Huyền Thiên - Chương 43: Vũ Đại Lãng (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Huyền Thiên


Chương 43: Vũ Đại Lãng (Hạ)



– Lão đại!

Đúng lúc này thì một thiếu niên với vẻ mặt hưng phấn chạy tới trước mặt Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, trong ánh mắt không giấu được vẻ kính ngưỡng và sùng bái, lão đại đúng là lão đại, ngay cả đệ nhất mỹ nữ học viện Cực Dương – Thủy tiên tử Trương Tử Hàm đi cũng đi cùng, học cũng học cùng, rốt cuộc phải có bao nhiêu mị lực và kiêu ngạo mới làm được?

– Lão sư vẫn khỏe!

Tên này chính Phong Mã Ngưu – một trong năm mươi cường giả, sau khi thi đấu xong liền bắt chuyện với Dương Thiên Lôi, Phong Mã Ngưu như một tiểu cô nương, không dám nhìn thẳng một tiên tử như Trương Tử Hàm, xấu hổ mà giày xéo góc áo, đỏ mặt chào hỏi với Trương Tử Hàm.

– Lão đại?

Hai mày Trương Tử Hàm hơi nhíu lại, Phong Mã Ngưu thì nàng biết nhưng thiếu niên này có thiên phú rất cao, rất có tiềm lực trở thành quán quân, không hiểu sao lại gọi Dương Thiên Lôi là Lão đại, hơn nữa ánh mắt nhìn Dương Thiên Lôi lại phi thường sùng bái, đây tuyệt đối là sự sùng bái toát ra từ nội tâm, Trương Tử Hàm có thể cảm ứng một cách rõ ràng.

– Trương lão sư, hắn tên là Phong Mã Ngưu, là tiểu đệ mà ta mới nhận.

Dương Thiên Lôi rất tự nhiên vỗ vai Phong Mã Ngưu, ánh mắt mang theo cái nhìn mà chỉ có nam nhân mới hiểu, nói:

– Đây là Lão sư… Của ta, Trương Tử Hàm, đã biết sao?

– Biết biết, là lão sư… Của lão đại. Trương lão sư, người cứ gọi ta là Tiểu Phong là được. Ha ha…

Phong Mã Ngưu nói

Trương Tử Hàm gật nhẹ đầu, hung hăng trừng mắt với Dương Thiên Lôi, có nén nghi hoặc vào lòng, lôi Dương Thiên Lôi ngồi xuống. Phong Mã Ngưu cũng ngồi bên cạnh Dương Thiên Lôi.

Đúng lúc này thì từng tiếng bước chân nặng nề “Thịch Thịch Thịch” rất lớn truyền đến, Dương Thiên Lôi nhìn thấy một người chả khác gì quái vật to như chiếc xe tăng đang đi tới, vừa mới nhìn thấy tên này lần đầu, mặc dù chưa từng gặp qua trước đó nhưng Dương Thiên Lôi vẫn biết tên này là ai, dáng dấp đó, phong cách đó, sự uyển chuyển đó, còn ai vào đây?

– Hắn chính là đối thủ của ngươi, Vũ Đại Lãng.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.

Trông cái tay của Vũ Đại Lãng còn to cái lưng của Dương Thiên Lôi, mặc áo không tay, toàn thân cồng kềnh, tràn ngập lực lượng cuồng bạo, to lớn chả khác gì xe tăng, nhưng không ngờ lại không có tý mỡ thừa nào, sau lưng hắn có đeo một chiếc búa lớn năng hơn trăm cân, tản ra hàn khí lành lẽo.

Vũ Đại Lãng đặt mông ngồi xuống một chỗ bằng bốn người ngồi.

Mấy phút sau, cả năm mươi cường giả đều đã ngồi vào vị trí, cũng là lúc cuộc thi bắt đầu, đúng lúc này thì một tiêng chiêng vang lên, một vị trọng tài trung niên rất uy nghiêm chậm rãi đi đến trung tâm lôi đài.

– Mời tuyển thủ Lục Thanh Âm và Trương Hằng Nguyên tiến lên lôi đài!

Thanh âm trọng tài vang vọng khắp các lôi đài, khiến toàn bộ khán giả đều im lặng.

– Lão đại, cái tên… Lục Thanh Âm, lão đại biết hắn không?

Phong Mã Ngưu huých nhẹ Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói bên tai Dương Thiên Lôi.

– Không biết.

Dương Thiên Lôi nói nhỏ

– Mỹ nữ?

– Hắc hắc… Lão đại quả nhiên lợi hại, nhưng cũng không chắc chắn, lão đại cứ nhìn là biết. Chỉ cần nhìn vóc người thôi là đủ biết nữ sinh này là một mỹ nữ nhất đẳng, nàng ta chính là một trong những hắc mã của cuộc thi tỷ thí người mới năm nay, gần giống… Lão đại.

Lúc Phong Mã Ngưu đang nói thì có hai thân ảnh trực tiếp phóng lên lôi đài. Ánh mắt Phong Mã Ngưu bỗng nhiên dán chặt lên thân ảnh thiếu nữ trên lôi đài.

Thiếu nữ đó mặc một chiếc quần dài màu hồng, tay áo phiêu đãng, vóc người thướt tha, quanh thân có một cố cỗ linh khí nhẹ nhàng lượn lờ, mái tóc đen tuyền phất phơ trong gió, nàng đứng ở đó làm người ta cảm giác như đang phiêu phiêu dục tiên, như đóa hoa sen nở rộ trong hồ sen, thanh tú mà hàm súc, mang khí chất nhu nhược, yếu đuối. Tay nàng cầm một thanh ngọc tiêu trắng muốt, chắc là vũ khí của nàng.

Tiêu, cầm, tranh, sáo… Cùng một số nhạc khí đặc thù khác đều có thể làm vũ khí chuyên dụng của Tinh Giả. Ở đại lục Thiên Huyền có một số người dùng tinh thần lực dung nhập vào trong nhạc khí, dùng âm thanh khắc chế tinh kỹ, nếu có tu vi cao thâm thì có thể hóa âm thanh thành sức mạnh, so với phóng ra tinh thần lực thì càng kinh khủng hơn, có thể giết địch trong vô hình, là một lại công kích quần thể vô cùng cường đại mà vô hình!

Nhưng, người tu luyện cần có tư chất và thiên phú rất cao về âm nhạc, loại người này ở đại lúc Thiên Huyền không có nhiều. Trong tám đại môn phái trong truyền thuyết thì cao thủ “Thiên Âm Môn” là thần bí nhất!

– Khí chất tốt!

Dương Thiên Lôi thầm khen trong lòng, vừa mới nhìn thoáng qua thiếu nữ này không ngờ lại sinh ra cảm giác rất quen thuộc, thân thiết, nhưng Dương Thiên Lôi có thể khẳng định là hắn chưa bao giờ gặp qua nữ sinh này.

Nữ sinh này tên là Lục Thanh Âm. Đáng tiếc, không ai có thể thấy được dung nhan của nàng. Một chiếc khăn che mặt màu đen bao trùm khuôn mặt nàng, khiến nàng khoác thêm một tầng thần bí.

– Nàng ta tên là Lục Thanh Âm, lão đại, xem vóc người kìa, khí chất này… Đáng tiếc, không thể thấy được khuôn mặt nàng. Có người nói khi nàng nhập học ở đây đã đeo cái khăn che mặt đó rồi, cho tới giờ chưa có một ai có thể thấy được mặt nàng.

– Hai vị tuyển thủ, sẵn sàng chưa?

Trọng tài trầm giọng nói.

Lục Thanh Âm và Trương Hằng Nguyên đều gật đầu.

– Trận đấu bắt đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

– Trương Hằng Nguyên, cố gắng lên, thắng thua không quan trọng nhưng nhất định phải kéo được khăn che mặt của Thanh Âm muội muội xuống nha!

Trong đám khán giả có người hét lớn.

– Kéo khăn che mặt! Kéo khăn che mặt! Kéo khăn che mặt! Kéo khăn che mặt!…

Nhất thời vô số thiếu niên đang hoài xuân cũng đồng thanh hô lên, sau đó lại biến tướng thành gào thét, thanh thế to lớn, hét tới tê tâm liệt phế, mặt đỏ tới tận mang tai.

– Kéo…

Chát!

– Ta cho ngươi kéo!

Đang ồn ào, Dương Thiên Lôi cũng hùa theo mọi người, thét gào ỏm tỏi, hắn còn khoa trương hơn cả Phong Mã Ngưu, còn đứng lên đập ghế đập bàn, nhưng từ đâu bị giáng cái tát chá lửa của Tử Hàm muội muội, tức giận nói:

– Cẩn thận mà xem trận đấu, kêu la cái gì? Ngồi xuống!

– Ngạch… Ta chỉ hiếu kỳ, muốn nhìn xem nàng ta có có đẹp bằng một nửa của Tử Hàm muội… Trương lão sư không đó mà!

– Ba hoa, trận đấu bắt đầu rồi, ngồi xem có kỹ!

– Vâng!

Dương Thiên Lôi lên tiếng, ánh mắt lần nữa dán lên lôi đài

Lúc này, trận đấu của Lục Thanh Âm và Trương Hằng Nguyên cũng đã bắt đầu.

Lục Thanh Âm quả nhiên là thân thể thuộc tính Thủy, nhỏ nhắn thướt tha, trên lôi đài mà chả khác gì đứng trên sân khấu, mỗi một bước chân, mỗi một công kích giống như đang múa, tràn ngập tiết tấu mỹ cảm và sự nhu hòa của nước, hóa giải toàn bộ công kích của Trương Hằng Nguyên mang thuộc tính Kim, tinh kỹ của nàng cũng giống như khí chất của nàng, khiến người ta cảm thấy thanh thản!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN