Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 18: Bóng đêm
Sau khi Triển Dực ra khỏi trung tâm, hắn cũng không trực tiếp chạy thẳng tới siêu thị, mà là tới một nơi khác — Nghĩa trang.
Trải qua nhiều năm, tuổi thọ của loài người càng ngày càng kéo dài, tử vong dần dần biến thành một chuyện rất long trọng, rất nhiều người muốn chết, nhất là huyết tộc có được sự trường sinh bất tử.
Nghĩa trang ngày nay, được chia làm hai loại, một loại là chôn, một loại là đóng băng, hỏa táng đã bị bỏ, trừ phi người chết có yêu cầu, nếu không thi thể sẽ được bỏ vào một chiếc quan tài làm bằng băng, phong tồn mãi mãi.
Triển Dực bước tới một khu, kiến tạo hai tòa đá hai bên nhìn như cung điện, hết sức hùng vĩ, một tòa một đen, một tòa làm bằng thủy tinh, một đen một trắng xếp trên sườn núi, bởi vì lựa chọn được góc độ đặc biệt, cho nên mỗi một lần trời mọc hay trời lặn, sẽ chiếu vào hai tòa đá tạo thành cái bóng hẹp dài, tạo ra hai chữ ‘tử vong’, hai chữ này vô cùng chói mắt, đến từ đâu, về nơi đó, luân hồi không ngừng.
Trước cửa thủy tinh có để một cái máy bán hoa tự động, Triển Dực vươn tay chọn hoa, hắn không chọn bách hợp màu trắng, cũng không chọn hoa hồng, mà rút ra hai cành phong lan màu vàng chói mắt. Triển Dực đơn giản kẹp hai cành vào ngón tay, bông hoa đung đưa giống như con bướm bay nhè nhẹ, áo khoác của Triển Dực bay bay trong gió.
Triển Dực đẩy cửa ra, kết cấu bên trong làm bằng gương, ánh sáng phản chiếu làm linh quang trông như nhảy nhót giữa không trung.
Triển Dực tiện tay đóng cửa lại, một tay cầm cành phong lan, một tay theo thói quen đút vào túi quần, đôi chân dài không nhanh không chậm bước đi trên hành lang bằng kính thật dài, mặt kính xung quanh đều phản chiếu thân ảnh của hắn, vô luận là ở mặt nào, nếu không hoàn mỹ thì cũng là hoàn mỹ đến lạ, đây là từ thường được người ta hình dung về Triển Dực.
Ở thời đại này, hoàn mỹ đã không còn là chuyện gì kì lạ, huyết tộc, loài người, ai cũng có thể trở nên hoàn mỹ, nhưng trên đời này, cũng chưa có ai xinh đẹp toàn diện.
Rất nhanh Triển Dực đã đi tới cuối hành lang, hắn dừng lại trước một cửa kính.
Trên cửa kính có một đóa hoa làm bằng băng, là phong lan, Triển Dực nhẹ nhàng mở đóa hoa ra, sau đó đặt ngón tay lên mở khóa vân tay.
Cửa kính mở ra, hàn khí và hơi nước truyền ra ngoài, mang theo mùi thơm hoa lan nồng đậm.
Triển Dực vốn là người trầm tĩnh, sau khi mở cửa ra, trong nháy mắt càng thêm trầm tĩnh, bước vào trong, trong phòng không có thứ gì, chỉ có bên dưới lớp thủy tinh, là mặt biển xanh mênh mông. Giữa biển sâu, có một chiếc quan tài làm bằng thủy tinh, bên trong có một người.
Lòng biển hẳn là rất sâu, quan tài làm bằng băng, xung quanh hẳn là rất lạnh, khoảng cách rất xa, nhưng không cách nào che được sự hoàn mỹ của người bên trong.
Triển Dực chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt cành hoa đã héo lên, đặt cành hoa diễm lệ khác xuống nền thủy tinh, cách quan tài sâu trong mặt biển, vẫn tựa hồ đặt cành hoa vào tay người trong đó.
Triển Dực chậm rãi đứng lên, trầm mặc không nói.
Đứng đó rất lâu, Triển Dực vươn tay, mu bàn tay nhẹ nhàng trượt qua bên mặt, ngón tay thon dài lướt qua đôi mắt, động tác tự nhiên, không hiểu ý nghĩa là gì. Thoạt nhìn giống như một đứa trẻ lau đi giọt nước mắt, nhưng mà… Triển Dực không hề khóc, trên mặt thậm chí không hề biểu lộ cảm xúc nào, càng không có ngây thơ.
Rời khỏi đó, Triển Dực đút hai tay vào túi, cúi đầu nhìn lớp thủy tinh dưới chân bước ra ngoài, mơ hồ trong yên lặng, có thể cảm thấy hắn đang oán giận, Triển Dực leo lên xe, nhấc chân đạp ga, lộ ra nhàn nhạt tức giận.
Triển Dực chạy về hướng siêu thị, hắn không chú ý tới trên nóc cung điện, có một thân ảnh màu trắng đang đứng.
Bạch Vũ đứng trên cao, quan sát nhất cử nhất động của Triển Dực — Ai ở bên trong nhỉ?
Bạch Vũ dễ dàng leo xuống, cũng thuận tay cầm một cành hoa phong lan, bước vào cung điện, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt kính, nhìn mình trong kính thật hoàn hảo, Bạch Vũ nương theo hơi thở nhàn nhạt của Triển Dực để lại, bước theo. Triển Dực là một dạng tồn tại đặc biệt, nhất là đối với sinh vật cấp cao như bạch huyết tộc mà nói, mùi máu của hắc kiếp để lại trong không khí, nó giống như một loại mật ngọt thơm ngát, rất dễ phân biệt, cũng rất có sức hút.
Đến trước tấm cửa có gắn khóa vân tay, Bạch Vũ nhìn chằm chằm cái máy.
Tựa hồ không có biện pháp vào trong, nhưng mà Bạch Vũ không muốn bỏ cuộc, xung quanh đây không lý nào lại không có quản lý, cho nên… hắn ngẩng mặt lên, “Có ai ở đây không?”
Quả nhiên, vừa gọi xong liền có một nam tử trung niên mặc đồ trắng chạy tới, “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Vũ liếc một cái, là hồng huyết tộc, vì thế gõ gõ vào cửa kính, “Tôi muốn vào trong.”
“Ách…” Người kia quan sát Bạch Vũ, lắp bắp, “Chỗ này là mộ tư nhân, không có sự cho phép của Triển tiên sinh thì không được mở.”
Bạch Vũ nghe thấy chữ “mộ” ngược lại có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, mà là trầm mặt, tròng mắt màu tím hơi chuyển đỏ, nhìn chằm chằm người kia, “Ta nói, mở cửa cho ta vào.”
Quả nhiên, sức mạnh của huyết thống đã làm người kia luống cuống tay chân, mở cửa ra, nhưng vẫn không quên dặn dò, “Đừng làm dơ nha, Triển tiên sinh sẽ giết người đó.”
Bạch Vũ có chút ngạc nhiên, liền hỏi, “Người bên trong là ai?”
Người kia có chút do dự, nhưng vẫn trả lời, “Là mẹ của Triển tiên sinh.”
Bạch Vũ hơi sửng sốt, còn có chút thẫn thờ, có nên vào không?
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai người kia, thấp giọng nói, “Chuyện hôm nay không được nói cho bất kì ai, kể cả Triển Dực.”
“A… Vâng!” Người kia cung kính gật đầu, bị Bạch Vũ nhìn chằm chằm như vậy, hai chân bất giác đều nhũn hết cả ra, vội vàng bỏ chạy.
Bạch Vũ cuối cùng vẫn chọn bước vào trong.
Lần đầu tiên hắn thấy mộ kiểu này, cũng không nhìn thấy quan tài đâu, hắn nhìn tới nhìn lui, suy nghĩ, tốt nhất là có dán hình, để hắn có thể xem hình dáng của mẹ Triển Dực thế nào, hẳn là một đại mỹ nhân đi?
Hai cành phong lan trên mặt đất hấp dẫn tầm mắt hắn, hắn cúi đầu xuống… chỉ thấy giữa lòng biển mênh mông, có một chiếc quan tài lẳng lặng nằm trên mặt cát trắng. Trong biển có một loại cá vàng nho nhỏ, tựa hồ là ăn sinh vật phù du, giữ cho nước biển và quan tài được sạch sẽ, hình dáng cũng giống như hoa phong lan, bơi xung quanh quan tài, phảng phất như lá rụng lại giống như bướm bay, rất sinh động.
Bạch Vũ lẳng lặng cúi đầu nhìn người trong quan tài.
Bên trong là một người phụ nữ mặc đầm trắng, rất trẻ, đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi, nhắm mắt, tóc dài màu mật nhu hòa uốn lọn, so với Triển Dực phải đến bảy phần giống nhau. Dù sao cũng là nữ, nét đẹp của Triển Dực vẫn thuộc về nam, còn người trong quan tài, ngoại trừ xinh đẹp cũng chỉ là xinh đẹp quá mức.
Bạch Vũ sờ cằm quan sát — Không có lý nào con người lại đẹp tới mức này, con lai nữa sao? Nhưng cách quá xa, không ngửi được mùi, cũng không thấy được màu mắt, không thể phân biệt được chủng tộc. Xinh đẹp của người này làm Bạch Vũ rất hài lòng, nhưng mà ‘bác gái’ lại an tường nằm như thế, vẻ mặt cũng đẹp, nhưng không đẹp tới kinh ngạc như Triển Dực, là mẹ con ruột sao?
Bạch Vũ rất khó tưởng tượng, người này chính là lý do để Triển Dực hận huyết tộc đến tận xương tủy, theo cảm thụ của Bạch Vũ về trí nhớ của Triển Dực, ngoại trừ tức giận thì là không cam lòng, ngoại trừ thù hận thì chính là đau khổ, có thể thấy tuổi thơ của hắn rất bất hạnh, một đứa trẻ bị tự kỷ tất nhiên phải có nguyên nhân, nhưng bản tính của hắn vẫn rất bình thường, có thể thấy trên đường đời có gặp biến cố. Nhưng Bạch Vũ để ý tới một điều, trong trí nhớ của Triển Dực, hắn không tìm được cảm giác nào gọi là yêu, là ấm áp…
Bạch huyết tộc cảm nhận về trí nhớ và tâm tình của con người, đại khái đều có điểm giống nhau. Thù hận đỏ như máu, đau khổ màu đen lạnh lùng, tình yêu là màu tím nhẹ nhàng ấm áp, mà tình mẹ con là một loại tồn tại đẹp nhất trên đời, cho nên đó là màu vàng nhạt ôn hòa, giống như cảm giác của ngón tay khi chạm vào cánh hoa phong lan vậy. Trong trí nhớ của Triển Dực, Bạch Vũ không cảm nhận được bất kì tia ấm áp nào, vì thế mới có thể bồi dưỡng được một Triển Dực lạnh lùng như thế.
Một người có tính cách như vậy, có thù hận sẽ càng có bao nhiêu kì lạ, mà đó có nghĩa là hắn đã bị kích động tới mức nào! Một đứa trẻ đáng thương.
Bạch Vũ nhìn người mẹ trẻ một lúc lâu, cũng không biết Triển Dực tới đây làm gì, vì thế đứng lên bước ra ngoài.
Ra đến cửa, mới nhớ tới vẻ mặt thoáng chút tức giận của Triển Dực, đột nhiên nghĩ ra — Chẳng lẽ hắn tới đây là bồi dưỡng tâm tình?
…
Ở siêu thị của gia tộc Hysen, nghi thức khai mạc vừa lúc bắt đầu, xung quanh có rất nhiều người tụ tập, rất náo nhiệt.
Triển Dực không thèm để ý tới mọi người xung quanh, cũng chẳng quan tâm mình có bị ai nhìn thấy không, trực tiếp lên tầng cao nhất theo chỉ định của đối phương, bây giờ là 2 giờ 58 phút.
Đồng hồ vừa điểm 3 giờ, Triển Dực cũng vừa bước ra khỏi thang máy.
Tầng cao nhất của siêu thị được trùng tu rất trang trọng, tràn ngập hương vị phục cổ, gia cụ đều làm bằng gỗ, đương nhiên gỗ nhân tạo, hoa văn đều thuộc thời trung cổ, có cảm giác Trung Tây kết hợp, bất quá nhìn rất thật.
Triển Dực cũng chẳng có tâm tình nhìn đồ vật xung quanh, toàn bộ tầng lầu chỉ có một phòng khách, có chút giống bảo tàng, bốn phía được treo đầy các tác phẩm nghệ thuật, phần lớn đều là điêu khắc và tranh, cũng chẳng có bàn ghế trang trí.
Triển Dực bước tới giữa phòng, hắn có để ý thấy, xung quanh đều gắn camera.
Chính giữa có một cái hộp hình tròn.
Triển Dực khẽ cau mày, lúc này có một thanh âm truyền tới, tựa hồ phát ra từ một cái loa, giọng nói cũng chính là người vừa gọi lúc nãy.
“Trong hộp là đồ của cậu, để phòng hờ, cậu mở hộp lấy đồ ra, sau đó đặt vũ khí vào trong.”
Triển Dực vẫn đút hai tay vào túi, nhấc chân nhẹ nhàng đá cái hộp, nắp hộp mở ra, bên trong có một chiếc còng tay trí năng của cảnh sát.
Triển Dực có chút buồn cười, vươn tay lấy chiếc còng tay, ngẩng đầu, nhìn về phía camera gần nhất, hỏi, “Muốn tôi tự còng hay còng người khác?”
“Haha.” Người nọ cười lên, trong giọng mang theo tính toán, “Đương nhiên là còng cậu rồi.”
Triển Dực một tay nâng còng, rút súng nhìn bốn phía.
“Tôi không có trong phòng, không lý nào lại để bản thân nguy hiểm, đúng không?” Ngữ điệu người kia đã ôn hòa đi một chút, “Tôi bảo cậu tự còng mình lại, cũng chính là không muốn lát nữa trao đổi, cậu lại đột nhiên sử dụng bạo lực.”
Triển Dực đặt súng vào trong hộp, đậy hộp lại, đá đi, sau đó đeo còng tay vào, “Rồi.”
Theo thanh âm của Triển Dực, vách tường cách đó không xa đột nhiên mở ra.
Ngoài dự liệu của Triển Dực, người kia đúng là loài người, hơn nữa còn là người rất bình thường.
Người nọ đại khái hơn 30 tuổi, tóc chia bảy ba, dáng dấp sạch sẽ, không cao lắm, hơi mập, đeo mắt kiếng mạ vàng, làm cho người ta cảm thấy đây là người làm kinh doanh.
Triển Dực cau mày — Đây là tình huống gì?
“Người thật so với trong màn hình đúng là rất khác nhau, dĩ nhiên, bên ngoài đẹp hơn.” Người nọ xoa xoa tay, nghiêm mặt cười, “Tôi đại diện cho chủ nhân tôi, tới đây bàn chuyện làm ăn với cậu.”
Triển Dực nhẫn nhịn lắng nghe, nghiêng người tựa vào bức tượng điêu khắc thuộc thế kỉ thứ 14, nhìn hắn, “Nói chuyện gì?”
“Haha.” Người nọ lại cười, “Hắc kiếp, quả nhiên có mị lực phi thường.”
“Anh là người nhưng cũng biết nhiều nhỉ.”
“Chủ nhân rất coi trọng tôi, bởi vì tôi có bản lĩnh đặc biệt.” Người nọ mặt mày hớn hở, “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Schmidt, là chuyên gia đàm phán, căn bản là bất cứ chuyện làm ăn nào đều có thể giải quyết được.”
Triển Dực cũng không dư hơi nói chuyện với hắn, thờ ơ nhìn, ý nói — Vậy thì nói lẹ đi!
“Rất đơn giản, gia tộc Hysen muốn thuê cậu làm việc.”
Đối phương nói xong, Triển Dực trợn mắt nhìn, hai tay mặc dù đã bị còng, nhưng vẫn nhấc lên, dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, “Nói gì?”
“Gia tộc Hysen muốn thuê cậu.”
Triển Dực coi như đã nghe rõ, có chút muốn cười, “Mướn tôi làm gì?”
“Muốn thuê cậu làm cố vấn tư nhân, giúp Hysen tìm kiếm một thứ.” Schmidt hạ giọng, “Chúng ta có thể bí mật hợp tác, cho cậu ra điều kiện!”
Triển Dực suy nghĩ một chút, “Tìm cái gì?”
“Cậu phải đồng ý tôi mới nói.”
Triển Dực sảng khoái gật đầu, “Tôi đồng ý, anh nói đi, tìm cái gì?”
Schmidt ngược lại không phản ứng kịp, nhìn Triển Dực, “Cậu… đồng ý?”
Triển Dực cau mày, “Dài dòng quá, chuyên gia đàm phán.”
“Tìm… chén thánh.”
Triển Dực gật đầu, “Thì ra là tìm chén thánh, vậy thì tôi không có hứng thú.”
“Ách, nhưng cậu vừa mới đồng ý…”
Triển Dực nhẹ nhàng mở còng tay, “Chủ nhân của anh nếu là huyết tộc, vậy tôi đang đàm phán với huyết tộc, đối với tôi, từ trước tới nay, huyết tộc chẳng đáng tin.”
Schmidt lui về sau vài bước, sao lại mở được…
Triển Dực mở áo khoác ra, treo còng tay vào bên hông, “Tự tay mở đó, tôi là cảnh sát, tất nhiên cũng có còng tay, và tất nhiên cũng có chìa khóa.”
Schmidt há miệng, ngồi xổm xuống mở hộp ra, phát hiện bên trong có đầy đủ còng tay, nhưng không có súng.
“Rắc rắc” hai tiếng truyền tới.
Schmidt ngẩng đầu lên, Triển Dực nhẹ nhàng chỉa súng vào trán hắn, mồ hôi lạnh trên trán Schmidt đổ xuống.
“Cây súng này có thể giết quỷ đỏ, có thể giết huyết tộc, cũng có thể giết loài người.” Triển Dực nhẹ nhàng gõ ót hắn, “Đi gọi chủ nhân của anh ra đây, tôi không ra điều kiện với lâu la.”
Một tiếng “Bụp” truyền tới, xung quanh đen kịt, tựa hồ còn nghe thấy tiếng cửa khóa lại.
“Hắc hắc…”
Triển Dực cảm thấy có một bàn tay trượt từ cây súng tới cổ tay mình, đầu ngón tay lạnh như băng, hắn liền lùi lại một bước.
Đồng thời, hắn cảm nhận được một hơi thở tức giận, mang theo âm lãnh còn có mùi máu.
Một thanh âm âm trầm vang lên, “Đôi mắt của con người không giống huyết tộc, trong bóng tối, con người căn bản không thể nhìn thấy gì, nhưng huyết tộc thì có thể…”
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng súng vang lên.
Sau đó một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Triển Dực nhờ vào đó phân biệt vị trí, giơ súng lên, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân, hắn chạy theo, lại cảm thấy phía sau có động tĩnh, hắn cúi đầu xuống…
Một trận gió thổi qua đỉnh đầu.
“Dưới tình huống không nhìn thấy, cậu làm sao đối phó với một huyết tộc đánh lén đây?”
Lúc này, một thanh âm khác truyền tới, thông qua loa, thanh âm có hơi khàn khàn, mang theo hứng thú vô cùng, trong lòng Triển Dực (#) khẽ động, thanh âm này đã nghe ở đâu rồi.
“Tôi rất muốn thưởng thức, cậu phải biểu hiện thật tốt nha…”
Sau đó, Triển Dực cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều người, trong bóng tối, mùi máu bay ngập trong không khí, kích thích thần kinh hắn, huyết tộc đáng ghét đứng cùng hắn trong bóng tối, bóng đêm làm người ta tức giận, huyết sắc tôn tạo nên bóng đêm, cái này vẫn luôn là giáo huấn của huyết tộc.
Triển Dực thu súng, rút một chuôi đao màu đen hẹp dài, nhấn nút, trường đao bén nhọn bật ra, bóng đêm, cũng là đích đến của huyết sắc, không có sự lựa chọn thứ hai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!