Huyết Tâm Lệnh - Chương 16: Địa tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Huyết Tâm Lệnh


Chương 16: Địa tử


Tiếng rú phát lên từ trong ven rừng kế cận.

Gã thanh niên áo xám đã đi vào ven rừng lúc nãy, bây giờ hắn thối ngược ra, hai chân hắn loạng choạng, từ trên mặt hắn, máu bắn ra từng giọt.

Hắn thụt ra khỏi rừng rồi quay mặt như muốn chạy về chiếc kiệu, máu từ trên mặt hắn ướt trào thân áo trước.

Dưới ánh trăng lờ mờ, mặt hắn đầy những máu, rõ ràng hắn bị một đường kiếm trúng ngay khoảng giữa chân mày.

Gã thiếu niên áo đen muốn đi về phía rừng thấy thế, hắn biến sắc dừng chân.

Tên thiếu niên áo xám từ từ quỵ xuống.

Gã thiếu niên áo đen thối lui hai bước, chân hắn hơi rung.

Hắn thò tay rút ngọn chủy thủ từ dưới ống giày và quát lớn :

– Ai ở trong rừng?

Trong rừng vẫn lặng trang.

Không khí im lìm càng tăng thêm sức khủng bố cho những ai muốn xông vào. Gã thiếu niên áo đen không dám xông vào, hắn đứng im, mắt hắn đăm đăm, tay hắn rung rung.

Qua một lúc khá lâu từ trong bước ra một bóng người.

Người ấy có vóc thân cao nghệu, mặc áo màu vàng chí gối, đầu đội nón rộng vành che kín tới chân mày, che khuất hẳn nửa mặt bên phía trái.

Chẳng những dáng cách của hắn đặc biệt khác người mà lối dắt kiếm của hắn lại càng đặc biệt hơn nữa, thanh kiếm không treo chặt mà lại treo hững hờ bên hông.

Thanh kiếm không dài và chưa rút ra khỏi vỏ.

Con người ấy trông cũng không hung ác gì lắm, bởi vì chưa lộ toàn bộ chân mặt nhưng không hiểu tại sao, gã thiếu niên áo đen chợt nghe phát lạnh, bàn tay rịn ước mồ hôi.

Trong người của con người ấy hình như chứa đầy sát khí.

Lâm Tiên Nhi biết rõ con người ấy hơn ai hết: Kinh Vô Mạng!

Kinh Vô Mạng còn nghĩa là Lý Tầm Hoan đã chết.

Lâm Tiên Nhi thầm lặng mỉm cười.

Nụ cười của nàng vẫn tươi như hoa nở, đúng là nụ cười ẩn chứa gươm đao.

Nàng cười lớn ở trong lòng, nàng hé nhẹ ở vành môi và mặt nàng làm như sợ hãi, nàng kéo tay gã thiếu niên áo đen, giọng nàng lập cập :

– Con người ấy nghê gớm quá, anh có biết hắn là ai không?

Gã thiếu niên áo đen gượng cười :

– Bất luận hắn là ai, có ta ở đây nàng không phải sợ gì cả.

Nghe rõ giọng cười của gã thiếu niên đã rung rung, biết rõ câu nói của gã là gượng gạo nhưng Lâm Tiên Nhi vẫn thở phào nhẹ nhõm :

– Tôi không sợ, tôi biết anh sẽ bảo vệ cho tôi, tôi biết có anh ở đây thì không kẻ nào đụng đến lông chân tôi được.

Gã thiếu niên áo đen ưỡn ngực :

– Đúng bất luận hắn là ai, chỉ cần hắn dám bước đến đây thì tôi sẽ kết liễu cuộc đời của hắn.

Thật ra thì chính hắn cũng đã nhận biết là mình đã sợ rồi, mồ hôi trong lòng tay hắn càng lúc càng ướt đẫm nhưng hắn là một thiếu niên, một thiếu niên đứng trước người đẹp, hắn không có quyền lùi bước.

Kinh Vô Mạng đã bước tới trước mặt gã thiếu niên.

Gá thiếu niên áo đen tuy nắm chặt ngọn chủy thủ, ngọn chủy thủ của hắn, hắn đã kết liễu không biết bao nhiêu sinh mạng nhưng bây giờ thì hắn không dám hất tay.

Hắn đã thấy cặp mắt cá chết của Kinh Vô Mạng.

Kinh Vô Mạng hình như không bao giờ ngó gã thiếu niên áo đen, giọng hắn lạnh băng băng :

– Ngọn đao trong tay ngươi giết được con người chết hay không?

Gã thiếu niên áo đen giật mình sửng sốt.

Câu hỏi thật kỳ cục nhưng đã hỏi chẳng thể không có trả lời, gã thiếu niên áo đen thu hết cam đảm trả lời :

– Tự nhiên là giết chết bất cứ ai.

Câu trả lời hình như không ăn khớp lắm nhưng Kinh Vô Mạng vẫn nói :

– Được, bước lên.

Gã thiếu niên lúng túng.

Chẳng thà đối phương xốc tới thì gã cũng đành liều mạng đằng này hắn lại bảo như thế thì quá khó khăn.

Gã thiếu niên áo lựng khựng một lúc rồi hắn gượng cười :

– Ta với ngươi không thù oán, tại làm sao ta lại nỡ giết ngươi.

Kinh Vô Mạng nói :

– Bởi vì ngươi không giết ta thì ta sẽ giết ngươi.

Gã thiếu niên thụt lui thêm hai bước nữa, mồ hôi trên trán hắn đổ xuống từng hạt đậu, hắn bậm gan vung lẹ cánh tay.

Ngọn chủy thủ lóe lên một làn ánh sáng nhưng ánh sáng tắt ngang.

Một tiếng rú lên thật ngắn, gã thiếu niên ngã xuống.

Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng đã đút trở vào trong vỏ, hắn đứng thản nhiên như không có chuyện gì.

Gã thiếu niên áo đen cũng là danh gia kiếm pháp, hắn thường cho rằng trên đời này không có ai sử kiếm nhanh hơn hắn, ai nói gì hắn cũng không tin.

Cho đến bây giờ thì hắn phải tin.

Lâm Tiên Nhi đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, nàng thấy hắn giật giật sớ thịt trên mặt, nàng buông tay hắn và nói :

– Người ấy nhanh tay quá, anh. anh hãy chạy đi, đừng lo cho tôi nữa.

Giá như gã thiếu niên bây giờ được bốn năm mươi tuổi thì chắc hắn nghe lời vì con người sống đến tuổi ấy mới nhận thấy được sinh mạng là quý giá.

Chắc gã thiếu niên đã có nghe câu “Sinh mạng tuy quý giá nhưng ái tình còn quý giá gấp trăm lần” nhưng tiếc gì những con người nói ra câu đó nhất định không sống quá tuổi thiếu niên.

Gã thiếu niên vụt đứng phắt lên :

– Đừng sợ, ta sẽ sống chết với hắn.

Lời lẽ của hắn thật là cương quyết nhưng chân hắn không bước tới.

Lâm Tiên Nhi chớp mắt :

– Không, anh đừng có chết, anh còn cha mẹ vợ con, anh hãy trở về, anh hãy trở chạy trốn, tôi sẽ chận hắn cho anh vì tôi là kẻ linh đinh có chết cũng chẳng tiếc gì.

Câu nói của Lâm Tiên Nhi như một liều thuốc hồi sinh, gã thiếu niên thét lên một tiếng nhào thẳng vào Kinh Vô Mạng.

Lâm Tiên Nhi nở nụ cười như đóa hoa đào.

Một người con gái muốn cho người đàn ông liều mạng vì mình, phương pháp tốt nhất là hãy làm cho hắn thấy rằng mình yêu hắn, nhất là có thể chết đi vì hắn.

Phương pháp đó, Lâm Tiên Nhi dùng đã không biết bao nhiêu lần và nàng chưa bị thất bại lần nào.

Lần này không những cười trong bụng mà nàng cười ngoài miệng vì nàng biết gã thiếu niên không bao giờ ngó thấy.

Bây giờ nàng không những cười miệng mà nàng còn cười lên thành tiếng vì nàng biết chắc rằng gã thiếu niên không bao giờ nghe được nữa.

Ánh kiếm lóe lên.

Gã thiếu niên chẳng những kiếm pháp khá cao mà thanh kiếm của hắn dùng lại là thứ tốt.

Trong nháy mắt, hắn đã phóng vào mặt Kinh Vô Mạng luôn năm chiêu, hắn không hề nói một tiếng nào trừ tiếng thét đầu tiên.

Kinh Vô Mạng không đánh trả.

Gã thiếu niên áo đen rõ ràng đâm luôn năm kiếm toàn vào nơi yếu hại trên mặt Kinh Vô Mạng nhưng không hiểu tại sao lại không trúng một kiếm nào.

Kinh Vô Mạng vụt hỏi :

– Ngươi là người của Điểm Thương phái phải không?

Gã thiếu niên đã đâm đường kiếm thứ sáu, hắn thấy đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng vẫn trơ trơ như không bao giờ nhìn hắn nhưng không hiểu tại sao lại nhận được ngay môn phái qua đường kiếm của mình.

Kinh Vô Mạng hỏi tiếp :

– Tả Thiên Linh là gì của ngươi?

Gã thiếu niên áo đen bây giờ mới trả lời :

– Là… là sư phụ của ta.

Kinh Vô Mạng nói :

– Quách Tung Dương đã chết dưới thanh kiếm của ta.

Thình lình hắn nói một câu không ăn nhập gì với tình thế hiện tại, không ai đứng ngoài có thể nhận ra dụng ý của hắn nhưng gã thiếu niên áo đen thì hiểu một cách rõ ràng.

Tạ Thiên Linh vốn là Chưởng môn phái Điểm Thương, danh xưng Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm Khách, bình sinh tung hoành khắp chốn, không ai được coi là địch thủ thế nhưng lại bị bại luôn ba lần dưới kiếm Quách Tung Dương.

Bây giờ Quách Tung Dương lại bị Kinh Vô Mạng giết chết, tự nhiên Tạ Thiên Linh không thể là địch thủ của Kinh Vô Mạng mà thầy không phải là địch thủ thì trò nào có nghĩa gì?

Gã thiếu niên áo đen tái mặt.

Bất cứ ai, dù chỉ nghe lần đầu cũng đều nhận thấy rằng Kinh Vô Mạng không phải hạng người hay nói khoát.

Kinh Vô Mạng hỏi luôn :

– Ta chỉ cần nhích tay lên là cắt đứt sinh mạng ngươi, ngươi có tin thế hay không?

Gã thiếu niên áo đen cắn răng không nói.

Ánh thếp nhoáng lên, thanh kiếm của Kinh Vô Mạng không biết hồi nào đã toát ra khỏi vỏ.

Mũi kiếm lạnh băng băng cũng không biết hồi nào đã nghim đúng vào yết hầu của gã thiếu niên.

Mũi kiếm chỉ ghim ngay nhưng chưa ấn mạnh.

Kinh Vô Mạng lạnh lùng không nói một lời, đôi mắt trắng dã của hắn trơ trơ.

Mồ hôi của gã thiếu niên áo đen nhỏ xuống ròng ròng, hắn ré lên :

– Tại sao chưa chịu giết ta đi?

Kinh Vô Mạng thản nhiên :

– Ngươi muốn chết?

Gã thiếu niên áo đen lớn tiếng :

– Đại trượng phu sống chết là thường, ngươi cứ việc xuống tay.

Hán cố gắng làm ra vẻ xem cái chết nhẹ như lông hồng thế nhưng vì tuổi hắn chưa già nên cái làm ra vẻ của hắn không hay lắm.

Kinh Vô Mạng hỏi :

– Nếu ta không muốn giết ngươi, ngươi cũng vẫn muốn chết à?

Gã thiếu niên khựng lại.

Hắn không thể trả lời vì đâu có ai điên gì mà muốn chết.

Kinh Vô Mạng vẫn lạnh lùng :

– Ta biết ngươi vốn muốn vì nàng mà chết muốn cho nàng cảm thấy ngươi là bậc anh hùng nhưng nếu một khi ngươi chết rồi liệu nàng còn có thích ngươi không?

Gã thiếu niên áo đen không nói được tiếng nào.

Hắn chợt cảm thấy mũi kiếm lạnh băng đã rời khỏi yết hầu hắn.

Hắn chợt cảm thấy mình như một thằng ngu.

Giọng Kinh Vô Mạng vẫn trầm trầm :

– Trong con mắt của đàn bà, một trăm tên anh hùng chết vẫn không bằng một tên thất phu còn sống, cũng như trong mắt của ngươi, một trăm mỹ nhân chết rồi vẫn không bằng một người đàn bà còn sống, ngươi có rõ cái chân nghĩa ấy hay không?

Gã thiếu niên gạt mồ hôi trán, gượng cười :

– Rất rõ.

Kinh Vô Mạng hỏi :

– Bây giờ ngươi có còn muốn chết nữa hay không?

Gã thiếu niên đỏ mặt :

– Sống cũng không có gì không tốt.

Kinh Vô Mạng nói :

– Tốt lắm như vậy là ngươi đã hiểu.

Hắn nói tiếp bằng một giọng lạnh ngàn đời :

-Ta từ trước đến nay vốn không thích nói nhiều thế mà hôm nay lại nói khá lâu, mục đích muốn cho ngươi thông hiểu cái chân lý. Chờ cho ngươi biết rồi ta sẽ giết ngươi.

Gã thiếu niên áo đen rúng động :

– Ngươi… ngươi muốn giết ta?

Kinh Vô Mạng nói :

– Ta là người chỉ hỏi chứ không có trả lời nhưng với con người sắp chết thì ngoại lệ.

Gã thiếu niên áo đen rung giọng :

– Nhưng… nhưng nếu muốn giết ta thì tại sao ngươi lại phải nói dài dòng?

Kinh Vô Mạng nói :

– Bởi vì ta vốn không bao giờ giết những người muốn chết, nếu ngươi muốn chết thì ta giết ngươi không thú vị gì cả.

Gã thiếu niên áo đen rống lên một tiếng, lao thẳng vào người Kinh Vô Mạng.

Tiếng rống của hắn rất ngắn bởi vì thanh kiếm của hắn vừa đưa ra thì lưỡi kiếm của Kinh Vô Mạng đã ghim đúng vào miệng của hắn.

Máu phọt ra và trước nhất là thấm vào lưỡi của gã thiếu niên, gã thoáng cảm nghe mằn mặn.

Hắn cảm thấy nghe mùi vị của cái chết thì hắn đã chết ngay.

Kiếm đã tra vào vỏ.

Kinh Vô Mạng có một thói quen kỳ dị là mỗi bận sau khi giết người, hắn tra kiếm vào vỏ thật nhanh làm như hắn không nghĩ đến việc dùng kiếm nữa.

Có lẽ hắn nghĩ rằng người khác khi thấy kiếm hắn nằm trong vỏ, tự nhiên sẽ có hơi sơ xuất.

Hắn rất thích những con người sơ suất vì hạng người đó chết sớm hơn, nhanh hơn.

Lâm Tiên Nhi mắt không rời hắn, quan sát kỹ càng từng động tác của hắn.

Mắt nàng mang cả một trời hiền dịu, tươi cười, y như một người con gái đang nhìn người yêu thứ nhất.

Kinh Vô Mạng trước sau vẫn không liếc tới nàng.

Lâm Tiên Nhi đã bắt đầu phô trương tư thế rúng động lòng người để đón tiếp Kinh Vô Mạng.

Miệng của Lâm Tiên Nhi vẫn hé nụ cười nhưng trong ánh mắt của nàng bắt đầu thu nhỏ lại.

Nàng đã thấy, cảm thấy tình hình bất ổn.

Những kẻ đàn ông đã qua trong đời nàng, nếu nhìn nàng, mắt họ sẽ y như con mắt mèo đói nhìn thấy thịt nhưng Kinh Vô Mạng thì lại không chịu nhìn nàng, hắn làm như trong người nàng có độc.

Eo, lưng và mông của Lâm Tiên Nhi bắt đầu cử động làm cho bốn con mắt của gã phu kiệu thiếu điều muốn lọt tròng.

Họ bị ánh mắt của Lâm Tiên Nhi làm cho đờ đẫn, làm cho họ không nhìn thấy ánh thép loáng lên.

Mãi đến khi họ vừa thấy chớp thì họ cũng đã rú lên hai tiếng ngắn.

Hai vòi máu phụt qua.

Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng lại tra nhanh vào vỏ.

Nhưng hai con mắt cá chết của hắn vẫn nhìn về phía khoảng trống không.

Khoảng trống trước mắt hăn là khoảng trống mịt mờ y như hai mắt hắn.

Lâm Tiên Nhi nhè nhẹ thở ra :

– Tại làm sao anh lại chẳng ngó tôi? Có phải anh sợ nhìn rồi không thể giết tôi chăng?

Đôi mắt của Kinh Vô Mạng hơi giật giật, thật lâu hắn nói :

– Cô biết tôi đến đây để giết cô phải không?

Hắn cố rít lên nhưng giọng hắn vẫn không giấu được cái “làm ra vẻ” ấy.

Lâm Tiên Nhi chầm chậm gật đầu :

– Tôi biết, một con người bất luận tàn khốc đến đâu, bất luận vô tình đến thế nào nhưng khi sắp giết người tình mình yêu thì thần sắc không làm sao tự nhiên được nữa.

Nàng cười bằng một giọng thê lương và nói tiếp :

– Tôi biết và tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, tôi cũng là người sắp chết, chắc anh không nỡ trả lời.

Làm thinh một lúc thật lâu, Kinh Vô Mạng lên tiếng :

– Hỏi đi, đối với những người sắp chết, ta không khi nào nói dối.

Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi từng tiếng một :

– Tôi chỉ hỏi anh, vậy chứ ai bảo anh phải giết tôi? Và tại làm sao?

Kinh Vô Mạng nắm chặt bàn tay rít giọng :

– Không ai bảo cả mà cũng không có lý do.

Lâm Tiên Nhi mím miệng :

– Nhất định có người khác chen vào. Người muốn giết tôi nhất định không phải là anh.

Nàng cười, nghe đứt ruột :

– Tôi biết anh yêu tôi, nhất định anh không nỡ giết tôi.

Tiếng “yêu” phát ra từ cửa miệng của người khác, có thể tầm thường như khi xuất phát từ cửa miệng của Lâm Tiên Nhi, nó lại trở thành âm nhạc.

Nhất định trên dời này không có ai có được giọng nói, cách nói như nàng.

Kinh Vô Mạng càng nắm hai bàn tay lại thật chặt, ai đứng gần có thể nghe những đốt xương răng rắc.

Nhưng gương mặt hắn vẫn cứ trơ trơ :

– Cô quả thật có biết? Cô có nắm chắc như thế không?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tôi biết chắc rằng nếu anh không yêu tôi thì anh không giết những con người khi nãy.

Kinh Vô Mạng không ngắt lời nàng, hắn lại như muốn nghe nàng nói tiếp.

Lâm Tiên Nhi nói tiếp :

– Anh giết họ chỉ vì anh ghen.

Kinh Vô Mạng gặng lại :

– Vì ghen?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Chỉ cần ai đụng vào con người của tôi, chỉ cần ai nhìn vào mặt tôi, chỉ cần ai nhìn vào vóc thân tôi thì anh cần lấy mạng của người đó. Như thế là ghen, nếu không yêu tôi thì tại sao anh lại ghen?

Da mặt của Kinh Vô Mạng trắng nhợt, giọng nói của hắn cũng bắt đầu thay đổi :

– Tôi chỉ biết rằng tôi muốn giết cô, tôi cần giết người nào thì người đó không mong gì sống được.

Lâm Tiên Nhi hỏi một hơi :

– Thực anh muốn giết tôi à? Thế tại sao anh lại không nhìn vào mặt tôi? Anh dám hay không dám?

Bàn tay của Kinh Vô Mạng nắm chặt vào chuối kiếm, mồ hôi trên mặt hắn nhỏ xuống ròng ròng.

Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn, nàng nói thật chậm :

– Nếu anh không dám nhìn vào mặt tôi thì cho dầu anh có giết tôi rồi thì anh cũng sẽ hối hận.

Nàng đưa bàn tay ra dò dẫm.

Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên.

Cuối cùng Lâm Tiên Nhi nắm lấy bàn tay hắn, kế tiếp thân người nàng ngã vào lòng hắn, bàn tay nàng lần bò len ngực hắn, giọng nàng thật dịu :

– Nếu anh không thể tự chủ thì anh đưa tôi đến gặp hắn đi.

Hơi thở của Kinh Vô Mạng bắt đầu dồn dập :

– Cô… cô muốn gặp ai?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Gặp người bảo anh đến giết tôi, tôi nhất định làm hắn thay đổi ý kiến.

Mặt nàng áp vào má hắn, miệng nàng cắn nhẹ vào màng tai hắn, nàng nói qua hơi thở :

– Anh hãy yên lòng, tôi sẽ không bao giờ làm anh hối hận về sau.

Kinh Vô Mạng vẫn không nhìn nàng, hắn chầm chậm quay đầu lại nhìn vào khu rừng u ám.

Lâm Tiên Nhi chớp mắt :

– Hắn ở trong ấy phải không?

Kinh Vô Mạng không trả lời, hắn không cần phải trả lời.

Lâm Tiên Nhi thỏ thẻ bên tai hắn :

– Được rồi, tôi sẽ vào gặp hắn, nếu hắn nhất định không buông tha tôi thì anh giết tôi cũng không muộn.

Chờ cho nàng xoay mình, Kinh Vô Mạng mới nhìn vào phía sau thân thể nàng, con mắt cá chết của hắn bây giờ linh động, bây giờ mới thấy lộ đôi mắt của con người.

Ven rừng tối âm âm không lấy một đốm sáng nào.

Tuy Lâm Tiên Nhi đi không lẹ nhưng nàng thiếu điều chạm vào một con người.

Con người ấy đứng sừng sững như một hòn núi, núi băng.

Thật thì vóc thân hắn cũng không cao lớn lắm nhưng oai thế của hắn làm cho người nhìn vào cảm thấy to lớn lạ lùng.

Lâm Tiên Nhi rất có thể tránh né vì nàng đi không lẹ lắm nhưng nàng không làm như thế, nàng lại làm như hoảng hốt la lên một tiếng nho nhỏ rồi ngã luôn vào lòng người ấy.

Người ấy đưa tay đỡ lấy nàng.

Lâm Tiên Nhi gượng đứng ngay ngắn và nói qua hơi thở dồn dập :

– Ở đây tối quá.

Nàng đứng cách người ấy chỉ một khoảng ngắn, nàng tin chắc người ấy nghe được hơi thở của nàng, ngàn tin chắc hơi thở của nàng sẽ làm cho đàn ông động lòng.

Người ấy không biết có “động lòng” theo ý nghĩ của nàng hay không thì không rõ, chỉ nghe hắn nói chầm chậm :

– Có phải cô đã dùng cách này để làm cho Kinh Vô Mạng không giết được cô phải không?

Lâm Tiên Nhi chớp mắt :

– Người bảo hắn giết tôi là ông phải không? Ông là Thượng Quan bang chủ?

Thượng Quan Kim Hồng gật đầu :

– Đúng, ta có thể cho cô biết, cái phương pháp yêu mị của cô đối với ta vô dụng.

Giọng nói của Thượng Quan Kim Hồng không có vẻ tàn khốc, không có vẻ âm hiểm, khi bình thường điềm đạm nhưng đặc biệt là không hề phát lộ thứ cảm tình, bất cứ lời nói nào hắn cũng nói như đọc kinh.

Lâm Tiên Nhi sửa giọng :

– Thế thì tôi phải dùng phương pháp nào mới có thể động lòng Bang chủ?

Thượng Quan Kim Hồng nói :

– Cô có bao nhiêu phương pháp hãy dùng hết thử xem?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tôi biết Bang chủ không phải hạng người dễ dàng dao động bởi đàn bà nhưng tại làm sao Bang chủ lại bảo Kinh Vô Mạng giết tôi?

Thượng Quan Kim Hồng nói :

– Người mà lúc nào cũng có thể giết người thì không thể để cho mình có tình cảm, muốn rèn luyện một con người không tình như thế không phải dễ dàng, ta không thể ngồi nhìn cái tính tốt ấy của Kinh Vô Mạng bị hủy diệt bởi cô.

Lâm Tiên Nhi cười :

– Nhưng nếu Bang chủ để cho hắn giết tôi thì Bang chủ tổn thất càng nhiều hơn nữa.

Thượng Quan Kim Hồng cau mặt :

– Sao?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tôi hữu dụng hơn Kinh Vô Mạng rất nhiều.

Thượng Quan Kim Hồng lại gặng :

– Sao?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Kinh Vô Mạng chỉ biết giết người, tôi cũng biết giết người, hắn giết người phải dùng kiếm, phải máu chảy như vậy là hạ đẳng, còn tôi, tôi giết người chẳng những không thấy máu mà cũng không cần dùng đao kiếm.

Thượng Quan Kim Hồng nói :

– Nhưng hắn giết người nhanh hơn cô nhiều?

Lâm Tiên Nhi hỏi :

– Nhanh cố nhiên là hay rồi nhưng chậm cũng có cái hay của chậm, Bang chủ có nhận như thế hay không?

Trầm ngâm một chút, Thượng Quan Kim Hồng hỏi lại :

– Ngoài chuyện giết người ra, cô còn có cái gì hay nữa không?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tôi có tiền rất nhiều, nhiều đến mức không đếm nổi, nhiều đến mức người thấy phải phát điên.

Thượng Quan Kim Hồng gật gật đầu :

– Cái đó quả là hay lắm.

Giọng nói của hắn hình như có pha tiếng cười, bởi vì hắn rất hiểu chỗ lợi ích của đồng tiền, hiểu rõ cái vạn năng của nó.

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tôi lại là người thông minh, có thể giúp Bang chủ trong nhiều chuyện.

Thượng Quan Kim Hồng nói :

– Đúng, cô là một người thông minh, người ngu thì không bao giờ có tiền.

Lâm Tiên Nhi nói :

– Ngoài ra tôi còn cái hay khác nữa.

Giọng nói của nàng vùng thấp xuống và pha mùi khêu gợi :

– Chỉ cần là đàn ông thì Bang chủ sẽ thấy ngay cái tôi nói không ngoa, chỉ cần Bang chủ bằng lòng thì cái hay ấy của tôi sẽ thuộc về Bang chủ.

Trầm ngâm một lúc thật lâu, Thượng Quan Kim Hồng đổi giọng :

– Ta… ta là đàn ông.

Trong rừng sương xuống khá nhiều.

Sương đẫm ướt cả thân áo của Kinh Vô Mạng.

Hắn đứng yên một chỗ như trời trồng, toàn thân hắn một chút gì may động y như một hình cây.

Ngay cả những tiếng động trong rừng không biết hắn có để ý hay không?

Trong rừng sương thật dày, không thể nhìn thấy gì cả.

Nhưng vẫn nghe tiếng động, đó là tiếng rên tiếng thở.

Chợt có tiếng cười của Lâm Tiên Nhi, thứ giọng cười thỏa mãn và dứt quãng :

– Anh. anh quả là một… đàn ông, mà đàn ông như anh thì trên đời này ít có lắm… anh… anh… thật không ngờ. anh.

Thượng Quan Kim Hồng nói :

– Vì cô là một người đàn bà như thế thì phải có một người đàn ông cân xứng chứ.

Hắn cố giữ cho giọng nói điều hòa nhưng nếu nghe kỹ vẫn không giấu được phần hổn hển.

Lâm Tiên Nhi nói :

– Nhưng… nhưng trời sắp về sáng rồi… khoan khoan… sáng rồi, tôi phải về.

Im lặng thêm chút nữa và tiếp theo là mấy tiếng thở phào.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi nhỏ :

– Về chi vậy?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Có người chờ?

Thượng Quan Kim Hồng hỏi :

-Ai?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tiểu Phi, anh biết Tiểu Phi chứ?

Thượng Quan Kim Hồng nói :

– Tôi lạ là tại sao cô còn chưa giết hắn, đúng là cô giết người chậm quá.

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tôi không thể giết hắn mà cũng có thể nói là không dám.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi :

– Tại sao vậy?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Bởi vì nếu tôi giết hắn thì Lý Tầm Hoan sẽ nhất định giết tôi.

Thượng Quan Kim Hồng nín lặng.

Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi thật dài, giọng nàng ảo não :

– Tôi cũng biết anh chưa giết được Lý Tầm Hoan, nếu không thì làm sao anh lại sai Kinh Vô Mạng đến giết tôi, anh định đưa Kinh Vô Mạng đối phó với Lý Tầm Hoan và vì thế nên anh sợ Kinh Vô Mạng trở nên nhu nhược.

Trầm ngâm một lúc, Thượng Quan Kim Hồng hỏi :

– Cô sợ Lý Tầm Hoan lắm à?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Sợ lắm, tôi sợ con người đó lắm.

Thượng Quan Kim Hồng lại hỏi :

– Hắn so với tôi như thế nào?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Hắn đáng sợ hơn anh, con người của hắn không cần một việc gì cả, cái đó chính là điều đáng sợ nhất.

Nàng thở dài nói tiếp :

– Tôi có thể làm động lòng anh, còn hắn thì tôi không tài nào làm được.

Thượng Quan Kim Hồng nói :

– Hắn cũng là người, nhất định hắn cũng phải có nhược điểm chứ?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Hắn không phải giống như hạng người mệnh danh là sắt đá, hắn cũng có nhược điểm, nhược điểm của hắn là Lâm Thi Âm, thế nhưng tôi lại không dám dùng Lâm Thi Âm để uy hiếp hắn.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi :

– Tại làm sao thế?

Lâm Tiên Nhi nói :

– Tại vì tôi không nắm chắc lắm, hắn cầm con dao nhỏ trong tay là bất cứ tôi muốn làm chuyện gì cũng không nắm chắc phần thắng đưọc.

Nàng thở dài nói tiếp :

– Vì thế cho nên khi mà hắn còn sống thì tôi không dám làm gì đúng theo ý muốn.

Lại trầm ngâm một lúc, Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi :

– Cô hãy yên lòng, hắn không thể sống lâu đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN