Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Chương 25: Vấn để trước mắt tạm thời được giải quyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Huyền Vũ Dạ Nguyệt


Chương 25: Vấn để trước mắt tạm thời được giải quyết


Sau khi chữa trị cho tỷ tỷ xong ta liền tức tốc đi tới <Nguyệt Thanh Các> nơi phụ mẫu ta cư ngụ, vì trong thư có viết phụ thân của ta bị Hoa Tuyệt Tình còn được gọi là Hoa Qúy phu nhân Di Hoa Cung đả thương. 

“Tìm cho muội một ống tre nhỏ” hướng tới đại ca, ta nói “Được” Huyền Vũ Dạ Mạc đáp ứng, nhanh chóng gọi người đưa cho ta, gạt bỏ đi mọi thứ trên bàn, nhớ lại trong cuốn sách của sư phụ Đồng lão có một bài thuốc chữa trị nội thương của Di Hoa Cung.

Từ vạt áo ta móc ra rất nhiều lọ thuốc, ngửi đúng vị thuốc ta cần liền đổ vào một bát, sau đó lấy Hỏa Linh Châu làm dược dẫn nghiền nát nó, pha chung với nước sương ta đã hứng sẵn trên núi rồi dùng ống tre, từng giọt từng giọt truyền vào miệng phụ thân của ta.

Sau khi thành công, ta liền giúp phụ thân đả thông các huyệt vị, mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là xong” mẫu thân hướng tới ta hỏi, ta cười yếu ớt “Ân, cho phụ thân thời gian”

Ngay cả đứng lên ta cũng không còn sức lực, đại ca liền đỡ ta lên “Ân, cảm tạ”

“Đừng cười nữa, thực xấu” Huyền Vũ Dạ Mạc đau lòng nói, nàng không biết sắc mặt nàng đã tái nhợt chứng tỏ nàng đã tốn đi không ít nội công để giúp hai bệnh nhân trị bệnh.

Ta vẫn không nhịn được muốn giễu cợt đại ca “Huynh thật là xấu xa, dám bảo muội xấu”

“Được, muội không xấu, mau đi nghỉ ngơi đi”, bỏ mặc tất cả Huyền Vũ Dạ Mạc quyết tâm dẫn nàng về <Đào Thanh Các> nghỉ ngơi.

Trong Di Hoa Cung

“Bẩm Hoa Qúy phu nhân, tên Thiên Nhật đã cướp đi Hỏa Linh Châu chi bảo của chúng ta, chúng ta làm sao xử hắn” tên hắc bị thua thảm hại liền quay về tố cáo.

Trầm ngâm giây lát, một nữ nhân tuyệt đẹp, đôi mắt rắn lộ rõ sự ngoan độc của bản thân mình, trầm ngâm nói “Không chấp nhất, vả lại chúng ta thế lực còn non nớt, đợi khi ta hoàn thành đại sự, mới xử lý tên tiểu tử kia sau”

Thù này không trả thì Hoa Qúy phu nhân này không còn chỗ đứng trên giang hồ, chỉ là thời cơ chưa đến thôi, Thiên Nhật hãy đợi đó, người nào dám đắc tội với Hoa Qúy phu nhân -ta thì phải trả giá đắc.

“Ân”

Hôm sau ta được đại ca kể lại khi ta lên núi tịnh tâm thì Hoàng Bá Thuần đi tới nói rõ mọi chuyện với tỷ tỷ ta, họ chính thức đường ai nấy đi, không chịu đựng nổi cơn xúc động, tỷ tỷ ta liền sinh bệnh, phải có nước Thánh Thủy của Thủy Mẫu Cung mới có thể điều trị, vì thế đại ca cùng phụ thân cất công đi tìm Thánh Thủy Mẫu để xin nước Thánh Thủy, nào ngờ trên đường đi tới Thủy Mẫu Cung thì bắt gặp hai đại môn phái đang tranh chấp với nhau.

Hoa Tuyệt Tình ác độc hướng tới phụ thân của ta chưởng cho ông một chưởng, Thánh Thủy Mẫu thấy thương xót, liền đưa nước Thánh Thủy cho đại ca, nhưng lại không thể cứu giúp phụ thân, vì thế phụ thân nằm liệt gường cả gần 1 tháng nay, tới lúc bị thật nặng mới được một đại phu chỉ điểm chỉ cần có Hỏa Linh Châu thì nhất định sẽ giúp được phụ thân.

(Hoa Qúy phu nhân cũng là Hoa Tuyệt Tình, sở dĩ được gọi là Hoa Qúy phu nhân vì muốn được người đời tôn trọng, kẻ trong giáo không được tùy tiện gọi danh xưng của chủ nhân, đây chính là đều bất kính)

Sau một buổi tối, được ta cấp thuốc bổ do ta tự bào chế thì phụ thân liền khỏi hẳn, đòi đi xuống gường vận động liền bị mẫu thân ta ngăn chặn lại, sau khi thỉnh an hai lão nhân gia, ta liền hướng tới từ đường.

“Sắc tức thì không, không tức thì sắc, bát nhã ba la mật đa thời, nam mô a di đà phật” vừa lầm bầm ở từ đường nàng vừa gõ mở, trong tay có một xâu chuỗi, nàng rất thành tâm quỳ trước các vị linh cửu mà niệm kinh.

Bao nhiêu tội lỗi của nàng có thể rột sạch không? Dẫu họ không phải là thân sinh của nàng, nhưng tình cảm họ dành cho nàng thì mãi mãi nàng không trả nổi, nàng thực có lỗi, tiểu tổ tiên vì sao ngươi nói nơi này thực thú vị, nhưng ta lại không cảm thấy như vậy?

Hóa ra một đại gia tộc cũng không thú vị như ta tưởng, nếu có thể ta thật mong trở lại thành một người cô đơn, u sầu, không cần lo nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt chức vị tổng giám đốc của ta, an nhàn sống một kiếp.

Đã là số mệnh sao mà tránh khỏi? Đã là duyên phận sao mà đứt lìa? Đã gặp nhau thì làm sao gọi là không quen biết?

Trên mảnh đất rộng lớn, một lần chạm mặt cũng gọi là duyên phận, chính là tu hơn 3 kiếp mới có thể sống chung với nhau, ân, phải trân trọng lấy những gì trước mặt, vì vậy, ta không thể bỏ đi nữa, ta phải đối diện với sự thật!

Chứng kiến hành động này của nàng Hoàng Bá Thuật đang đi tới cũng muốn vấp chân té xỉu, dụi dụi mắt hỏi người kế bên “Đây có phải là nghĩa muội của huynh?”

Mày kiếm nhăn lại, Huyền Vũ Dạ Mạc nói “Phải, huynh không nhìn lầm, là nghĩa muội của huynh” từ hôm qua muội muội của hắn đã khác người không những lộ rõ mình là một ‘hoa đà’ tái thế, vừa chữa lành cho phụ thân và nhị muội, nay một lòng hướng phật, thật không biết muội muội hắn đang nghĩ gì nữa.

Tay đặt trên trán, hắn than thở “Thiên, mới 3 tháng không gặp lại, nghĩa muội liền như vậy” hắn rất khâm phục nghĩa muội của mình y thuật chẳng những giỏi mà rất biết quan tâm người khác, luôn khiến kẻ khác vui vẻ mặc dù ‘độc mồm độc miệng’ nhưng trái tim rất lương thiện, nghĩa muội không xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tấm lòng bồ tát của muội ấy đã khiến muội ấy trở thành một mỹ nữ hiếm có.

Đặt cây gõ mỏ xuống, quấn xâu chuỗi phật quanh cổ tay, nàng đứng lên, lạnh lùng nói “Hai người nói xấu muội cái gì đó?”

“Nha, cứ tưởng nghĩa muội tụng kinh niệm phật sẽ bớt chanh chua, nào ngờ vẫn không thay đổi” Hoàng Bá Thuật vội cảm thán.

Đóng lại cửa phòng, nàng trừng mắt nói “Tâm tại phật, không nhất thiết phải dùng hành động để hiển thị”

Huyền Vũ Dạ Mạc cười hào phóng lên một trận nói “Xuất khẩu câu nào cũng là phật, xem ra 3 tháng nay, muội sống hảo tốt”

Bất chợt mặt nàng có chút nhăn lại, nhưng sợ hai người kia thấy nàng khác thường liền nhún nhún vai, cố gắng nở lên một nụ cười “Đương nhiên rồi, nơi đó phong thủy hữu tình, còn được làm bạn với phật”

Vừa nói nàng vừa hành động như mình thực vui vẻ, nhưng từ hôm qua Huyền Vũ Dạ Mạc và Hoàng Bá Thuật thấy khuôn mặt nàng có gì khác thường rồi, nhưng họ lại không tiện hỏi, cuối cùng nụ cười trong sáng không phiền của nàng đã mọc cánh bay đi đâu?

“Sao thế, hai người vì sao lại im lặng?”, sợ họ nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của nàng, nàng liền ngồi xuống ghế tròn uống hớp trà thanh tâm nói.

“À, đúng rồi, nghĩa huynh đã từng hứa với muội rằng khi rãnh sẽ khao muội một trầu mỹ vị” Hoàng Bá Thuật liền nói ra, hôm qua thấy nàng mệt mỏi tới sắc mặt xanh xao, nên hôm nay hắn định bụng dẫn nàng đi ‘tẩm bổ, tẩm bổ’.

“Vậy sao?” nghe tới ăn, hai mắt nàng sáng như viên kim cương, nói thật 2 tháng nay nàng đều ăn cải xanh Ọ.Ọ, đậu phụ qua ngày, thèm chết các món mỹ vị ở các tửu lâu mà không có thời gian đi lẻn đi ăn.

“Đương nhiên” Hoàng Bá Thuật ung dung cười, ra vẻ sủng nịnh, Huyền Vũ Dạ Mạc nhăn mày nói “Ta cũng đi!”

“Di” cả hai người ngẩn người ra, nhìn lấy Huyền Vũ Dạ Mạc

“Sao, không được?” thanh âm trầm thấp bật khỏi yết hầu, Huyền Vũ Dạ Mạc hỏi lại, hai người sợ tới độ liền áp sát nhau lúc nào không ai hay, cùng nhau lắc đầu, Hoàng Bá Thuật vội nói “Ngô, nào nói thế!!!”

“Phải, phải” run như cày sấy, nàng liền phụ họa, như thế nào mà đại ca trở lại với khuôn mặt sát thần của mình? Nha, thật đáng sợ!

“Còn không đi” Huyền Vũ Dạ Mạc bực tức quát, thú thật hắn không muốn cho cả hai ở chung một chỗ, vì Hoàng Bá Thuật cũng nằm trong danh sách đen của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép Hoàng Bá gia làm muội phu của mình.

Mặc dù họ anh tuấn hơn người, tiền tài sánh ngang với quốc khố, nhưng họ đều là nam nhân không đáng tin cậy!

Nàng cùng Hoàng Bá Thuần nhìn nhau, cả hai cùng lắc đầu không hiểu vì sao khi nãy vẫn còn vui cười, nói trở mặt liền trở mặt?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN