Huyền Vũ Dạ Nguyệt
Chương 16: Hội Hoa đăng (thượng)
Khóc hết nước mắt ta vẫn phải ngẩng đầu làm người, ta đang nghĩ làm sao mới có thể quên đi tình ái và giảm bớt tội nghiệt của mình đây?
Ta bình thường không trang điểm hôm nay là ngoại lệ, vì ta không muốn ai biết ta đau khổ đến đau lòng, tự nhìn mình trong gương “Hoàn hảo”, che hết mắt thâm quầng, nhưng giọng nói có chút khàn, vội đeo khăn bịch mặt lên “Cốc, cốc”
“Ân, vào đi”
“Chi nha”, “Thiên, giọng của muội….” Huyền Vũ Dạ Mạc nhăn mày đi tới hỏi, nàng cười hì hì nói “Chẳng qua là bị cảm mạo phong hàn thôi”
“Không được rồi, sẵn tiện đại phu ở đây, muội cũng đi bắt mạch đi”, Huyền Vũ Dạ Mạc lo lắng tới độ kéo tay nàng, nàng liền giật tay lại nói “Đại ca, muội cũng thông hiểu y thuật, đừng có hạ thấp muội quá”
Hắn sửng người ra đôi chút, có chút luống cuống liền trầm ngâm không nói, ta hỏi “Đại ca, đại ca nói sẵn tiện có đại phu là như thế nào?”
“À, phụ mẫu đã về, liền mời hết đại phu gần xa trong thành đến bắt mạch chuẩn bệnh cho nhị muội….” Huyền Vũ Dạ Mạc nói xong liền nhìn chăm chăm vào nàng, đột nhiên cả hai bậc cười lên, sau một hồi cười lăn cười bò, ta run cả người dựa vào mép bàn nói “Khục….vậy….phụ…mẫu….đã….nói….gì?”
“Thông minh” Huyền Vũ Dạ Mạc hướng tới nàng nói tiếp “Nhị muội áy ngại nói với mẫu thân rằng minh không sao, nhưng mẫu thân lại nói: Ai mà biết được, tâm tư con lúc này lúc không, tốt nhất là nên ngừa phòng, lỡ như nay khỏi mai có thì làm sao mà đủ sức đi hoa đăng với tình lang”
Rút cuộc ta cũng nhịn không được liền cười lên, ta hiểu vì sao đại ca sắc mặt tươi tắn hồng hào như vậy rồi “À phải, đại ca nói cái gì hoa đăng cơ?”
“Lễ hội hoa đăng, hằng năm một lần”, Huyền Vũ Dạ Mạc vừa nói vừa hành động đưa ngón chỏ của mình ra, hai mắt nàng như đèn pha đi tới “Thế đại ca có dẫn muội đi?”
“Muội nói sao?” mặt hắn tự dương tự đắc hỏi lại, nàng liền ôm lấy hắn, hô lên “Hoan hô, đại ca là nhất”
“Điều này là đương nhiên”, Huyền Vũ Dạ Mạc xoa xoa đầu của nàng một cách sủng nịnh, dù rằng phụ mẫu chỉ lo yêu thương nhị muội, nhưng không sao kẻ làm đại ca này sẽ thương muội luôn phần của phụ mẫu.
Ở trong lòng của đại ca rất ấm áp, rất thân thuộc và mãn nguyện, yên tâm đi, muội nhất định sẽ không làm xằng làm bậy nữa, muội quyết tu tâm dưỡng tánh, sau khi bái biệt với đại ca, ta lăn qua lăn lại không ngủ được.
Còn ba bốn ngày nữa là đến hội hoa đăng, không biết có phải là treo tất cả lồng đèn lên các dãy phố, phố người đông đúc đi qua đi lại để hưởng bầu không khí vui vẻ giống như trong tivi không nhỉ?
Mỗi ngày cứ nhắm mắt lại là ta liền nhớ tới hội hoa đăng đến độ cười hí hửng, thế là ta lại bị đại ca trêu ghẹo rằng ta ‘mộng xuân’, khiến cho cả nhà đều cười ta, hắn thật xấu mà. (>//<)
Cuối cùng ngày ta chờ đợi cũng tới rồi, ta hí ha hí hửng sửa soạn, khoan đã, đi qua đi lại trong khuê phòng, ưm, ta đang suy nghĩ, ta đang suy nghĩ rằng “À há, có cách”
“Tiểu muội, đang tìm kiếm thứ gì” Huyền Vũ Dạ Mạc trên đầu khó tránh hiện lên dấu chấm hỏi, vừa mới mở cửa tiểu muội hắn xộc vào phòng hắn như cơn lốc xoáy? Khiến hắn không kịp thở, nay còn ngó nghiêng ngó dọc, tìm đông tìm tây, nhịn không được hắn liền hỏi.
Theo sự mô tả chiết lý và chặt chẽ của ta, đại ca đã tìm cho ta thứ ta cần, ta cực kỳ hài lòng trở lại phòng, trước khi ra đi ta nhận được sự cười nhạo báng của đại ca, ta liền lườm lườm bóng dáng hắn đang cười điên loạn trên mặt đất, hừ, lão nương trời sinh da mặt dày, không ai có thể khiến mặt lão nương lộ ra chút xấu hổ đâu nhá.
Xong xuôi, ta cảm thấy ta rất hoàn mỹ hắc hắc, đội nón lưới ta khỏi cần phải che mặt, ăn cũng thoải mái hơn “Oa, tỷ thật đẹp”, mới bước ra cửa, ta liền thốt lên.
Hôm nay tỷ ta cực kỳ đẹp, tỷ tỷ ta hôm nay sặc sỡ lắm nha cái yến vàng nhạt thêu bông hoa mẫu đơn khoát theo chiếc áo váy màu lục tươi, bên dưới còn đeo vài miếng trang sức, trang sức loại mới, đẹp mà không quá lè loẹt, trang điểm cũng không đậm, tóc vấn lên, cột kiểu đang thịnh hành nhất, cài trâm hết sức quí phái nha.
Đại ca ca ta thì mặc trường bào màu lam sẫm, cầm chiết phiến trên tay, trong thật là khí thế mà rất là anh tuấn nha, chẹp chẹp, còn ta “Aiz”
Đại ca cùng nhị tỷ cười lên, đại ca nói “Sao, bất mãn thì đừng có trưng bày bộ dạng như vậy”, nói xong liền cười khanh khách lên, ta nói “Đội nón lưới có gì không tốt, vả lại muội biết muội là vịt xấu xí, không cùng thiên nga so đo”
Nhị tỷ ta cười lên nói “Với tỷ và đại ca, muội luôn là đẹp nhất”, rưng rưng mắt ta ôm chặt họ nói “Đối với muội đại ca cùng nhị tỷ luôn tốt nhất”
“Được rồi, nên đi thôi”, xoa xoa đầu ta, đại ca hướng tới ta nói, ta cùng họ vừa mới đặt chân ra cửa liền chạm mặt hai nam nhân, người thì anh tuấn trác tuyệt, kẻ thì ngọc thụ lâm phong, đủ giết chết toàn bộ thiếu nữ tại Thần Trường quốc
“Hahahaha”, tên nghĩa huynh kết bái cười bấn loạn lên, aiz, ta sớm đoán được phản ứng của hắn ta liền nhún nhún vai nói “Được rồi, không cần làm trò cho mọi người xem”
Nhất thời hắn liền im miệng để ý có rất nhiều thiếu nữ đang nhìn chằm chằm hắn, hắn liền hít một hơi nói “Muội không thể để huynh vui vẻ thêm một chút sao?” nha, hắn lại phát hiện thì ra tiểu muội kết nghĩa của hắn thật nhẫn tâm!
Gạt đi tay hắn đang khoác trên lưng ta, ta lạnh lùng nói “Để huynh vui là muội bị phỉ báng, muội không làm chuyện có hại cho bản thân!” đó là nguyên tắc lão luyện trong thương trường cũng như của một tổng giám đốc cáo già như ta.
Dứt lời đại ca ta cũng cười phì lên, tỷ tỷ ta thì bịch miệng cười, Hoàng Bá Thuật không phục nói “Nha, muội thật không hề độ lượng”
“Đa tạ, muội sẽ tiếp thu ý kiến của huynh nhưng muội không chắc sửa được không” ta tiêu sái đáp, hắn liền trừng mắt nhìn ta, ta cười tự dương tự đắc kích chết hắn, hắc hắc.
Những lồng đèn thật đẹp được treo khắp hai dãy phố, thấp sáng cả kinh thành, hôm nay cực kỳ vui nhộn sầm uất, nào là có ca hát, tạp kỹ, múa lân ngay cả diễn tuồng cũng được bầy trên đường, thật vui nhộn.
Ta liền theo đại ca của ta bước vào xem tuồng ‘võ tòng đả hổ’, còn họ thì mỗi người tự tìm thú vui của mình, sau khi xem xong liền ta chạm trán nghĩa huynh của ta, hắn đang chơi trò đối liễn?
Ta đi tới, hắn rất giỏi thi phú, câu nào cũng đáp trúng “Cho muội”, khi nhận được thưởng hắn liền cho ta một cái lồng đèn thật đẹp, ta liền nói “Cám ơn, thật đẹp”
Hắn gật đầu đồng tình với ta nói “Muội lần đầu tiên tận mắt thấy những cảnh này”, ta gật đầu nói “Muội ở trên nơi núi hoang dã những 15 năm, nên chưa từng bắt gặp cảnh đẹp như thế”
“Nhưng đừng lo sau này, nghĩa huynh sẽ dẫn muội đi” hắn vỗ ngực tự hứa với ta, ta trào phúng nói “Đương nhiên”
Hắn cười lên một trận “Thật không ngờ nhị công tử Hoàng Bá gia lại chơi trò này”, khẽ nghịch lấy lồng đèn ta nhìn hắn nói
Bất chợt mặt hắn lộ ra chút sầu não nói “Lúc trước khi mẫu thân huynh còn sống, thường dẫn huynh cùng đại ca ra phố….”
“Đủ”, ta liền cắt đứt lời nói bi thảm của hắn cứ như cha chết không bằng, ta khoác tay lên vai hắn nói “Lão huynh a lão huynh hôm nay là ngày vui không cần thiết phải làm dáng vẻ bi thảm phá hỏng bầu không khí này chứ? Huynh không thấy có lỗi với bản thân nhưng cũng nên thấy có lỗi với tất cả những người cực công xây dựng lên một hội hoa đăng a” vừa nói nàng vừa hành động chỉ chỏ mọi cảnh vật xung quanh.
Hoàng Bá Thuật ngẩn người, nhăn mày nói “Huynh thật phục muội” chỉ có tiểu nữ nhân này làm cho hắn vui vẻ và sảng khoái như vậy, chiết phiến đập vào tay hắn nói “Được, nhất quyết hôm nay phải vui chơi thõa mãn”
“Như thế có phải hơn không”, ta đưa ngón cái ra rồi nói, hắn liền chộp lấy ngón cái của ta “Còn không đi”
Ta cười lên, liền rong đuổi theo hắn, cùng hắn chơi trò cút bắt, còn bên này có ba kẻ đang ngồi cùng bàn tại một quán nước bên lề đường “Xem ra tam muội cùng Thuật ca chơi rất vui”
“Lớn rồi mà hành xử như con nít”, Hoàng Bá Thuần hớp một ly trà rồi lạnh nhạt nói, Huyền Vũ Dạ Mạc liền kháng nghị “Không ghen tỵ được đâu”
Hắn ngớ người ra nhìn Huyền Vũ Dạ Mạc một cái, Huyền Vũ Dạ Tuyết liền che miệng cười khúc khích.
Một nhóm ba người khiến cho tất cả người đi đường liền chú ý đến họ, người đi trước đẹp tuyệt trần, hai người đi sau tuấn tú hơn người cứ như hoàng tử hộ giá công chúa vậy, thật khiến kẻ khác hâm mộ đến ghen tỵ.
“Thuần ca ca”, mắt nhìn thấy Hoàng Bá Thuần đang ngồi trong tiệm trà, Âu Nhã Uyên liền hớn hở như gà con gặp gà mẹ, đi tới gọi tên hắn, hắn nhăn mày lộ ra dáng vẻ bình thản và lãnh ngạo của mình.
“Thuần huynh, Mạc huynh, Tuyết tiểu thơ, hữu lễ”, Âu Nhã Vỹ hướng tới ba người, ra vẻ lịch thiệp nói, Huyền Vũ Dạ Mạc đứng lên đáp lại “Ân, thỉnh ngồi”
Cuối cùng một bàn ba người thành sáu người, bấy giờ Âu Nhã Vỹ không ngại hỏi Huyền Vũ Dạ Mạc “Xin thứ lỗi, tam tiểu thơ nhà huynh không đến thưởng thức hội hoa đăng sao”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến tròn to cả con mắt, ho khan, Huyền Vũ Dạ Mạc nói “Muội ấy đang ở bên đó” theo sự chỉ dẫn của Huyền Vũ Dạ Mạc, hắn liền hướng tới bầu không khí vui nhộn bên kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!