Huyết Tâm Lệnh
Chương 42: Hồi kết
Hàng châu nhất dạ xuân
Hoa thị đăng như trú
Không biết ai đã viết hai câu này nhưng nếu ai đã có được một đêm ở Hàng Châu, khi đọc thấy hai câu thơ trên, nhất định cũng phải ngồi ngẩn ngơ gởi hồn về nơi đó.
Hàng Châu nổi tiếng là nơi thắng cảnh nhưng nếu chỉ có cảnh đẹp không thì cũng sẽ làm nhàm du khách, có lẽ vì biết rõ tâm lý người đời như thế nên những kẻ biết làm giàu đã khai thác tận cùng.
Du khách tìm cảnh đẹp để ngâm thơ uống rượu, không có một ai từ chối nếu bên thắng cảnh đó có thêm người đẹp.
Gần như bao nhiêu kỳ nữ nổi danh được đưa cả về nơi đó nhưng chỗ làm chơi khác mua điêu đứng hơn hết phải kể Khách sạn Hoa Tiên, một khách sạn lớn nhất đối diện với dòng sông ngay thị trấn.
Khách sạn Hoa Tiên, nơi tập trung người đẹp, đẹp nhất, cái gì cũng nhất và tự nhiên khách cũng phải chi tiền nhiều nhất.
Nếu có du khách nhiều tiền lắm của, tự nhiên cũng có những kẻ cơm vừa đủ no làm lụng quanh năm suốt tháng mà hạng người sau là đa số.
Nếu có những kẻ thường xuyên lui tới Khách sạn Hoa Tiên để vung bạc vạn đổi lấy nụ cười, tự nhiên cũng có những kẻ lần vào ngõ hẻm tối tăm để mua vui chớp nhoáng với những bông hoa giá rẻ.
Nói chung, nơi nào cũng có cái hấp dẫn riêng của nó.
Bên sau Khách sạn Hoa Tiên có nhiều ngõ hẹp, đầy ăm ắp những nhà nhỏ lè tè.
Phần đông những gian nhà ấy đều nghèo, hai bên đường đều có những mương nước đọng quanh năm đầy muỗi, những đống rác quấn ruồi hôi hám.
Nhưng phần đông những gian nhà tồi tàn ấy, bên sau lại có nhiều cửa sổ nho nhỏ, có màn hoa vén khéo, sặc sỡ, cố nhiên là thứ màn của rẻ tiền.
Đó là xóm mua hoa giới bình dân.
Xóm tuy có vẻ nghèo tàn, nhà tuy tồi tệ, cống rãnh tuy hôi hám tối tăm nhưng những cô nàng ở đây, đêm về cũng khá thơm tho rực rỡ.
Họ cũng hàng lụa hoa hòe, cũng hương trầm xông ướp, cũng phấn sáp như ai, lẽ tự nhiên là loại rẻ tiền tương xứng với giá tiền.
Đó là mặt trái của Hàng Châu hoa gấm.
Ánh đèn thật mù mờ.
Trong một gian nhà ẩm thấp cùng ngõ hẹp, tiếng ho sù sụ vọng ra.
Trong nhà, phía bên ngoài kê một chiếc phản ván đã long đinh ọp ẹp, một cái bàn mà một cái chân của nó phải kê thêm ba cục gạch mới đồng được ba chân kia, tự nhiên đó là một chiếc bàn mà đáng lý nên gọi là cái ghế.
Trên bàn, một ấm nước không có vỏ, có lẽ lâu ngày, đất và trà quến lại làm cho cái ấm đóng vàng khè, bên cạnh hai cái chén mẻ miệng nhiều nơi, máu trắng của men đã thành xám xịt.
Xích vô trong, được ngăn bằng một tấm bố, vốn là manh bố màu cứt ngựa nhưng bây giờ thì đã trổ hoa, vì nước trà, nước mưa, nước rửa tay đã làm cho loang lố nhiều nơi.
Tấm bố ngăn ngang thành một cái phòng, bên trong lại được ngăn ra thành ba buồng, cũng bằng thứ vải bố vừa dầy vừa hôi hám.
Một lão già ngồi trên chiếc phản phía ngoài, mình lão khom xuống, hai đầu gối kẹp sát đến mép tai, đầu cổ lão bờm xờm, trông như một dã nhân.
Lão vừa ho khàn khàn, vừa càu nhàu trong miệng :
– Mẹ nó, không còn được thì tìm nghề khác, ba bốn hôm rồi không có ma nào.
Một tiếng “xí” kéo dài ngắt ngang giọng của lão.
Một cô gái, không biết gọi bằng gì, không biết có nên gọi là “cô gái” nữa không nhưng vì lối ăn vận của nàng, nhìn thoáng qua người ta biết đó là gái buôn hương, vì thế đành phải gọi là cô, nàng ngồi dựa ngửa trên chiếc ghế mây xiêu vẹo, dáng sắc nàng lờ đờ mệt nhọc, bên cạnh nàng có một bầu rượu lưng lưng.
Nàng háy lão già bằng những đường nhăn sâu nơi đuôi mắt :
– Ông giỏi sao chẳng đổi nghề đi? Hứ, ỷ có gian nhà với ba căn phòng nôn mửa này rồi lên mặt.
Lão già vụt ngẩng lên.
Lão khom xuống trông dã nhân nhưng khi lão ngẩng lên, thấy bộ mặt của lão người ta tưởng đâu là ác quỷ.
Da mặt lão sần sùi nhăm nhúm, vàng bụ, miệng lão rộng, răng lão khểnh ra vàng bụ, nhìn qua phát ói.
Nhưng khủng khiếp hơn hết là con mắt chột của lão : mắt trái lão là một lỗ sâu hun hút đen ngòm, lúc nào cũng có chảy nước nhờn ứa ra chảy dài trên má lão.
Con mắt còn lại của lão thật dữ dằn, lão trừng trừng nhìn cô gái :
– Giỏi hay dở gì kệ xác tôi. Ba ngày nay cô ăn cái giống gì để cô sống đó chứ? Hốt rác ngoài mương vô ăn à? Hứ, mạt rệp bỏ hồi làm đổng.
Cô gái như muốn nhảy dựng lên :
– Ai làm đổng? Ừ, tôi làm đổng đó, có chết mẹ ai không cái thứ ba bữa cơm hẩm cá ươn mà cũng ngồi kể lể, những lúc khác đông bao nhiều tiền tôi nhét vào cái miệng toàn hoạt của ông sao ông không kể? Hứ, cái đồ ăn cháo đá bát.
Lão già chỏi tay chồm tới nhưng rồi lão lại té bệt xuống, lão vừa thở vừa hằn học :
– Còn không đổng nữa à? Cái hồi cô còn làm ngoài Khách sạn Hoa Tiên đó nhớ không? Trời ơi là trời, tôi đã khổ cực mang cô về đây, tôi đã lo săm ăn mặc cho cô rồi khi có khách cô lại nói “Tôi hổng cần tiền”. Trời ơi, ngó xuống mà coi, bán trôn nuôi miệng mà không cần tiền thì cần cái… cái những thằng đàn ông ấy à? Thật là khốn nạn cho tôi, ngồi cả đêm đón khách, cả đêm mười mấy thằng mà không có được một phần mười nén bạc.
Như không còn chịu nổi nữa, lão vụt la lên :
– Bán trôn làm nghĩa hả? Bán trôn mà không cần tiền thì cần cái gì? Cần cái gì? Cần cái… cái… ấy đấy à?
Cô gái cũng không vừa, cô ta giãy đành đạch :
– Làm gì dữ vậy? Muốn đánh hả? Đánh thử coi? Cái đồ đuổi ruồi không thèm bay mà cũng làm hùng làm hổ. Ừ đó, tôi cần đàn ông đó, làm gì hôn?
Nàng ngồi vật xuống chụp lấy bầu rượu uống nghe òng ọc.
Lão già lại phát lên ho sì sụ, lão vò đầy bứt tai, lão đập hai chân lên phản :
– Không cần tiền, trời ơi không cần tiền, chỉ cần đàn ông, sao không ra ngoài đường mà nằm dài ngoài ấy? Thây không, không cần tiền nên bây giờ đói rã ruột ra đó? Bây giờ có cần cũng không có ma nào thèm tới?
Cô gái dằn mạnh bầu rượu xuống :
– Ông làm ơn câm cái mõm chó của ông lại đi, ông giỏi lắm, tài lắm.
Lão già ưỡn ngực, ngực áo lão không có nút xương sường của lão lồi ra giống y một bộ xương khô, lão vỗ vỗ bằng bàn tay cũng trơ xương :
– Ông mà không giỏi à? Không giỏi mà móc được cô từ dưới vũng chó ỉa về đây? Đồ vô ơn bạc nghĩa, không có cái giỏi của thằng già này thì cô đã chết dưới cống như con chó ghẻ, biết chưa? Không có cái giỏi của thằng già này thì.
Cô gái nhảy dựng lên làm cho chiếc ghế gãy cả hai chân, cô ta té nhẹp xuống nhưng cô ta chỉ ngóc đầu chứ không thèm ngồi dậy :
– Giỏi, giỏi, giỏi… giỏi lắm nhưng giỏi làm sao để cho thân bại danh liệt? Giỏi sao để cho người ta phế bỏ võ công? Giỏi sao để cho Kim Tiền bang tan bè rã gánh? Giỏi sao lại đi làm một tên ma cô để ăn bám đũng quần đàn bà? Giỏi, giỏi.
HẾT
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!