Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương
Chương 46: Lưỡi Dao Bạc Cạnh Hồ Real.
Đã mở mắt nhìn đời đến 47 năm, nhỏ không phải là cô gái mới lớn không biết yêu là gì, chuyện giữa Zue và mình, Lin không phải là không nhận ra. Nhìn ra một ánh sao le lói vừa lú ra khỏi đám mây đen, nhỏ tự hỏi nó bắt đầu từ khi nào, đã bao lâu, có sâu đậm hay chưa?
Lại một vầng mây đen nữa kéo đến che đi ánh sao đó, Lin vẫn không trả lời được, chỉ thở dài một tiếng rồi kéo chăn bước ra khỏi phòng.
Đoạn tình cảm vừa mới lóe lên này, Lin tuyệt đối phải bóp chết đi.
Đêm vừa buông xuống, học viện Vampire Knight ngập trong ánh trăng giăng. Lin chạy xuống bàn ăn của Zue, đã thấy thức ăn chuẩn bị đâu ra đó ngon lành. Lin nở nụ cười, sau đó ngồi xuống ăn ngon lành.
Lại nói từ hôm Eric ép nhỏ uống máu đến giờ cả nhỏ và Eric không nói câu nào với nhau cả. Bản thân Lin thì chuyển sang một bàn khác ngồi, cả hai coi nhau như đối phương không tồn tại vậy. Mặc dù Lin không trách Eric bao nhiêu, lại còn có chút cảm ơn cậu ấy vì giúp nhỏ có cơ hội nói thẳng với Cedric, nhưng sau việc đó dường như đã có khoảng cách nào chen giữa họ. Mà Lin cũng không thiết học hành gì nữa, bữa đi bữa nghỉ tùy hứng. Dù sao với danh nghĩa vệ sĩ của hoàng tử cũng không giáo viên nào dám trách nhỏ câu nào.
Eric nói Lin không phải Vampire, để có thể đưa ra kết luận như vậy, Lin chắc chắn cậu ấy đã điều tra nhỏ rồi. Tại sao cậu ấy làm vậy? Tình bạn của hai người trong mắt của Eric rốt cục đáng giá bao nhiêu?
Lin chậc lưỡi, không muốn nghỉ nữa, chỉ lẳng lặng ăn cho xong phần ăn của mình rồi đứng lên dọn dẹp sạch sẽ.
Bước ra cánh cổng cao ngoài kí túc xá của Zue, hương hoa hồng vấn vít bên mũi khiến Lin cảm thấy lòng mình nhẹ hơn phần nào, nhỏ hít lấy một hơi đầy, ánh mắt nhìn lên bầu trời mùa hè đầy sao của Vampire’s World. Từng ánh sao như viên kim cương đính trên tấm màn bầu trời đêm. Mặt trăng trên trời to tròn vằng vặc như chiếc bánh gato phủ kem bị ai đó treo lên bầu trời.
Lin bỗng nhiên bật cười lắc đầu mà không biết tại sao. Sau đó cầm lấy sấp nguyệt báo Chạng Vạng vừa mới giao đặt trong hòm thư rồi xoay gót đi vô nhà.
– Sao hôm nay có hứng đọc báo vậy? – Zue ngồi ở bàn làm việc đối diện bậu cửa sổ, trên bàn là một đống tài liệu chất chồng nhau như tích từ mấy năm rồi không ai giải quyết.
Lin nhìn về phía chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang chăm chú xử lí đống tài liệu đó, thậm chí khi nói chuyện với nhỏ, anh cũng không có nhiều thời gian để nhìn lên. Lin lúc này mới phát hiện ra rằng Zue càng ngày càng bận.
Ngày trước dù Lin có khuyên bảo thế nào Zue cũng không bao giờ rớ tay vào công vụ, nhưng từ khi nào anh đã tự ý đi giải quyết công việc trong hoàng gia. Ngày trước, anh luôn ngồi ở bậu cửa sổ ôm quyển sách dày cộm, nay đã ngồi trên chiếc bàn làm việc lớn xử lí công văn.
– Sao vậy? – Thấy Lin mãi không có động tĩnh gì, Zue ngước lên, khuôn mặt đờ đẫn như đang suy nghĩ cái gì đó sâu xa của Lin khiến Zue hơi ngưng bút.
– Không gì, chỉ cảm thấy dạo này anh rất chăm chỉ thôi, rất ra dáng… một vị vua tương lai – Lin chớp mi, nhìn đi nơi khác.
– Anh chưa từng có ý định làm vua, chắc chắn sau này cũng không có – giọng Zue bình thản vang lên.
Lin lập tức quay ánh mắt về phía Zue, kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi tờ báo trên tay.
– Tại sao vậy? Anh hoàn toàn xuất sắc cho vị trí đó mà – Lin tiến đến gần Zue, kéo ghế ngồi trước mặt bàn làm việc của anh.
– Không thích – Zue đón lấy ánh mắt Lin nhìn mình, đáp lại.
Lin thở dài, không nói thêm gì, cũng không có ý định khuyên bảo vì nhỏ biết mình không đủ tư cách để làm việc này. Thế là Lin lại tiếp tục cầm tờ báo lên đọc tiếp.
Trang nhất không cần xem Lin cũng biết chắc chắn sẽ là vụ cháy ở thành Vol của Adalwen. Nhưng khi Lin nhìn vào đó thì có chút cau mày, sau đó đưa lại gần mắt hơn như không tin vào mắt mình.
“Trong một đêm thành Vol phát nổ chỉ còn lại vài vampire sống xót”, “Có phải nhà Kentaurous làm việc xấu đến mức rồng thần Helios không chấp nhận nổi mà ra tay trừng trị?”, và đủ thứ các tựa đề câu giật người xem khác.
Lập tức, Lin dõi theo cặn kẽ từng con chữ trên báo. Cuối cùng, nhỏ bất mãn thốt lên:
– Không thể nào như vậy được, rõ ràng em chỉ cho Helios phá kết giới và đốt thành thôi, ngọn lửa tuy lớn nhưng không thể đến mức nổ tung không còn một viên gạch như vậy được.
– Em không đọc kĩ sao? Là do lửa tràn vào kho vũ khí nên mới phát nổ – Zue phân trần.
– Làm sao tràn vào được chứ? Adalwen không ngu ngốc đến mức không bảo mật kho vũ khí đàng hoàng đâu – Lin xoắn lại, giây phút này nhỏ cảm thấy vô cùng khó chịu, y như tất cả mọi tội lỗi đều do nhỏ gây ra vậy. Lin khép mắt lại, bắt đầu suy nghĩ, nhỏ không tin nhỏ nghĩ không ra đấy.
Bất chợt lúc này, mùi hương chạy vào mũi Lin khiến nhỏ mở mắt ra. Lin giật nảy người khi thấy Zue đã kề sát nhỏ từ bao giờ. Hai tay Zue chống lên thành ghế tựa phía sau, đôi môi áp sát nhỏ, nói rất rõ:
– Em không phải là đứa con nít không biết chiến tranh là gì đâu Lin.
Lin trợn tròn mắt nhìn Zue. Lúc này thì nhỏ nghĩ mình hiểu rồi. Lin đẩy Zue ra, ánh mắt tức giận nhìn anh, lời nói vẫn không quát tháo lên, nhưng giọng nói rõ là có chút bực tức cố nén:
– Em biết, nhưng đây là cuộc chiến của dòng thuần các người, tại sao dân chúng luôn là đối tượng để hi sinh? Đã vậy anh còn xem em là một quân cờ mà tận dụng. Em luôn cho rằng anh khác họ, nhưng rốt cục cũng một kiểu như vậy mà thôi.
Nói xong, Lin chẳng buồn nhìn lấy sắc mặt Zue, xoay gót bỏ ra ngoài.
Lin vẫn không hề biết rằng nếu không phải vì nhỏ, Zue sẽ chẳng bao giờ rớ tới đống rắc rối đó làm gì.
—
Lin đi bộ từ từ, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước. Nếu như nhỏ không nhớ sai thì đây là lần đầu tiên nhỏ tức giận bất mãn với Zue. Nhưng tại sao anh có thể làm như thế? Trong thành Vol có đến hàng ngàn binh lính, vậy mà anh vẫn đan tâm mở khóa kho vũ khí cho lửa tràn vào để giết sạch họ. Lại còn mượn tay nhỏ điều khiển Helios nữa. Điều này khiến bao nhiêu trông mong chờ đợi của nhỏ ở Zue như sụp đổ hết.
Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại một chút. Trong trận chiến của Vampire dòng thuần rất phức tạp, không phải như con người cứ đưa đối thủ đi trảm làm xong. Đó là đánh bại đối phương nhưng không được để cho đối phương chết, mà phải để đối phương toàn tâm toàn ý phục vụ mình. Bởi vì dòng thuần rất hiếm, tuy rằng vampire có khả năng sinh sản nhưng lại không cao bằng con người. Ở dòng thuần và quý tộc thì lại gặp phải vấn đề sinh càng nhiều thì cả ba mẹ và đứa con lứa sau sẽ bị thoái hóa. Một ví dụ tiêu biểu là hoàng hậu Diana và nữ vương tước Diane (tên thật của Anne), họ là một cặp song sinh, Diana là chị, Diane là em. Nhưng vì họ là đứa con thứ 3 và 4 của vua Amory I cho nên họ không hoàn hảo như hai người anh ruột của mình là Ceref và Leus. Diana còn đỡ, ít nhất bà ấy chỉ ở mức suýt thoái hóa, còn Diane thì hoàn toàn trở thành quý tộc cận thuần. Tóm lại mà nói, một vampire thuần chỉ sinh tối đa 2 đứa con để đảm bảo tính thuần cho chúng.
Quay lại vấn đề chính, mục đích của nhà Amory lẫn Zue là đánh bại nhà Kentauous, nhưng tất nhiên nhà Amory không thể giết chết bất cứ ai trong nhà Kentarous được, mà phải chặt đi thế lực của họ để họ không có cơ hội làm phản. Vậy nên dù muốn hay không thì binh lính dưới quyền của hai gia tộc dòng thuần này cũng sẽ thành đối tượng hi sinh mà thôi.
Lin biết Zue không sai, cái sai là xã hội này từ đầu đã quá bất công khi có sự phân hóa gay gắt giữa dòng máu và tầng lớp. Thân là một hoàng tử trong thế giới hỗn tạp này, Zue không thể không trở thành một người có trái tim tàn nhẫn. Zue đã đúng khi giết hết binh lính thành Vol. Dẫu biết là như thế, nhưng Lin cảm thấy bản thân hơi khó chấp nhận một chút, nhưng nhỏ nghĩ mình nên tập quen dần đi là vừa nếu muốn tiếp tục công việc vệ sĩ của hoàng tử.
Nhớ đến lúc nãy nhỏ trách Zue vì đã xem nhỏ như một quân cờ, Lin có chút cảm thấy buồn cười. Nhỏ đã ảo tưởng cái gì mà nói ra câu đó vậy? Mối liên kết mạnh mẽ nhất giữa nhỏ và Zue chính là quan hệ giữa chủ nhân và đầy tớ. Điều đó có nghĩa là trong mọi trường hợp với mọi mệnh lệnh, nhỏ phải tuân theo Zue cách tuyệt đối. Vậy mà lúc nãy nhỏ lại trách anh như vậy. Một quân cờ lại đi trách tại sao mình lại là một quân cờ. Ngớ ngẩn thật.
Đúng vậy, giữa Lin và Zue, chỉ là chủ nhân và đầy tớ. Tình yêu ngớ ngẩn gì đó, không nên xuất hiện ở đây.
Lin không nghĩ nữa, đôi chân lang thang bước cũng chẳng biết là về đâu.
Mà lúc này, trên nóc tòa nhà dành cho bảo vệ, lá cờ màu đỏ thẫm in hình thập tự quấn vòng gai tung bay khiến đôi mày Lin cau chặt lại.
Là quốc tang.
Cờ đỏ thẫm in hình thập tự quấn vòng gai chứng tỏ người đã mất này có thân phận không những cực kì cao quý mà còn có nhiều cống hiến cho toàn thế giới. Kể cả như Cedric, Adalwen hay thậm chí là Cain Kentaurous hay ba mẹ của Cedric lúc này mà ra đi cũng chưa chắc được treo lá cờ này đâu. Lễ chế quốc tang này dành cho cỡ nhà vua đấy.
Lin chắc chắn rằng không một ai ngoài dòng thuần có thể hưởng đặc ân này. Mà trong số dòng thuần ngoại trừ vua Amory chắc chắn không có chuyện gì thì chỉ có một người mới đủ cao quý và cống hiến để được toàn thế giới Vampire treo cờ này:
Elizabeth Rigil Kentaurous.
Lập tức Lin chạy đến trước tòa nhà bảo vệ mượn ngay sấp báo từ một chú bảo vệ gần đó. Lật qua trang thứ nhất nói về vụ nổ thành Vol, tờ báo trên tay Lin rơi xuống đất, bàn tay cầm tờ báo tê cứng ở đó quên cả thu về.
“Ba ngày trước, nhà bác học thiên tài Elizabeth Rigil Kentaurous đã ra đi trong sự đau thương nuối tiếc của toàn thế giới Vampire, với thân phận cao quý và những cống hiến vĩ đại cho thế giới, vua Amory đã ban lệnh cả thế giới để tang ba ngày”.
Không thể nào. Làm sao bà ấy có thể chết được. Làm sao có thể. Elizabeth tuy đã già cõi, nhưng bà ấy có niềm đam mê của mình, làm sao bà ấy có thể để bản thân chết được.
Chắc chắn có kẻ đã ám sát bà ấy, bởi bà ấy biết quá nhiều bí mật.
Lin không hiểu cảm giác lúc này của mình là gì. Đau buồn sao? Nhỏ cũng không thuộc kiểu đa sầu đa cảm như vậy khi mà nhỏ chỉ tiếp xúc với Elizabeth có 20 phút đồng hồ mà thôi, chưa kể nhỏ còn có ác cảm với bà ta về vụ thí nghiệm trên vampire nữa.
Tay chân Lin lạnh ngắt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nhỏ hiểu rồi, là sợ hãi. Những bí mật mà Elizabeth đã kể cho Lin, một ngày nào đó nó sẽ thành con dao giết chết nhỏ như đã giết bà ấy.
Lại còn…
Cú vấp chân suýt ngã cắt đứt đi mạch suy nghĩ của Lin, nhỏ ngước mắt lên thì thấy Issac đứng đó từ bao giờ. Cánh tay của anh đang vươn ra đỡ lấy Lin, có lẽ nếu không có Issac chắc nhỏ đã ngã lăn ra đất rồi.
– Điều gì làm bộ não thiên tài của em phải tập trung suy nghĩ tới mức vấp ngã cũng không biết vậy?
Lin nhìn vào đôi mắt tím trong suốt long lanh như hai viên đá quý kia, cuối cùng Lin đã hiểu nhỏ đang sợ cái gì rồi.
Lin bám lấy cánh tay của Issac, dù nhỏ không hề mệt mỏi gì nhưng lại thở gấp hỏi:
– Chị Alyssa… chị Alyssa, chị ấy có, chị ấy vẫn khỏe chứ?
Issac hơi cau mày trước thái độ mất bình tĩnh của Lin. Anh buông tay nhỏ ra, lắc lắc vai Lin để nhỏ bình tĩnh lại, sau đó mới lên tiếng:
– Có vẻ như không ổn thì phải. Không giấu gì em, suốt cả tuần trước Lyss cứ nhốt mình trong phòng, sau đó thì bỏ đi, tính tới bây giờ thì chị ấy đã mất tích ba ngày rồi, anh đang trên đường đi tìm kiếm chị ấy đây.
Một lần nữa Issac phải đưa tay đỡ Lin khi thấy nhỏ say sẫm mặt mày đến mức ngã nghiêng.
Elizabeth chết rồi, Alyssa phải làm sao chứ?
– Em đi tìm với anh – Lin mở miệng nói mặc dù nhỏ thừa biết Issac sẽ không cho phép.
– Không được đâu Lin, ra khỏi kết giới của trường học rất nguy hiểm, em cứ ở yên đây đi, anh sẽ báo tin cho em sớm nhất có thể.
Lin vờ như đang do dự, sau đó miễn cưỡng gật đầu:
– Vậy em đợi tin của anh.
Trong đầu Lin, giọng nói của Elizabeth không ngừng vang lên:
” Còn nữa, nên để mắt đến Alyssa, nếu như vài tháng sau mà con bé cứ rút mình trong nhà thì đến giết nó đi. Lúc bắt đầu sự sống cũng là nhà Amory kiểm soát, nên lúc chết đừng để lại vào tay nhà Amory nữa”
—
Trong khu rừng bên ngoài phía đông của học viện Vampire Kinght, Lin ngồi trên lưng một con báo dị loài có tốc độ chạy trên mặt đất khá nhanh vừa mua, đôi mắt dán chặt vào bản đồ.
Kể từ lúc Alyssa đưa cho Lin chiếc nhẫn khoảng ba tháng trước, Lin rất thường đến tư dinh nhà Carley chơi, nhỏ nhớ có một lần Alyssa đã nói rằng ở miền quê phía Nam Vampire’s Word có một thị trấn nhỏ chị ấy rất thích. Theo như chị ấy kể thì ở đó rất vắng người yên tĩnh, đặc biệt có một cái hồ mang tên Real, mặt hồ nước rất trong có thể soi bóng con người thật bên trong mình.
Câu nói đó tưởng chừng rất buâng quơ nhưng lúc này Lin ngẫm lại mới biết nó có nhiều ẩn ý đến mức nào.
Lin thúc dây cương cho con báo chạy. Nếu đi bằng vận tốc này thì đến 4 giờ đồng hồ sau mới đến, nhưng Lin không còn cách nào khác khi mà đội tìm kiếm của nhà Carley cứ lãng vãng trên không phận nên không thể cưỡi rồng được.
Lin chỉ cầu cho mình có thể tìm được chị Alyssa trước đội tìm kiếm, mặc dù nhỏ vẫn chưa biết mình phải giải quyết chuyện thế nào.
Đúng như lời Issac nói, ra khỏi kết giới của trường học và thành phố, Vampire’s World cực kì hoang vu như những khu rừng thời tiền sử, bay trên không còn đỡ, đi dưới đất suốt chặng đường 4 tiếng thật sự không thể không gặp chuyện được.
Nhưng căn bản mà nói Vampire là dị loài hoàn hảo nhất, huống chi đây là thế giới của vampire, dị loài quá mạnh tuyệt đối sẽ không thể có mặt, mà Lin lúc này đã tháo đến 4 phần ma lực rồi, với tài trí và năng lực như thế, những trở ngại trên đường cũng không là gì với nhỏ cả.
Cuối cùng cũng đến được hồ Real, quả nhiên ở đó có một dáng người đang ngồi đó. Người đó trùm áo choàng rất kín, Lin chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng nhỏ biết, đó là Alyssa.
Lin đuổi con báo đi cách xa chỗ đó, sau đó cắn môi bước lại.
Hồ Real quả như lời chị Alyssa kể, nước hồ trong vắt một màu xanh ngọc, trên mặt hồ yên ả như gương soi bóng ánh trăng bạc và cây cối xanh rờn ven hồ.
Lin bước đến gần hơn, tiếng sỏi dưới chân vang lên khe khẽ, nhưng chị Alyssa vẫn không quay lại. Áo choàng nâu lay trong gió, mong manh như ngọn cỏ lau bên hồ, cũng cô đơn và mờ ảo như ánh trăng dưới nước.
– Linh cảm của chị vẫn đúng, em đã đến – giọng chị Alyssa vang lên, nghe như tiếng bụi cỏ lau xào xạc trong gió.
– Tất nhiên rồi, linh cảm của chị luôn đúng chứ Alyssa, vì đó bản chất ma lực của chị mà – Lin không bước đến đứng cạnh bên Alyssa, chỉ đứng phía sau cách chị ấy vài bước.
Đúng vậy, ma lực của Alyssa De Carley chính là trực giác. Trực giác của chị ấy luôn đúng.
Lin nhìn về phía bóng dáng ấy, nói nhẹ:
– Chị ơi, mọi người đều đang tìm chị đó, Issac sắp phát điên vì không thấy chị rồi kìa, chị về đi.
Alyssa vẫn không xoay lưng lại nhìn Lin, chiếc ào choàng rộng phùng phình che khuất tất cả chị ấy, đến một sợi tóc cũng không thấy.
Có vẻ như Alyssa không mảy may quan tâm đến việc Lin nói rằng mọi người đang tìm chị ấy mà quan tâm về ma lực trực giác của chị ấy hơn.
– Phải, trực giác của chị luôn đúng. Vậy nên ngay từ đầu chị đã có cảm giác chị khác biệt mọi người rồi.
Lin mơ hồ hiểu ra được ý tứ của Alyssa, nhỏ bấu chặt gấu váy, cố gắng vớt vác:
– Đúng vậy chị ạ, chị khác biệt với mọi người, vì chị là Alyssa De Carley, chị là cô gái xinh đẹp nhất Vampire’s World, chị thông minh, chị cao quý, chị là quý tộc cận thuần, chị khác với tất cả mọi người.
Gió khẽ lay, tiếng thở dài của Alyssa quyện cùng cơn gió bay vào không trung:
– Em biết sự thật mà Lin, đâu cần phải chắp vá sự dối trá như vậy. Không phải em nói trực giác của chị luôn đúng sao? Ngay từ khoảng khắc nhìn thấy em, chị đã có cảm giác rằng em là người hiểu rõ chị nhất.
Bàn tay Lin buông lơi, không còn sức để nắm lấy gấu váy nữa.
– Từ nhỏ chị luôn có cảm giác chị khác với mọi người, những chữ “khác” đó không phải là hơn. Khi nhìn vào mọi người, chị thấy họ như một mãnh vải hoàn hảo, còn chị như một mãnh vải chắp vá vậy, dù rằng mãnh vải chắp vá ấy rất đẹp vì được chắp lại từ những mảnh vải đẹp khác, nhưng nếu để ý kĩ vẫn thấy những đường vá chằn chịt trên nó. Một khoảng thời gian sau, những mãnh vải nguyên vẹn vẫn còn đó, còn mãnh vải chắp vá kia thì bắt đầu rời rạc ra và người thợ may phải đào thải nó đi vì không muốn nó làm ảnh hưởng danh tiếng của mình.
Lin cuối đầu thật sâu, chị Alyssa đang nói với nhỏ rằng nhà Amory đang truy sát chị ấy.
– Từ 10 năm trước chị bắt đầu cảm thấy cơ thể chị có vấn đề rồi, cứ mỗi tháng chị phải uống thứ thuốc gì đó rất kinh tởm, chị cố gắng hỏi bố mẹ nhưng họ không trả lời. Cho đến 1 tháng trước trong lúc nghe lén họ trò chuyện, chị đã hiểu tất cả. Rằng ngay khi nằm trong bụng, công tước phu nhân Elizabeth đã chuẩn đoán chị bị thoái hóa xuống thành quý tộc. Nhưng tình hình chính trị lúc đó bắt buộc phải có một cô gái cận thuần sinh ra để hù dọa lòng dân cũng như cũng cố vị thế nhà Amory và dòng thuần. Thế là lúc chị còn chưa chào đời họ đã mang chị ra khỏi bụng mẹ, nuôi cấy chị trong ống nghiệm như nuôi một cái cây, một con vi khuẩn. Và cuối cùng tiểu thư cao quý Alyssa De Carley được sinh ra với bộ gen cận thuần. Nhưng hàng nhân tạo thì rốt cục cũng là hàng nhân tạo, cái gì do đồng tiền tạo ra cũng có hạn sử dụng thôi, đúng không nào?
Lin nghẹn ứ ở cổ họng, tay lại siết chặt lấy chân váy:
– Chẳng sao cả, chị về đi, em và Isaac sẽ giúp chị, em sẽ nhớ cả Jupiter nữa, em có từng nghiên cứu qua công nghệ tế bào rồi, em còn đọc được DNA dòng thuần thuần đó chị, thêm Jupiter nữa, anh ấy cực thông minh luôn. Chúng em sẽ giúp được chị mà.
Bóng hình mãnh mai từ từ quay lại, cơn gió mạnh thổi bay mũ áo choàng.
– Chị đã không thể quay về được nữa rồi.
Lin như chết lâm sàng, bất động đứng đó, trái tim như bị băng đóng lại mà ngưng đập.
Mái tóc vàng như ánh nắng ngày xưa chỉ còn lại vài sợi bạc trắng, khuôn mặt khuynh thành khuynh quốc ngày xưa giờ nhìn còn không ra được hình thù một vampire. Nước da chảy xệ như nhựa bị đun nóng, hai con mắt trong hốc mắt như muốn rớt ra, hàm răng dài quặp xuống đến cổ, mũi dài ra như mụ phù thủy độc ác trong phim kinh dị.
Lin kiềm xuống cơn quặng nôn cùng cảm giác tay chân run rẩy không thôi của mình. Trái tim nhỏ lạnh tái tê, đau đớn, bất lực, sợ hãi và cảm thấy kinh tởm.
– Rất tởm đúng không?
– Phải, dơ bẩn, kinh tởm, rất buồn nôn.
Alyssa ngây người trong vòng tay nhỏ bé đang ôm lấy mình, đầu cô bé ép vào ngực cô, cả người run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào:
– Bọn chúng thật dơ bẩn, kinh tởm, em không còn từ nào để chửi chúng nữa, cái lũ đã khiến chị thành ra như vầy , những kẻ đó, em muốn…em.. – Tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, cuối cùng chỉ biết nén lại bất lực: – Em có thể làm được gì chúng đây.
Bọn chúng là dòng thuần, là hoàng gia quý tộc, là giới cầm quyền, là những kẻ đứng đầu thế giới này, là quyền, là luật. Em còn có thể làm gì.
Alyssa muốn đưa tay lên vuốt tóc Lin, nhưng giây phút những cái ngón tay to như bóng đèn của cô ló ra khỏi ống tay áo, cô vội thu lại. Alyssa ngửa cổ nhìn ánh trăng treo trên cao, xoay cổ nhìn về phía mặt hồ Real, nước hồ trong vắt soi bóng một cô gái với khuôn mặt như con quái vật, trong lòng cô là một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc vàng đang ôm chặt lấy cô. Bất chợt lúc này Lin ngẩng đầu lên, mặt hồ bắt nhanh lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ ấy.
Hồ Real – hồ đích thật, soi rõ con người thật bên trong chúng ta, nhìn về quá khứ và thấy trước tương lai. Đó chỉ là truyền thuyết, nhưng dưới năng lực của Alyssa, thì đó đã được thực hiện hoá.
Lúc đó Alyssa sựng người ra, ánh mắt có chút ngây dại, chợt mĩm cười:
– Đó là khuôn mặt em lúc trưởng thành sao, thật là đẹp đến không còn từ nào để miêu tả nữa.
Lin tròn mắt ngước lên nhìn Alyssa. Chị ấy mĩm cười:
– Em từng nói với chị rằng em không thể lớn thêm được nữa, nhưng mà Lin à, trực giác của chị đã nói rằng một ngày nào đó không xa trong tương lai, em sẽ trưởng thành. Chị thật muốn lúc đó lại cùng em ngồi uống trà ngắm hoa. Nhưng mà…
Cơ thể của Alyssa run lên, bụng của chị ấy phình to ra muốn xé rách cả áo choàng, chị ấy nôn ra chất dịch nhày màu xám, thậm chí Lin còn có thể nghe rõ tiếng cơ thể chị ấy đang giãn nở ra.
– Chị Alyssa – Lin đỡ lấy Alyssa đang sắp gục xuống. Sức nóng từ cơ thể của chị ấy khiến mồ hôi của Lin chảy ướt trán, đôi tay đỡ chị ấy đỏ rần lên vì bỏng.
– Chị muốn cùng em làm nhiều việc lắm, tuy chúng ta chỉ quen nhau có 3 tháng nhưng không hiểu sao chị lại mến em tới vậy. Nhưng chị không thể nữa rồi, chị không chờ thêm được nữa rồi.
– Không không, em đưa chị về, chị sẽ ổn thôi Alyssa, chúng ta lại cùng đi mua sắm, chị nhớ chị mua cho em rất nhiều váy đến mức Issac cấm chúng ta lần sau không được đi mua sắm nữa không, em còn chưa mặc chúng hết cho chị xem mà, em đã hứa sẽ ra thế giới con người lấy sương sớm về pha trà cho chị uống mà, chị nhất định phải uống chứ, Alyssa, chúng ta có nhiều hứa hẹn lắm, chị đâu thể nói như vậy được – Lin gào lên, nước mắt chảy dàn dụa trên khuôn mặt, bất chấp cả người Alyssa nóng đến bóc khói, Lin vẫn ráo riết ôm lấy chị.
Suốt ba tháng nay tuần nào Lin cũng đến nhà Alyssa chơi, Lin và chị ấy thân nhau như chị em ruột thịt, họ cùng nhau uống trà, cùng nhau ngắm hoa, dạo phố mua sắm và du lịch. Bây giờ Alyssa ra đi thế này, làm sao Lin có thể không cảm xúc gì. Làm sao Lin không đau đớn, không thống khổ. Là nhỏ bất lực, nếu nhỏ thông minh hơn, nếu nhỏ có quyền lực trong tay, nhỏ chắc chắn sẽ có thể giúp được Alyssa, nhưng Lin không có gì cả, đến mạng sống của mình cũng là Zue bao bọc qua ngày.
Kẻ giúp được chị ấy thì lại đang ở ngoài kia lùng sát chị ấy. Tại sao? Tại sao mọi thứ lại như vậy? Cái thế giới này tại sao lại bất công đến thế? Những kẻ ngồi trên ngôi cao ấy, không phải bọn chúng nói rằng sẽ cho dân chúng cuộc sống yên ấm sao? Nhưng hãy nhìn những gì bọn chúng làm đi. Chị Alyssa có làm gì nên tội mà ngay từ khi còn nằm trong bụng đã phải trở thành quân cờ của chúng. Chính chúng đã biến chị ấy thành thế này, cuối cùng lại truy sát chị ấy để có thể yên vị trên ngôi cao.
– Lin à, giết chị đi.
Câu nói buông vào không gian. Mây ngừng trôi. Gió ngưng thổi. Lin ngừng cả thở.
– Chị sắp đánh mất đi ý thức rồi, em phải giết chị trước khi chị biến thành một con quái vật cuồng sát. Lin, giết chị đi – Alyssa nói xong, lôi trong áo choàng ra một con dao bạc, dúi vào tay Lin.
Lin như chết ngây chết dại, như thể con dao kia chuẩn bị đâm vào tim nhỏ, sợ hãi cùng đau khổ khiến nhỏ lùi ra phía sau, nhất thời đứng không vững mà ngã nhào xuống đât, không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi bệt bên má:
– Không..em không thể, làm sao em có thể…
Alyssa quỳ xuống trước mặt Lin, cơ thể chị ấy ngày càng phình to ra, bộ móng dài cầm con dao bạc chìa về phía Lin, dưới ánh trăng lưỡi dao ánh lên ánh mắt của tử thần. Nhưng có lẽ, ánh mắt của tử thần cũng không đáng sợ quyền lực bằng giới cầm quyền Vampire.
– Vì tình bạn của chúng ta, chị xin em, giết chị đi, cơ thể này sắp không nghe lời chị nữa rồi, ba ngày qua chị đã cố gắng tự sát nhưng nó không cho phép chị làm điều đó, Lin, xin em – chị Alyssa tiến gần Lin hơn, con dao dúi vào tay nhỏ, chị gần như quát lên:
– GIẾT CHỊ ĐI.
Bạn có thể cầm con dao đâm xuyên tim người mình yêu thương được không?
– Alyssa không, em không thể, em đưa chị về, em sẽ hâm dọa nhà Amory rằng nếu không cứu chị em sẽ nói hết bí mật của họ cho dân chúng. Rồi họ sẽ nghe em cứu chị thôi, Alyssa à, vẫn còn có cách mà chị ơi – giọng Lin run run như người sắp chết cóng, cả người nhỏ vô lực ngồi trên đất, run rẩy nhìn con dao trong tay Alyssa đang dúi vào tay mình.
– Em quá lương thiện Lin à, em không bao giờ có thể khốn nạn và gian xảo bằng bọn chúng đâu. Nếu bây giờ chị quay về, không những em mà cả bố mẹ chị sẽ bị luyên lụy, Issa của chị sẽ ra sao hả em? Elizabeth chết rồi, mọi thứ đã quá muộn để cứu vãn. Rồi họ cũng sẽ giết chị thôi, chị không bao giờ muốn chết trong bàn tay bẩn thỉu của chúng. Bây giờ em giết chị, ít nhất chị sẽ được an táng theo lễ tiết của một tiểu thư cao quý, nhà Carley sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng nếu chị thành con quái vật, cho dù chị có chết đi thì đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn về sau chị sẽ là thứ ô nhục của lịch sử đó em biết không? Gia đình chị sẽ trở thành tội nhân thiên cổ vì đã nuôi nấng chị đó em hiểu không? Lin, làm ơn, chị van xin em, giết chị đi, giết chị rồi cứu lấy nhà Carley, cứu lấy danh dự của chị đi em, chị van em mà. Chị thà là chết vinh còn hơn phải sống nhục nhã như vậy em hiểu không? – Alyssa gào lên, hai tay chị ấy ra sức gắt gao dúi con dao bạc vào tay Lin.
Lin cầm lấy con dao bạc, nước mắt ứa ra từng dòng. Lin hiểu, Lin hiểu hơn bất kì ai, ngay từ lúc nhỏ thấy bộ dạng Alyssa ở hồ Real, nhỏ đã biết Alyssa đã vô phương cứu chữa rồi, bây giờ đến cả Elizabeth đội mồ sống lại cũng chỉ lắc đầu “giết đi” mà thôi.
– Tốt lắm Lin, em làm được mà, ngoan, đến đây, giết chị đi, GIẾT CHỊ ĐI.
– Ahhhhhhhhhhhhhh…
PHẬP.
Tiếng khóc vang cả một chốn yên tĩnh, mặt hồ nỗi sống phá nát ánh trăng ảo. Cây cối run rẩy chao mình. Máu của Alyssa hòa cùng nước mắt chảy xuống bên bờ má của Lin.
Nụ cười thanh thản nở trên khuôn mặt biến dị của Alyssa, đôi tay chị ấy siết lấy đôi tay nhỏ bé đang giữ chặt con dao gym ở ngực mình.
– Cảm ơn.
Đôi tay buông lơi. Alyssa nằm xuống đất. Nhẹ tênh như ngủ.
Tiếng khóc bất lực ai oán vang lên, ánh trăng trên trời chìm vào lớp mây đen. Vạn vạn ánh sao như mất đi vẻ lung linh.
Lin buông tay ra, quỳ ở đó, bịt miệng ngăn tiếng gào khóc của mình. Nhỏ phải rời khỏi đây, nhỏ phải để Alyssa lại nơi lạnh lẽo này mà rời khỏi đây. Dù đế chế này có tàn tệ đáng khinh rẻ thế nào, nhỏ cũng phải sống, sống để thay đổi nó. Nhỏ bất tử mà, nhỏ tin rồi sẽ có ngày bộ mặt thế giới này sẽ được thay đổi.
PHẬP.
Thanh kiếm xé gió xé màn đêm lao đến, âm thanh dao đâm vào thịt vang lên cắt vụn màn đêm đen.
Lưỡi kiếm dài đâm từ sau lưng Lin đâm đến trước ngực, sâu ngập đến tận chuôi. Lin nhìn xuống lưỡi kiếm đang chuôi từ ngực mình ra, giọt nước mắt lăn dài.
“Tách”
rơi xuống lưỡi kiếm.
Nhỏ đáng nhận được nhát kiếm này lắm, và người đó cũng có tư cách đâm Lin hơn bất cứ ai.
Nhưng, Lin không muốn chết.
Nhỏ cắn răng nắm lấy lưỡi kiếm đang muốn nhấn mạnh đâm sâu hơn nữa vào ngực mình, máu từ tay và lưỡi kiếm từng giọt từng giọt lớn nhỏ xuống khuôn mặt chị Alyssa.
Lin ho khan một tiếng, khó khăn quay đầu lại, đôi mắt căm phẫn ấy nhìn nhỏ còn sắc hơn lưỡi kiếm đang cắm trước ngực Lin:
– Issac.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!