Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 13: Khách hàng bé nhỏ
Vừa trải qua mấy ngày nắng đẹp, tuyết lại bắt đầu rơi.
Bạch Vũ nằm bên mép giường, hà hơi vào lớp cửa thủy tinh, sau đó ngẩn người, thỉnh thoảng lấy tay vẽ hai vòng, sau đó lại hà hơi, hành động thoạt nhìn có chút ngây thơ.
Xòe bàn tay hôm qua bắt quỷ đỏ, mười mấy người đột nhiên mất lý trí, hắn xông vào một căn nhà bỏ hoang, Triển Dực và Khải đã đánh bọn họ cả đêm, toàn bộ đều diệt sạch, Triển Dực vừa về nhà liền đi rửa tay, mặc kệ Bạch Vũ lẽo đẽo theo sau, nằm xuống ghế sô pha, nói một câu, “Lát trưa nhớ kêu tôi dậy.” Sau đó ngủ thiếp đi.
…
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12h trưa vang lên, Bạch Vũ lập tức nhào tới bên Triển Dực, dùng ngón tay chọt chọt hắn, “Dực Dực!”
Triển Dực xoay người, dùng chăn che kín đầu.
Bạch Vũ lại đẩy hắn, “Cậu nói trưa kêu cậu dậy, giờ 12h rồi.”
Triển Dực vung chân đá văng, đắp chăn ngủ tiếp.
Bạch Vũ bước tới bên cửa sổ, qua 60 giây, nhịn không được, lần nữa nhào tới, “Dực Dực, Phương Húc gọi, bảo phát hiện quỷ đỏ!”
Triển Dực lập tức bật dậy, vươn tay giống như nghe điện thoại.
Bạch Vũ ngồi bên kia nhìn hắn híp mắt cười, giống như một con chó lớn đang vẫy vẫy đuôi kiểu “Chơi với ta đi, chơi với ta đi.”
Triển Dực mất 10 giây mới hiểu Bạch Vũ gạt mình, hơn nữa còn phát hiện ra bản thân đã tỉnh ngủ, vì vậy nhấc chân đạp một phát lên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vũ.
Bạch Vũ ôm lấy chân hắn, “Dực Dực! Ra ngoài chơi đi!” Vừa nói, vừa lắc lắc cuốn tạp chí trong tay, “Chúng ta đi mua quần áo đi!”
Triển Dực ngáp, “Tôi đưa tiền cho anh, anh tự đi mua đi.”
“Ai nha, có một chút sức sống đi có được không vậy hả?” Bạch Vũ trách móc, “Nhìn tôi đi, hơn ngàn tuổi rồi mà vẫn còn trẻ trung tươi xinh quá trời nè.”
Triển Dực không nói gì, Bạch Vũ không những đã hòa nhập vào cuộc sống ở đây, hơn nữa còn làm cho bà ngoại hắn trở nên vui vẻ. Bây giờ nếu hắn muốn đi gặp bà ngoại thì phải mang cái tên bạch huyết tộc miệng lưỡi ngon ngọt này theo, không dẫn theo thì bị ý kiến, thật là…
Bạch Vũ chui vào một shop bán quần áo, Triển Dực hai tay đút vào túi đứng ngoài cửa đợi trả tiền, chỉ đứng tùy tiện lại y như người mẫu. Mặc dù lúc này tuyết vẫn còn rơi, trên đường người đi vội vã, nhưng ai đi ngang đều phải liếc mắt nhìn chàng trai mặc chiếc áo khoác màu đen này.
“Xin hỏi.”
Triển Dực nghe có người gọi, vì thế xoay đầu sang nhìn, nhưng mà bên cạnh không có ai, hắn dời ánh mắt xuống dưới, phát hiện một đứa bé có thắt hai cái bính.
Triển Dực khẽ chau mày, bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi, ngẩng mặt lên hỏi hắn, “Anh có phải hắc huyết tộc không?”
Triển Dực nhìn một hồi, phát hiện đây là người, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không phải a…” Bé gái nhìn đôi mắt màu xanh dương của hắn, có chút thất vọng, ủ rũ cúi đầu bước về phía trước, trong miệng lầm bầm, “Còn tưởng là…”
Triển Dực nhìn cô bé bước được hai bước, mở miệng nói, “Trên đường không gặp được hắc huyết tộc đâu.”
Bé gái đứng lại, xoay đầu nhìn hắn, “Vậy anh có biết tìm ở đâu không?”
Triển Dực quan sát nó một lúc, bé gái mặc một bộ trang phục mùa đông rất dày, vừa nhìn liền biết không hề rẻ, da dẻ trắng nõn, có thể biết nó rất được quan tâm chăm sóc, “Em tìm hắc huyết tộc làm gì?”
Bé gái nhìn chằm chằm Triển Dực một hồi, mắt sáng lên, chạy tới trước mặt hắn, “Anh có quen hắc huyết tộc không? Giới thiệu cho em đi!”
Triển Dực vẫn hỏi câu kia, “Em tìm làm gì?”
“Em muốn thuê bọn họ làm chút chuyện.” Bé gái ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói.
Triển Dực nhịn không được bật cười, “Em có nhiều tiền lắm à?”
“Có chớ!” Bé gái nghiêm túc gật đầu.
Triển Dực nhìn vào trong, thấy Bạch Vũ lựa được một đống đồ, hắn ngồi xổm xuống nhìn bé gái, “Em có thể trả bao nhiêu?”
“Anh muốn bao nhiêu?” Bé gái thấy có hy vọng, mắt sáng lên.
Triển Dực tính thử trả hết đống quần áo cho Bạch Vũ thì tốn khoảng bao nhiêu, sau đó vươn một ngón, “Một triệu.”
Bé gái chớp mắt vài cái, gật đầu, “Dạ được!”
Triển Dực ngược lại có chút bất ngờ, trong lòng nghĩ con bé này có phải không có khái niệm về tiền không, nhưng bé gái thật sự có tiền, nó móc từ trong túi ra một cái ví điện tử, bắt đầu đếm.
Triển Dực cau mày, ví điện tử trong tay bé gái là công cụ dùng để đếm những số tiền lớn, vội vàng vươn tay ngăn nó lại, “Em còn rất nhỏ, sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Bé gái sưng mặt lên, “Tiền em để dành!”
Triển Dực cười, “Em muốn nhờ hắc huyết tộc làm chuyện gì?”
“Anh đâu phải hắc huyết tộc.” Bé gái vểnh mỏ lên, “Anh tìm hắc huyết tộc tới đây, em đưa tiền cho anh, sau đó giúp em làm một chuyện.”
Lúc này, Bạch Vũ cầm bao lớn bao nhỏ bước ra, “Dực Dực, trả tiền!”
Triển Dực vươn tay nắm áo hắn kéo tới, “Đây, huyết tộc.”
Bạch Vũ chớp mắt, nhìn thẳng mắt bé gái kia.
“Không phải nói hắc huyết tộc có đôi mắt màu đen sao?” Bé gái nghi ngờ nhìn Triển Dực, “Hơn nữa nhìn anh này đâu bằng đâu, dáng vẻ không đáng tin!”
Khóe miệng Bạch Vũ khẽ rút… Cái gì?
Triển Dực có chút buồn cười, vỗ vỗ đầu Bạch Vũ, “Ân, người này bị bạch tạng, chủng loại có chút hiếm.”
“Vậy hả…” Bé gái vẫn còn hơi nghi ngờ, suy nghĩ một chút, hỏi, “Có thể chứng minh một chút không?”
Triển Dực tiếp tục vỗ đầu Bạch Vũ, “Nhe răng ra cho nó coi.”
Bạch Vũ buồn bực nhìn Triển Dực, “Hả?”
“Giờ sao?” Triển Dực nhấc mi, cầm tiền quơ quơ về phía quầy tính tiền, uy hiếp Bạch Vũ, “Không nhe thì tôi không trả tiền!”
Bạch Vũ buồn bực, há miệng cho bé gái xem.
Bé gái ngước mặt nhìn hàm răng trắng lóa của Bạch Vũ, bĩu môi, “Quả nhiên là gạt người.”
Bạch Vũ nheo mắt lại, lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn, bé gái cả kinh, ngồi xuống mặt đất.
Triển Dực nhìn nó, “Được chưa?”
Bé gái gật đầu, đứng dậy phủi tuyết dưới mông, ngoắc ngoắc hai người, “Chúng ta tới chỗ khác nói chuyện đi.” Nói xong, lôi áo Bạch Vũ, dẫn hai người tới chỗ yên tĩnh hơn.
Bạch Vũ có chút không hiểu nhìn Triển Dực — Là sao?
Triển Dực nhấc mi, “Kiếm tiền nuôi anh.”
Bạch Vũ hơi bối rối.
Đến chỗ vắng người, bé gái thở phào nhẹ nhõm, tự giới thiệu, “Em tên là Tiểu Hạ, hai anh tên gì?”
Bạch Vũ và Triển Dực cùng nói tên.
Bé gái nhìn xung quanh, hỏi, “Hắc huyết tộc có phải là người mạnh nhất không?”
Bạch Vũ định nói tầm bậy, lại bị Triển Dực đè đầu xuống, gật đầu, “Phải.”
“Vậy có thể giết hết quái vật đúng không?” Tiểu Hạ nói.
“Ừh.” Triển Dực tiếp tục gật đầu.
“Hai anh có thể giúp em giết người này không?” Tiểu Hạ rút một tấm hình từ trong túi ra.
Triển Dực thật sự không ngờ tới, một bé gái như thế này lại nhờ bọn họ giết người — Người trong hình là một nam tử khoảng chừng hơn 30 tuổi, khá đẹp, mặc tây trang, dựa vào con ngươi có thể xác định đây là người. Phải nói thế nào đây, ngoại trừ có chút bại hoại ra, thì cũng chẳng nhìn thấy có gì đáng sợ.
“Em khó khăn đi tìm một huyết tộc, chính là muốn giết người này?” Triển Dực trả tấm hình lại cho nó.
“Giết người sao?” Bạch Vũ cảm thấy hứng thú, nhét đống quần áo vào tay Triển Dực, tới gần bé gái hỏi, “Em gái, em có bao nhiêu tiền?”
Bạn đang
“Em nói với anh kia rồi, một triệu!” Tiểu Hạ nói xong, Bạch Vũ há hốc, “Oa, Được nha! Anh làm!”
“Thật sao?” Tiểu Hạ vui vẻ vỗ tay, Bạch Vũ bị Triển Dực nắm cổ kéo lại.
Trả đống quần áo lại cho Bạch Vũ, Triển Dực nhìn Tiểu Hạ, “Giết người là sai, con nít không được làm mấy chuyện này, mau về nhà đi.”
“Tại sao?” Tiểu Hạ gấp gáp, “Anh đồng ý rồi mà!”
Triển Dực lắc đầu, không nói nhiều, xoay đầu lôi Bạch Vũ về.
“Em trả gấp đôi!” Tiểu Hạ ở phía sau nói với theo.
Bạch Vũ nhìn Triển Dực, “Ê, được quá kìa!”
Triển Dực liếc hắn một cái, tiếp tục lôi đi.
“Gấp ba!”
Bạch Vũ lập tức dừng lại, Triển Dực không thể lôi hắn đi, xoay mặt nhìn hắn.
Bạch Vũ giơ ba ngón, ý nói — Gấp ba kìa gấp ba đó!
Triển Dực trừng hắn.
“Nếu như hai anh không giết ông ta, ông ta sẽ đi hại người!” Tiểu Hạ đuổi theo, “Ông ta đã hại rất nhiều người rồi!”
Triển Dực cau mày, “Nếu ông ta là người xấu, em chỉ cần báo cảnh sát là được.”
“Báo cảnh sát không có ích lợi gì, người này có công năng đặc dị!” Tiểu Hạ vô cùng nghiêm túc, đáng tiếc còn quá nhỏ, Triển Dực cùng Bạch Vũ đều cảm thấy không dễ tin.
“Ông ta không phải người, ông ta là quái vật!” Tiểu Hạ vươn tay giữ chặt áo khoác của Triển Dực, “Anh mau để huyết tộc giết ông ta đi, bao nhiêu tiền em cũng trả, nếu không chị em sẽ chết!”
Triển Dực dừng bước nhìn Tiểu Hạ, “Ông ta có quan hệ gì với chị em?”
Tiểu Hạ vươn hai tay giơ hình cho hắn xem, “Là chồng của chị em!”
Triển Dực cùng Bạch Vũ nhìn nhau — Thì ra là tranh chấp gia đình! Chắc là hai vợ chồng gây gổ, làm cho đứa em gái cảm thấy anh rể là quái vật.
“Anh nói nè em gái, hay là em nói với ba mẹ đi, để bọn họ giải quyết. Chuyện này là chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào.” Bạch Vũ bày ra dáng vẻ người lớn, dạy Tiểu Hạ.
“Baba với mama cũng không tin em!” Tiểu Hạ nghiêm túc nói, “Ông ta thật sự là quái vật, mắt của ông ta màu đỏ! Em nhìn thấy mà!”
Những lời này của Tiểu Hạ đã làm Triển Dực dừng bước, xoay mặt nhìn nó.
“Thật!” Tiểu Hạ nghiêm túc.
Triển Dực đưa tay cầm lấy tấm ảnh, nhìn một chút, cau mày hỏi, “Cái gì có màu đỏ? Nói cụ thể một chút.”
“Lúc bình thường thì không có gì, nhưng mà khi ông ta tức giận, mắt sẽ đỏ lên, nhưng chỉ trong chớp nhoáng thôi.”
Bạch Vũ hỏi, “Có phải em nhìn lầm không?”
“Dĩ nhiên là không phải!”
“Ê.” Bạch Vũ thấy Triển Dực nhìn tấm hình tới ngẩn người, lên tiếng hỏi, “Có phải là quỷ đỏ gì gì đó không? Mà loại này không phải cũng có mắt đỏ như hồng huyết tộc sao? Chẳng lẽ là người mang mầm bệnh? Hay là đeo kính?”
Triển Dực lắc đầu, “Nếu người mang mầm bệnh BN vẫn chưa phát tát thì vẫn là người vô hại, chỉ khi nào phát bệnh mới có trường hợp biến dị. Đôi mắt màu đỏ cũng chỉ là bước đầu, nếu như trải qua giai đoạn mắt màu đỏ mà không bị ai phát hiện, sẽ tiến tới giai đoạn thứ hai.”
“Giai đoạn gì?”
“Trường hợp này rất hiếm, nhưng khi gặp sẽ rất phiền phức.” Triển Dực nói, “Quỷ đỏ được phân làm nhiều loại, đám hôm qua chúng ta bắt là loại không biết suy nghĩ, cấp bậc thấp, lần ở giáo đường là loại biết suy nghĩ, so với loại trước tương đối cao cấp, mà quỷ đỏ sau khi tiến hóa hoàn toàn, họ sẽ khôi phục loại hình dạng con người, nhưng có năng lực đặc biệt, loại này vừa biết suy nghĩ vừa có thể lực, tóm lại khác hẳn với người thường. Loại này rất khó đối phó, bởi vì vẻ ngoài không khác gì con người, phần lớn đều vô cùng thông minh, có địa vị xã hội, biết che giấu, dĩ nhiên, sự tà ác cũng không phải loại tầm thường thường. Bọn họ không có điểm yếu, chỉ có lúc không thể kiểm soát tâm tình, mới không thể khống chế đôi mắt biến màu, cũng chính là ‘đỏ’ lên một cái rất biến mất.”
“Rất ác hả?” Bạch Vũ buồn bực, “Tôi thật sự không hiểu, đã tiến hóa đến mức đó, an phận đi không phải tốt hơn à? Đi hại người làm gì.”
“Nếu chỉ có năng lực đặc biệt thì chứng huyết dạ đã chẳng phải là bệnh nguy hiểm.” Triển Dực cười lạnh một tiếng, “Người mắc bệnh BN, điểm đặc trưng đó chính là vô cùng độc ác, lấy việc hại người làm thú vui, người ta đau khổ thì hắn vui sướng.”
Bạch Vũ nghe tới đó, đột nhiên bật cười, “Trong một ngàn năm đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại sinh ra loại bệnh này?”
Triển Dực không trả lời, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Hạ, “Nói cụ thể cho anh nghe.”
“Anh chịu giúp em giết ông ta?” Tiểu Hạ cao hứng.
Triển Dực nhẹ nhàng nhấc mi, “Nếu ông ta thật sự là quái vật như lời em nói.”
Tiểu Hạ cao hứng hô lên, Triển Dực ngẩng mặt, Bạch Vũ đang hăng hái nhìn hắn, trong con ngươi màu tím có thể thấy hắn đang quan tâm.
“Chuyện gì?”
“Tôi có một việc muốn hỏi.” Bạch Vũ hỏi hắn.
“Hỏi gì?”
“Quỷ đỏ với huyết tộc, cậu ghét ai hơn?” Bạch Vũ nghiêng đầu, bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội.
Triển Dực đứng lên, vươn tay nắm lấy tay Tiểu Hạ, dẫn nó đi, để lại một câu trả lời cho Bạch Vũ, “Như nhau, chỉ là một bên thì đáng để đồng tình, còn một bên thì không mà thôi.”
Bạch Vũ nhìn Triển Dực bước đi, “Sách” một tiếng — Ăn gì mà lưng đẹp quá vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!