Huyền Lục
Chương 59: Hồi Mệnh xuất thế, Tây Thành đảo khuynh
Một chuyện khác là dù Tưởng Thôi không phái người đi điều tra Khương Hy nhưng Phùng Quang Tiêu lại khác. Bản tính của lão vốn đa nghi, lại thích nắm giữ tin tức, tự nhiên liền chủ động cho người đi tra. Tưởng Thôi cũng hiểu tính lão nên đành mắt nhắm mắt mở.
Đến lúc cầm được kết quả trên tay, không chỉ Phùng Quang Tiêu mà đến Tưởng Thôi cũng phải giật mình không thôi. Hai lão không ngờ rằng ‘tên tiểu tử thiên sinh linh thức’ này lại có xuất thân phô trương đến thế.
‘Kỹ viện’ hai chữ này không chỉ nổi danh ở Nam Thành mà đến Tây Thành cũng biết đến, ngặt nỗi Tây Thành bị quản rất chặt, khó mà xâm phạm vào phàm nhân giới được. Đương nhiên, ở đây không bao gồm Tứ đại thế gia.
Hai lão tra ra được hắn liền tra ra được luôn cả Điền đại phu, cuối cùng, không biết vì lý do gì, Tưởng Thôi lại bày ra một sắc mặt kiêng kỵ khôn lường. Lão liền không cho kẻ nào khác tra xét nữa.
Phùng Quang Tiêu không hiểu lý do tại sao nhưng Tưởng Thôi đã kiêng kỵ đến như vậy rồi thì lão cũng đành phải tuân theo.
Lại nói, trong khoảng thời gian này, Trầm Thiên Bảo Lâu phải nói là đại phát tài. Cọc làm ăn ‘nhỏ’ giữa Khương Hy và họ không ngờ lại đem về lợi nhuận phải nói là cực kỳ khổng lồ. Chỉ trong gần một tháng, khách nhân của Trầm Thiên Bảo Lâu tăng lên đáng kể, đến độ tạo ra một làn sóng oanh động cho toàn Tây Thành.
Ba nhà còn lại trong tứ đại thế gia liền gặp khủng hoảng. Trong suốt một tháng nay, lượng khách ra vào Bảo Lâu nhà họ bị suy giảm không ngừng/ Nếu sự tình này còn tiếp diễn, có khi không còn bất cứ tên tu sĩ Luyện Khí cảnh nào sẽ xuất hiện tại Bảo Lâu nhà họ nữa cũng nên.
Như vậy cũng đồng nghĩa với chín thành dân số Tây Thành sẽ tập trung về sản nghiệp của Tưởng gia. Tưởng gia liền sẽ lũng đoạn toàn bộ thị trường, ba nhà còn lại tự nhiên không nguyện ý thấy điều này.
Tây Thành hiếm khi thấy được một hồi náo động như thế này, dân chúng nơi đó liền gọi giai đoạn này bằng một câu thơ.
Hồi Mệnh xuất thế, Tây Thành đảo khuynh.
Sự kiện lớn thì lớn thật nhưng thông tin cũng chỉ gói gọn tại Tây Thành mà thôi, đây cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ. Phàm nhân có mối quan tâm của phàm nhân, tu sĩ có mối quan tâm của tu sĩ, hai bên căn bản là nước sông không phạm nước giếng, thông tin tự nhiên cũng vậy.
…
Tại một nơi nào đó ở Tây Thành, cỏ cây xanh tươi, tiếng chim hót rộn ràng nghe thật kêu tai. Phong cảnh phải nói là khá lệch quỹ đạo so với chốn thành thị này nhưng thực tế thì phong cảnh này chỉ chiếm khoảng không nhỏ dưới tên gọi Tô uyển.
Trên thực tế, Tô uyển là một vườn cây nhỏ tại Tô gia, cụ thể hơn thì đó là tư sản của vị con cháu thuộc dòng chính. Cũng như Thẩm Minh, người này phi thường nổi danh nhưng khác ở hai điểm.
Thứ nhất, người đó là nữ nhân.
Thứ hai, nàng có chân tài thực học.
Nếu Khương Hy gặp nàng, hắn tự nhiên sẽ không biết nàng là ai nhưng chắc chắn một điều rằng hắn sẽ phát hiện ra dao động linh thức của nàng.
Phải, vị tiểu thư này chính là Tô nhị tiểu thư trong miệng của Tưởng Thôi. Nàng là đứa con thứ hai trong nhà, đồng thời cũng là Tô gia đệ nhị nhân tại thế hệ này.
Nàng gọi Tô Uyên, Tô uyển vốn dĩ chính là được đặt theo tên nàng.
Giữa lúc Tây Thành đang nháo nhào lên vì Hồi Mệnh phù thì bản thân Tô Uyên lúc này lại đi du ngoạn tại Tô uyển. Theo sau nàng là một nữ tì nhưng ngạc nhiên thay, nữ tì đó lại đứng rất xa nàng. Nếu người ngoài thấy được có khi còn cho là hai bên hoàn toàn xa lạ với nhau cũng nên.
Bình thường, gia nhân phải theo sát chủ tử của mình để tiện hầu hạ, nữ tì kia đứng xa như vậy liền bị xét vào tội bất kính. Nhưng đó là tại thế gia khác, còn đây là Tô gia.
Nữ tì của Tô gia không được đứng quá gần với chủ tử, đặc biệt là không được đứng quá gần với Tô Uyên. Không ai biết tại sao Tô gia lại đặt ra một điều luật ngược đời như vậy, đừng nói là người ngoài, thậm chí đến đương nhiệm Tô gia gia chủ còn không biết nữa là.
Điều luật này do Tô gia lão tổ là Tô Thanh đặt ra, nếu như nàng không nói thì trên đời này vĩnh viễn sẽ không ai biết được.
Lại nói về Tô Uyên, nàng lúc này đang ngồi dưới một gốc cây lớn mà hưởng bóng mát. Từng con chim nhỏ liền hạ xuống quanh người nàng, dáng vẻ như muốn tiếp cận nhưng lại có chút sợ sệt. Thấy vậy, Tô Uyên liền khẽ cười, nàng đưa tay ra hướng về đàn chim đó.
Không hiểu tại sao, chúng dường như có chút đắn đo nhưng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, một trong số chúng liền tiếp cận nàng, nhẹ nhàng điểm chân mà nhảy lên tay.
Tô Uyên cười thích thú, tay còn lại khẽ nâng lên mà vuốt vuốt cái đầu nhỏ, nàng nói:
“Ngoan ngoan, tiểu điểu điểu ngươi thật dũng cảm”.
“Không phải nó dũng cảm, mà là nó không có phòng bị với con”
Thanh âm đột nhiên từ đâu vang lên làm nàng giật hết cả mình, chú chim đó cũng bị kinh động mà cất cánh bay đi.
Tô Uyên tự nhiên biết giọng này, liền lắc đầu nhõng nhẽo nói:
“Mẫu thân, người lại làm thế nữa rồi”
Giọng nói này là của của mẫu thân nàng. Mẫu thân đã nói, nàng tự nhiên sẽ trả lời nhưng có một điều là nàng không hề có ý sẽ nhìn xung quanh tìm người.
Bởi nàng biết chắc chắn nơi này sẽ không có ai, khu vườn này ngoại trừ nàng ra thì chỉ có lão tổ mới có thể bước vào. Đây cũng là một cái luật khác mà Tô gia lão tổ đặt ra.
Vậy nên, khi nàng ở trong này, người nào muốn nói chuyện với nàng thì cũng chỉ còn cách dùng truyền âm thuật mà thôi. Mà để có thể truyền âm thì người dùng ít nhất cũng đã có tu vi Luyện Khí hậu kỳ rồi.
Nghe được thanh âm nhõng nhẽo của Tô Uyên, nữ nhân kia liền khẽ cười thành tiếng. Đương nhiên, tiếng cười này không thể đến tai Tô Uyên được, bởi khi không dùng truyền âm thuật, hai người liền ở xa vài chục mét.
Nữ nhân kia đáp lại:
“Uyên nhi, là do con không chịu quen. Ta ngày nào cũng dùng cách này để nói chuyện với con, với ta thì đã quen thuộc rồi”
Tô Uyên liền bĩu môi, nàng không đáp lại, tựa hồ rất giận dỗi.
Nữ nhận kia không thấy nàng phản hồi liền khẽ cười nói tiếp:
“Nha đầu ngốc, con lại làm thế nữa rồi”
Nghe vậy, Tô Uyên liền chu miệng lên mà nói:
“Mẫu thân, người không được lấy câu của ta”
Lần này, tiếng cười khanh khách của nàng liền vang lên bên tai Tô Uyên. Tiếng cười này rất đặc biệt, vừa ngân vừa vang, thanh âm lại vừa đủ, nếu chỉ nghe thoáng qua có khi còn nghe ra là đang hát.
Nhưng vì tiếng cười này mà Tô Uyên liền nhíu mày lại.
Lát sau, nàng liền thu liễm lại dáng vẻ nhõng nhẽo kia, sắc mặt có chút nghiêm túc mà nói:
“Mẫu thân, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Nữ nhân kia nghe vậy cũng không cười nữa, nàng liền không đáp lại, phải tận một lát sau, thanh âm của nàng mới vang vọng trở lại:
“Con đến đại sảnh đi”
Tô Uyên nghe vậy liền giật mình chấn kinh. Nàng liền không do dự mà lập tức rời khỏi Tô uyển.
Rất nhanh sau đó, Tô Uyên đã xuất hiện tại đại sảnh. Ngạc nhiên hơn là đại sảnh lúc này lại trầm lặng một cách đáng sợ.
Trầm lặng là một tính từ không quá đáng sợ với một đại sảnh lớn như Tô gia nhưng một đại sảnh hơn chục người mà trầm lặng thì sự tình quả thực rất căng.
Đến đây, Tô Uyên liền nhanh chóng mà chỉnh trang lại, cung kính hành lễ nói:
“Tô Uyên ra mắt chư vị trưởng lão”.
Hơn mười ánh mắt ngay lập tức liền tập trung vào nàng, áp lực đột nhiên gia tăng, Tô Uyên liền biến sắc, hai gối nàng liền hạ xuống.
Nhưng tình cảnh này rất nhanh liền biến mất bởi những người kia đã nhận ra nàng, cũng kịp lúc mà thu lại khí thế. Trong những người đó, một lão bà tay chống quải trượng, dáng người khọm khẹm tựa hồ rất chậm chạp nhưng kỳ thực lại nhanh đến cực điểm mà tiến tới đỡ Tô Uyên dậy, ân cần nói:
“Uyên nhi, con không sao chứ?
Tô Uyên vì sự tình vừa rồi có chút bất ngờ mà sắc mặt còn hơi tái, nàng miễn cưỡng cười nói:
“Lục bà bà, ta không sao, đa tạ người đã quan tâm”
Lão bà kia nghe vậy liền lắc đầu, đáp:
“Uyên nhi, là đám già bọn ta có lỗi, xém chút nữa liền dọa con rồi”
“Đúng vậy đấy Uyên nhi, là bọn ta sơ suất”, một người khác cũng xen vào, sắc mặt mang chút lo lắng.
Tiếp đó, cả đám người nhao nhao mà xúm lại, đua nhau mà hỏi thăm. Tô Uyên liền có chút hơi… khó chịu, được quan tâm tự nhiên tốt nhưng như thế này thì hơi quá rồi. Dẫu vậy, nàng cũng đành phải giấu tâm tình của mình lại, vui vẻ mà tiếp nhận.
Cũng may, giữa lúc này, nàng được cứu. Nàng cũng không hiểu bằng cách nào mà nàng được cứu, chỉ biết rằng vừa rồi nàng đang bị vây quanh thì một làn gió mát không biết từ đâu thoảng qua, nàng liền đã yên vị ngay cạnh ghế chủ vị rồi.
Ghế chủ vị kia đương nhiên là có người ngồi mà người đó không ai hết chính là mẫu thân nàng, đương nhiệm gia chủ của Tô gia – Tô Thiến Thiến.
Trong số các gia chủ của tứ đại thế gia hiện thời, Tô Thiến Thiến là người trẻ tuổi nhất và cũng là phận hậu bối so với ba người còn lại.
Nàng là người cùng thế hệ với Thẩm lão tam, nhưng nếu so ra thì tu vi của nàng cao hơn hắn rất nhiều, chưa kể nàng còn vô cùng giảo hoạt, đối đầu với ba người kia, nàng liền không yếu thế chút nào.
Cũng chính vì vậy mà tiền nhiệm Tô gia chủ mới nhanh chóng mà thoái vị, lui về hậu trường, Tô Thiến Thiến liền quang minh chính đại mà đăng lâm vị trí gia chủ.
Lại nói, Tô Thiến Thiến là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, vóc người cân xứng, nàng còn cố tính mang phục trang táo bạo để lộ đôi chân dài miên man không tì vết kia làm người khác khó lòng mà trấn định được.
Nhìn qua, Tô Thiến Thiến đúng thật là nữ nhân tài sắc vẹn toàn, nếu không phải nàng đã có hai đứa con, có khi cả Tây Thành bây giờ còn đang xếp hàng trước cổng Tô gia cũng nên.
Tô Uyên sau khi được nàng ra tay cứu đi thì những trưởng lão kia cũng không nói gì nữa, nhưng so với trước đó thì sắc mặt đã có chút hòa hoãn hơn nhiều, không còn căng thẳng như trước.
Vị lục bà bà kia mới nhân cơ hội đó mà lên tiếng:
“Gia chủ, theo lão nghĩ, chúng ta nên tra ra lai lịch của Phù sư thần bí kia”
Tô Uyên còn đang mơ hồ không rõ chuyện gì thì nghe được câu này nàng liền hiểu vấn đề. Đoàn trưởng lão tập hợp tại đây quả nhiên là vì Trầm Thiên Bảo Lâu. Trong khoảng thời gian này, nàng tự nhiên biết Hồi Mệnh phù có tiếng tăm như thế nào.
Nàng cũng từng cho người lén mua một tấm về xem thử, kết quả liền chậm chân không mua được, đúng hơn là không có cửa chen chân vào cổng. Lúc đó, nàng liền phi thường phiền muộn rất nhiều.
Ở bên nàng, Tô Thiến Thiến nghe ý kiến của lục bà bà xong liền trầm mặc một chút rồi nói:
“Tra là chuyện phải làm nhưng quan trọng là dù tra ra được chúng ta có chắc sẽ ngăn được cơn sóng lúc này không?”
Lời vừa ra, những trưởng lão kia liền trầm mặc lại. Tô Thiến Thiến nói đúng, tra ra thì thế nào, không lẽ Tô gia định cưỡng ép bắt người? Tưởng gia còn chưa có mù mà để chuyện đó xảy ra. Mà có khi lúc Tô gia tra ra được thì đại thế đã thành, Tưởng gia liền một nhà độc đại rồi.
Một trưởng lão khác đột nhiên khẽ thở hắt ra một hơi, nghiêm túc nói:
“Gia chủ nói đúng, bây giờ không phải là lúc lo chuyện Phù sư kia là ai, chúng ta cần phải nghĩ cách để vực dậy chuyện kinh doanh của Tô gia”
Một người khác nghe vậy liền gật đầu tán thành bổ sung:
“Đúng vậy, ta đồng tình với ý kiến của Nhị trưởng lão. Thẩm, Lý hai nhà kia thì không nói nhưng Tô gia chúng ta cùng Tưởng gia bọn họ trước giờ đều là đối thủ trên thương trường, không ai chịu thua ai. Nếu bây giờ chúng ta không vượt qua được cơn nguy khó này, há sau này chẳng phải là chịu thua họ Tưởng kia một đầu”
Lúc này không chỉ những người khác mà đến Tô Thiến Thiến cũng gật đầu đồng ý, nhưng quan điểm của nàng khác với bọn họ. Bọn họ là nói, còn nàng là làm, cái nàng cần bây giờ không phải là ngồi nói suông, nàng cần chính là giải pháp.
Thế là mặc cho đám trưởng lão luyên thuyên, nàng liền một mình mà rơi vào trầm mặc.
Tô Uyên ở một bên tự nhiên biết mẫu thân đang suy nghĩ, liền tận lực mà giữ im lặng.
…
Không chỉ một mình Tô gia mà Thẩm, Lý hai nhà kia cùng lúc đó cũng tổ chức một hội nghị trưởng lão gia tộc lại, bàn cách đối phó với nước đi này của Tưởng gia.
Còn Tưởng gia, bọn họ lúc này đương nhiên đang tận hưởng thành quả mà Hồi Mệnh phù mang lại rồi.
…
…
Tây Thành sóng lớn đến đâu đương nhiên Khương Hy không biết, nhưng hắn cũng đại khái mà đoán ra được. Ở mặt nào không rõ chứ một khi đã nhắc đến Phù đạo, Khương Hy vẫn rất tự tin với thực lực của mình, nói quá hơn thì là cao ngạo vô cùng.
Cao ngạo đến độ hắn có thể xem thường kẻ khác, tựa như tình cảnh mà thiếu nhiên nhân trước mặt hắn đang phải chịu lúc này. Thiếu niên nhân này phải nói là thấp hơn hắn tới tận nửa người.
Khương Hy vốn đã không cao là bao, người mà thấp hơn hắn tận nửa người trừ khi là trẻ con, còn không thì là lão quái vật bất tử nào đó.
Nhưng nếu là vế sau thì hiện tại còn chưa đến lượt bị Khương Hy xem thường. Thiếu niên nhân trông thấp bé này kỳ thực rất cao, thân người to khỏe, trông thì hơi khù khờ nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ… của một kẻ liều lĩnh. Đặc biệt hắn rất đen.
Thiếu niên nhân đó không phải ai xa lạ hết, đó chính là Lân.
Lân lúc này hai chân quỳ xuống đất, trông bộ dạng phải nói là ủy khuất vô cùng, hắn chỉ có thể cúi gầm đầu mà nhìn mặt đất, hai tay thẳng tắp mà chống vào đầu gối, hắn không dám ngẩng đầu lên.
Ngẩng đầu lên, hắn sẽ thấy đôi mắt… đỏ hồng kia, hắn liền xong.
Khương Hy lúc này tâm tình có chút không tốt, hắn lạnh giọng mà nói:
“Ngươi còn điều gì trăn trối nữa không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!