Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương


Chương 26


Zue rảo bước trong hoàng điện hoang toàn, xác và máu vampire văng khắp nơi bởi các cuộc ẩu đả cũng như những cạm bẫy hết sức nguy hiểm nơi này. Cuối cùng đến một căn phòng tối đen, anh lên tiếng với người hầu đang đứng phía sau mình: “Ngươi nói không ai có thể rút được thanh kiếm này?”.

Người hầu cuối mình đáp: “Vâng thưa điện hạ, thậm chí công tước Adalwen cũng đã đến thử”.

Zue đưa mắt nhìn chăm chăm vào thanh kiếm màu bạc bị bụi phủ cắm dưới đất, không hiểu sao trong anh lại có cảm giác gì đó rạo rực đến khó tả. Không mấy chần chừ, anh tiến đến, bàn tay to lớn phủ lên chuôi kiếm.

Trong khoảng khắc lòng bàn tay tiếp xúc với kiếm, một giọng nói lạ lẫm vang lên trong đầu Zue: “Rút nó lên đồng nghĩa với việc cậu sẽ gánh lấy cả thế giới trên vai đấy, Jupiter”.

Zue thản nhiên đáp lại: “Có thể thoát được sao?”.

Giong cười thú vị vang lên: “Cô ấy thật có mắt nhìn người nhỉ?”.

Lòng bàn tay Zue siết chặt lấy thanh kiếm: “Không hẳn đâu”.

Mặt đất lúc này run chuyển dữ dội, từ chỗ cắm kiếm đường nứt kéo dài ra như muốn chôn vùi mọi vật ở trên mặt đất xuống nơi hầm mộ.

Giong nói ấy lại vang lên: “Chúc cậu may mắn nhé, hiệp sĩ”.

Cầm thanh kiếm trên tay, đôi mắt Zue sắc tựa lưỡi kiếm: “Ờ, dù sao tôi cũng là hậu duệ của ông mà, đệ nhị – Ẩn đế Vincent”.

Cạnh đó anh chàng người hầu run rẩy quỳ thụp xuống, thứ ánh sáng màu bạc từ thanh kiếm phát ra khiến cậu phải nhắm mắt lại để không bị tổn thương phần mắt.

Thanh kiếm từ từ mờ nhạt dần rồi chui vào lòng bàn tay của Zue. Anh cũng không có phản ứng gì, chỉ bình thản bước ra khỏi đó.

Zue cần nhiều hơn thế này, chính xác vẫn còn thiếu một mãnh ghép nữa trong câu chuyện xuyên suốt mấy ngàn năm này. Mãnh ghép cuối cùng – cũng là mãnh ghép quan trọng nhất chính là giám sát viên của anh – Clionadh.

Trong căn phòng tối mịt, ánh trăng dịu dàng chiếu qua cửa sổ in lấy bóng cây bên ngoài xuống sàn nhà lát cẩm thạch. Cạnh cửa sổ, những bông hoa trưng trong lọ nở rộ dưới màn đêm tĩnh mịch.

Lin từ từ mở mắt ra như cách nhỏ vẫn thức giấc hằng đêm. Khung cảnh lạ lẫm xung quanh nhanh chóng khơi lại chuỗi kí ức mà cái đầu chưa tỉnh ngủ hẳn ấy tạm quên.

Chậm rãi bước xuống khỏi giường, nhỏ đi qua đi lại để chắc chắn rằng mình hoàn toàn ổn. Lin đã phục hồi hoàn toàn và ngủ rất đủ, dựa vào điều này Lin xác nhận rằng có lẽ đã hai ngày kể từ lúc ở Âm Vô cực.

Bước lại cạnh cửa sổ lồng kính, cũng không mất mấy thời gian để Lin nhận ra căn phòng này đã được phủ kết giới. Lin đang bị giam giữ sao? Trang phục trên người vẫn còn y nguyên, có lẽ sắp có một cuộc thẩm vấn dành cho nhỏ. Lin khẽ thở dài, rắc rối thật.

Đúng lúc này, phía xa xa ánh trăng xuyên qua kẽ lá khẽ hắt vào mái tóc bạc. Tiếng lá cây trong gió đêm xào xạc, áo choàng trắng nhẹ lay, ánh mắt hai người giao nhau.

Thân ảnh Zue lười biếng tựa vào thân cây, dưới ánh trăng đôi mắt ấy như phát sáng. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô gái bên trong căn phòng đó.

Dường như Lin có thể hiểu được một điều rằng: ổn rồi.
Bàn tay Lin đặt lên mặt kính đọng hơi lạnh của sương đêm, lòng bàn tay chạm phải mặt kính lạnh cũng không rút lại.

Tôi ổn mà.

Một nụ cười nhẹ khó thấy thoáng vẽ trên cánh môi. Song rất nhanh Lin quay lưng đi vào bóng tối của căn phòng, bóng người trên cây cũng biến mất, chỉ còn dấu tay nhỏ nhắn in trên mặt kính cửa sổ lạnh lẽo.

Một lát sau một vài cô gái Vampire mặc trang phục biểu trưng cho hội đồng Vampire Knight đi đến. Trên tay họ là quần áo mới và một cốc máu động vật.

Cô gái dẫn đầu lên tiếng, chất giọng nghiêm chỉnh: “Xin chào tiểu thư Jocasta, chúng tôi đến từ hội đồng Vampire Knight, hội đồng muốn thẩm vấn cô về sự việc ở khu phía bắc trường Vampire Knight, chúng tôi hi vọng nhận được sự hợp tác từ cô”.

Lin đón lấy chiếc khay gật đầu như đã hiểu.

Đợi khi họ ra ngoài hết, Lin nhanh chóng dùng [ Băng hủy ] hủy sạch cốc máu. Đúng là nhỏ rất đói, nhưng Lin không muốn đụng đến máu tí nào.

Ngoài cửa bọn họ đã đợi từ khi nào, hai hàng vệ sĩ trong trang phục trắng điểm xuyết những họa tiết màu đỏ máu đứng thành hai hàng trông rất hoành tráng. Adalwen đứng giữa họ, mái tóc đỏ dài hoa lệ cùng bộ phục sức bắt mắt khiến Lin muốn lơ đi cũng không được. Lin khẽ chật lưỡi, nhỏ cũng vinh hạnh lắm.

Bắt gặp hành động nâng váy chào của Lin, anh mĩm cười bước lại: “ Phải phiền em rồi”.

Em à? Anh có mà đáng tuổi cụ tổ tôi đấy Adalwen.

Lin lễ phép gật đầu chào lại, cùng sánh bước theo Adalwen: “ Thật vinh dự khi được ngài Kentaurous đến đón đi, nhân tiện cảm ơn lúc đó ngài đã cứu tôi”.

Adalwen có chút cau mày với cách xưng hô của Lin nhưng cũng lịch thiệp đáp lời: “Việc phải làm”.

Lin không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về dãy hành lang dài thẳng tắp như con đường ngoài phố.

Adalwen lại lên tiếng: “Em cảm thấy bộ váy này thế nào?”.

Nhiều chuyện quá, anh im cho tôi nhờ được không, tôi còn phải sắp xếp suy nghĩ để lát nữa ứng phó đấy.

“Tôi không sành đánh giá thời trang, nhưng chắc là đẹp” Lin trả lời, đôi mắt dưới tấm lưới mỏng phủ xuống che nửa mặt vẫn chăm chú nhìn đường.

Adalwen cười cười: “Là ta đích thân chọn cho em, thế nào đẹp phải không? Ta là Vampire dẫn đầu gu thời trang ở Vampire’s World mà”.

Lin hơi nhếch nhếch khóe môi. Số nhỏ còn chưa đủ đen như nhọ nồi hay sao mà anh ta còn cho nhỏ mặc chiếc váy đen thui này chứ, lại còn đội nón cắm lông cong và có rèm lưới phủ mặt. Giữa một đám vampire trong hội đồng toàn trắng xẹt đỏ không phải gây chú ý thì là gì?

Lúc này bước chân của Lin hơi dừng lại trước cánh cổng vàng to trước mặt, nhìn hai vệ sĩ canh trước đó nhỏ không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Đối với con người và học sinh trường Vampire Knight, Lin được coi là tương đối già dặn. Nhưng với Vampire thì cái tuổi 117 không là gì cả, bất quá cũng chỉ hơn đứa con nít một chút mà thôi.

Đằng sau cánh cửa đó là cả một thế giới phức tạp. Lin bắt buộc phải hiểu rằng, nơi này nguy hiểm hơn trường Vampire Knight rất nhiều, những kẻ bên trong ấy không phải là học sinh, mà là các trưởng lão và quý tộc đứng đầu Vampire’s World.

Bỗng dưng lúc này đôi bàn tay to lớn của Adalwen từ phía sau đặt lên vai Lin, đôi môi mang theo hơi thở nóng rực kề sát tai nhỏ: “Em đã rất bình tĩnh đáp lại nụ hôn của ta, cũng chẳng ái ngại khi sánh bước cùng ta, vậy mà bây giờ em lại lo lắng trong khi bọn chúng chỉ là trẻ con so với ta. Em làm ta cảm thấy danh dự của mình bị hạ thấp đấy”.

Lin hơi giật người. Phải nhỉ, kẻ đang sợ nhất nhì Vampire’s chính là con cáo già ngàn năm đang đứng trước mặt nhỏ còn đem ra chửi rủa trong đầu được kia mà, vậy thì tại sao nhỏ phải run sợ với những kẻ trong kia chứ.

Lin ngoái đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt màu lửa của Adalwen mĩm cười, một nụ cười khó hiểu.

Adalwen có chút ngơ ngẩn vì nụ cười đó, anh dùng lực nhẹ đẩy Lin tiến về phía trước: “Chúc may mắn, Pet”.

Khoé môi Lin rõ ràng giật giật.

Adalwen cười tươi rói: “Thế nào? Ta không thích đụng hàng khi gọi em là Lin, Clionadh thì quá dài dòng. Pet là hợp với em nhất nhỉ? Chú cún xinh đẹp trung thành của Jupiter”.

Bàn tay Lin siết nhẹ thân váy đen. Qủa nhiên là Adalwen Rigil Kentaurous.

Lin không đáp lại, đôi giày cao gót đen gõ đều xuống mặt sàn hoà cùng âm thanh nặng nề của cánh cửa mở ra.

ẦM!

Cánh cửa nặng nề khép lại, đồng thời cũng giáng xuống Lin một cảm giác nặng nề không kém.

Bên trong toà án mọi người đã đến đầy đủ, kẻ thì vận trang phục quý tộc, kẻ thì vận đồng phục của hội đồng Vampire Knight, lộng lẫy đến từng chi tiết. Họ ngồi ở dãy ghế vòng cung phía trên đưa mắt nhìn xuống như đi xem bóng đá.

Đuôi váy đen nhẹ lướt trên mặt sàn, chiếc lông công hơi lay theo từng nhịp bước đi. Lin tiến đến chiếc ghế dành cho người bị thẩm vấn, chạm rãi vuốt váy ngồi xuống, mọi hành động vô cùng tự nhiên như không hề có chút sợ hãi. Nhưng thật sự đôi mắt dưới tấm lười kia rõ ràng có chút sợ sệt cố giấu.

Vừa ngước mặt nhìn lên hội động thẩm vấn tối cao, ánh mắt nhỏ liền chạm phải Adalwen đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành nạm vàng màu đỏ, chân phải gác lên chân trái, tay chống cằm, đôi mắt nhìn xuống như một kẻ quyền uy đang coi kịch hay.

Đó là một trong hai chiếc ghế dành cho người có địa vị nhất trong buổi thẩm vấn. Adalwen ngồi đó cũng đúng thôi, căn bản hội đồng này là của cha anh ta sáng lập mà.

Vị trị còn lại là của Zue, khuôn mặt anh vẫn thiếu thốn cảm xúc như bình thường, đôi tròng mắt như hai viên đá aquamarine trong suốt. Anh không chú mục nhìn Lin như Adalwen, cũng không ai rõ anh đang nhìn thứ gì, hay chỉ đơn giản là mở mắt để đó thôi cũng nên.

Bên phải họ là Zebra, bình thường cậu nhóc hay cáu gắt với Lin nhưng trong giờ phút này khuôn mặt ấy cũng rất bình thản.

Bên trái là Edana, khỏi nhìn cũng biết cô ta đắc thắng thế nào.

“Quý cô Clionadh Jocasta” tiếng ai đó sướng lên kéo Lin về thực tại, nhỏ vội lên tiếng: “Có tôi”.

Họ là lên tiếng: “Hôm nay hội đồng Vampire Knigth sẽ thẩm vấn cô về sự việc ở hoàng điện Titania, hi vọng cô thành thật khai báo”.

“Vâng”.

“Điều đầu tiên, kể lại toàn bộ quá trình từ lúc bắt gặp cho đến khi ra khỏi hoàng điện”.

“Thưa hội đồng, tôi vốn được phân công đi cất dụng cụ học thể dục nhưng phòng ở khu phía Nam đóng cửa cho nên tôi bắt buộc phải qua khu phía Bắc để cất. Lúc cất xong thì một luồng ánh sáng ập tới, tôi còn chưa rõ thế nào đã bị nó hút vào. Tiếp sau đó tôi phát hiện ra mình ở một căn phòng rộng lớn” Lin hít một hơi dài, bàn tay siết chặt dưới váy, chỉ cần trả lời sai một chữ cũng sẽ gây rắc rối vô cùng lớn.

Lin ngẩng mặt lên, chắc nịch buông r a từng chữ: “Tôi đã thấy HẤP HUYẾT CẦU”.

Lập tức trong phòng im thin thít. Sau đó tiếng xì xào vang lên rồi dần dần kết thành tiếng nhốn nháo của mọi người. Có kẻ còn đứng bật dậy như muốn bay đến tóm lấy Lin để hỏi cho ra lẽ vậy.

Lin không quan tâm những kẻ đó, khuôn mặt nhỏ vẫn nhìn về hai chiếc ghế tối cao đó. Lúc này đôi mày của Adalwen hơi chau lại như thể đây là tình huống không mong muốn của anh ta vậy. Còn Zue vẫn bình thản ngồi đó, nhưng hình như khoé môi ấy hơi nhếch lên, như đang cười.

Adalwen buông tay xuống, ngồi thẳng dậy, khuôn mặt có không còn vẻ bỡn cợt người đối diện nữa: “Quý cô Jocasta thân mến, cô nên biết mình phải chịu toàn bộ trách nhiệm với những lời nói đó”.

Ánh mắt Lin kiên định nhìn thẳng vào Adalwen: “Tôi chắc”.

Lúc này, một tiếng cười phát ra khiến ai nấy đang ồn ào đều im lặng thin thít hướng mắt về phía chiếc ghế tối cao kia.

Đệ nhất hoàng tử Jupiter đang cười.

Khoé môi mỏng cong lên phát ra âm thanh trầm ấm, đôi mắt màu ngọc xanh biển ánh lên tia thích thú, mái tóc bạc mỏng rũ xuống vầng trán cao, chiếc cằm hoàn hảo tì lên mu bàn tay. Khuôn mặt ấy khi cười đẹp đến không một ngói bút nào có thể phát hoạ ra được.

Dường như nhận ra sự thất thố của mình, Zue vội trấn tĩnh lại, đầu hơi nghiêng, dù câu nói anh phát ra gửi đến toàn thể mọi người có mặt ở đây, nhưng đôi mắt chỉ nhìn duy nhất cô gái váy đen bên dưới: “Ta xin lỗi, chỉ là thú vị thật đấy”.

Lin ngẩn người nhìn Zue, một phần vì nụ cười đó quá đẹp, phần còn lại nhỏ dường như tưởng mình bị hoa mắt ấy chứ, cái tảng băng di động ấy mà cũng biết cười như thế sao.

Một bá tước trong phòng lên tiếng: “Vậy thì bây giờ nó ở đâu?”.

Lin trả lời: “Tôi đã mang nó đi, nhưng còn chưa kịp rời khỏi hoàng điện thì đã bị hố đen dịch chuyển đến Âm Vô Cực, tôi đã bị cướp ở nơi này, lúc tôi sắp bị chúng giết chính hoàng tử Jupiter đã cứu tôi, nhưng ngài ấy không thể lấy lại Hấp Huyết Cầu vì tên cầm đầu đã mang nó đi trước rồi”.

Câu nói ấy vừa mang Lin ra khỏi đống tội lỗi, vừa nâng cao sức mạnh và lòng nhân đạo của đệ nhất hoàng tử. Cả hai đều có lợi, Lin hi vọng anh ta sẽ không phản bội nhỏ.

Lin đang đánh cược, một ván cược bằng cả tính mạng này với Zue.

Chỉ cần Zue nói rằng lúc anh ta là người có khoảng thời gian dịch chuyển gần nhất, cũng như là người gặp Lin đầu tiên ở Âm Vô Cực và cũng là người khiến Lin bị thương thì cái kết cũng không quá khó đoán đâu nhỉ?

“Ý cô là Hấp Huyết Cầu đã bị cướp sao?” vị bá tước đó nói.

Lin trả lời: “Phải!”.

Tiếng đập bàn vang lên, một kẻ khác to tiếng: “Cô cho rằng nói như thế chúng tôi sẽ tin chắc? Làm sao một vampire thấp kém như cô có thể thấy được hoàng điện Titania chứ? Chưa kể theo như điều tra, lối dẫn đến trung tâm hoàng điện toàn là cạm bẫy phức tạp, cô ta vốn không thể tự mình vượt qua. Hơn nữa cho đến nay chưa ai chứng minh được Hấp Huyết Cầu có thực sự tồn tại hay không mà cô dám nói rằng đã thấy nó? Rõ ràng cô đang muốn làm Vampire’s World xáo trộn lên”. Sau đó gã hướng lên Adalwen: “Thưa hoàng tử điện hạ và công tước, thần nghĩ cô ta chính là nội giáng của một tổ chức phản động nào đó”.

Lin toan mở miệng như lập tức bị ông ta quát: “Im miệng đi, cô sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng cho những lời nói này”.

Không khí trong phòng im đến nghe cả tiếng thở của mọi người. Ai nấy đều im lặng nhìn về phía hai kẻ mạnh nhất ở đây.

Bỗng dưng lúc này, một giọng nói quyền uy từ từ vang lên đánh tan cái im lặng của cả toà án. Đôi mắt sắc lẹm của Zue nhìn về phía ông ta, nói rất từ tốn rành mạch: “Theo sử sách trong suốt sáu ngàn năm qua chỉ có hoàng hậu Diana nhìn thấy hoàng điện Titania, bây giờ ông lại nói rằng những vampire thấp kém thì không thể thấy, vậy ý ông là trừ mẹ ta ra, còn lại tổ tiên chúng ta trong suốt chừng ấy năm cũng thấp kém nên mới không nhìn thấy sao?”.

Gã cứng lưỡi: “Thần, thần không có ý đó”.

Zue lại tiếp: “Ta có thể làm chứng Clionadh Jocasta rằng cô ta trực tiếp đến thẳng trung tâm hoàng điện bởi ta không hề cảm thấy mùi của cô ta trên đường đi đến đó. Còn về Hấp Huyết Cầu, nếu ông nói rằng cô ta nói dối, vậy ông có bằng chứng nào chứng minh điều đó không? Còn một điều nữa, ta chắc chắn lúc cứu Jocasta, trên người cô ta không hề có bất cứ thứ gì ngoại trừ quần áo và trang sức”.

Căn phòng lại trở về vẻ im lặng. Đệ nhất hoàng tử đã lên tiếng đến thế ai còn dám phản bác cơ chứ. Mà suy cho cùng lời khai chỉ đến từ một phía, bằng chứng lại không rõ ràng cho nên phiên toà nhanh chóng kết thúc bằng kết luận: Sẽ tiếp tục điều tra.

Sau khi an toàn rời khỏi hội đồng, Lin nhanh chóng về phòng ăn một bữa no nê rồi thay quần áo chạy ra ngoài. Vừa lúc gặp Emi với khuôn mặt đầy lo lắng: “Lin, tôi lo cho cậu quá!”.

Lin cười ôm lấy bạn mình: “Tôi ổn mà, đừng lo nhé”.

Nói vài câu xong xuôi, Lin mượn cớ có việc cần làm nên chào tạm biệt Emi.

Lúc quay đi, Emi đã không thấy được ngón tay đang rỉ ít máu của Lin, cũng không thể thấy nụ cười chua chát thống khổ xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ.

Đột nhiên Lin quay hoắc người lại, vẫy bàn tay không chảy máu với Emi: “Dù thế nào, Emi vẫn luôn luôn là người bạn tốt nhất của tôi”.

Emi hơi ngạc nhiên, sau đó đôi mắt nâu dường như thoáng nét buồn nhưng nhanh chóng mĩm cười: “Ừ, Lin cũng mãi là bạn của tôi”.

Emi hoàn toàn không ngửi được mùi máu của Lin.

Kí túc xá của dòng thuần.

Ánh trăng treo trên ngọn cây khô, trời không gió. Cửa sổ của dinh thự bị mở tung ra, rèm cửa khẽ lay.

Lin trèo qua cửa sổ rồi khép lại, nhanh chóng lên tiếng: “Zue, anh đang ở đâu vậy”.

Không gian im lặng không nghe tiếng đáp lại, Lin toan lên tiếng gọi to thì bỗng phát hiện một tờ giấy bay dưới chân mình. Nhỏ nhặt lên, sau đó nghiến răng vò nát tờ giấy.

Không ngờ hoàng tử Jupiter mặt băng cũng có lúc thích trêu đùa người khác thế này.

“Muốn gặp ta thì hãy giải đoạn mã bên dưới, nếu không biết thì có thể tham khảo trong cuốn sách cạnh bàn”. Đi kèm là một đoạn gồm các hình vẽ quái dị mà Lin chẳng biết là vẽ chó hay vẽ mèo.

Cũng ức chế lắm nhưng nếu là Zue thật sự đã muốn trốn nhỏ có phân thân cũng không tìm được nên Lin ngoan ngoãn ôm cuốn sách dày mấy ngàn trang ra học từ từ coi như tiếp thu thêm kiến thức cho đỡ tức.

Vài tiếng đồng hồ sau nhỏ cũng giải ra, thân ảnh nhanh chóng lao vút đến thư viện.

Thấy Lin đến, Zue cũng không bận tâm lắm, vẫn điềm tĩnh ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt xanh chú mục vào quyển sách dày cộm trên tay: “Nhanh hơn ta nghĩ”.

Lin nắm tay thành nắm đấm: “Ra đây là sự thật đằng sau bộ mặt băng giá của hoàng tử Jupiter ạ?”.

Zue nhún vai, vẻ không quan tâm, khôi phục hoàn toàn thần thái băng lãnh của anh ta hằng ngày.

Đến lúc này, Lin thực sự hết nhìn nỗi, nhỏ lao đến gần Zue, hai tay chống lên bệ cửa sổ nơi anh ngồi: “Này hoàng tử điên hạ, tôi vô cùng cảm ơn anh vì đã giúp tôi trong cuộc thẩm vấn của Hội đồng, nhưng mà làm ơn đi, anh thừa biết sau này tôi sẽ phải gánh hậu quả thế nào mà, đến lúc đó tôi phải làm sao chứ”.

Mắt Zue không rời khỏi trang sách: “Không phải bây giờ đang rất ổn?”.

Lin đáp lại ngày: “Phải, nhưng lần sau, lần sau nữa thì tôi phải làm sao? Tôi không mạnh như dòng thuần các người đâu”.

Lúc này, trang cuối cùng đã được đọc xong, bàn tay thon dài của Zue gấp quyển sách lại. Bỗng nhiên Zue hơi nhướn người về phía Lin, khoảng cách giữa hai đôi mắt dường như chỉ bằng bề dày quyển sách kia, mùi hương dễ chịu thoang thoảng khiến Lin hơi đỏ mặt vội vàng lùi người lại, Zue cười nhẹ với nhỏ: “Vậy thì lần sau, lần sau nữa cứ như hôm nay, im lặng ngoan ngoãn đứng sau lưng ta là được”.

Lin bị doạ đến mặt mày đỏ như tôm luộc, lắp bắp: “Cảm .. cảm ơn, thế là đủ rồi”. Nhận thấy thái độ ngờ nghệch của mình, Lin vội chuyển chủ đề: “Tôi đến đây muốn mượn anh vài quyển sách về zombie”.

Đôi mắt Zue thoáng ánh lên tia thấu suốt, anh đi lại một kệ sách to đùng, đưa tay với lấy khoảng chục cuốn sách dày đưa cho nhỏ, nói một câu tưởng chừng như không liên quan: “Tốt bụng quá không hay đâu”.

Lin chỉ cuối đầu đón lấy chồng sách. Sau đó mỗi người một góc tập trung tìm kiếm những thứ mà mình muốn.

Không biết vô tình hay cố ý, nhưng đoạn mà Lin cần nhất trong những cuốn sách ấy lại được viết bằng thứ ngôn ngữ cổ đại mà Zue vừa bắt nhỏ giãi mã lúc nãy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN