Huyền Thiên - Chương 45: Tấn cấp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Huyền Thiên


Chương 45: Tấn cấp


Thực lực, quyết định tất cả! Cường giả mới có thể nhận được tôn kính!

– Trận đấu thứ hai mươi bốn, tuyển thủ Lôi Kinh và tuyển thủ Trần Hổ!

Lôi Kính một thân hắc y, nhãn thần lãnh lùng, toát ra sự trầm ổn không hợp, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên lôi đài, đối thủ của hắn – Trần Hổ, trong nháy mắt khi trọng tài vừa mới tuyên bố bắt đầu trận đấu, liền bắt đầu điên cuồng mà thôi động tinh thần lực bao bọc quanh thân!

– Trần Hổ, Tinh Giả cấp bốn đỉnh phong, thuộc tính thổ! Xếp hàng giữa trong top năm mưoi, nếu như không phải gặp Lôi Kính, nói không chừng còn có hi vọng tấn cấp top hai mươi lăm, hẳn chắc có thể chống đỡ vài lần công kích của Lôi Kính!

Trương Tử Hàm tại nhẹ giọng nói.

Thế nhưng Trương Tử Hàm chưa nói hết câu, Trần Hổ liền hét thảm một tiếng, bay xuống lôi đài.

Một chiêu, vẫn một chiêu như trước! Từ lúc bắt đầu cuộc thi tỉ thí người mới tới giờ, vô luận đối thủ mạnh hay yếu, Lôi Kính đều chỉ thi triển đúng một chiêu, thân pháp, chiêu thức công kích, hoàn toàn không khác nhau, thế nhưng không ai có thể chống đỡ một chiêu này của hắn! Điểm khác nhau duy nhất chính là tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lực đạo càng ngày càng mạnh mà thôi!

Tất cả mọi người hoàn toàn khiếp sợ đích há hốc miệng!

– Kháo! Tốc độ này…

Trong lòng Dương Thiên Lôi khiếp sợ, nguyên bản Dương Thiên Lôi đã tìm ra phương thức phá giải chiêu này, nhưng có vẻ sẽ rất khó thực hiện, bởi vì tốc độ của tên này quả thật quá kinh người, liên tục mấy trận đều thi triển một chiêu đó, hắn tin rằng đối thủ của hắn đều có chuản bị trước, thế nhưng vẫn không có một ai có thể đỡ nổi. Điều này nói lên cái gì? Thực lực của tên này tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với biểu hiện bên ngoài của hắn!

– Lôi Kính thắng!

– Lôi Kính! Lôi Kính! Lôi Kính!

Phải đến vài giây sau, đám khán giả mới thoát khỏi cảm giác khiếp đảm mà chuyển thành điên cuồng gào thét.

– Trận đấu thứ hai mươi lăm, cũng là trận cuối cùng, mời tuyển thủ Vũ Đại Lãng, Dương Thiên Lôi!

Giọng nói tên trọng tài đã át đi tiếng hò hét điên cuồng của đám khán giả.

– Vũ Đại Lãng, Dương Thiên Lôi, ha ha ha ha…

Tiếng hò hét bắt đầu chuyển thành tiếng cười nhạo, vô luận là cười nhạo thân người Vũ Đại Lãng, hay cười nhạo vận *** chó của Dương Thiên Lôi khi lọt vào top năm mươi, đối với mọi người mà nói, đều là lý do tuyệt hảo để cười nhạo.

Nhưng, đối với Vũ Đại Lãng mà nói, mọi người chỉ là cười thể hình và tướng mạo của hắn mà thôi, còn Dương Thiên Lôi thì cũng cười nhạo, nhưng là cười nhạo và khinh thường!

– Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch…

Từng tiếng bước chân nặng nề bỗng nhiên vang lên, Vũ Đại Lãng vẻ mặt nghiêm túc, không hề ý tới tiếng cười của mọi người, đi từng bước một, dọc theo bậc thang đi lên lôi đài.

– Cẩn thận, chỉ có thể du đấu, không thể liều mạng, phải nhớ kỹ điểm đó, nhớ không?

Trương Tử Hàm nhẹ nhàng vén lọn tóc dài trên trán Dương Thiên Lôi qua một, căn dặn nói.

– Lão đại, đệ cổ vũ cho huynh! Cố lên!

Phong Mã Ngưu cũng đứng lên, nói với Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi mỉm cười, đầu gối khụy xuống, toàn thân nhất thời bắn lên cao, cực kỳ nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài.

– Lợi hại!

Phong Mã Ngưu khen tự đáy lòng, hắn tinh tế phát hiện Dương Thiên Lôi căn bản không sử dụng tinh thần lực, hoàn toàn bằng vào lực lượng thân thể vậy mà có thể đạt đến độ nhẹ nhàng như vậy, lực lượng tụ mà không tán, độ mạnh vừa đúng, không chút lực lượng lãng phí, kể cả bản thân hắn cũng làm không được, điều này cần yêu cầu sự khống chế gân mạch cơ thể rất hoàn hảo, trình độ rèn luyện gần đạt tới cảnh giới đỉnh mới có thể làm được điểm này.

– Ha ha ha…

Khi Dương Thiên Lôi và Vũ Đại Lãng mặt đối mặt với nhau, đám khán giả lại cười ngả nghiêng một trận, hai người đứng chung một chỗ nhìn rất buồn cừoi, một người thanh tú, đẹp trai, có vẻ đơn bạc, người còn lại thì cao lớn thô kệch, nhìn như quái thú!

Nếu so sánh với Vũ Đại Lãng thì Dương Thiên Lôi có vẻ càng thêm thanh tú, tuấn nhã, thậm chí khiến người ta cảm giác kinh diễm, rất có phong phạm của một quốc sắc thiên hương, khiến ai nhìn cũng phải động lòng thương tiếc, một thiếu niên tuấn nhã như vậy, đứng trước mặt một quái thú như Vũ Đại Lãng thì làm sao có thể chống nổi? Vũ Đại Lãng chỉ cần một quyền liền có thể đập Dương Thiên Lôi răng rơi đầy đất, một cước liền có thể biến Dương Thiên Lôi thành thịt nát!

– Ngươi chịu thua đi, ngươi không là đối thủ của ta!

Thanh âm Vũ Đại Lãng ồm ồm, cực kỳ bình tĩnh nói rằng, ngữ khí của cũng không có trào phúng và coi thường, nói rất thực tế.

– Ta là Dương Thiên Lôi Dương gia, dưới khố của ta là cốt khí của đàn ông, không phải tên trứng mềm Lôi Mông Lôi gia kia.

Dương Thiên Lôi nheo lại liễu con mắt, bình tĩnh nói.

Lúc này, hắn nhìn vào tên Vũ Đại Lãng khiến hắn cảm thấy rất áp lực trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, kích động, nhưng không ngờ không có chút khiếp đảm nào, bề ngoài hắn nhìn khá điềm tĩnh nhưng dục vọng chiến đấu bắt đầu bừng cháy thiêu đốt bên trong hắn!

Chiến!

Vì mẫu thân mà chiến, vì Trương Tử Hàm mà chiến, vì vinh dự mà chiến, vì lý tưởng vĩ đại “Bằng tuyệt thế thần công, khiến vô số muội muội sùng bái” mà chiến!

Tự tin và chấp niệm cường đại cũng không phải là đến từ thực lực bản thân, Dương Thiên Lôi hiểu rõ, giờ này khắc này, thực lực của hắn căn bản không đến nhắc tới, khoảng cách đến cái lý tưởng vĩ đại “Bằng tuyệt thế thần công, khiến vô số muội muội sùng bái” còn một quảng đường rất xa.

Thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến được chiến đấu sảng khoái kích thích thì trong lòng giống như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, cấp cho hắn dũng khí và tự tin rất lớn, khiến máu huyết toàn thân hắn sôi sục, quanh thân đều tràn ngập lực lượng, lực lượng cuồng bạo phảng phất như bản thân có thể thừa thụ bất kỳ công kích cuồng bạo nào, cường đại đến đâu, giống như hắn đángở hữu một tấm thân bất tử, không e ngại bất kỳ đối thủ nào!

Lý trí nói cho hắn biết không thể chiến thắng địch nhân, thế nhưng thân thể hắn lại nói với hắn rằng hắn tuyệt đối sẽ không bị địch nhân đánh ngã!

Tuyệt đối không!

– Ha ha ha ha… Có cốt khí! Đây mới là nam nhân của Dương gia ta, khố hạ có chim, là cốt khí của đàn ông! Nói rất hay, ha ha ha!

Trong nhã gian, Dương Hồng Toàn vuốt râu cười to, vẻ mặt kiêu ngạo. Lôi Chấn thì vẻ mặt phiền muộn, nhăn nhó nhưng nói lời nào phản kích.

– Lôi Mông nhát gan, ha ha ha!

Trong đám người cũng nổi lên trận cười to, Dương Thiên Lôi đúng là có vận *** cho thật nhưng cũng đáng tuyên dương. Vô luận thực lực hắn ra sao, chỉ bằng những lời này và phần dũng khí này, hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ “cốt khí đàn ông” này rồi.

Lúc đầu Vũ Đại Lãng không hề coi Dương Thiên Lôi là đối thủ ngang tầm, nhưng nhìn hai mắt đang tràn ngập dục vọng chiến đấu, khiến lòng run lên, thu lại vẻ mặt hời hợt lúc đầu bằng vẻ mặt chăm chú và tập trung, trầm giọng nói:

– Hay! Chỉ bằng những lời này của ngươi, ta coi ngươi là bằng hữu! Ngươi cẩn thận đó, trong chiến đấu, ta sẽ không nhẹ tay với bất kỳ ai!

– Ta cũng không!

Dương Thiên Lôi trầm giọng nói.

– Hai vị tuyển thủ, sẵn sàng chưa?

– Được rồi!

Hai người đồng thanh đáp.

– Tốt, trận đấu bắt đầu!

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố, đám khán giả đang nháo nháo dần im lặng tập trung theo dõi.

– Tiểu Lôi, điểm đến là thôi!

Ngay lúc đó ở dưới đài truyền đến tiếng nói của Tử Hàm muội muội, thật thân thiết, tiếng nói vừa cất lên liền thu hút sự chú ý của mọi người mà Tử Hàm muội muội da mặt vốn mỏng nên liền đỏ mặt tới tận mang tai, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn lên lôi đài.

– Thiên lôi lão đại, cố lên!

Nhìn vẻ mặt của Trương Tử Hàm, trong lòng Phong Mã Ngưu đúng là rất bội phục và đố kị với Dương Thiên Lôi, nhoáng cái từ chỗ ngồi trên nhảy dựng lên, vung tay hô to!

– Kia không phải là Phong Mã Ngưu sao? Dương Thiên Lôi là lão đại hắn? Không phải chứ?

Trong đám người liền nổi lên tiếng nghị luận, không hiểu vì sao một người cường đại như Phong Mã Ngưu lại nhận Dương Thiên Lôi – tên ngu ngốc đệ nhất học viện Cực Dương làm lão đại.

– Rống ——

Vũ Đại Lãng gầm một tiếng như mãnh thú, tinh thần lực hệ thổ dũng mảnh bao phủ toàn thân, da thịt hắn lúc đầu là màu đồng cổ dương như khoác thêm một tầng màu vàng đất, biến thành một người thép đúng nghĩa, to lớn, chiếc búa lớn nặng hơn trăm cân, được hắn rút ra cầm chắc trong tay, toàn bộ thân thể giống như một chiếc xe tăng cực kỳ to lớn. Thình thịch thình thịch thình thịch bắn về phía Dương Thiên Lôi, tốc độ kinh người, toàn bộ lôi gần như bị rung chuyển!

Roẹt ——

Tiếng bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, cắt nát hư không, đoản kiếm mà Dương Thiên Lôi vừa chính là đoản kiếm Trương Tử Hàm cho Dương Thiên Lôi mượn dùng, không ngờ lại lại xông đến nghênh chiến, bước chân nhanh như thỏ, nghênh đón đòn tấn công của Vũ Đại Lãng!

– Hả?

Mọi người đều há hốc mồm nhìn một màn này, nhất là Trương Tử Hàm, càng khiếp sợ, đã dặn hắn phải dù chiến thuật du đấu rồi, sao hắn lại còn cứng đối cứng là sao?

Khoảng cách mười thước rất nhanh bị rút ngắn, hai ngươi xông thẳng vào nhau!

– Rống ——

Vũ Đại Lãng rống một tiếng thật to, chiếc búa lớn vác sau lực bỗng vẽ một đường vòng cung cuồng bạo, từ sau đến trước, vung xuống, mang theo tinh thần lực thổ hệ cường đại đập Dương Thiên Lôi đứng trước mặt!

Khí trường cường đại của Vũ Đại Lãng hiển nhiên đã đến cảnh giới Tinh Giả cấp năm đại thành, chiếc búa lớn được quán chú tinh thần lực hệ thổ, không ngờ biến thành liễu màu vàng đất, hơn nữa với thần lực trời sinh của hắn, một búa này bất luận kẻ nào đều nhìn thấy được lực lượng cũng phải chừng mấy nghìn cân!

Ngay cả Tinh Giả cấp sáu cũng phải tạm tránh!

– Hây!

Lúc đó, Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, thân hình hơi nghiêng về một bên, tung chưởng xéo xéo đánh vào nhược điểm của chiếc búa!

Bốp!!!!!

Cổ tay Dương Thiên Lôi bỗng đau nhức, nương theo lực phản chấn của chiếc búa, thân hình Dương Thiên Lôi lùi mạnh về phía sau!

Oanh!

Hướng búa của Vũ Đại Lãng bị chệch qua một bên, bổ xuống nền lôi đài, khiến đá vụn bay tán loạn!

– Không thể nào? Chỉ là một Tinh Giả cấp ba, sao có thể né tránh dưới khí trường của ta được?

Trong lòng Vũ Đại Lãng khiếp sợ, lực lượng cuồng bạo, nhưng cảm giác giống như lực nhiều mà không có chỗ sử dụng, khiến hắn cảm giác nghẹn khuất. Hắn cứ đinh ninh, đối mặt sự công kích cuồng bạo và đơn giản của hắn, ngoại trừ cách du đấu xung quanh khí trường của hắn, bằng không chỉ còn đường đối chọi trực tiếp thôi. Nếu như cảnh giới tu luyện của Dương Thiên Lôi cao hơn hắn thì không có gì đáng nói, có thể tập trung đột phá khí trường của hắn, cái đó không có gì kỳ quái, nhưng Dương Thiên Lôi rõ ràng chỉ mới là một Tinh Giả cấp ba, nhưng lại có thể ung dung né tránh trong khu vực mà khí trường hắn hoàn toàn bao phủ, điều này sao có thể?

Không chỉ có Vũ Đại Lãng khiếp sợ mà toàn bộ khán đài cũng khiếp sợ không ngớt!

Thấy một màn này, tâm tình khẩn trương của Trương Tử Hàm rốt cục cũng được thả lỏng, lúc này, nàng mới nhớ tới thể chất đặc thù của Dương Thiên Lôi.

– Lợi hại!

Phong Mã Ngưu lại lần nữa khiếp sợ, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng rằng lão đại trước đây tuyệt đối là cố ý giả ngu, thâm tàng bất lộ!

Vũ Đại Lãng nhíu mày, lại liếc nhìn thanh đoản kiếm đã gác phía sau Dương Thiên Lôi, nói

– Ngươi không dùng binh khí sao?

– Thanh binh khí này không tiện tay cho lắm.

Dương Thiên hít sâu một hơi nói, cổ tay cực kỳ đau nhức, nhưng chỉ trong vòng vài lần hô hấp liền có một dòng nước ấp áp bảo phủ, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, khiến Dương Thiên Lôi lại thêm tự tin vào bản thân hắn, cảm giác giờ này khắc này, bản thân hắn chính là hóa thân của “Cường ca”.

– Tốt, vậy chúng ta hãy đấu tay đôi với nhau!

Vũ Đại Lãng không có chút do dự trầm giọng nói.

Ý kiền này nhất thời được mọi người ủng hộ nhiệt liệt.

Trong một trận đấu, tuy rằng ở học viện Cực Dương không hề bị hạn chế vũ khí và trang bị, thế nhưng đối với đại đa số người thường mà nói, đấy lại là điều thống hận nhất, bởi vì không công bằng, hoàn toàn giúp cho kẻ lắm tiền nhiều của hoặc là người có thân phận cưỡi lên đầu lên cổ người khác, Ngưu Mãn Thiên là ví dụ điển hình, thực lực hắn căn bản chả hơn gì ai, nhưng dụa vào trang bị và vũ khí liền có thể lọt vào top năm mươi. Thế nhưng đối với người thường mà nói thì căn bản không có năng lực trang bị cho bản thân hoàn hảo đến vậy. Bọn họ hy vọng một luật đấu công bằng mà không phải dựa trên thân phận và tiền tài.

– Được!

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rất có phong phạm, bày ra khởi thức rất khốc của hắn.

– Ha ha ha…

Thấy dáng vẻ cực kỳ quái dị Dương Thiên Lôi, tuyệt đại đa số khác giả đều chưa xem qua trận đấu đầu tiên của Dương Thiên Lôi bỗng cười to ầm ĩ.

Khóe miệng Vũ Đại Lãng cũng giật giật mấy cái, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thiên Lôi, hắn nhịn không dám cười, thế nhưng một lát sau, hắn lại không còn có ý cười nào bởi vì hắn phát hiện, thể thủ của Dương Thiên Lôi này nhìn như chả khác gì đàn bà, không ngờ lại hầu như không có kẽ hở!

– Thổ, nặng nề, mệnh mông, chịu tải vạn vật, trầm ổn, thế lớn lực trầm… Nặng nề , mệnh mông, chịu tải vạn vật, trầm ổn, thế lớn lực trầm!

Trong đầu Dương Thiên Lôi nghĩ yếu quyết của tinh thần lực hệ thổ, tinh thần lực kỳ dị trong đan điền, dọc theo kinh mạch quanh thân, nhanh chóng rót đầy toàn thân, quanh thân hắn nhất thời tràn ngập lực lượng cuồng bạo.

– Đến đây đi!

Vũ Đại Lãng rống lên một tiếng, hai chân bỗng nhiên đạp đất, ầm ầm một tiếng, toàn thân hắn như mũi tên bắn về phía Dương Thiên Lôi, lấy nắm tay còn to hơn cả cái đầu Dương Thiên Lôi, giống như một cái chày cực lớn, tung một quyền đánh tới!

Đơn giản, trực tiếp, không có chút hoa lệ, khí trường cường đại, hoàn toàn tập trung lên người Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi có thể rõ ràng cảm ứng được lộ tuyến công kích của Vũ Đại Lãng, Tinh Giả bình thường dưới sự tập trung khí trường của Vũ Đại Lãng, ngoại trừ dùng khí trường của bản quấy rối tránh né, hoặc dùng cứng đối cứng, căn bản không còn biện pháp nào khác, nhưng Dương Thiên Lôi nhờ vào thể chất đăc biết của hắn có thể né tránh dùng chiến thuật du đấu.

Thế nhưng, thân thể của Dương Thiên Lôi tràn ngập dục vọng chiến đấu, thân thể nhiệt huyết dâng trào, thúc dục hắn phải đánh đầu!

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp…

Một màn không thể tin nổi xuất hiện ở trước mặt mọi người, Dương Thiên Lôi với thân người nhỏ gầy và Vũ Đại Lãng có thân hình bự như xe tăng không ngờ lại quấn với nhau, đánh giáp lá cà, vận lộn!

Đám đông mở to hai mắt, không thể tin tràng cảnh trước mắt, người có thể vật lộn với Vũ Đại Lãng nếu đồng cấp với hắn căn bản không có, với thể hình và thần lực trời sinh như vậy, ai dám chống cự?

Nhưng Dương Thiên Lôi không ngờ nam nhân như vậy, dũng cảm như vậy, dám châu chấu đá xe như vậy!

– Rống!

Vũ Đại Lãng mặc cho nắm đấm Dương Thiên Lôi đánh lên người mình, chém một quyền, cánh tay còn to hơn thân thể của Dương Thiên Lôi, mang thế càn quét vạn quân, cuồng bạo nhắm vào vai của Dương Thiên Lôi!

Bốp!

Một tiếng chói tai vang lên, Dương Thiên Lôi nhất thời bị đánh bay, cả người bay lên không trung

– A!”

Dương Thiên Lôi kêu to một tiếng, cố nhịn đau, đôi mắt mang theo vẻ không cam lòng mà bay đi.

– Lẽ nào ta lại thua như vậy? Không, ta tuyệt không thể thua, tuyệt đối không thể!

Chấp niệm không chịu thua làm máu huyết của Dương Thiên Lôi bùng cháy triệt để, cỗ tinh thần lực kỳ dị trong đan điền vận chuyển với một tốc độ kinh người, một cổ nhiệt lượng điên cuồng tiết ra khiến cho những đau nhức toàn thân nhất thời biến mất hoàn toàn, có chỉ là lực lượng vô cùng vô tận!

Lúc này, tiếng kinh hô của đám khán giả hoàn toàn biến mất, cứ như là một thế giới không có âm thanh, thời gian từa hồ như bị dừng lại, Dương Thiên Lôi bay về phía lôi đài với tốc độ kinh người, hắn bỗng nhiên cảm giác mọi thứ dường như chậm lại, mọi thứ di chuyển cực chậm đầu hắn xoay chuyển cực nhanh, cảm giác như thiên mã hành không, một tia linh cảm như chiếc bút thần bỗng nhiên thoáng hiện trong đầu hắn!

– Thiên Cân Trụy!

Một người đam mệ tiểu thuyết võ hiệp và võ thuật như hắn thì đương nhiên không thể không biết về Thiên Cân Trụy, chỉ là lúc trước đối nội lực chỉ có trong truyền thuyết, là một thứ tồn tại cực kỳ hư vô mờ mịt, căn bản không thấy, không sờ được, mà lúc này thì khác, hắn có tinh thần lực, gân cốt, lớp da toàn thân hắn được rèn luyện đến mức trăm phần trăm!

Trong thoáng chốc đó, gân mạch toàn thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bị gấp cong về phía trước, tinh thần lực trong đan điền cũng toàn bộ quán chú vào phần thân trên, trọng tâm toàn thân dồn vào thân trên, hoàn thành xong các bước này, Dương Thiên Lôi bỗng hét lớn một tiếng, cơ thể, gân mạch, tinh thần lực, bỗng nhiên trầm xuống!

Véo —— Bịch!

Trước mắt mọi người hiện lên tràng cảnh cực kỳ quỷ dị, thân thể Dương Thiên Lôi đang bay ngang qua lôi đài bỗng nhiên lại đổi hướng rớt thẳng xuống dưới, Bịch một tiếng rơi xuống lôi đài!

Thiên Cân Trụy lúc này và Thiên Cân Trụy ở Địa Cầu có chút khác nhau, nhưng đa phần là giống, khác là chỉ phần nhỏ, cả hai đều là xuất phát nguyên lý điều chỉnh trọng tâm của bản thân. Mà lúc nãy Dương Thiên Lôi đã cường hóa trọng tâm một cách đáng sợ trong chớp mắt, biến đổi từ trong ra ngoài, dẫn đến thay đổi quỹ tích bay của hắn!

– Phù——-

Dương Thiên Lôi thở ra một hơi, lúc này hắn mới khôi phục trạng thái bình thường, chờ vài giây sau, cũng khôi phục lại mọi thứ như cũ.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm vì cảnh trước mặt bọn họ vô cùng chân thật, Dương Thiên Lôi có thể gấp khúc thân thể mình lại như vậy đủ đủ để nói rõ một điểm, cơ thể và gân mạch của hắn đã luyện đến một trình độ quá đáng sợ!

Một Tinh Giả cấp ba bình thường thì trên lý thuyết không thể làm đến trình độ biến thái như vậy!

Cơ thịt, gân mạch đã rèn luyện đến đỉnh cao!

Trương Tử Hàm cũng khiếp sợ như vậy. Nàng biết Dương Thiên Lôi có thể làm được nhưng nàng khẳng định là chưa từng dạy cho Dương Thiên Lôi tinh kỹ nào như vậy chứ đừng nói đến chuyện biến hóa gân mạch cơ thịt toàn thân để thay đổi quỹ tích bay của cơ thể, nhưng không ngờ Dương Thiên Lôi lại làm được.

– Tốt Tốt!

Vũ Đại Lãng lúc đánh bay Dương Thiên Lôi cũng có chút tiếc hận, nhưng nhanh chóng thay bằng cảm giác khiếp sợ khi thấy cảnh Dương Thiên Lôi rớt trên lôi đài một cách quỷ dị, bây giờ hắn lại cảm thấy hứng phấn tột độ, chỉ ngắn ngủn vài giây mà tâm tình của hắn đã biến hóa đến ba lần. Thấy Dương Thiên Lôi bay ra khỏi lôi đài, Vũ Đại Lãng vì không thể chiến đấu tận hứng mà tiếc hận, nhìn trình độ cơ thịt và gân mạch của Dương Thiên Lôi mà khiếp sợ, có thể tiếp tục chiến đấu với Dương Thiên Lôi khiến hắn hưng phấn!

Các Tinh Giả đồng cấp không ai muốn đấu tay đôi với hắn, Dương Thiên Lôi chính là người đầu tiên!

– Tiếp tục!

Ánh mắt Dương Thiên Lôi bốc lửa nói, dục vọng chiến đấu lại tăng vọt, bỗng nhiên bắn về phái Vũ Đại Lãng!

“Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch…”

Quyền cước tán loạn, quấn chặt vật lộn, từng quyền nện mạnh lên cơ thịt, chiêu chiêu ngạnh đấu!

Lúc đầu, Dương Thiên Lôi với khả năng gấp khúc thân người quỷ dị tránh né công kích cuồng bạo của Vũ Đại Lãng, hắn có thể cảm ứng được quỹ tích công kích của Vũ Đại Lãng, nhưng chiến đấu với cụ li gần như vậy hắn gần như không né kịp, huống chi hắn căn bản không muốn tránh né, cái hắn muốn chính là công kích, lấy công làm thủ!

Đáng tiếc, cơ thể Vũ Đại Lãng liên kết bền chắc, da chắc thịt cứng, năng lực chịu đựng cực kỳ cường hãn, công kích của Dương Thiên Lôi không hề gây cho hắn bất cứ thương tổn nào! Hắn căn bản không cần phòng thủ, chỉ tập trung công kích! Sự chênh lệch về cảnh giới và thực lực căn bản không để cho Dương Thiên Lôi thực hiện thành công cách lấy công làm thủ!

Lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên phát hiện lý niệm “lấy công làm thủ” nhìn thì có vẻ rất đạo lý, nhưng cũng phải chính xác hoàn toàn. Loại lý niệm này chỉ có thể sử dụng với đối thủ cùng cấp với thực lực tương đương với mình, nếu gặp đối thủ mà không có đòn đánh nào làm đối thủ bị thương thì lý niệm này hoàn toàn sụp đổ.

Dần dần, Dương Thiên Lôi chuyển thành phòng thủ hoàn toàn, lợi dụng khả năng bẻ gập của cơ thể, né tránh công kích của Vũ Đại Lãng, thế nhưng, lúc tránh không được phải cắn răng đỡ đòn khiến Dương Thiên Lôi đau nhức khó chịu, thế nhưng hắn vẫn phải cắn răng mà chịu!

Nhờ chấp niệm cầu thắng cường liệt trong lòng mới giúp hắn chống trụ đến hiện tại!

– Bịch!

Vũ Đại Lãng lại tung một quyền mạnh đánh trúng ngực Dương Thiên Lôi vặt ngã hắn trên lôi đài, thân hình gầy gò lăn lông lốc phun một ngụm máu lớn lên không trung!

Mấy vạn khán giả còn chưa kịp than thở sợ hãi thì Dương Thiên Lôi đang nằm trên mặt đất không ngờ lại đứng lên, lại xông về phía Vũ Đại Lãng!

Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch…

Toàn bộ đều im lặng, mỗi người chỉ mở to hai mắt nhìn, nhìn sự điên cuồng của Dương Thiên Lôi, hắn hoàn toàn không thèm phòng thủ, cũng dùng trọng quyền như Vũ Đại Lãng mà điên cuồng tấn công!

“Tâm đến, lực đến, khí đế, tinh khí hợp nhất… Ý tùy tâm tới, khí, thần, ba thứ hợp nhất, bùng phát trong nháy mắt, rèn luyện da màng!”

Trong đầu Dương Thiên Lôi không ngừng nhắc đi nhắn lại tâm pháp của Tinh Khí Hợp Nhất và Quy Giáp Công, lợi dụng mỗi lần công kích và bị đánh ngã mà tu luyện trong chiến đấu!

Dương Thiên Lôi vừa mới thu luyện Quy Giáp Công, lực năm trăm cân là giới hạn chịu đựng của hắn, thế nhưng công kích của Vũ Đại Lãng có lực tới mấy nghìn cân, căn bản không phải là thứ mà hắn có thể chịu được, nếu như không phải nhờ nhiệt lưu không ngừng tuôn ra từ trong đan điền không ngừng chữa trị thân thể thì không biết hắn bị Vũ Đại Lãng đánh gục không biết bao nhiêu lần.

Vì thắng lợi, dù có thống khổ hơn nữa thì Dương Thiên Lôi cũng có thể chịu được, nếu tránh không được thì cứ nhắm mắt mà chịu một đấm của Vũ Đại Lãng, rèn luyện lớp da!

Một lực lượng gấp mấy lần sức chịu đựng cực hạn của Dương Thiên Lôi, hắn hoàn toàn bỏ phòng ngự, chỉ chốc lát sau, thân hình chả khác gì tên tàn tật, khuôn mặt thanh tú, tuấn nhã giờ thành đầu heo chính hiệu, trên mặt đầm đìa máu, ngay cả y phục cũng chịu không nổi công kích của Vũ Đại Lãng rách bương đủ chỗ, lộ ra phần thịt bầm dập đỏ lòm vì bị tụ huyết!

Bốp

Lại thêm một quyền cường bạo đập ngã Dương Thiên Lôi!

– Tiểu Lôi, chịu thua đi!

Hai mắt của Tử Hàm muội muội đã ướt lệ, hô lớn.

– Lão đại, mau chịu thua!

Phong Mã Ngưu lần đầu tiên chân thành kêu một tiếng lão đại, hét lên

– Dương Thiên Lôi, nhận thua đi, ngươi đã cố gắng hết sức rồi!

– Dương Thiên Lôi, ngươi cố gắng hết sức rồi, mặc dù bại nhưng quang vinh!

Ngay sau đó, trong đám khán giả từng giọng lớn tiếng kêu lên, tại giờ khắc này, Dương Thiên Lôi hoàn toàn chiếm được sự tôn trọng của mọi người. Danh hiệu ngu ngốc đệ nhất học viện Cực Dương cũng không còn ai gán lên người hắn nữa!

Vũ Đại Lãng thở hổn hển, ánh mắt khiếp sợ nhìn Dương Thiên Lôi đang lê lết đứng dậy lần nữa, chả khác gì tên tàn tật! Hắn đánh giá cao sự kiên cường của Dương Thiên Lôi, bởi vậy khi Võ Đại Lang nhìn ra thực lực của Dương Thiên Lôi thì ngay từ đầu cũng không xuất toàn lực, hắn chỉ điều chỉnh đến mức vừa đủ để đánh bại Dương Thiên Lôi, thế nhưng điều hắn không ngờ tới là Dương Thiên Lôi lại ngoan cường đến vậy, Vũ Đại Lãng dần tăng lực công kích của mình lên! Một quyền cuối cùng vừa rồi hắn đã sử dụng công kích mạnh nhất!

Nhưng Dương Thiên Lôi vẫn có thể bò dậy được!

Ánh mắt hắn kiên định, bốc cháy nhìn vào Vũ Đại Lãng, gầm nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục lao đến Vũ Đại Lãng.

Lại té ngã, lại đứng lên, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến!

“Đó là một sinh vật phi thường cường đại, Tiểu Cường chính là danh xưng của nó. Nó có sinh mệnh lực cực kỳ mạnh, ý chí bất khuất, kiên trì, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, cứ bị đánh ngã thì lại bò dậy! Điều quan trọng nhất, nó có sức phục hồi đến kinh người, muốn nó chết khó lắm!”

“Nó… tên là gì?”

“Con gián”



– Con gián, ngươi mới là con gián!

Hai mắt Trương Tử Hàm đẫm lệ mông lung, nhìn Dương Thiên Lôi đang ở trên lôi đài, lẩm bẩm nói mấy câu mà Phong Mã Ngưu nghe cũng ù ù cạc cạc không hiểu gì.

Trên lôi đài, Dương Thiên Lôi và Vũ Đại Lãng lại tiếp tục vật lộn, lúc này, trong đầu Dương Thiên Lôi lại rất thanh minh, tinh thần lực kỳ dị trong đan điền vận chuyển với một tốc độ kinh ngạc, giống như một hỏa cầu bị người ta đốt cháy, tỏa ra nhiệt lực nóng hổi, chữa trị hết những vết thương nặng trên thân thể, giờ khắc này, Dương Thiên Lôi mặc dù bên ngoài cực kỳ thê thảm nhưng đau đỡn trên thân thể dần dần biến mất, lớp da không ngờ lại có thể chống đỡ được dưới công kích của Vũ Đại Lãng!

Thời gian càng lâu, Vũ Đại Lãng càng đánh càng kinh ngạc, dần có cảm giác lực bất tòng tâm, thế nhưng Dương Thiên Lôi vẫn càng chiến càng dũng mãnh như trước, cái thân hình gầy gò hết sức thê thảm kia không ngờ lại ép Vũ Đại Lãng đến sát biên của lôi đài!

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân người cúi xuống, cung bộ, xoay người, nhấc khửu tay, thẳng lưng, hành văn liền mạch lưu loát, đập chứa nước trong đan điền bỗng nhiên bạo tạc, tinh thần lực bàng bạc, rất nặng, thế lực mạnh trầm ngưng tụ vào khửu tay, một kích khửu tay cuồng bạo bỗng nhiên phát sinh.

Bốp!

Một tiếng nổ vang lên, thân thể cao lớn của Vũ Đại Lãng không ngờ lại bị đánh văng, rơi xuống lôi đài!

Không có ai reo hò, toàn bộ đều bị dọa cho khiếp sợ, toàn bộ lôi đài đều im lặng.

Đúng lúc này thì Dương Thiên Lôi phi thân nhảy xuống lôi đài, đi tới bên chỗ Vũ Đại Lãng đang nằm, đưa tay nắm nấy hai ngón tay kéo Vũ Đại Lãng đang nằm thở hổn hển đứng lên.

– Ngươi không sao chứ?

Vũ Đại Lãng nhìn mặt người chả giống người của Dương Thiên Lôi, mỉm cười hài lòng, nói giọng ồm ồm:

– Ta không sao, chỉ là hết khí lực thôi. Ta thua, thua thật sự, nhưng mà… Ta cao hứng.

– Dương Thiên Lôi, thắng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Trọng tài còn đang bàng hoàng tuyên bố kết quả trận đấu.

Tiếng vỗ tay như sấm vang vọng khắp khán đài, Trương Tử Hàm và Phong Mã Ngưu bắn như điện đến trước mặt Dương Thiên Lôi.

Phong Mã Ngưu giang hai tay chuẩn bị ôm người hùng Dương Thiên Lôi, kết quả bị Dương Thiên Lôi không chút nể tình đá bay qua một bên, rất trực tiếp, rất giống với cảnh hắn ôm Mộc Tử Vi quăng ra khỏi lôi đài, sau đó ngã đầu vào lòng Tử Hàm muội muội, lại nói:

– Trở về ký túc xá!

Trước khi Dương Thiên Lôi nhắm mắt lại hắn đã thấy đôi mắt ngấn lệ của Tử Hàm muội muội, nụ cười nở trên khuôn mặt hắn, nhưng mà với cái khuôn mặt heo sưng phồng hiện tại không ai thấy được mà thôi.

Khuôn mặt Tử Hàm muội muội đỏ bừng, nhưng không hề có chút do dự, ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi rất nhanh đi ra ngoài, đoàn người tự tách ra làm một lối đi hẹp dài, nhìn theo bóng dáng hai người Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm rời đi.

– Thì ra hắn tên là Dương Thiên Lôi!

Tằng Cách La Mỗ đứng trong đám người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Tử Hàm đã đi xa, thì thào lẩm bẩm, trong mắt ánh lên tia thưởng thức xuất phát từ trong nội tâm, tên thiếu niên có thể dùng tay không nắm roi của mình khiến nàng ấn tượng rất sâu đậm, mà trận chiến hôm nay của Dương Thiên Lôi càng khiến nàng chấn động hơn, biểu hiện bộ mặt ngông nghênh, dũng khí và bất khuất, làm cho nội tâm nàng dâng lên sóng gió động trời.

Nam nhân là phải như thế!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN