Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương


Chương 29


– Eric, tôi nghe nói cậu sẽ tham dự cuộc thi Olympus cũa lũ Vampire, điều đó là thật sao?

– Phải – Giọng nói bình thản đáp lại.

– Cậu điên à? Cậu có biết nó nguy hiểm thế nào không? Dù cậu có giỏi thế nào cũng không thể qua mặt được bọn quý tộc già đâu. Dẹp ngay cái ý tưởng đó cho tôi.

– Không liên quan đến ông.

Có vẻ như quá hiểu tính cách ương ngạnh đến cứng đầu của Eric, đầu dây điện thoại kia khẽ thở dài:

– Ít nhất hãy cho tôi 1 lí do được không?

– Ở học viện Vampire Knight không có thông tin của Ceref Demon Amory, tôi muốn mở rộng lên giới cầm quyền.

– Tôi biết là cậu rất muốn báo thù nhưng làm ơn đi, nó quá nguy hiểm, tôi sẽ…

Eric tắt máy trước khi nghe hết câu. Anh thả mình xuống chiếc giường êm ái, đôi mắt nhìn lên trần nhà vẽ hoa văn.

Hơn ai hết Eric biết nơi đó là quá nguy hiểm đối với những kẻ cần phải ẩn mình đi như anh. Nhưng cũng chính vì thế Eric không thể để Lin đi một mình được.

Mấy ngày hôm nay ánh mắt Lin trầm đi hẳn chứ không còn lấp lánh ánh cười như trước kia. Chứng tỏ nhỏ đang lo lắng rất nhiều nhưng cố tỏ ra như không có gì. Eric biết máu Lin như thế nào mà. Lỡ bị thương trong lúc thi đấu chắc chắn nhỏ sẽ bị lũ Vampire dơ bẩn đó xé xác mất. Eric không thể để điều đó xảy ra.

Dù cảm thấy thật ti tiện và rẻ rúng khi lần này anh buộc phải dẹp khả năng thợ săn qua một bên và sử dụng sức mạnh của một Vampire cận thuần trong cơ thể mình. Nhưng chỉ cần có thể bảo vệ được cơ gái ấy, anh không quan tâm bất cứ thứ gì khác nữa.

Bộ não Eric lúc này sắp xếp lại các thông tin anh vừa thu nhặt được, sau đó anh tự hỏi chính mình:

– Lin có phải là một ma cà rồng không?

Nghĩ lại thì Lin chưa từng đặt chân vào khu quý tộc phía Tây của trường Vampire Knight lần nào. Lí do khá đơn giản là nhỏ gần như không quen bất kì vampire quý tộc nào trong trường cả.

Nhưng lần này nhờ có “ơn phước” của cuộc thi Olympus, Lin được đặc cách qua khu của quý tộc để tập luyện cho các phần thi của mình.

Các phần thi ở cuộc thi Olympus không nhiều lắm, nhưng muốn giành chiến thắng không phải là chuyện dễ dàng.

Bao gồm các môn thi như sau:

Hiệp sĩ rồng.

Tập trận giả.

Chạy đường dài vượt chướng ngại vật.

Ngắm phá đường đạn.

Bật phá bóng.

Cận chiến.

Trong số đó, phần thi hiệp sĩ rồng, tập trận giả và chạy đường dài vượt chướng ngại vật là ba môn thi khó nhất đòi hỏi thí sinh phải có gần như hoàn hảo về ba mặt: thể chất, trí tuệ và kinh nghiệm. Và chỉ có quý tộc mới được tham dự những môn thi này.

Đặc biệt là phần thi hiệp sĩ rồng, gần như chỉ có thí sinh quý tộc mạnh mẽ mới dám đăng kí dự thi.

Thông thường một thí sinh quý tộc xuất sắc lắm cũng chỉ cần tham gia 2 trong 3 cái trên đã là tốt lắm rồi. Vậy mà Lin vốn chẳng có gì xuất sắc lại bị ép thi cả 2 trong số đó và đang có xu hướng tăng lên.

Với lí do Lin từng sống ở thế giới con người, nhỏ chắc chắn phải có nhiều kinh nghiệm sinh tồn hơn các học sinh khác, vì vậy họ đang cố ép Lin tham gia nhiều nhất có thể để nhìn thấu được nhỏ đây mà.

Chung quy đều là bọn họ muốn thấy rõ năng lực của Lin. Khác một chút là nhà Amory muốn chắc chắn khả năng của người giám sát con mình. Còn các thế lực khác là để dễ dàng ám sát Zue hơn.

Trên trời ánh trăng non treo lơ lửng, tỏa ánh sáng màu bạc mơ mộng phủ lên các công trình xây dựng đồ sộ của khu quý tộc. Những dãy phòng học nguy nga, những kí túc xá như lâu đài, đường đi lát ngọc sáng bóng, hoa hồng nở rộ hai bên lối đi. Tất cả chỉ thua kí túc xá dòng thuần một chút.

Đúng là ở Vampire’s World sẽ không bao giờ tồn tại cái gọi là bình đẳng cho mọi vampire.

Lúc này phía xa có một chàng trai đang nhìn Lin mĩm cười, đằng sau anh ta có 1 chàng trai và một cô gái khác đi cùng.

– Xin chào. Em hẳn là Clionadh lớp 1-C phải không? Rất vui được làm quen với em – chàng trai đó có khuôn mặt rất đẹp, đủ sức nổi bật trong đám quý tộc cao sang.

Nhưng dưới con mắt đã quen nhìn những mỹ nam, mỹ nữ dòng thuần đẹp siêu cấp hành tinh của Lin thì cũng không có gì quá ấn tượng.

Mà lúc này bàn tay to lớn trắng bóc của chàng trai đó chìa ra, có vẻ là muốn bắt tay.

Hành động này khiến Lin có chút ngạc nhiên, thông thường bọn quý tộc đâu có thích giao du với các vampire cấp C chứ.

Nở một nụ cười giao tiếp, Lin cũng đưa tay ra bắt lấy:

– Vâng, em cũng rất vinh hạnh được gặp anh.

Lin không ngờ rằng đó là một cái hôn tay – một hoạt động giao tiếp chỉ dành cho những Vampire cùng cấp với nhau.

Hành động này rõ làm cho hai vampire đứng phía sau không hài lòng.

Đôi mắt màu tím cười giảo hoạt, giả tạo mà lại không thấy giả tạo. Lin thầm nghỉ phải chi Zue nhà mình cũng được như thế này thì nhỏ đã đỡ vất vả hơn rồi.

– Anh là Isaac Carley, từ hôm nay anh sẽ phụ trách hướng dẫn em luyện tập, cùng giúp đỡ nhau nhé.

– Vâng, mong anh chiếu cố – Lin gật đầu đầy cảm tạ, lòng thầm nghĩ lại là cậu ấm nhà danh gia vọng tộc.

Isaac Carley – hội trưởng hội học sinh khu quý tộc, con trai út của gia tộc Carley cận thuần ( quý tộc có gen thuần). Bố là bá tước Carley – cánh tay đắc lực bên cạnh vua Leus. Mẹ là lệnh bà Beatrice bạn thân của hoàng hậu Diana. Chị ruột là Alyssa tiểu thư quý tộc cận thuần danh giá nằm trong danh sách ứng cử viên phu nhân dòng thuần chỉ sau Hỏa công chúa Edana. Bác ruột là hiệu trưởng học viện Vampire Knight – em rễ của gia đình Amory cũng là chú của hai hoàng tử nhà Amory.

Phải biết rằng trên toàn Vampire’s World chỉ có 17 gia tộc cận thuần được gọi là Thập thất hoàng tộc, mà gia tộc Carley gần như đứng đầu trong số đó.

Chỉ mới 20 tuổi mà đã có chừng ấy quyền lực trong tay. Thật sự quá được định mệnh ưu ái.

Có lẽ thân phận giám sát viên của Lin anh ta cũng đã biết nên mới đích thân nghênh đón nhỏ thế này.

Thế mới nói không có lí do gì đặc biệt thì bọn quý tộc tư bản ấy không thèm đếm xỉa gì đến bạn đâu.

Trên đường đi đến phòng tập, Isaac nói khá nhiều về những phần thi. Lin cũng lịch sự lắng nghe để tăng thêm hiểu biết.

Lúc này bước chân của 4 người đã vào phòng luyện tập.

Đó là một căn phòng cao khoảng 50 mét, chiều rộng lên đến vài trăm mét vuông hơn. Bên trong phòng đã có nhiều vampire khác ở đó, trông thấy hội trưởng Isaac bước vào, một trong số đó lên tiếng:

– Hội trưởng Carley! Chúng ta đã chờ ở đây 15 phút chỉ để cậu đi đón cái thứ không cần thiết kia sao?

Thứ không cần thiết kia rõ là ám chỉ Lin.

Isaac có vẻ không hài lòng:

– Nên cư xử như một quý ông có gia giáo đi Jack ạ.

– Ồ? Rất xin lỗi tiểu thư cao quý – Gã mỉa mai – Vậy thì nhân vật được đặc cách này nói xem chúng ta nên làm gì nào?

Lin không hề để ý đến những thứ vô bổ như gã Jack. Suy cho cùng những kẻ thông minh sẽ không cư xử như hắn đâu. Mà dĩ nhiên những kẻ ngu ngốc thì không cần quá đề phòng làm gì.

Nhỏ cũng không trả lời gã Jack. Suy cho cùng một nhân vật nhỏ bé thì không nên thể hiện mình xuất sắc làm gì.

Lin đưa mắt nhìn xung quanh. Trong phòng rộng trống trải thậm chí còn không có ghế ngồi. Các Vampire quý tộc trong khu gần như có mặt hết mặc dù số lượng thí sinh có hạn.

Vậy có nghĩa là tại căn phòng này sẽ lượt bỏ bớt những kẻ không có năng lực.

Chia ra đấu với nhau sao? Không, quá tốn thời gian lại gây mất tinh thần đoàn kết. Vậy chỉ có thể là …

Lin cảm thấy ở gần Zue lâu nay nhỏ cũng học hỏi được ít nhiều từ bộ não siêu thần thánh của anh.

Con mắt tinh anh quét qua trần phòng, mặt sàn và bốn vách tường. Cuối cùng dừng lại ở vách tường phía bắc và phía tây.

Quả nhiên đúng như Lin dự đoán, lúc này tiếng xả súng vang đầy trong căn phòng, vài tiếng thét vang lên.

Một trong những ưu điểm của Lin ngoài trí nhớ tốt ra thì còn tốc độ xử lí thông tin não bộ cực nhanh. Lin nhanh chóng nhận ra loại đạn này không gây nguy hại gì cả, chảy máu cũng không, nhưng bị bắn trúng chắc chắn sẽ bị loại khỏi danh sách thí sinh dự thi Olympus.

Lin đang suy nghỉ xem mình có nên để bị loại tại đây luôn không?

Viên đạn đang bay tới.

Còn 0,23 giây để đưa ra quyết định.

0,12 giây.

Thi hay không thi?

Đang khi Lin tập trung hết sức vào việc tính toán viên đạn và quyết định xem có đi hay không thì đột nhiên lúc này hai lực tay mạnh mẽ từ hai bên trái phải Lin ập tới ấn mạnh nhỏ nằm xuống sàn, phía trên hàng loạt viên đạn bay vèo vèo qua tầm mắt nhỏ.

Vì lo tính toán như thế nên Lin đâu có biết sẽ xảy ra trường hợp này. Càng không ngờ anh bạn chí cốt cùng bàn mình cũng có mặt ở đây, thậm chí khoảng cách giữa họ bây giờ chỉ vài cm.

Trên mặt sàn bóng loáng của phòng tập, Lin trợn tròn mắt hết nhìn qua Isaac Carley đang nằm bên phải mình, lại nhìn qua Eric đang nằm bên trái. Giữa Lin và hai chàng trai này có một sự đụng chạm cơ thể không hề nhẹ.

Chính xác là cả hai đã cùng một lúc lao đến đẩy Lin cùng họ nằm áp xuống sàn nhà để né đạn.

Đôi mắt màu hổ phách đầy mị lực của Eric.

Đôi mắt tím đầy nét cười thú vị của Isaac.

Hai bên cánh tay bị đè đến không nhúc nhích được, Lin choáng váng mở miệng:

– Rất cảm ơn nhưng 2 người có thể ngồi dậy được không? Tôi sắp bị đè chết rồi.

Lin ngồi dậy khẽ thở dài. Vậy là nhỏ đã qua vòng loại rồi sao? Xem ra chạy trời không khỏi nắng rồi.

Mà lúc này trong phòng hình như có rất nhiều ánh mắt chán ghét hướng về phía Lin, họ không ngừng xì xầm to nhỏ với nhau:

– Là hội trưởng Carley giúp nó, trơ trẽn thật ha!

– Như vậy là không công bằng, khốn vừa thôi chứ.

– Đầu năm bị công chúa Edana phạt là đúng lắm.

Bàn tay Lin siết chặt dưới chân váy, lòng khẽ run nhẹ. Từ đầu nhỏ đã không muốn chơi trội rồi mà vẫn thế này là sao. Cái vị trí được hội trưởng và cả hot boy Eric cứu lúc nãy e là không biết bao nhiêu cô gái muốn mà nói.

Cố gắng mặc kệ tất cả, Lin nhìn sang Eric:

– Tại sao cậu lại ở đây vậy?

– Tôi nghỉ rằng mình đủ khả năng tham gia với tư cách là quý tộc – Eric thản nhiên trả lời.

– Để làm gì chứ? Cậu vốn không phải kiểu thích những thứ này – Lin thật sự lo lắng cho Eric, tại sao cậu ấy có thể cố gắng đâm đầu vào đây trong khi nhỏ muốn thoát lại thoát không được.

Đôi con ngươi màu tím mĩm cười, Isaac đứng cạnh đó chen vào:

– Với tư cách là quý tộc nếu thể hiện tốt phần thi chắc chắn sẽ tỏa sáng. Dù sao cậu ta có mặt ở đây chắc chắn là đã được giáo viên cho phép rồi, không cần lo quá đâu Clionadh.

Lin nhìn Isaac bằng ánh mắt không hài lòng. Eric bạn của nhỏ tuyệt đối không phải kiểu người đó.

Mặc kệ lời nói của Isaac và đám đông đang chửi rủa mình. Lin bước đến gần Eric…

Và…

Chộp lấy bàn tay của anh mà kéo anh đi.

Cuộc thi này có tính cạnh tranh cực kì cao. Sẽ không ai nhân nhượng ai ở khoảng nào đâu. Lin không thể để Eric gặp chuyện gì được. Dù Eric có mạnh thế nào thì anh cũng chỉ là một Vampire cấp C mà thôi, làm sao chọi được với quý tộc cơ chứ.

Bỗng dưng lúc này bàn tay ấy kéo Lin lại, lực tay mạnh đến mức Lin không thể nào kéo nhích người đó đi được. Bàn tay to lớn phút chốc phủ trọn lấy tay nhỏ, siết chặt.

Lin có chút ngỡ ngàng, từ khi nào lực tay Eric lại mạnh như vậy.

– Eric – Đôi mày thanh tựa nét vẽ của nhỏ khẽ nhíu lại, giọng có phần bất lực gọi tên anh.

– Tôi có thể, không cần cậu lo lắng – Eric siết nhẹ lấy bàn tay đang nắm tay anh rồi nhanh chóng bỏ ra. Như không thể chóng chọi được hơn với ánh mắt thất vọng đó, anh quay đi về phía giáo viên để trao đổi gì đó.

Lin hụt hẫng đứng nhìn Eric rời đi. Nhỏ không tin Eric là người ham cái thứ danh lợi phù phiếm đó. Nhưng nhỏ không tìm được bất cứ lí do gì để giải thích cho sự việc này cả.

– Có thể chống lại cả ánh mắt buồn bã của Clionadh cơ đấy, cậu ta cũng khá lắm. Anh cá chắc ba chúng ta sẽ là một đội hoàn hảo – Isaac nháy mắt với Lin.

Nhỏ quay phắt lại nhìn Isaac:

– Anh nói 3 chúng ta? Ý anh là sao?

– Phần thi tập trận giả đấu theo đội 3 gồm 2 nam 1 nữ mà. Anh quyết định rồi, anh, em và Eric sẽ là một đội.

Lin gần như khó mà kiềm chế nổi:

– Khoan đã. Em không hiểu, còn quá nhiều người xuất sắc hơn bọn em để đảm nhiệm vị trí đồng đội của anh mà.

Isaac nhún vai:

– Biết sao giờ? Anh sẽ không thay đổi quyêt định đâu. Mà Clionadh này, em đừng có nghĩ đến chuyện bị loại nhé, anh sẽ không để điều đó xảy ra đâu.

Lin cố gắng giữ bình tỉnh:

– Có thể cho em lí do không?

– Cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là em đã đánh bại thầy dạy kiếm của anh trong kì sát hạch giám sát viên cho hoàng tử thôi. Anh nghĩ chung đội với một người như thế rất tuyệt.

Lin gần như phải kiềm nén lắm mới không mắng thẳng vào mặt Isaac rằng tại sao anh ta có thể kéo nhỏ vào mớ rắc rối này chỉ vì ông thầy ngu ngốc của anh ta đã bị mua chuộc bởi Ceref chứ.

Lúc này huấn luyện viên vừa đọc xong danh sách các thí sinh vượt qua vòng loại. Lập tức tiếng bàn tàn xì xầm kết thành âm thanh lớn hơn, ai nấy đều phản đối cái tên Clionadh Jocasta trong danh sách.

Isaac tặc lưỡi thở dài kiểu như những kẻ tài giỏi phải đi giải quyết chuyện cỏn con. Anh ta quay sang Lin, siết lấy cổ tay nhỏ kéo đi.

– Này anh làm gì vậy? – Lin bực dọc vùng tay ra nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay ấy.

– Anh nói rồi, em sẽ là đồng đội của anh. Em đã đánh bại thầy anh rồi, và trên đời này không có cái kiểu ăn xong chạy về không đâu.

Cái kiểu này là đang trả thù giúp thầy anh ta sao? Lin hết nói nổi.

Huấn luyện viên đang cầm micro đứng trên bục cao trấn áp đám đông, lúc này Isaac lại kéo Lin lên đó. Anh ta lịch sự mượn micro từ huấn luyện viên. Giây phút đó Lin chỉ muốn cắn lưỡi. Thôi xong.

– Mọi người có thể lịch sự một chút được không ạ? – Isaac không thét lên, mà nói một cách nhẹ nhàng rành mạch, trông anh ta có dáng dấp của một tay hùng biện tài ba.

Có vẻ Isaac cực kì có vị thế trong lòng mọi người nên bên dưới lập tức im thin thít. Trong phòng chỉ còn có tiếng Isaac qua micro vang vọng:

– Clionadh không hề gian lận, em ấy sớm đã phát hiện ra đạn rồi, thậm chí còn có dư thời gian suy xét xem có nên né hay không là khác.

– Né hay không? Chẵng lẽ nó muốn bị loại chắc? – Một giọng nói trong đám đông vang lên. Gã đó dùng từ “nó” khi nói về Lin, tỏ thái độ vô cùng khinh rẻ.

– Hay là nó sợ mình giỏi quá đi thi sẽ giành hết giải của mọi người? – ai đó hùa theo.

Thế là đám đông cười ồ lên thú vị.

Isaac vẫn không có biểu cảm gì lo sợ:

– Em ấy đã có dự tính không tham gia cuộc thi.

Được rồi, Lin đang dỏng tai lên nghe cái lí do ngu xuẩn mà anh ta sắp đưa ra cho lời giải thích ngớ ngẩn này đây.

– Lí do sao? Các bạn có thấy Eric Winston không? Cậu ấy đã vì Clionadh mà có mặt ở đây, nếu Clionadh tham gia, cậu ấy cũng sẽ tham gia. Clionadh vì không muốn cậu Winston gặp nguy hiểm nên mới lưỡng lự.

Cánh tay Lin run nhẹ trong lòng bàn tay của Isaac. Không ai có thể hiểu được lúc này nhỏ muốn nhéc cái micro vào miệng anh ta thế nào đâu.

Phía dưới ồ lên đầy ngạc nhiên. Một số cô gái không kiềm được bật hỏi:

– My god! Họ đang yêu nhau sao?

– Chuyện này thì anh đâu có biết đâu thưa tiểu thư xinh đẹp – Isaac nháy mắt với đám đông. Khuôn mặt ấy có sức thuyết phục chẳng thua gì cái miệng của anh ta.

Lin đưa mắt xuống phía dưới tìm Eric, nhỏ trông mong có thể thấy được biểu cảm gì đó trên khuôn mặt anh.

Lúc này Isaac ghé sát vào tai Lin, thì thầm:

– Em tính phủ nhận lời nói của Isaac Carley sao? – Lin có thể cảm nhận được anh ta nhấn mạnh cái họ Carley đầy quyền lực của mình như thế nào.

Trong thế giới của vampire, không có khái niệm “công bằng bình đẳng và bác ái”, chỉ có câu hỏi “máu của bạn là dòng nào” và kết quả tương thích cho câu trả lời đó mà thôi.

Lin cắn răng giật tay ra khỏi Isaac, anh ta cũng không buồn làm khó nhỏ. Siết chặt tay, Lin lấy micro từ tay Isaac.

Nếu đã không thể quay trở lại, thì cứ thuận nước mà đẩy thuyền thôi.

– Eric, cậu không cần vì tôi đâu – Mặc dù Lin không biết mục đích thật sự của Eric nhưng cậu chủ nhà Carley đã nói như thế thì phải là như thế.

Từ trong đám đông phía dưới, Eric lên tiếng:

– Tôi không quan tâm thứ gì, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu, Clionadh.

Bắt cả Eric phải làm theo. Lin thầm nghỉ mình đã sai khi nghĩ Isaac có dáng dấp của một tay hùng biện tài ba. Bởi anh ta thực sự chính xác là một tay hùng biện vô cùng tài ba.

Nhưng Lin hoàn toàn không hiểu được Eric cảm thấy vui thế nào trong lúc này. Anh luôn muốn nói cho Lin nghe điều đó, rằng anh muốn ở bên nhỏ, muốn che chở bảo vệ cho nhỏ biết bao. Chỉ là giữa anh và Lin có một khoảng cách quá lớn để có thể làm điều đó. Họ ở hai thế giới khác nhau.

Đang khi Lin không biết phải làm gì tiếp theo thì một giọng nói dịu dàng vang lên như xóa đi cái hỗn loạn từ nãy đến giờ:

– Thầy có thề làm chứng rằng trò Jocasta là người phát hiện ra kế hoạch của bọn thầy đầu tiên.

Từ trong góc tối, chàng trai ấy bước ra. Mái tóc đen hòa làm một với màn đêm, đôi mắt màu đỏ cầu vòng dịu dàng nhân hậu.

Lin có cảm giác sợ hãi với người này.

Cái nét dịu dàng ấy quá đáng sợ.

Không biết từ khi nào Eric vốn vẫn tưởng ở dưới đài đã bước lên, lại còn chắn trước mặt Lin. Có lẽ sau khi chứng kiến việc Lin bỏ chạy khỏi tiết thầy Anthony lần đó Eric cũng phát hiện ra được mối quan hệ giữa nhỏ mà thầy Anthony có gì đó không bình thường.

Lin không hiểu tại sao trước người thầy giáo này nhỏ lại có cảm giác sợ sệt trong khi gặp Ceref nhỏ đâu có mấy cảm giác này. Có lẽ chúng ta thường sợ hãi những gì mình không biết.

Lin theo bản năng siết lấy lưng áo Eric.

Lúc này thầy Anthony bước gần đến đài, đôi mắt màu đỏ cầu vồng trong màn đêm của thế giới Vampire thật dịu dàng biết mấy. Nhưng cái nét dịu dàng ấy đủ sức buộc bất cứ ai phải làm theo ý mình.

– Nếu em không muốn trò Winston lo lắng cho mình thì hãy chừng tỏ mình mạnh mẽ đi – Đôi mắt nhìn thẳng về phía Eric nhưng lại không nhìn Eric – Đánh bại tôi và Eric không cần phải tham gia cuộc thi.

Lin có thể cảm nhận được đôi mắt êm đềm chứa đầy tia lazer ấy xuyên thẳng qua người Eric đâm vào nhỏ.

Phía dưới, vài fan girls của Anthony lên tiếng:

– Nếu đánh bại thầy sẽ được công nhận là mạnh thì e là bọn em đều là kẻ yếu hết sao?

Anthony không rời mắt khỏi đài:

– Thầy có chút niềm tin, nếu đó là trò Jocasta.

Bàn tay níu áo Eric lại càng siết chặt. Cảm nhận được hành động đó, đôi mày đen của anh khẽ chau lai.

Phía trên sân khấu, Isaac cũng phụ hoạ góp vui:

– Em nghĩ sẽ rất tuyệt nếu thi đấu kiếm đó thầy, dù sao đó cũng là sở trường của hai người mà.

Sở trường của hai người? Tim Lin như có ai đó gõ nhẹ vào.

Chợt nhỏ nhớ lại khi mình còn là một tiểu thư đài cát được Ceref nâng niu trong lòng bàn tay. Tuy được bảo vệ rất chu đáo nhưng không phải Lin chỉ biết hưởng thụ không. Hằng ngày nhỏ đều phải luyện kiếm thuật với Ceref.

Cũng như các vampire dòng thuần khác, Ceref hoàn hảo ở mọi mặt, nhưng thứ vượt trội nhất trong số các sở trưởng không kể hết của anh ta chính là kiếm thuật. Có thể coi là một bậc thầy kiếm thuật ở thế giới vampire.

– Ceref! Em mệt quá, em không thể tiếp tục nữa – Thực sự Lin lúc đó đã quá mệt, nhỏ đã luyện suốt 8 tiếng đồng hồ không ăn không ngủ, thậm chí khuôn mặt còn có chút trắng bệt nhìn như sắp ngất đi.

– Cố lên đi em – Ceref dịu dàng động viên. Tay anh vẫn cầm một thanh kiếm như thể chỉ cần đối thủ xuất hiện là sẵn sàng chiến đấu ngay lập tức.

– Tại sao em phải học những thứ này chứ? Không muốn học – Hồi đó Lin không mạnh mẽ như bây giờ đâu.

– Tất nhiên ta sẽ bảo vệ em, nhưng mà Lin, đôi khi vẫn có một số sơ xuất nào đó ta không kiểm soát được, bởi vậy em phải học cách tự bảo vệ bản thân mình, dù có là vampire đi chăng nữa thì cũng có thể chết nếu bị thương nặng. Ta không muốn mất em, cho nên, vì ta, em hãy cố gắng nhé!.

Lúc đó Lin hoàn toàn không hiểu cái câu “ta không muốn mất em, vì ta hãy cố gắng” của Ceref chính là không muốn mất đi một quân cờ mình mất bao nhiêu công sức mài dũa.

Bàn tay nắm lấy vạc áo Eric buông ra.

Clionadh bây giờ không phải là Clionadh của ngày trước nữa. Sẽ không chỉ biết làm dây leo nương tựa vào bất cứ ai nữa. Clionadh bây giờ sẽ tự bước đi trên đôi chân của chính mình, tự dùng sức của mình mà bảo vệ bản thân và những người yêu quý.

Lin bước lên phía trước, dù chỉ có một con mắt nhưng đủ để bất kì ai nhìn thẳng vào cũng bị nhấn chìm trong biển xanh ấy:

– Em hi vọng thầy có thể giữ lời.

Lin không phải chỉ vì một mình Eric mà đấu với Anthony. Mà một phần là nhỏ muốn xác nhận xem Anthony có phải là Ceref không. Bởi suy cho cùng Ceref cũng có thể coi là thầy dạy kiếm của Lin. Nhỏ và anh ta đã đấu với nhau hàng ngàn trận, lối kiếm của anh ta thế nào nhỏ rõ hơn ai hết.

Isaac sẵn tay ném cho Lin và Anthony mỗi người một thanh kiếm Tây Âu.

Lin siết lấy thanh kiếm trong tay. Nhỏ không thích vũ lực, nhưng đôi khi phải dùng đến vũ lực để đổi lấy hoà bình.

Ánh mắt bây giờ khác hẳn với ánh mắt lúc nãy.

Kiên quyết đến sắc xảo.

Thân ảnh trong màn đêm lao vụt từ sàn cao xuống thẳng về phía thầy Anthony, vận tốc nhanh đến mức bọn quý tộc trong căn phòng đang nở nụ cười khinh thường cũng phải giật mình.

Eric ngẩn người trước bóng dáng cầm kiếm đó.

Anh có cảm giác rằng mình đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN