Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 54: Kẻ thù mới
Trước cửa trung tâm an toàn, có một chiếc phi thuyền trong như dĩa bay thuần trắng chậm rãi đáp cánh, dừng ngay cạnh Huyết Cung. Cũng là màu trắng nhưng Huyết Cung lại mang phong cách cổ xưa, còn dĩa bay này, theo lời của Triển Dực, nó giống như một cái dĩa vừa rửa xong.
Đây là nơi xét xử của khu thứ bảy.
Chánh án là do huyết tộc đề cử, địa vị tương đối cao, huyết tộc không có tín ngưỡng, cho nên duy trì trật tự trong huyết tộc chủ yếu dựa vào pháp lệnh, mà nền tảng của bộ pháp lệnh là hoàn toàn dựa vào bản năng và luân lý đạo đức của huyết tộc.
Nơi xét xử được chia làm hai tầng, tầng trên là nơi xét xử huyết tộc. Nơi này so với những nơi xét xử khác hoàn toàn khác biệt, ở đây chỉ xử lý những vụ liên quan đến sát hại huyết tộc, thuộc loại giải quyết ân oán cá nhân giữa huyết tộc. Tầng dưới chính là phòng tạm giam huyết tộc trong truyền thuyết.
Bởi vì hắc huyết tộc có lực sát thương rất mạnh, hắc kiếp so với hắc huyết tộc còn mạnh hơn gấp nhiều lần, cho nên Triển Dực cũng như huyết tộc bị tình nghi, toàn thân đeo xiềng xích, bị giam trong phòng tạm giam, mãi cho đến khi cởi bỏ được những nghi ngờ, hoặc tìm được chứng cứ xác thực, rồi tiến hành xét xử, sau đó sẽ được chuyển thẳng vào ngục giam.
Chiếc thuyền màu trắng trông như chiếc dĩa này được gọi là Vận Mệnh Chi Luân, hình dạng thật ra thì cứ tham khảo dĩa bay, sau khi bước vào trong đó thì số mạng của mình sẽ không còn nằm trong tay mình nữa.
Sau khi cập bến, cửa thuyền mở ra, bốn huyết tộc mặc áo choàng trắng mang theo mũ tam giác tượng trưng cho quyền lực bước ra. Bốn người bọn họ hợp lực nâng một chiếc hộp gỗ to dài trong như quan tài.
Bốn người này được gọi là người phán xét, trong Vận Mệnh Chi Luân chỉ có chánh án, hai phó chánh án cùng với rất nhiều người phán xét. Người phán xét nghe theo lệnh chánh án, đều có tính công kích nhất định, vào thời điểm thích hợp có thể sẽ dùng tới bạo lực để áp chế.
Bốn người phán xét bước ra sân thượng trên không của trung tâm, đặt chiếc hộp xuống đất, mở nắp ra… Bên trong là một bộ xiềng xích.
Huyết tộc, đặc biệt là hắc huyết tộc sẽ rất dễ dàng trong nháy mắt thoát khỏi xiềng xích bình thường, cho nên xiềng xích cho huyết tộc được làm bằng chất đặc biệt khác. Bộ xiềng xích này được luyện chế từ xưa, nếu không có chìa khóa thì không thể nào mở được.
Cửa tầng chót mở ra, dưới sự giám sát của phu nhân Camille, Triển Dực được đưa lên sân thượng.
Bạch Vũ vẫn giữ nét mặt vui sướng đi theo Triển Dực, liếc mắt nhìn liền thấy bộ xiềng xích trong hộp.
Triển Dực chú ý tới nụ cười trên mặt Bạch Vũ.
“Trông anh rất vui vẻ?” Triển Dực hỏi.
Bạch Vũ trừng mắt nhìn hắn, vươn tay giữ hai tay hắn, “Dực Dực! Tôi sẽ tới thăm cậu!”
Triển Dực hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, hồ nghi nhìn Bạch Vũ.
Chánh án hạ lệnh đeo xiềng xích vào cho Triển Dực, áp giải vào Vận Mệnh Chi Luân, giam vào phòng tạm giam của huyết tộc.
Sau đó Vận Mệnh Chi Luân chậm rãi khép cửa lại, rời khỏi bến cảng, hướng về màn đêm.
Lam Lạc thở dài, xoay đầu định bảo mọi người về điều tra vụ án, nhưng mà…
Tiếu nhìn khắp nơi, “Bạch Vũ đâu rồi?”
Mọi người nhìn nhau — Bạch Vũ vừa đứng ở đây tự nhiên không thấy nữa.
“Có khi nào về Huyết Cung rồi không?” Khải hỏi.
Nhưng mọi người dạo một vòng Huyết Cung cũng không phát hiện bóng dáng của Bạch Vũ.
Cùng lúc đó…
Không Thiền chạy tới, “Thương Du chạy rồi!”
“Trung tâm đã phong bế toàn bộ, hắn chạy bằng cách nào?” Lam Lạc khó hiểu.
Không Thiền lắc đầu, “Trong camera không thấy hắn rời khỏi nhưng hắn thật sự đã biến mất!”
Mọi người theo bản năng xoay đầu lại, nhìn Vận Mệnh Chi Luân đã bay đến giữa không trung, đừng nói là…
…
Cái gọi là phòng tạm giam của huyết tộc, thật sự hoàn toàn không khủng bố tới mức đó.
Triển Dực đeo xiềng xích, theo sự dẫn dắt của bốn người phán xét, bước xuống tầng chót của Vận Mệnh Chi Luân.
Trong phòng tạm giam không có ai, hoàn toàn trống rỗng, có thể thấy gần đây số lượng huyết tộc phạm tội rất thấp.
Nhóm người phán xét dẫn đường cho Triển Dực tới một căn phòng trống, sau khi hắn bước vào trong, bọn họ cũng khóa cửa lại.
Triển Dực tuy đeo xiềng xích nhưng vẫn có thể tự do đi lại trong phòng, đầu tiên hắn chú ý tới chất liệu gỗ của bức tường, vươn tay sờ, cứng rắn lạnh lẽo, tựa như còn có kim loại bên trong. Triển Dực nhẹ nhàng búng búng, thanh âm theo bức tường tạo thành một vòng cung vang lại.
Triển Dực nhướn mày hiểu rõ, thì ra là kim loại hút âm.
Lúc này có một hơi thở khiến cho Triển Dực để ý.
Triển Dực hơi nghiêng mặt, nhìn ra ngoài.
Giữa song sắt có vài chương văn của huyết tộc, song sắt cũng làm bằng kim loại hút âm, mang cảm giác rất phục cổ.
Hơi thở càng ngày càng rõ, còn có tiếng bước chân rõ ràng.
Hai mắt Triển Dực chăm chú nhìn cái bóng in trên mặt đất, khóe miệng hơi mỉm cười, “Nơi này nghe nói cấm con người vào.”
Lúc này, có người thăm dò đứng trước cửa nhìn, “Triển Dực.”
Người đứng trước cửa là Thương Du.
Triển Dực đánh giá hắn một lúc, Thương Du trông rất căng thẳng, xoay đầu nhìn trái nhìn phải, nói với Triển Dực, “Tôi tới cứu cậu.”
Triển Dực hơi mỉm cười, bước tới gần cửa, dựa vào tường nói, “Chẳng phải anh sợ huyết tộc à? Sao lại chạy tới Vận Mệnh Chi Luân làm gì?”
“Tôi vừa nghe được có vài hắc huyết tộc nói thừa dịp này giết chết cậu.” Thương Du nói, “Vậy thì sẽ không còn ai uy hiếp được hắc huyết tộc nữa.”
Vừa nói hắn vừa túm song sắt, hỏi Triển Dực, “Cánh cửa này phải mở thế nào?”
Triển Dực đáp, “Có lẽ phải cần tới chìa khóa.”
“Làm sao mới lấy được chìa khóa?” Thương Du hỏi, tựa như chuẩn bị đi mạo hiểm tìm chìa khóa.
Triển Dực quan sát hắn một lúc, nở nụ cười lắc đầu, “Chẳng phải anh có chìa khóa rồi sao, tìm nữa làm gì?”
Thương Du hơi sửng sốt.
Triển Dực nói, “Tôi vốn nghĩ quỷ đỏ cấp cao cũng bình bình như huyết tộc thôi, nhưng dã tâm của anh hiển nhiên còn lớn hơn sức tưởng tượng của tôi… Quỷ đỏ cấp cao xem ra còn rất nhiều loại, nói ví dụ như… Có thể khống chế huyết tộc.”
Thương Du không nói gì, đứng ở cửa nhìn Triển Dực, biểu tình cũng đã thay đổi.
Vẻ mặt Thương Du chẳng còn nét căng thẳng bối rối như ban đầu, trên gương mặt đã sớm lấp đầy bởi sự trấn tĩnh, khóe miệng hiện ra nụ cười nhợt nhạt.
“Sức quan sát không tệ, không uổng công trước giờ tôi vẫn luôn tán thưởng cậu.” Thương Du mỉm cười, vỗ tay vài cái.
Lúc này, chợt thấy hai người phán xét bước tới, đặt ghế đằng sau cho hắn.
Thương Du ngồi xuống, vung tay, hai người phán xét khoanh tay đứng đằng sau, trông như nô lệ.
Triển Dực nhịn không được nhướn mày, thật ra hắn nhìn thấy huyết tộc làm nô lệ cho người ta, trong lòng không hiểu sao lại rất đã ghiền.
“Tôi biết cậu ghét huyết tộc.” Thương Du bắt chéo chân, dáng vẻ trông như tinh anh trong giới kinh doanh, tựa như đang ra điều kiện với Triển Dực, “Chi bằng chúng ta hợp tác đi?”
“Hợp tác thế nào?” Triển Dực cũng kéo ghế lại, ngồi xuống, hai người mặt đối mặt chỉ cách lớp song sắt, tựa như đàm phán.
Thương Du hiển nhiên rất vừa lòng với phản ứng của Triển Dực, chậm rãi nói, “Chúng ta liên kết cùng nhau tiêu diệt huyết tộc!”
“Ý anh là, toàn bộ huyết tộc?” Triển Dực hỏi.
“Không sai!”
“Nga…” Triển Dực gật đầu, quan sát Thương Du một lát, hỏi, “Sau khi tiêu diệt huyết tộc rồi thì làm gì? Thế giới này do ai thống trị?”
“Tất nhiên là con người.” Thương Du đáp.
Triển Dực bật cười, “Anh không được tính là con người.”
Thương Du cười cười, “Cậu cũng vậy.”
“Khả năng của quỷ đỏ vượt quá xa con người, sau khi tiêu diệt huyết tộc, các người chính là tầng lớp mới, tiếp tục thống trị con người, cái đó thì có gì khác huyết tộc?” Triển Dực hỏi, “Ngược lại, huyết tộc có máu nhân tạo, quỷ đỏ, đặc biệt là quỷ đỏ cấp thấp vẫn còn yêu thích hưởng dụng con người, tôi rất nghi ngờ các người làm sao sống chung với đồ ăn của mình đây?”
Thương Du nghe xong, ánh mắt lạnh đi vài phần, “Xem ra… Cậu cũng không ghét huyết tộc nhiều như tôi nghĩ.”
Triển Dực bật cười, tựa như đang suy xét cách dùng từ, sau đó lên tiếng, “Thật ra là phải giải thích thế này, ghét được chia ra rất nhiều loại, nói ví dụ như tôi ghét chuột ghét gián, tôi ghét huyết tộc cũng giống như loại ghét đó.”
Thương Du khẽ nhíu mày.
“Nhưng mà vẫn còn một loại ghét khác.” Triển Dực nói, “Là loại ghét những thành phần cặn bã hoặc những tên suy đồi…” Triển Dực giơ hai tay đang bị còng lên, chỉ Thương Du, “Tôi ghét anh cũng giống như thế đó…”
Thương Du hiển nhiên hiểu được lời châm biếm của Triển Dực, mỉm cười nhìn hắn.
Triển Dực tự hỏi một chút, “Eric bị lấy đi trái tim cho nên mới chết… Chứng tỏ hắn không thể tự khống chế bản thân. Anh đã khống chế hắn thế nào?”
Thương Du hơi nhún vai, “Khống chế? Ý cậu là… thế này?”
Nói xong, hắn xoay đầu nhìn người phán xét đứng phía sau.
Người phán xét máy móc bước lại, mở cửa phòng tạm giam, sau khi mở cửa, hắn cầm cây súng trong tay chỉa vào đầu Triển Dực.
Triển Dực hơi cong khóe miệng, “Quả nhiên anh là người giết Eric.”
“Không sai.” Thương Du đứng lên, “Triển Dực, tôi thật lòng muốn mời cậu hợp tác, tôi cảm thấy chúng ta hợp tác với nhau sẽ rất ăn ý, nhưng dường như cậu lại không có ý định đó…”
Triển Dực lại gật đầu, tỏ ý đúng là không muốn hợp tác với hắn. �
“Vậy thì tôi chỉ có thể làm theo lệnh, giải quyết cậu.” Thương Du có vẻ rất tiếc nuối, “Không phải bạn bè thì là kẻ thù, sự tồn tại của cậu là một mối nguy rất lớn, hơn nữa…”
“Hơn nữa nếu tôi chết trong Vận Mệnh Chi Luân, tất cả mọi người sẽ nghĩ tôi chết trong tay huyết tộc, gia tộc của tôi sẽ nghĩ gia tộc Camille giở trò, trong nội bộ huyết tộc sẽ xảy ra nội chiến?” Triển Dực hỏi, “Đây mới là kế hoạch ban đầu của anh nhỉ?”
Thương Du cười cười, “Rất đáng tiếc không thể hợp tác với cậu.” Nói xong hắn nhìn người phán xét máy móc cầm súng bên cạnh, “Đây là súng làm tan chảy mà huyết tộc thường dùng để tiêu hủy… Độ nóng của đạn bắn ra lên tới ba ngàn sáu trăm độ, thân thể của huyết tộc sẽ lập tức tan chảy trong chớp mắt.”
Nói xong hắn khoát tay, ý bảo người kia — Ra tay đi!
Nhưng người kia chỉ cầm súng nhìn Triển Dực, không hề nhúc nhích.
Thương Du hơi ngẩn người, “Ra tay đi.”
Nhưng đối phương cũng không hề nhúc nhích, một lát sau, hắn đột nhiên thả súng, sau đó bắt đầu xoay vòng tại chỗ, tựa như một vũ điệu nào đó.
“Xem ra phép thuật của anh cũng không phải luôn luôn có hiệu quả.” Triển Dực nâng tay lên, trong tay cầm chìa khóa, miệng ngậm lấy chìa khóa, dùng răng đút vào ổ mở khóa, sau đó “Cạch” một tiếng.
Xiềng xích được mở ra. Triển Dực lắc lắc tay, rầm một tiếng… Xiềng xích rơi xuống đất.
Chiếc chìa khóa này là trước khi lên thuyền, Bạch Vũ đã lén nhét vào tay hắn, mà tên vừa rồi không nghe theo lời Thương Du, tất nhiên cũng là do Bạch Vũ.
Thương Du lùi về sau, hai người kia cũng dùng vũ điệu có chút nhàm chán chặn đường hắn lại.
Thương Du muốn chạy nhưng hắn đã bị bao vây, hiển nhiên bọn họ đã không còn bị hắn điều khiển nữa.
Thương Du kinh ngạc nhìn Triển Dực, “Cậu đã dùng phép thuật gì?”
Triển Dực lắc lắc ngón tay, “Phép thuật thì không dám nhận, nhưng trên thế giới này, còn có người khác thông thạo việc này hơn anh…” Nói xong liền giơ ngón tay chỉ người phía sau Thương Du.
Thương Du sửng sốt xoay đầu lại… Nhìn thấy một người tóc bạch kim tiêu sái bước lại, vô cùng tiếc nuối vuốt cằm, hai mắt chỉ nhìn Triển Dực, “Biết vậy không đưa Dực Dực chìa khóa rồi! Chẳng có trò gì vui để chơi hết!”
Thương Du nhìn hai người phán xét, ra mệnh lệnh, “Giết hắn!”
Nhưng hai người kia vẫn đứng im, nhìn thẳng đôi mắt Bạch Vũ.
Bạch Vũ lắc lắc đầu, búng tay một cái.
Hai người liền nhào tới đè Thương Du xuống.
Triển Dực bước ra khỏi phòng tạm giam, lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia được kết nối, giọng của Lam Lạc vang lên, “Sao rồi?”
“Đã bắt được, nhận tội luôn rồi, hắn mới là hung thủ thật sự giết chết Eric.” Triển Dực nói, “Tôi đã gửi bản ghi âm qua cho anh.”
“Đã nghe.” Lam Lạc trả lời.
Lúc này bên kia truyền tới giọng nói của một người phụ nữ, là phu nhân Camille, so với lúc nãy thì bây giờ bà đã bình tĩnh hơn nhiều, “Cám ơn cậu, Triển Dực.”
Triển Dực không sao cả, nhướn mày nói, “Không cần khách sáo.”
Cúp điện thoại, Triển Dực ngẩng đầu nhìn Thương Du bị xiềng xích lại.
Thương Du nhìn hắn, “Cậu giở trò với tôi?”
Triển Dực cười cười, “Không dẫn anh lên thuyền, lỡ anh khống chế hết huyết tộc ở trung tâm thì sao, thế thì sẽ rất gay go.”
Thương Du cười lạnh, “Cậu cho là các người có thể giam được tôi?”
Nói còn chưa dứt lời, Thương Du đã bị bịt khẩu trang lại, cấm không cho nói chuyện, sau đó lại che mắt hắn đi, tránh cho hắn dùng ánh mắt khống chế người khác.
Chờ tất cả được hoàn thành, cửa lớn ngoài kia mở ra, Eide và chánh án cùng bước vào.
“Không sao chứ?” Eide hỏi Triển Dực.
Triển Dực không đáp, chỉ hỏi, “Anh chuẩn bị xử lý hắn thế nào?”
“Sự tiến hóa của quỷ đỏ đã vượt quá xa dự đoán của chúng ta… Chúng ta cần phải có phương pháp mới để đối phó với bọn họ.” Eide nói xong liền mang người đi.
Chánh án nhìn Triển Dực.
Hai người phán xét vẫn còn trong tình trạng bị kiểm soát, Triển Dực nhìn Bạch Vũ, Bạch Vũ giơ hai tay ra trước mặt hai người, búng tay một cái, hai người kia liền tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt.
Chánh án nhíu mày nhìn Bạch Vũ, hắn đeo mặt nạ bảo vệ, chỉ lộ ra hai con mắt, trong mắt mang theo vẻ kiêng kị còn có chút không tin tưởng.
Bạch Vũ hoàn toàn không để ý tới hắn, đi theo Triển Dực ra ngoài, “Dực Dực, chúng ta đi ăn khuya đi?”
“Anh muốn ăn gì?” Tâm trạng của Triển Dực hiển nhiên rất tốt, ra tới bên ngoài, Vận Mệnh Chi Luân đã đáp tại cảng của trung tâm.
“Dực!”
Khải và Mục Tát còn có Không Thiền bọn họ chạy tới.
Tiếu thở dài, “Thiếu chút nữa bị cậu hù chết.”
“Cơ mà, các cậu thiết kế tốt lắm, nhưng sao không chịu nói cho chúng tôi nghe?” Không Thiền oán trách.
Triển Dực lắc đầu, “Đây không phải kế hoạch của tôi.”
Bạch Vũ giơ tay, “Là do phu nhân Camille và Elena hợp tác với nhau diễn kịch, chìa khóa là do Elena đưa cho tôi, bọn họ muốn cách ly phần tử nguy hiểm có thể khống chế huyết tộc ra, như vậy thì mới xử lý dễ hơn.”
Mọi người im lặng liếc nhìn nhau, không khỏi cảm thán, hai lão yêu quái thì ra đều đang diễn kịch, không hổ là huyết tộc từ xưa, cái gì cũng lừa được.
Khải nhịn không được nhíu mày, “Quỷ đỏ đã tiến hóa tới mức này rồi.”
Lúc này chỉ thấy Lam Lạc vội vã chạy tới, “Mọi người đều ở đây, xem cái này đi…”
Nói xong hắn mở máy tính, giữa không trung liền xuất hiện màn hình TV.
Trên màn hình hiện ra một khuôn mặt quỷ dị, đeo mặt nạ có thiết kế phục cổ, đằng sau hắn là bức tường màu đen, trên tường được ghi chương văn nô lệ màu đỏ.
Triển Dực nhíu mày.
“Đây là cái gì?” Khải hỏi.
“Mặt nạ bảo vệ của phản quân.” Bạch Vũ nheo mắt, “Ái gù, người làm mặt nạ này đúng là không tệ nha.”
“Nghe xem hắn nói cái gì.” Lam Lạc mở to âm lượng.
Đây là một đoạn ghi hình, được lặp đi lặp lại phát trên màn hình, người bên trong chỉ nói một câu — Con người, hãy đến gia nhập với chúng tôi, cùng tiêu diệt huyết tộc!
“Xem ra quỷ đỏ đã nghĩ ra được phương pháp đối phó với huyết tộc.” Triển Dực mỉm cười.
Bạch Vũ vuốt cằm, “Xí! Sinh vật cấp thấp bắt đầu phản kháng…”
Nói còn chưa xong đã bị Triển Dực vung chân đá.
“Mọi người có biết đây có nghĩa là gì không?” Lam Lạc hỏi.
Tuy rằng mọi người ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng — Cuộc chiến giữa huyết tộc và quỷ đỏ đã được nâng cấp, con người cũng bị cuốn vào vòng xoáy đó, và một cuộc chiến mới lại sắp bắt đầu!
HOÀN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!