Huyền Lục
Chương 460: Chúng thiên kiêu tề tụ (2)
Lời vừa ra, toàn trường liền tĩnh mịch lại.
Trên thực tế, từ đầu đến cuối bọn hắn chỉ có truyền âm nên không gian vốn dĩ đã yên tĩnh nhưng lần này là sự tĩnh mịch kể cả trong vùng truyền âm.
Một câu này của Bắc Liêu Thiên Cương thật sự có chút hơi chấn động. Quan Mộng Hân trầm mặc một hồi rồi truyền âm:
“Bắc Liêu đạo hữu có gì chứng minh không?”.
Bắc Liêu Thiên Cương truyền âm đáp:
“Cá nhân ta cũng không có minh chứng cụ thể, dù sao ta cũng chưa từng gặp vị Khương đạo hữu này bao giờ bất quá ta cũng có thể suy luận một chút”.
Vu Chúc Lan tựa hồ có chút hứng thú nên truyền âm nói:
“Vậy mời Bắc Liêu đạo hữu”.
Bắc Liêu Thiên Cương đưa mắt sang nhìn nàng một chút rồi mỉm cười gật đầu.
“Đầu tiên, theo lời Kế sư đệ, Khương đạo hữu là Nhân Mạch Trúc Cơ, Thiên Nguyệt Tông là nơi nào thì ta không biết nhưng trên đời này gần như không có mấy thế lực để đệ tử thành tựu Nhân Mạch Trúc Cơ ngoài Thư Viện.
Đạo Môn nhất mạch cùng Phật Môn nhất mạch lại càng không bởi dính dáng đến hồng trần quá nhiều. Nho Môn nhất mạch hiện nay trừ bỏ Thư Viện ra thì cũng chỉ có học cung của Tam Đại Hoàng Triều. Thiên Nguyệt Tông có lẽ cũng thuộc mạch này.
Thứ hai, Khương đạo hữu tiến nhập bí cảnh sau chúng ta, nhưng một đường di chuyển đến Thần Đàn này lại không có bất kỳ ai phát hiện ra hắn, điều này cũng có nghĩa hắn tìm được một đường khác vòng lên trước chúng ta.
Cuối cùng là thực lực, theo như sư phụ của ta nói thì trong tam đại mạch Trúc Cơ, Nhân Mạch Trúc Cơ tu luyện nhanh nhất ở giai đoạn Trúc Cơ cảnh, sau đó mới đến Thiên Mạch Trúc Cơ cùng Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ.
Một năm trước vị Khương đạo hữu này đã bước vào Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều trong khi La Huyền Tử đạo hữu cùng Hiên đạo hữu chỉ mới ở Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều. Có lẽ bây giờ hắn cũng đã đạt đến cấp độ cao nhất của Hợp Cửu Kiều rồi”.
Vu Chúc Lan cùng Quan Mộng Hân trầm ngâm một hồi liền gật đầu truyền âm nói:
“Bắc Liêu đạo hữu nói có lý, Khương đạo hữu đúng là có xác suất là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thật”.
Kế Trường Minh vội vàng nhập cuộc.
“Khoan đã, ta vẫn thấy không thỏa đáng lắm”.
Bắc Liêu Thiên Cương nhìn qua Kế Trường Minh một chút rồi mỉm cười.
“Mời sư đệ”.
Kế Trường Minh truyền âm nói:
“Lần trước Vô Nhai nán lại trạch viện của ta tương đối lâu, Vũ Nhạc sư huynh đã đích thân giám thị hắn, không phát hiện ra dấu hiệu của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.
Mặt khác trước khi tiến vào đây, Thương sư thúc cũng đã âm thầm quan sát hắn một lần nữa, nếu hắn thật sự là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thì ít nhất ngươi đã nhận được lệnh gì đó rồi”.
Bắc Liêu Thiên Cương truyền âm đáp:
“Ý của sư đệ là ta đã nhận được lệnh gì từ sư phụ rồi sao?”.
Kế Trường Minh nhếch mép truyền âm nói:
“Đừng vội kết luận thế, ta cũng không bảo ngươi nhận lệnh, chỉ là suy đoán thôi”.
Bắc Liêu Thiên Cương nhún nhẹ vai không đáp, hắn quay sang những người khác rồi truyền âm:
“Các vị đạo hữu có nhận được bất cứ lệnh gì từ trưởng bối không?”.
Nghe vậy, các thiên kiêu của Bắc Nguyên bất giác liếc mắt sang nhìn nhau một chút rồi đồng loạt gật đầu, Mộc Hoa Cương mỉm cười truyền âm:
“Cũng không phải lệnh gì quá bí mật, trưởng bối chỉ căn dặn có thể kết giao với Khương đạo hữu thì cứ kết giao, đừng tận lực trở mặt là được”.
Vu Chúc Lan suy tư một chút rồi gật đầu truyền âm:
“Ta cũng nhận được lệnh như vậy”.
Quan Mộng Hân không nói gì nhưng biểu hiện của nàng lại đồng tình với hai người trước, từ đó cũng biết được nàng cũng nhận lệnh tương tự như vậy.
Kế Trường Minh cảm thấy có chút quái dị, hắn nhanh chóng di chuyển ánh mắt sang nhìn Bắc Liêu Thiên Cương một chút xem thử hắn nhận lệnh gì.
Bây giờ có điên mới không nhận ra Bắc Liêu Thiên Cương che giấu, ngay từ đầu hắn chắc chắn có nhận lệnh gì đó từ tam trưởng lão Thương Trọng Lâm rồi.
Bắc Liêu Thiên Cương không nói nhưng lại mỉm cười gật đầu, ngụ ý cũng tương tự như ba người kia. Kế Trường Minh thấy vậy thì sắc mặt của hắn có chút đen lại.
Hai mắt của hắn lườm sang Vân Tuyên Tiết, ngụ ý bảo có phải ngươi cũng vậy không. Vân Tuyên Tiết tựa hồ có chút chột dạ nên giả vờ khụ khụ quay sang chỗ khác.
Đại khái ý cũng là có nhận được lệnh, sắc mặt của Kế Trường Minh lại càng đen hơn lúc trước, nội tâm phiền muộn không cách nào tả nổi.
Bởi hắn không nhận được bất cứ lệnh gì từ Vệ Khắc Nguyên cả.
Luận về bối phận, chí ít tại đây hắn có bối phận cực cao, hắn là đệ tử quan môn của Vệ Khắc Nguyên, là truyền nhân cuối cùng của vị đại trưởng lão lừng danh này của Cửu Tiêu Tông.
Ấy vậy mà hắn lại không nhận được bất cứ lệnh nào.
Hắn có chút hoài nghi liệu có phải sư phụ hắn đem chuyện này quên mất rồi không nữa.
Vân Tuyên Tiết thấy hắn thế liền lắc đầu có chút tặc lưỡi nhẹ rồi truyền âm nói:
“Đại khái mệnh lệnh của trưởng bối đều như nhau, đừng tận lực kết thù với vị Khương đạo hữu kia. Ngươi cùng hắn đã thân đến độ gọi thẳng bằng tên thì ta nghĩ đại trưởng lão cũng chẳng cần dặn dò ngươi làm gì cho phí công”.
Kế Trường Minh có chút trầm mặc lại không đáp nhưng sắc mặt cũng đỡ hơn trước nhiều rồi, nếu thật sự là như vậy thì đúng là sư phụ hắn không cần phải nói gì thật.
Mộc Hoa Cương trầm mặc một hồi rồi truyền âm, ngữ điệu có hơi chút thần bí.
“Dựa theo lời của trưởng bối, không quản Khương đạo hữu có là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ không thì Thiên Nguyệt Tông có lẽ mới là nguyên nhân chính”.
Vu Chúc Lan mỉm cười, hai mắt hoàng kim của nàng lóe lên đầy tinh quang, đồng dạng Quan Mộng Hân cũng nhẹ giọng mỉm cười đầy thâm ý.
Đoàn người ở đây thấy vậy liền vô hình đạt được một nhận thức chung.
Thiên Nguyệt Tông không hề đơn giản.
Mặc dù bọn hắn đã biết Thiên Nguyệt Tông là tông môn ẩn thế nhưng dường như không đơn giản như vậy.
Bọn hắn không nắm được quá nhiều thông tin, cổ tịch tại tông môn không có ghi chép, hơn nữa không phải lúc nào cũng có thể tiến vào thư các, kinh lâu để xem. Lại thêm trưởng bối cũng không đề cập đến nữa thì bọn hắn chính thức mù tịt.
Thiên Nguyệt Tông đã bí ẩn thì nay lại càng bí ẩn hơn.
Ở trên đời này, phàm là chuyện gì càng bí ẩn thì lại càng khiến người tò mò, vô luận là phàm nhân hay tu sĩ thì cũng không thoát khỏi chuyện này.
Hiện tại trong đầu các thiên kiêu này nghĩ gì thì người ngoài cũng vô pháp biết được mà kể cả có muốn thì cũng chẳng ai có thời gian cả. Bởi bọn hắn đã đến trước cổng của Địa Đàn rồi.
…
…
Cùng thời điểm đó tại Thiên Đàn cách đó không xa, La Huyền Tử cũng đã thành công vượt qua đám yêu thú cùng vô số cạm bẫy phù văn để tiến lại gần kim tự tháp.
Trên người hắn bây giờ khắp nơi tồn một ít vết máu cùng y phục rách rưới, vốn dĩ trên người hắn là một bộ đạo bào màu xám cùng trắng nhưng trải qua tranh đấu với yêu thú thì ít nhiều cũng đã bị tổn hại không ít chỗ.
Nhưng hắn cũng không quản chuyện đó nhiều quá.
La Huyền Tử rất cao, phải tầm một mét tám lăm ngang Hiên Minh là ít, dung mạo của hắn không có gì xuất chúng nhưng lông mày lại rậm rạp vô cùng, giữa mi tâm còn có chút nhăn lại đầy nghiêm nghị.
Bản thân hắn toát ra một cỗ khí chất khiến những người khác nhìn thấy thôi là cũng đủ để tin cậy rồi.
Bộ đạo bào trên người hắn rách rất nhiều chỗ, để lộ ra làn da đồng khỏe mạnh không chút thương tích nào. Hiển nhiên, vết máu khô trên người cũng chẳng phải của hắn.
La Huyền Tử dự định tiến vào bên trong Thiên Đàn nhưng ngẫm nghĩ một chút thì trực tiếp cởi bỏ y phục ra rồi lại thay vào một bộ đạo bào hoàn chỉnh khác.
Sau đó, hắn có hơi nghiêng đầu ra sau lưng nói:
“Các ngươi nhìn hơi lâu rồi đấy”.
Vừa dứt lời, một tiếng xào xạc của cỏ lập tức vang lên, một thân nữ tử bạch y thánh khiết liền xuất hiện, dung mạo xuất trần như tiên nữ hạ phàm, trên miệng luôn luôn giữ một nụ cười hiền hòa. Sau lưng nàng là một vài người mang y phục trắng ngà từ đầu đến chân.
La Huyền Tử có chút nhíu mày lại, hắn không nhận ra nữ nhân này.
“Người đến xưng tên”.
Nữ tử nghe vậy liền đưa tay che miệng cười duyên dáng rồi nói:
“Ta gọi Diệp Vân Hy, đến từ Quan Nhân Các”.
Nghe đến ba chữ ‘Quan Nhân Các’, hai mắt La Huyền Tử có chút hơi mở, hắn đã nghe qua danh tiếng của Quan Nhân Các nhiều lần rồi, cũng đã từng thấy bạch bào nhân không ít nhưng chưa từng thấy người nào đến từ thế lực này lại để lộ mặt cả.
Hắn trấn định nói:
“La Huyền Tử”.
Diệp Vân Hy từ tốn bước đến, khóe miệng vẫn giữ nụ cười.
“Ta biết, mặt khác, La đạo hữu đã biết ta ở đây rồi mà vẫn ngang nhiên thay y phục, phải chăng thiên tài La Huyền Tử của Cổ Linh Môn lại là biến thái?”.
La Huyền Tử nhàn nhạt nói:
“Cơ thể thôi, không can hệ nhiều đến thế”.
Diệp Vân Hy cười đáp:
“Người của ta đã họa được thân hình của đạo hữu rồi nha, các vị cô nương ngoài kia tuyệt đối sẽ rất thích”.
Khóe miệng La Huyền Tử có chút hơi nhếch lên, hắn từ tốn quay người lại nói:
“Quan Nhân Các ưa thích trao đổi công bằng, các ngươi đã biết thân thể ta thế nào rồi thì ta có thể đổi lại thông tin hữu ích chứ?”.
Diệp Vân Hy mỉm cười đáp:
“Các vị cô nương ngoài kia ưa thích thân thể của La đạo hữu nhưng đối với Quan Nhân Các thì thân thể của ngươi chẳng đáng giá với thông tin gọi là hữu ích đâu”.
Nghe thì có chút đả kích nhưng La Huyền Tử vẫn giữ nét bình tĩnh như cũ, hắn nhàn nhạt nói:
“Đã vậy ngươi bồi lại thông tin tương xứng đi”.
Diệp Vân Hy mỉm cười khúc khích, sau đó, nàng đưa tay lên vạt áo rồi làm một chuyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Náng nhanh chóng thoát y phục của mình ra trước mặt La Huyền Tử trong chớp mắt. Hắn thấy vậy liền có chút giật mình rồi vội vàng quay mặt sang chỗ khác, hắn trầm giọng nói:
“Diệp cô nương, ngươi làm gì đấy?”.
Diệp Vân Hy không vội mặc đồ vào lại, nàng từ tốn mỉm cười đáp:
“Đây là thông tin tương xứng, ta đã nhìn thấy thân hình của ngươi thì ngươi cũng có thể nhìn của ta, song phương đều có lợi nha”.
La Huyền Tử hừ một tiếng nói:
“Không biết xấu hổ”.
Diệp Vân Hy nhún nhẹ vai rồi nhanh chóng mang lại y phục, tốc độ của nàng rất nhanh, hoặc muốn nói là bộ y phục của nàng có chút kỳ lạ.
Chỉ cần nàng động ý nghĩ là bản thân nó lập tức tự động mặc lại giúp nàng ngay, không cần phải trải qua nhiều công đoạn mất thời gian nào cả.
Nàng mỉm cười nói:
“La đạo hữu, đây là kinh doanh, mong đạo hữu thông cảm cho”.
Không đợi La Huyền Tử nói gì, nàng lại nói tiếp:
“Nếu đạo hữu muốn thông tin đáng giá thì ta sẽ gợi ý một chút, chi bằng sử dụng bí mật của ngươi làm cái giá thì thế nào?”.
La Huyền Tử nhìn qua nàng một hồi, hai mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào dung mạo xinh đẹp tuyệt trần không biết xấu hổ kia rất lâu rồi mới gật đầu nói:
“Thông tin đáng giá ngươi cung cấp là gì?”.
Diệp Vân Hy mỉm cười truyền âm đáp:
“Khương Vô Nhai là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ”.
Giao dịch thông tin không thể nào nói bằng miệng, như vậy sẽ để lộ ra bên ngoài mất, vì vậy truyền âm là chuyện cần phải làm.
La Huyền Tử có chút ngạc nhiên rồi truyền âm đáp:
“Thật sao?”.
Diệp Vân Hy hơi ngẩng đầu, ánh mắt toát ra đầy tự tin truyền âm nói:
“Quan Nhân Các không nói sai, thông tin này cũng chỉ vừa được xác định, đạo hữu là người đầu tiên được biết”.
La Huyền Tử có chút trầm mặc lại, ở địa vị của hắn, biết đến cái tên ‘Khương Vô Nhai’ là chuyện hết sức bình thường bởi đây là cái tên có thể sẽ thay đổi cách cục của Thập Đại Thiên Kiêu ngay tức khắc.
Cá nhân hắn cũng rất tò mò với ‘Khương Vô Nhai’ nhưng lại chẳng nắm được quá nhiều thông tin, Quan Nhân Các đưa thông tin này không nghi ngờ gì hết là một tin phi thường chấn động.
Hắn cẩn thận truyền âm nói:
“Toàn thiên hạ chưa ai biết danh tính của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, Diệp cô nương không thấy bí mật của ta là cái giá quá rẻ rồi sao?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!