, Kim Thanh hóa thành một vệt kim quang, xẹt qua trên bầu trời. Ngay sát phía sau cũng có một vệt kim quang cuồn lấy không bỏ, rõ ràng là Tứ Dực Kim Sí Đại Bằng.
Mà Tốc Nhĩ Ảnh Miêu chậm rãi từ phía sau đuổi đến, tốc độ so với Kim Thành còn hơi chậm một chút, cho nên bị bỏ lại phía sau.
Tứ Dực Kim Sí Đại Bằng tốc độ thực tế không hề chậm hơn Kim Thành nhưng đuổi theo lại có phần không kịp, giống như bị có gì cản trở. Nhìn kỹ lại mới có thể thấy được từng sợi tơ mảnh rất khó phát hiện, mỗi sợi tơ giống như mắc vào trong không trung, tạo nên lực cản to lớn cho Đại Bằng.
Nhưng Đại Bằng cũng chẳng thèm quan tâm đến những sợi tơ này, không chịu tiêu tốn chút thời gian nào chỉ chăm chăm tăng tốc mà thôi, dưới sức mạnh kinh người của Đại Bằng đang không ngừng đứt đoạn phát ra từng tiếng băng băng không ngừng.
Nhưng theo thân hình của Đại Bằng tiến lên lại có vô số sợi tơ mỏng mắc lên trên người nó, số lượng mới thêm cùng số lượng đứt gãy tương đương nhau, làm cho Đại Bằng tốc độ duy trì không đôi, thủy chung hơi kém so với Kim Thành.
Cả hai một đuổi một chạy, dần đem Tốc Nhĩ Ảnh Miêu bỏ xa mấy dặm phía sau.
…
Dương Thiên ánh mắt chưa từng bỏ qua diễn biến bên này, kể cả khi Đường Hào bị một bông hoa gạo bắn xuyên lồng ngực phải tự móc lấy một đoạn thân thể mới thoát được ảnh hưởng.
Cho đến tận khi Kim Thành hóa thành kim quanh kéo ra xa bầu trời, Hắc Giao bước vào trong đám mây đỉnh núi, toàn bộ bị Dương Thiên thu vào trong mắt.
Ánh mắt của Dương Thiên chớp động, trong lòng vui vẻ không thôi, đám người đều đi hết rồi, đam yêu thú mặc dù còn ở phía kia nhưng hắn có Ảnh Hóa, muốn âm thầm rời đi có vẻ cũng không khó lắm, chỉ cần cẩn thận một chút là được. Dù sao bầu trời vẫn là đêm tối, chính là thế giới của Ảnh Hóa.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên hướng Ninh Văn nói.
“Ninh Văn, ta có ý định rời khỏi đây trở về học viện, ngươi thì sao?”
Ninh Văn nhìn xuống Lan Ngọc Hân đang ở trong lồng ngực mình, ánh mắt hơi nhìn Dương Thiên một cái nói.
“Ngươi có thể mang nàng cùng đi sao?”
Dương Thiên hơi bất ngờ một cái, sau đó lắc đầu nói
“Không thể.”
Ninh Văn gật đầu không nói gì nữa. Dương Thiên cũng hiểu được ý tứ của Ninh Văn, không còn nói gì nữa, ánh mắt hướng đến cây gạo kia, có chút muốn lấy chút gì đó bảo mệnh. Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, chưa nói đám thôn dân không đồng ý, cho dù bọn hắn đồng ý thì Dương Thiên có thể lấy được hay không cũng là một vấn đề lớn.
Sau đó, Dương Thiên hướng mấy người trong làng lướt qua, sau đó ánh mắt nhìn đến Thạch Tùng, hai tay ôm quyền nói.
“Tùng thúc, có lẽ nên từ biệt rồi. Sau này còn gặp lại.”
Nói rồi, Dương Thiên hướng dưới vực nhảy xuống, chớp mắt biến mất ở trong bóng đêm không còn thấy gì nữa.
Nói cũng lạ, người từ bên trong đi ra ngoài đều không bị chút cản trở gì cả, nhưng ở bên ngoài vào thì đấy lại là một vấn đề lớn.
Mà Dương Thiên vừa bị bóng tối của vực sâu nuốt hết, biến mất không thấy thì ở trên bờ vực bên kia, từng tiếng thú rống lại vang vọng khắp đất trời. Từ cấp bảy yêu thú trở xuống cũng không một con nào có thể bình thường, hai mắt đỏ ngầu hướng vực sâu nhảy xuống.
Kẻ trước người sau ùn ùn không ngớt, đều nhảy xuống, biến mất trong vực sâu, giống như một đại tiệc điên loạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!