Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 2: Mỹ thực trước mặt phải nhẫn nại
Tuyết trắng bao trùm cả thành phố, vì những bông tuyết lớn gây cản trở tầm nhìn, để tránh không có tai
nạn giao thông xảy ra, tất cả các phương tiện xe cộ bắt buộc phải đi đường hầm.
Bên dưới đường hầm chật
chội như nêm cối, có không ít người bật công năng chờ đợi trong xe, để xe tự mình xếp hàng theo chỉ định.
Những người khác đều xuống xe, ngồi trên băng chuyền, lẳng lặng chờ nó chuyền mình ra giao lộ, chậm
rãi hướng về chỗ làm việc.
“Bang” một tiếng…
Mọi người trong đường hầm đều hoảng sợ, tưởng rằng có người làm sai thao tác, người lái máy bay lập tức
bay về phía các cửa đường hầm.
Tìm nơi phát ra tiếng nổ…
Lập tức phát hiện ở cửa vào số 13, có rất nhiều
người đang đứng, còn có sương khói mù mịt.
Hệ thống cảm ứng tự động dập lửa đã được bật, tín hiệu
cảnh báo sơ tán mọi người cũng đã mở lên.
Những người đi đường lao ra ngoài, đứng dưới tuyết lạnh tới phát run, mọi người đều dậm dậm chân,
đứng xem náo nhiệt.
Chính lúc này, không biết ai hô lên, “Quỷ đỏ! Người kia là quỷ đỏ!”
Chỉ một câu thôi, mọi người lập tức hét chói tại bỏ chạy về bốn phía, những chiếc xe chạy trên đường ray
đều dừng lại, toàn bộ thành phố đều loạn hết cả lên.
Hệ thống báo nguy tự động truyền hình ảnh tới trung
tâm an toàn, sau khi nhận được hình ảnh liền lọc ra hai từ ‘Quỷ đỏ’ truyền tới BN.
13 giây sau, trên màn hình lớn của văn phòng BN, xuất hiện hình ảnh hỗn loạn ở đường hầm.
Phương Húc đang nằm trên ghế xoay ngủ gà ngủ gật, nghe được “Đinh” một tiếng, lập tức ngồi dậy, lấy
quyển tập để trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt búp bê cùng mái tóc vàng, ngáp một cái trở về bàn làm
việc, kéo màn hình ra, hệ thống rất nhanh tìm được vài người có con ngươi màu đỏ, nhưng hệ thống báo
nguy không kêu, hẳn chính là hồng huyết tộc.
“Quỷ đỏ đến khu trung tâm?” Khải mặc một chiếc áo da ngắn, làn da rám nắng, bước vào cửa, tháo kính
râm xuống, lộ ra khuôn mặt, một đôi mắt sâu và đen, nhìn chằm chằm màn hình, “Sao lại nổ?”
“Hình như là nổ ga.” Phương Húc kéo hình ở nơi bị nổ ra màn hình, “Có người để lại cái bao này.”
“Tìm người đó đi.” Khải vừa dứt lời, Phương Húc đã tìm được hình ảnh kéo về, một nam tử mặc quần áo
đen xuất hiện trên màn hình, tiếng cảnh báo vang lên.
“Xác định là quỷ đỏ?” Khải bước tới nhìn cho thật kỹ.
“Người này giống như vừa mới phát bệnh.” Phương Húc nhìn trái nhìn phải, “Triển Dực đâu?”
“Đang ngủ trong phòng giải phẫu.”
Lúc này, có một người từ cửa bước vào, cầm trong tay chiếc ly thủy tinh xinh đẹp, bên trong chứa chất
lỏng màu đỏ.
Khải nhíu mày, “Mục Tát, ban ngày uống cái này làm gì?”
Vừa bước vào, là một nam tử cao gầy mặc một thân bạch y.
Nhìn theo dáng người, đây không phải con
người, mái tóc màu mật ong đã cột lại nhưng vẫn dài tới eo, dung mạo xinh đẹp khó phân biệt là nam hay
nữ, còn có con ngươi màu đỏ, làn da hơi tái nhợt, bởi vì vừa uống một thứ, đôi môi hồng đỏ, răng nanh
cũng nhú ra ngoài, lộ ra 2 hình tam giác dưới môi trên.
“Bởi vì có đứa nằm ngủ trên bàn chứ gì nữa!” Mục Tát lau vết máu bên miệng, “Tôi muốn cắn hắn nhưng
sợ hắn đánh, cho nên đành phải uống cái này để giải khát.”
Khải nhíu mày, “Chỉ có một mình hắn ở phòng giải phẫu?”
“Ân…
Nếu nói là người thì hẳn chỉ có mình hắn.” Mục Tát nghĩ nghĩ, “Thi thể thì có hai xác đang ướp
lạnh, còn có hai hồng huyết tộc ngủ trong tủ lạnh, không biết đã tỉnh chưa.”
“Sách!” Khải chau mày, xoay người ra ngoài.
“Ai!” Mục Tát ôm cái ly chạy ra, “Yên tâm đi, Dực sẽ không bị ăn đâu!”
“Tôi không phải sợ hắn bị chịu thiệt, mà là sợ hai hồng huyết tộc kia đánh thức hắn.” Khải rất nhanh bước
vào thang máy, Mục Tát cũng đi theo, thấy bốn phía đều được Phương Húc phát tin truyền lên, “Quỷ đỏ?
Có phải con lần trước không? Cả tuần rồi chưa thấy động tĩnh gì hết.”
“Hẳn là không rồi, người này mới phát bệnh thôi.”
…
Trong phòng giải phẫu, một ngăn tủ lạnh chậm rãi mở ra, có một tên hồng huyết tộc đang nằm bên trong,
hắn là nhân viên mới tới, tên là Tư Lan Sắt.
Lắc lắc thắt lưng, Tư Lan Sắt muốn bước ra ngoài, vừa xoay
đầu nhìn…
Lập tức ngây ngẩn.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một người đang nằm trên bàn giải phẫu.
Chiếc áo khoác da nhân tạo màu đen, quần đen, giày đen, tóc ngắn cũng màu đen.
Căn cứ theo sự mê luyến bóng tối của quỷ hút máu, hai con ngươi của Tư Lan Sắt bắt đầu chuyển sang
màu đỏ rực.
Hắn chậm rãi bước ra, hai mắt không rời người nằm trên bàn giải phẫu, chậm rãi đến gần…
Đường cong
hoàn mỹ làm cho hắn không dám tin đây là người.
Nhưng trên người đối phương không có mùi máu tươi
của huyết tộc, chỉ có mùi máu ngọt như mật ong.
Theo lồng ngực đang phập phồng, người này còn sống!
Sao lại nằm trên bàn giải phẫu? Hắn đột nhiên nhớ tới người bên ngoài có nói, pháp y Mục Tát phụ trách
ở đây là một thằng cha biến thái, đây có phải là đồ ăn của Mục Tát không?
Huyết tộc cùng loài người tồn tại cùng nhau đã lâu lắm rồi, Tư Lan Sắt cũng không phải trẻ mới sinh, đối
với máu có một năng lực chống cự nhất định, nhưng mà…
Người này làm ý thức của hắn trở nên hỗn
độn.Chậm rãi tới gần, hắn có thể thấy rõ một bên mặt của người kia.
Sắc thái đỏ rực trong mắt Tư Lan
Sắt đậm hơn vài phần — Con người, cũng có thể xinh đẹp như thế này sao? Làn da trắng nõn cùng khuôn
mặt hơi nghiêng xinh đẹp gần như xuất chúng…
Có thể là huyết tộc không?
Tư Lan Sắt theo bản năng đưa mặt tới ngửi ngửi, khi nhìn thấy cái cổ trắng nõn, hai chiếc răng nanh
không tự giác nhú ra ngoài.
Tư Lan Sắt cảm thấy hô hấp với nhịp đập cùng tăng gia tốc, cảm giác mãnh
liệt như rơi vào bể tình.
Miệng đã sắp không thể khống chế mở lớn, ngay tại lúc hắn muốn cắn xuống, chỉ
nghe thấy một tiếng kêu phát ra từ một ngăn tủ lạnh, “Đừng!”
Tư Lan Sắt hơi sửng sốt, đồng thời, người nằm trên bàn giải phẫu cũng mở hai mắt ra.
Đôi mắt màu băng lam lạnh lẽo.
Tư Lan Sắt hơi sửng sốt…
Màu mắt này cả loài người cùng huyết tộc cũng chưa từng có ai có, ngay tại lúc
hắn đang đắm chìm tán thưởng đôi mắt kia, cổ lập tức bị giữ.
…
Mục Tát cùng Khải vừa ra khỏi thang máy, đã ngửi thấy một mùi máu tươi.
Trên hành lang, rất nhiều cửa được mở ra, không ít huyết tộc ôm sách cùng tư liệu nơm nớp lo sợ nhìn về
phòng giải phẫu.
“Thật thê thảm a!”
“Cẩn thận đó, tâm tình hôm nay của hắn không được tốt.”
“Cậu đoán xem hắn phải tốn bao nhiêu thời gian mới hồi phục lại?”
“Ít nhất cũng phải 10 ngày nửa tháng!”
Mục Tát le lưỡi, Khải trừng mắt nhìn hắn một cái, bước nhanh tới phòng giải phẫu.
Ngay tại lúc hắn mở cửa, bên trong lập tức có một bóng đen hiện ra.
Một tay cầm áo da, chiếc áo khoác
dài mặc trên người rất hợp, hắn bước ra ngoài.
“Triển…”
Khải xoay đầu lại gọi, “Cửa đường hầm số 13 xảy ra chuyện.”
“Một phút nữa xuất phát.” Triển Dực không xoay đầu lại, bước về phía thang máy, huyết tộc đứng xem hai
bên lập tức rụt đầu vào.
“Dực hôm nay tâm tình không tốt, lại thiếu máu nữa hả?” Mục Tát sờ sờ cằm, “Cũng may lúc nãy tôi
không có hôn hắn.”
Hai người nhìn thoáng qua phòng giải phẫu, nhịn không được chau mày lại.
Chỉ thấy Tư Lan Sắt bị đánh
tới bầm dập, không chỗ nào lành lặn, đang nằm trên mặt đất ô ô khóc.
Khải nhíu nhíu mày, vỗ vỗ Mục Tát, ý bảo hắn tự lo, còn mình thì xoay người chạy theo Triển Dực.
Mục Tát mang theo vẻ mặt đồng tình bước vào, ngồi xổm xuống nhìn Tư Lan Sắt đã biến thành búp bê
máu, “Cậu mới tới à?”
Tư Lan Sắt gật đầu.
Mục Tát đưa cái ly trong tay cho hắn, “Quên đi, uống chút máu nè, phỏng chừng có thể khôi phục trong
một tuần.”
“Hắn thật đáng sợ!” Tư Lan Sắt thút thít đáp, “Tại hắn nằm đó chớ bộ! Hắn quá đẹp, tôi đã muốn…
Nhịn
không được mà! Tôi vừa rồi cũng chưa có cắn hắn! Sao hắn lại đánh tôi?!”
Mục Tát sờ đầu Tư Lan Sắt, “Lúc vào đây, đàn anh không dạy cậu quy củ cơ bản của BN sao?”
Tư Lan Sắt chớp mắt mấy cái, “Đàn anh nói nhìn đồ ăn ngon trước mặt cho dù đói cỡ nào cũng không
được ăn…
A! Ý là nói người này sao?”
Mục Tát cười, gật đầu a gật đầu.
Người ngủ bên trong tủ lạnh còn lại cũng chui ra, hắn tên là Duy Ân, nhân viên văn phòng bên cạnh, “Lúc
trước tôi đã nhắc rồi mà.
Nhưng mà hôm nay Triển Dực có vẻ bực hơn bình thường, cho nên đánh cũng ác
hơn bình thường.”
quỷ đỏ lần trước còn chưa bắt được, còn có vài người chết.” Mục Tát ngẩng đầu, “Hôm nay ở đường
hầm xuất hiện thêm một con, có vẻ vừa mới tiến hóa.”
Duy Ân ngẩn người, “Gần đây sao lại thường xuyên phát bệnh vậy?”
“Không biết nữa, con lần trước bỏ trốn rất mạnh, còn giết một hồng huyết tộc nữa.”
“Không phải chớ?!” Duy Ân kinh ngạc không thôi, “Quỷ đỏ có thể giết hồng huyết tộc? Tôi có nên đi mua
bảo hiểm không?”
Mục Tát cười xấu xa, “Hồng huyết kia phỏng chừng chưa ăn no đi.”
“Đường hầm số 13?”
Lúc này, Tư Lan Sắt sau khi uống ít máu đã khôi phục được một chút, ngẩng đầu lên hỏi, “Mỗi ngày đi
làm tôi đều đi ngang chỗ đó.
Cách đây hai ngày ở đó đã bị động đất, phá hủy một nửa, bây giờ chỉ có một
bên thông xe, người rất ít, tại sao còn phải đánh bom phá bên còn lại?”
Mục Tát chớp mắt mấy cái, nhìn hắn, “Cậu thuộc khu nào?”
“Tôi là thực tập sinh, phụ trách thu thập tình báo.” Tư Lan Sắt nơm nớp lo sợ hỏi, “Người vừa đánh tôi là
ai?”
“Tiểu quỷ, cậu chưa nghe ai nói sao?” Duy Ân cũng chạy đi tìm máu nhân tạo uống, “Sau khi đông lạnh
uống một ly, da dẻ với tâm tình cũng trở nên tốt hơn!”
“Nghe nói gì cơ?” Tư Lan Sắt khó hiểu.
“Hắn là Triển Dực, tên này có quen không?” Mục Tát đứng dậy.
“Hắn chính là Triển Dực?” Tư Lan Sắt che miệng, “Tôi nghe nói hắn đã từng xử lý một hắc huyết tộc!”
Mục Tát cười cười, “Cho nên mới nói mạng của cậu hôm nay lớn lắm.”
“Nhưng mà hắn thật sự là người hả?” Tư Lan Sắt nghĩ không ra, “Con người sao lại mạnh tới vậy?”
Mục Tát thần bí chớp mắt mấy cái, “Những chuyện khó tin sẽ thường xuyên xuất hiện, tự biến thành thói
quen là được rồi.”
Nói xong, đem cây lau nhà đưa cho Duy Ân cùng Tư Lan Sắt, “Hai người tự dọn dẹp sạch sẽ đi.”
hải bước vào bãi đỗ xe, nhìn Triển Dực ngồi trên chiếc mô tô, đầu đội mũ bảo hiểm, Khải bước tới, “Bên
ngoài tuyết lớn lắm, chạy mô tô không an toàn.”
Triển Dực nhìn đồng hồ, ý bảo hắn nhanh lên, sau đó khởi động xe, chạy ra ngoài…
3 giây sau không còn
thấy bóng dáng nữa.
Khải bất đắc dĩ lắc đầu, cũng ngồi lên một chiếc mô tô, lúc khởi động xe, điện thoại vang lên, Phương Húc
gọi hắn.
“Chuyện gì?”
“Triển Dực đi rồi?”
“Ân.” Khải gật đầu, “Làm sao?”
“Bên phòng bệnh đưa tin tới, máu của con quỷ đỏ lần trước bỏ trốn đã có kết quả kiểm tra!”
“Cấp mấy?” Khuôn mặt vuông vức của Khải có chút khẩn trương, nhíu mày hỏi.
“Cấp 10!”
“Cái gì?” Khải cả kinh, “Làm sao có thể?!”
“Không biết, virus B.N hình như có chút biến dị, anh mau đuổi theo Triển Dực, lần này không phải loại
dễ xử đâu!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!