Huyết Hận Phi Ưng
Chương 58: Tranh Đoạt Ngôi Minh Chủ (5)
Trong sát na khi tưởng chừng Kiếm Yến Nhân tất vong mạng trước chưởng lực hùng hậu của Âu Dương Đông Phong thì huyết đao xuất khỏi vỏ. Một chiêu Liệt Nhật Trảm Không đem chưởng phong hoàn toàn phá nát.
Đao xuất khỏi vỏ. Nhật nguyệt lu mờ. Chỉ còn bóng đao kiếm ảnh.
Đao xuất là tâm không lo, chiến lực do tâm mà định, tâm càng tịnh nộ lực càng mạnh, bất luận là đơn đả độc đấu hay là quần địch, chỉ cần nộ ý vẫn còn thì độ mạnh sẽ không giới hạn. Đó chính là yếu quyết dụng đao.
– Khá khen cho Kiếm Yến Nhân ngươi, hảo đao pháp!
Âu Dương Đông Phong không tiếc lời khen ngợi.
– Bảo đao của bản môn rơi vào tay ngươi đã phát huy uy lực của nó. Tuy nhiên nếu chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà muốn bản Lệnh chủ buông tha ngươi ư? Tiếp được trăm chiêu của ta đi rồi nói tiếp.
Kiếm Yến Nhân bình thản khoanh tay chờ đợi, không vì phải đối mặt với Lệnh chủ Huyết Phù Môn mà mảy may xao động. Tâm tĩnh, đao tĩnh!
Âu Dương Đông Phong thấy thái độ cao ngạo của Kiếm Yến Nhân thì đen mặt, y hoàn toàn bị tên nhãi này chọc giận. Được lắm họ Kiếm kia, hôm nay không dạy cho ngươi một bài học thì họ lão tử sẽ được viết ngược. Ầy ầy Dương Âu, nghe thật là thúi.
Một trận âm thanh vù vù xé gió vang lên, chưởng phong của Âu Dương Lệnh chủ lại xuất động, Cuồng Long Đảo Hải, thương long xuất hải, loạn thạch xuyên không, khí thế hung mãnh vô cùng, bức bách Kiếm Yến Nhân không thể triển khai đao pháp hộ thân nên phải lui lại mấy bước.
Huyết đao trong tay Kiếm Yến Nhân không hề ngưng nghỉ xuất ra nhiều luồng quang ảnh nhất tề bao bọc quanh người. Âu Dương Đông Phong hú to một tiếng thân pháp như làn điện chớp bay lên không trung, song trảo nhất tề chụp xuống đỉnh đầu Kiếm Yến Nhân, xé rách đao quang hộ thân, không nghi ngờ gì việc Vô Ảnh Thần Đao sẽ bị phế khi trúng một trảo này. Thế nhưng Kiếm Yến Nhân đâu chịu bại sớm như vậy.
Tả thủ xuất ra một chiêu Hồng Viêm Bách Trảm gạt đi công kích của Âu Dương Đông Phong, đồng thời tại hữu chưởng xuất ra chưởng công, công lực vô cùng thâm hậu trực tiếp đối chưởng cùng Lệnh chủ Huyết Phù Môn.
“Bùm” một tiếng, Âu Dương Đông Phong bị đánh văng ra, bóng ảnh phiêu phiêu đáp xuống sát mép lôi đài, còn Kiếm Yến Nhân còn chấn trụ tại chỗ nhưng dưới chân hắn đài gỗ đã lõm xuống một đoạn. Xem ra nội lực mấy chục năm của Âu Dương Lệnh chủ cũng không qua được kẻ hậu bối như Kiếm Yến Nhân.
Âu Dương Đông Phong càng đánh càng đem lòng bội phục, nhưng cũng không thể vứt hết mặt mũi mà tha cho tên đao tặc này được. Hắn là nuốt không trôi ngụm trọc khí này. Một tên đao tặc, lại thêm một tên hái hoa đạo tặc, nếu hắn không phát oai hùm thì hết một tên lại một tên tặc công nhiên xem Huyết Phù Môn của hắn như chốn không người mà tới lấy đồ chăng. Phải chăng sẽ có lúc lão bà của hắn cũng bị trộm đi. Âu Dương Đông Phong càng nghĩ mà càng điên tiết. Sở dĩ hai tên đạo tặc này có thể toàn mạng mà rời đảo góp công lớn nhất lại là lão bà của hắn. Hắn đương nhiên không thể phát tiết lên người nàng, lão bà chỉ có thể để sủng, thế nên mấy tên tiểu tử này đành làm bia cho hắn ngắm bắn vậy.
Quần hùng nơi hiện trường lúc này ai cũng lắc đầu lè lưỡi, hiếm khi mới gặp được cao thủ chân chính động thủ nên toàn trường đều im lặng theo dõi.
Âu Dương Đông Phong hữu thủ vung lên, tức khắc trên lôi đài đào hoa tung bay mù mịt, hương thơm khắp mười dặm xung quanh đều nghe thấy.
“Đào hoa trận” – Bên dưới có kẻ kinh lịch thốt lên.
Cảnh đẹp hiếm có khiến nhiều người say mê.
“Đào chi yêu yêu, chước kì hoa”, có kẻ lại kiềm lòng không đậu mà lẩm nhẩm.
Những kẻ có định lực kém như đang lâm vào ảo giác. Rừng đào trải rộng, đào hoa đỏ rực, mỹ nữ như mây, rượu ngon chảy thành suối… Vì định lực kém nên thất tình lục dục phơi bày ra rõ.
Kiếm Yến Nhân nhìn bản mặt của những kẻ đang bị dục vọng chi phối kia lắc đầu khinh miệt, Âu Dương Đông Phong đang khinh thường định lực của hắn rồi. Vì báo thù, hắn sớm không còn dục vọng. Nhưng chỉ trong phút chốc sắc mặt Kiếm Yến Nhân tái nhợt. Trong rừng đào kia, thứ hắn nhìn thấy là phụ mẫu hắn, huynh đệ hắn, họ đều còn sống, vui vẻ ca hát như chưa hề có trận thảm sát diễn ra. Hắn còn thấy một cô nương áo đỏ mỹ miều, e thẹn gọi hắn tướng công, trên tay nàng đang bồng một nữ oa nhi có khuôn mặt trắng hồng. Khuôn mặt nữ oa nhi ấy hắn chưa bao giờ quên, kể cả trong lúc gặp ác mộng hắn đều nhớ rõ. Hắn còn nhớ thời điểm nhìn thấy nữ oa nhi phấn điêu ngọc trác này hắn đã yêu thích không rời tay, Trương bá bá còn cười trêu hắn khi nàng lớn lên sẽ gả cho hắn làm nương tử. Phải, nếu như nàng còn sống thì cũng trạc tuổi cô nương kia, con của hắn và nàng chắc cũng đáng yêu giống oa nhi kia.
Từng giọt nước mắt rơi tí tách trên gương mặt tưởng chừng như vô cảm của Kiếm Yến Nhân. Gần 20 năm qua hắn đã tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ rơi lệ nữa, vậy mà hôm nay hắn lại khóc. Hắn chỉ mong viễn cảnh này không phải là ảo giác, mãi mãi là thật thì tốt biết bao. Nhưng mà, tất cả đã chết rồi, màu máu hôm đó còn chói mắt hơn cả hoa đào.
“A” Kiếm Yến Nhân thét lên một tiếng, huyết đao không chút do dự đâm thẳng vào mi tâm kẻ gọi hắn là tướng công kia, không ai xứng gọi hắn tướng công ngoài nàng.
Ảo ảnh vụt biến mất, chỉ còn đào hoa bay lượn trong gió.
Âu Dương Đông Phong thấy Kiếm Yến Nhân vượt qua được đào yêu thì cũng có chút kinh ngạc song đào hoa trận đâu dễ vượt qua như vậy.
Thế nhưng cái kẻ gọi là Kiếm Yến Nhân này lại vượt qua ngoài sức tưởng tượng của hắn. Nếu là suy nghĩ của kẻ thường thì chắc chắn sẽ tìm cách vượt qua trùng trùng nguy hiểm trong Đào hoa trận để phái giải trận pháp nhưng tên Kiếm Yến Nhân này lại không như thế. Vượt trận ư, hắn chẳng có thiên phú về trận pháp, phá giải trận pháp đối với hắn chả có tí lợi ích gì, vậy thì chẳng bằng vung đao lên hủy luôn cái trận pháp rắc rối này.
Âu Dương Đông Phong nhìn trận pháp tâm đắc của mình bị hủy đi trong tay Kiếm Yến Nhân thì tức giận tới thổ huyết, bảo đao không lấy lại được, bảo trận cũng mất luôn. Đây gọi là không trộm được gà còn mất nắm thóc.
Kiếm Yến Nhân lạnh nhạt nói:
– Âu Dương tiền bối, đắc tội rồi!
Âu Dương Đông Phong trỏ Kiếm Yến Nhân quát:
– Ngươi… ngươi… ngươi…
Không nói thành lời, có lẽ hắn quá già rồi chăng?
Kiếm Yến Nhân bồi thêm một câu:
– Tiền bối đi du ngoạn chẳng hay sư nương ta có biết, ngài nên nhanh chút quay về kẻo người tức giận.
Quần hùng được một phen nín cười tới đỏ mặt, thì ra vị Lệnh chủ Huyết Phù môn nổi tiếng tàn ác này lại là một kẻ thê nô a. Bấy lâu nay hắn chẳng quản tới chuyện võ lâm vì còn bận bồi lão bà của hắn.
Âu Dương Lệnh chủ tức giận phẫy tay áo bỏ đi, lần xuất đảo này quả là hắn mất nhiều hơn được. Nếu hắn biết trong lúc hắn rời Huyết Phù Môn tìm nữ nhi, lão bà của hắn cũng vụng trộm chạy mất thì không biết vẻ mặt hắn sẽ ra sao nữa. Nói chung chuyến xuất môn lần này của hắn đành dùng hai chữ thất bại để hình dung.
Kiếm Yến Nhân đả bại Âu Dương Đông Phong khiến quần hùng trầm trồ thán phục, quả không hổ danh Vô Ảnh Thần Đao, xem ra chức Minh chủ này ngoài hắn ra không ai ngồi nổi.
Hắc y nhân bước lên đài tuyên bố:
– Ha hả, chúc mừng Kiếm huynh đệ, chư vị anh hùng còn ai không phục xin mời lên đài.
–
Bên dưới một trường xôn xao nhưng không ai bước ra cả. Hắc y nhân chờ đợi giây lát rồi nói
– Nếu như vậy thì…
Một giọng nói cất lên cắt ngang lời y
– Lão phu không phục.
Người vừa lên tiếng là Đại tú trong Tam Tú Thiên Sơn.
Đại tú ung dung bước lên đài, ánh mắt không ngừng quan sát Kiếm Yến Nhân.
– Tiểu tử khá lắm. Nhưng muốn làm Minh chủ thì có vẻ hơi miễn cưỡng.
–
Kiếm Yến Nhân chỉ nhàn nhạt nói:
– Nếu tiền bối tự thấy mình thích hợp thì xin mời.
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!