Huyết Hận Phi Ưng
Chương 63: Tung tích Tuyết Vân
Lại nói về Tiêu Thiên Hà, sau khi nghe theo lời hắc y nhân chờ đợi thêm mấy ngày cuối cùng hắn cũng xuất hiện.
– Mau theo ta…
Hắc y nhân chỉ để lại một câu rồi vọt đi trong đêm tối. Thiên Hà cũng gấp rút theo sau.
Thoáng chốc chàng bắt kịp bóng đen. Hắn ta dừng chân tại một tòa tiểu lâu ven sông.
– Ta tin Tiêu đường chủ là người tín nghĩa, hơn nữa đường chủ không thể giở trò với ta đâu. Vào trong đi, có người đang đợi đường chủ đấy.
–
Nói rồi, tung mình khuất vào bóng đêm.
Còn lại một mình Thiên Hà cẩn trọng nép mình trong bóng tối quan sát.
Tòa tiểu lâu này khá trang nhã, đèn hoa rực rỡ, chữ hỷ dán khắp nơi. Trong lầu, bàn tiệc bày sẵn, một đám người ngồi lố nhố, một đoàn vũ nữ ăn vận hở hang, quần áo mỏng nhìn thấu da thịt đang múa hát, vừa khúc khích cười lẳng lơ. Mấy kẻ ngồi dưới ánh mắt lộ vẻ dâm đãng.
Thiên Hà nhíu mày khó chịu. Chàng phi thân vào bên trong, không ai nhìn thấy chàng cả. Chàng thận trọng đi lòng vòng trong tiểu lâu ở đâu cũng thấy cảnh ăn chơi trụy lạc.
Một toán người gươm giáo đi tuần vui vẻ nói:
– Hôm nay thiếu chủ đón tân nương nên anh em bọn ta được hưởng phước lây.
– Ha ha ha đêm nay thiếu chủ tha hồ thỏa mãn giấc xuân, tiêu hồn phấn một khi ngửi vào dù là phụ nữ tam trinh cửu liệt cũng bị mất ý chí, xem ra phen này dẫu Dương Tuyết Vân có cứng đầu cũng phải ngoan ngoãn phục tùng…
Mấy câu nói này của chúng khiến Thiên Hà kinh tâm động phách. Chàng lướt tới điểm nhanh huyệt đạo của chúng rồi lôi một tên đi theo, gằn giọng nói:
– Nói mau, phòng của tân nương ở đâu?
Tên võ sĩ lúc này bị chàng lôi đi xềnh xệch sợ đến rúm người nói:
– Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân xin nói, thiếu chủ cùng tân nương đang ở căn phòng phía đông trước mặt…
Thiên Hà lửa giận bừng bừng giáng cho tên võ sĩ một đòn sau gáy, khiến hắn lăn ra bất tỉnh tức thì. Lúc đó bên tai chàng nghe văng vẳng tiếng cười khoái trá, dâm dục của Phong Hạo.
– Vân Nhi, nàng đừng cố chịu đựng, mau nói xem hảo khó chịu a? Cầu xin ta, Hạo ca nhất định sẽ khiến cho nàng dục tiên dục tử nga…
Toàn thân Tuyết Vân ngày một nóng, hỏa khí như muốn thiêu đốt lí trí của nàng.
– Nóng quá…
Xuân dược này cũng thật lợi hại đi. Trong lòng nàng lúc này chỉ có duy nhất một bóng hình, nàng nhất định phải kiên trì đến cùng, chàng nhất định sẽ đến cứu nàng. Tuyết Vân cắn chặt môi kiên quyết không kêu van. Nhưng bên trong nàng như có hàng vạn con sâu châm chích ngứa ngáy khó chịu. Dưới thân trống rỗng chỉ muốn có cảm giác được lấp đầy.
Phong Hạo tà tà ngồi một bên nhìn nàng vặn vẹo thân mình, hắn muốn chính miệng nàng cất tiếng van xin hắn muốn nàng. Sẽ không lâu nữa đâu! Tuyết Vân cố gắng kiềm nén nhưng sự khao khát lại tràn ngập trong mắt, làn da tuyết trắng lúc này đỏ hồng, tỏa ra hương thơm mê hoặc.
Quần áo trên người xộc xệch không thể tả, lộ hẳn một bên ngọc phong non mịn. Phong Hạo nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay kéo chiếc yếm màu đỏ qua một bên, rồi chụp lấy một bên no đủ mà nhào nặn. Kích thích bất ngờ khiến Tuyết Vân bật tiếng ngâm khẽ. Phong Hạo cúi xuống nhìn nàng, hỏi:
– Sao hả, có muốn không?
Tuyết Vân cố dùng lực xô hắn ra quát:
– Ngươi cút đi…
– Ha, nàng đuổi ta? Được, đêm vẫn còn dài, ta có đủ kiên nhẫn, xem nàng chịu đựng được bao lâu?
– Trừ khi ta chết…
– Nàng yên tâm, không chết được đâu. Nàng chỉ có thể ở dưới thân ta rên xiết muốn nàng. Ánh mắt nàng lúc này đã tố cáo nàng nga, nhất định trong lòng nàng đang rất gấp…
Phong Hạo vuốt ve khuôn mặt nàng, xuống chiếc cổ cao tinh xảo, rồi lại một đường vòng xuống bộ ngực sữa nhào nặn thành nhiều hình dạng, lưỡi hắn như con độc xà nhẹ nhàng liếm mút nụ hoa hồng phấn đang vươn cao vì kích thích, rồi bất ngờ cắn mạnh để lại ấn ký trên làn da tuyết trắng.
Khoái cảm ùa tới ngày một mạnh mẽ khiến lí trí Tuyết Vân suýt chút bị đánh gãy. Toàn thân nàng run rẩy. Hai tay bấu mạnh vào đùi muốn tìm chút đau đớn mà thanh tỉnh. Phong Hạo vẫn không buông tha nàng. Bàn tay hắn vẽ một đường xuống rốn rồi lần vào trong tiết khố của nàng. Nơi đây trải qua nhiều kích tình đã trở nên ầm ướt. Quẹt một chút mật ngọt nơi thủy động, Phong Hạo đưa lên bôi loạn trên môi nàng nói:
– Nàng xem, đã sớm ướt đẫm như vậy, có phải chăng đang rất muốn bổn công tử hảo hảo yêu thương…
Tuyết Vân tức giận gắng sức nhổ một bãi nước bọt trúng mặt y.
-Bỉ ổi…
Phong Hạo không vì vậy mà tức giận, hắn vốn thích cá tính quật cường của nàng. Phong Hạo nghĩ đến khuôn mặt quật cường của nàng bị y đặt dưới thân, tùy ý phát tiết dục vọng khiến cho nàng phải khóc lóc, thở dốc rên xiết, cầu xin tha thứ, liền cảm thấy toàn thân sôi sục, gấp tới độ không thể chờ được nữa.
Hắn vươn tay quẹt nước bọt của nàng đem lên miệng liếm láp, vẻ mặt hiện lên sự thích thú.
-Hảo ngọt!
Vốn muốn chính miệng nàng van cầu nhưng xem ra hắn cũng gấp lắm rồi, không muốn chờ đợi thêm nữa. Phong Hạo nhanh chóng thoát bỏ y phục, đè lên người nàng, chế trụ hai tay Tuyết Vân trên đỉnh đầu. Tay còn lại lần vào trong y phục nàng lung tung sờ nắn. Bên ngoài Thiên Hà nóng lòng lo cho Tuyết Vân nên xuất ra một chưởng đánh ầm, phá nát cánh cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến chàng đen mặt.
Tuyết Vân toàn thân vô lực nằm dưới thân Phong Hạo. Y phục trên người ít tới thảm thương. Cũng may chàng tới kịp lúc nếu không nàng đã bị tên cầm thú đó xâm phạm. Khá lắm Phong Hạo, ngươi dám chạm vào nữ nhân của ta, xem ta chặt bỏ cánh tay thúi đó của ngươi.
Phong Hạo nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, vội khoác áo choàng lên người, quay lại nhìnThiên Hà kinh hãi hỏi:
– Ngươi là ai? Sao dám xông vào đây phá hỏng chuyện vui của ta.
Thiên Hà thét:
– Ta là Diêm Vương tới đòi mạng ngươi được không?
Phong Hạo giật mình trước câu nói có phần ngông cuồng của chàng, hắn nhếch mép cười:
– Đòi mạng ta? Vì lẽ gì?
– Hừ, người ức hiếp người của ta lẽ nào không đáng tội chết…
– Người của ngươi?
–
Thiên Hà chỉ vào Tuyết Vân đáp:
– Chính là nàng.
Phong Hạo bật cười:
– Ngươi không có vấn đề chứ? Người này là nương tử của ta. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta ngươi ngang nhiên phá hỏng lại còn nói năng hàm hồ thật không coi ai ra gì.
Thiên Hà lạnh lùng đáp:
– Người khác ta không coi ra gì nhưng ngươi thì ta có coi trọng chút đỉnh đó. Vì thế ta sẽ cho ngươi được chết một cách nhẹ nhàng nhất.
–
Dứt lời chàng phóng ra một đạo chưởng lực, vì quá tức giận nên chàng vận hết mười thành công lực phát huy oai lực của Nhiếp Ảnh Chưởng Pháp đến cực điểm. Chưởng phong xé gió, đồ đạc trong phòng bị ép vỡ vụn.
Phong Hạo nào dám ngang nhiên chống đỡ, hắn biết kẻ này chắc hẳn là cao thủ tuyệt luân nên thân hình vội nhảy xéo một bước tránh né. Thiên Hà chẳng đuổi theo truy sát, bất thần chàng lao đến bên giường ôm lấy Tuyết Vân rồi phi thân ra ngoài cửa. Cử động bất ngờ này của chàng khiến Phong Hạo hơi giật mình. Hắn quát tháo inh ỏi rồi đuổi theo.
Người bên ngoài nghe Phong Hạo hô hoán có kẻ bắt cóc tân nương thì bủa ra vây xung quanh. Thiên Hà dùng khinh công chấp chới như én lượn vượt qua sự vây bủa của bọn chúng. Trên tay chàng còn phải ôm một người mà thân pháp vẫn nhẹ nhàng như không khiến cho bọn người kia ngẩn mặt ra nhìn.
Chàng thoát ra đến ngoài thì Phong Hạo cũng đuổi theo tới sau. Thiên Hà chẳng buồn nhìn lại phất ra một luồng chưởng lực. Liền đó rút thanh kiếm chàng tiện tay nhặt lúc thoát ra, phóng kiếm đâm liền mấy nhát. Phong Hạo tuy là cháu của tên đại ma đầu nhưng suốt ngày chỉ đam mê tửu sắc nên tài nghệ kém cỏi, chỉ sau vài chiêu đã bị Thiên Hà ép cho lúng túng không biết phải xoay trở ra sao.
Khuôn mặt Thiên Hà lúc này như tu la đòi mạng, gắt gao áp sát Phong Hạo, trường kiếm như con mãng xà ép cho Phong Hạo thở không ra hơi. Thiên Hà híp mắt nhìn Phong Hạo từ đầu tới chân. Ánh mắt chàng dừng lại nơi vị trí nam căn còn sưng trướng của hắn.
Phong Hạo hét thảm một tiếng “Á a a a…”, máu đỏ bắn tung tóe trên bộ y phục màu trắng của Thiên Hà như những đóa hoa nở rộ trong đêm tối.
Tiêu Thiên Hà cư nhiên đã tiện mệnh căn của hắn.
– Xem ngươi làm sao còn muốn Vân Nhi của ta?
Lại thêm một tiếng hét thảm, hai tay của Phong Hạo cũng bị chàng phế xuống.
Lúc này bọn người của Phong Hạo cũng kéo đến vây chặt lấy Thiên Hà.
Thiên Hà lo cho Tuyết Vân nên cũng không ham đánh, chàng thấy Phong Hạo đã bị phế thì vội vàng mang Tuyết Vân đi. Chàng vận khinh công ảo diệu nhất trong Nhiếp ảnh đại pháp nên bọn người Phong Hạo dù có mọc thêm cánh cũng không thể theo kịp.
– Phong Hạo, ta tạm gửi cái đầu trên cổ ngươi, sẽ có ngày ta tới lấy…
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!