Huyền Linh Ký
Chương 300: Bên trong Trầm Hương Cốc
Dương Thiên đứng một mình nhìn thằn lằn bay xa mà trong lòng đang ngẫm nghĩ những thông tin khai thác được. Mặc dù con thằn lằn bay này linh trí khá là cao rồi, nhưng trong lúc vô tình cũng để lộ ra không ít thông tin, dù không phải thông tin quan trọng nhưng Dương Thiên vẫn có thể suy luận ra một chút tri thức để hiểu rõ về nơi này.
Đầu tiên thì nhân loại ở đây khá nhiều, lập hẳn một thành trì luôn, Dương Thiên chắc chắn sẽ đi qua nơi đó bổ sung chút tin tức rồi mới đi tìm khu vực trung tâm.
Thứ hai đó là con thằn lằn này nói “nhiệm vụ” của nó là nói cho Dương Thiên thông tin kia, vậy người đưa ra nhiệm vụ có lẽ sẽ liên quan đến người hắn muốn tìm đây.
Cuối cùng là việc có thể bị giết do xâm nhập vào lãnh thổ của người khác, điều này cũng khá khó nói, trong khu này còn có cả lãnh địa tư nhân cơ thậm chí là có thể tùy ý chém giết đây. Không thể phủ nhận là có một số người nóng tính và khó ở, nhưng thông thường chỉ đi lạc vào thôi thì cũng không đến nỗi giết người đâu, cho nên việc này khá là quái lạ, cần thêm thông tin để đưa ra đánh giá.
Sau khi phân tích và tổng kết xong xuôi, Dương Thiên thay đổi phương hướng của mình, chạy về phía bắc, mục tiêu là thành trì mà con thằn lằn kia đã chỉ cho hắn. Về phần có phải là cạm bẫy hay không thì Dương Thiên nghĩ là không, con thằn lằn đó không rõ thực lực của Dương Thiên nhưng nó cũng chỉ coi Dương Thiên là một tên huyền biến cảnh bình thường thôi, cho nên có cần gì thì trực tiếp động thủ cho rồi, mưu mô mất công ra.
Đương nhiên vẫn phải có một chút lòng đề phòng cho nên Dương Thiên di chuyển chậm lại đôi chút, nâng cao cảnh giác về bốn phía, vũ khí cũng nắm sẵn trên tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sau khoảng gần mười dặm đường, Dương Thiên đã rời khỏi khu vực rừng trầm, đồng thời hắn cũng chứng kiến tường thành ở phía xa, phải nói là phong cách tường thành này khá quen thuộc, gần như đặc hữu của Đường Đô Vương Triều, đó là tường thành khá thấp và mỏng, không có vẻ hầm hố như ở Vân Lan.
Thậm chí thành trì ở nơi này còn không có có cả người canh cổng, cổng lớn cứ mở ra suốt ngày, bao bọc quanh chân tường thành là hào nước rộng chừng bốn năm mét, mực nước khá sâu và trong lành.
Dương Thiên thuận lợi liền tiến vào bên trong rồi, khung cảnh bên trong cũng hết sức bình dị, đều là những ngôi nhà gỗ hoặc nhà đất bình thường, trên con đường lát đầy đá cuội thì nhiều gánh hàng cùng với xe đẩy đồ ăn, khung cảnh bình yên đến lạ.
Dương Thiên thử cảm ứng một cái xem nơi này có huyền giả hay không thì khá là bất ngờ rằng mọi người ở đây đều là huyền giả cả, có linh huyền cảnh, cũng có huyền biến cảnh, chỉ có lác đác một hai người rất lớn tuổi mới là người bình thường.
Nhưng cảnh giới của ai cũng thấp cả, chỉ có huyền biến cảnh nhất trọng trở xuống thôi. Có điều khu vực trung tâm của thành thị này thì không chắc, vì nơi đó có nồng độ huyền khí tụ tập khá cao, có lẽ có cao thủ ẩn núp ở nơi đó.
Những nhà cửa ở nơi này cũng chỉ là loại nhà cấp bốn một tầng đơn sơ thôi nên hoàn toàn không thể ngăn cản tầm mắt của Dương Thiên, một tầm nhìn thông thoáng đến tận khu vực trung tâm, nơi có một toàn tháp bốn tầng lầu nổi bật.
Dương Thiên định tiến tới nơi này, nhưng mới đi được nửa đường thì hắn chợt đổi hướng, bởi vì Dương Thiên trông thấy một tiệm sách nhỏ trên đoạn đường này. Mục đích của hắn là tìm hiểu thông tin cho nên tiệm sách là một địa điểm lý tưởng đấy.
Tiệm sách này diện tích không lớn, trước cửa có một thanh niên nằm trên ghế dài, giống như là đang phơi nắng. Thanh niên mặc một bộ quần áo trắng tinh, chỉnh tề không một nếp nhăn, khuôn mặt cũng vô cùng thanh tú, giống như trích tiên không nhuốn bụi trần, có vẻ không quá phù hợp với hiệu sách đơn sơ này.
Dương Thiên bước đến hỏi.
“Ông chủ, tiệm sách này có thể đọc tại chỗ không?”
Thanh niên nhanh chóng đứng dậy chào hỏi Dương Thiên một cách niềm nở.
“Có thể, năm đồng bạc một giờ đồng hồ.”
Dương Thiên lấy ra năm đồng bạc đưa cho ông chủ rồi lại hỏi.
“Sách lịch sử cùng địa lý ở nơi nào vậy?”
Ông chủ đón nhận năm đồng bạc khóe miệng tươi cười đến híp cả mắt nói.
— QUẢNG CÁO —
“Ở bên trái, giá sách số 12, 13, 15 và 17.”
Dương Thiên gật đầu bước vào trong tiệm sách còn thanh niên kia thì cầm mấy đồng bạc tung lên hạ xuống phát ra tiếng kêu leng keng, một bên thì nở lấy một nụ cười thật tươi.
Tốc độ đọc của Dương Thiên không chậm, hơn nữa hắn chỉ muốn hiểu đại khái một chút vị trí mà thôi, không phải tìm hiểu chuyên sâu cho nên có rất nhiều chi tiết chỉ đọc lướt qua. Đang lúc Dương Thiên chăm chú tìm hiểu thông tin thì ông chủ ở bên ngoài nói vọng vào.
“Cậu là người mới tới hả?”
Dương Thiên hơi ngừng lại động tác lật trang sách một chút, nhưng rất nhanh đáp lời.
“Đúng vậy, sao ông chủ biết?”
Thanh niên bên ngoài đắc ý nói.
“Vừa nhìn là có thể nhận ra rồi, hơn nữa khu vực này không lớn lắm, nếu không phải là ngời mới tới thì sẽ không đọc những quyển sách đó đâu.”
Dương Thiên gật gù tỏ vẻ đã hiểu nhưng hắn không lên tiếng nữa, không biết ông chủ này đột nhiên hỏi chuyện hắn là định làm gì. Quả nhiên ông chủ rất nhanh lại lên tiếng.
“Nếu cậu định đi đến khu vực trung tâm thì vẫn nên từ bỏ ý định đó đi thì hơn.”
Dương Thiên cất đi quyển sách trên tay mình, khuôn mặt bất động thanh sắc, bàn tay lại lấy ra một quyển khác lật xem, nhàn nhàn hỏi.
“Tại sao?”
“Nhân loại không nên đặt chân vào nơi đó, nam nhân lại càng không nên.”
“Ồ! Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Dương Thiên gật gù bước khỏi tiệm sách, vẫn còn mười mấy phút nữa mới hết một giờ đồng hồ nhưng Dương Thiên đã đạt được thông tin mình muốn rồi, không cần thiết phải ở lại nữa. Mặc dù khá hiếu kỳ với thanh niên chủ quán này nhưng Dương Thiên không định tìm hiểu sâu vào bên trong, hắn vẫn nên đi làm xong chuyện chính rồi tìm cách trở về thì hơn.
Thanh niên chủ quán kia nằm lười biếng ở trên ghế dài, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ thiếp đi, nhưng không ai biết được rằng từ đầu đến cuối hắn vẫn chăm chú “nhìn” vào Dương Thiên, trong lòng thầm nói.
“Thú vị.”
…
Không bao lâu sau, Dương Thiên rời khỏi thành trì, đi theo cửa đông, một đường thẳng tiến đến một khu vực rừng trầm khác. Khu vực này có vẻ có nhiều đồi núi hơn, địa hình không hề bằng phẳng như lúc trước kia, hơn nữa còn có một dòng suối nhỏ chảy qua.
Dòng suối này cũng hết sức kỳ lạ, bề mặt chỉ rộng không đến ba mét, mặt nước trông hết sức yên bình, nhưng Dương Thiên nhìn xuyên qua mặt nước thì thấy con suối này sâu không thấy đáy, dòng nước bên dưới chảy siết cuồn cuộn, dễ dàng nghiền nát cả một hòn đá lớn.
Vượt qua dòng suối này cũng giống như vượt qua biên giới tự nhiên giữa hai khu vực vậy, bầu không khí giữa hai bên mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Tuy vẫn là mùi hương như thế, vẫn nồng độ huyền khí như nhau, nhưng có một sự khác biệt mà không biết diễn tả ra sao.
— QUẢNG CÁO —
Dương Thiên tiếp tục tiến lên hơn hai dặm đường nữa mới ngừng lại. Không phải là Dương Thiên muốn dừng mà là không dừng không được. Bởi vì đường tiến lên của hắn đã bị chặn lại rồi.
“Nhân loại, mau rời đi.”
Lời nói hết sức âm trầm, giống như tiếng vọng của ác ma từ địa ngục truyền đến, thê lương làm người ta run rẩy. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Dương Thiên mặt không đổi sắc nhìn lên trên các cành cây cao, trông về đội ngũ đang bao vây mình. Đây là một nhóm “người” khác nhỏ con, chiều cao chỉ khoảng một mét, khoác lên mình những tấm áo choàng che kín toàn thân, tay phải đồng loạt cầm một cây trượng gỗ, đầu mỗi câu trượng đều đính lên một viên pha lê.
Nghe cách nói của họ thì có vẻ như không phải là con người, nhưng Dương Thiên không quá quan tâm, vì từ trong tư liệu mà hắn tìm đọc được thì đám người làm chủ khu vực này được gọi là “người lùn”, hoặc có danh xưng khác là “phù thủy lùn”, có lẽ là một tộc người nào đó thôi.
Cửu Thiên Đại Lục, đất đai vô ngần cho nên tồn tại rất nhiều tộc người khác nhau, có vài tộc người kỳ lại cũng không khó hiểu. Riêng ở Đông Nam Vực này thì có Hoang Tộc ở Càn Lang Vương Triều cũng là một tộc người khá là kỳ lạ đấy.
“Các ngươi là phù thủy?”
Dương Thiên không nói đến lời cảnh báo của đám người này mà hỏi lại một câu. Kẻ dẫn đầu của đám “phù thủy lùn” cầm trên tay một chiếc trượng có đính pha lê màu tím nổi bật thay vì đính pha lê xanh như những người khác, hắn bước lên âm trầm nói.
“Không sai, nơi đây là lãnh địa của bọn ta. Nhân loại các ngươi không được phép xâm nhập.”
Dương Thiên lắc đầu nói.
“Ta cần đến khu vực trung tâm.”
Dương Thiên vừa dứt lời thì một tia chớp lao vụt tới, đánh thẳng vào mặt đất cách bàn chân của Dương Thiên chỉ vỏn vẹn một gang tay mà thôi. Phù thủy dẫn đầu âm trầm quát.
“Rời đi hoặc là…chết.”
Một loạt các gậy phép được giơ hướng về phía Dương Thiên, các viên pha lê khảm nạm trên đầu trượng đang không ngừng sáng lên, giống như đang ấp ủ sức mạnh, chỉ cần Dương Thiên dám tiến lên thì lập tức phát ra công kích.
Dương Thiên lắc đầu, ý niệm vừa động một cái, lập tức có mấy chục cây thạch thứ từ dưới đất đâm thẳng lên, bao bọc xung quanh Dương Thiên, hình thành một vòng tường bảo hộ hắn khỏi tầm nhìn của các phù thủy.
Huyền linh thuật: Thạch Thứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!