Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương - Chương 7: Nguy Hiểm Giữa Lòng Phố.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương


Chương 7: Nguy Hiểm Giữa Lòng Phố.


Ánh trăng dịu dàng ngập tràn trên những nẻo đường. Những con phố uốn lượn trải dài quanh những ngôi nhà với kiến trúc Tây Âu thế kỉ XVII – XVIII xây san sát nhau. Con đường dài lót những viên gạch hình vuông xinh xắn. Vì đây là thành phố gần trung tâm Vampire’s World, có kết giới rất mạnh nên dân cư đông đúc. Trên đường tấp nập những cư dân vampire qua lại chẳng khác gì những con người bình thường.

Lin vận chiếc đầm được may theo phong cách Rocoso màu hồng nhạt dài ngang gối,váy xòe dáng chuông, thân váy với những hoa văn tinh xảo, đến cả tất chân cũng in hình hoa văn. Không quên quấn thêm một chiếc khăn choàng cổ mà hễ ai hỏi đến nhỏ đều nói rằng là thói quen khó bỏ của mình. Thời trang Rocoso, đường phố cổ kính, Lin không khỏi cảm thấy mình như một nàng công chúa nhỏ bé đang sống ở thời kì nữ hoàng Victoria thế kỉ 17.

Đứng trước cửa kính của một cửa hàng quần áo, nhìn trang phục của mình mặc dù rất đẹp nhưng có chút màu mè khiến Lin hơi nhăn nhó. Nhưng nhìn xung quanh thấy ai cũng giống mình nên nhỏ mới vui vẻ trở lại. Thôi kệ, nhập gia thì phải tùy tục mà.

“Khi nào Emily mới tới?” thấy Lin mãi lo ngắm quần áo và đường phố đến ngơ ngẩn, Eric lên tiếng.

Lin lúc này mới nhớ đến Eric đứng cạnh mình nãy giờ, nhỏ quay lại nhìn Eric, anh chỉ đơn giản trong chiếc áo somi đen và quần dài, nhỏ gãi gãi má: “Xin lỗi nha Eric, để mình gọi cậu ấy”.

Nói rồi Lin lấy điện thoại di động ra, đây là một chiếc điện thoại cảm ứng thông thường như ở thế giới con người, chỉ khác một chút nó chỉ có thể xài được 1 loại sim – 1 loại sim dùng chỉ có thể dùng được ở Vampire’s World. Có thể hiểu đơn giản là nó chỉ có thể liên lạc được nội bộ thế giới của vampire mà thôi.

Lin “ờ ờ” vài tiếng rồi xoay sang nhìn Eric ái ngại: “Emi nói là bạn ấy sẽ tới trễ một chút. Bảo là chúng ta nên đi dạo trước”.

Eric không có phản ứng gì, điềm tĩnh như chẳng hề bận tâm mấy: “Cả hai chúng ta đều mới đến nên không ai biết đường, cậu muốn đợi hay là tự tìm đường?”.

Lin đưa tay lên cằm, rồi mĩm cười: “Cứ đi dòng dòng trước đi”.

Eric nhìn nhỏ phân vân: “Cậu chắc sẽ ổn?”.

Thấy Eric có vẻ phân vân, như một thói quen cũ ngày trước, nhỏ chạy đến nắm lấy tay Eric một cách vô cùng tự nhiên kéo đi: “Ây, yên tâm đi, tôi đã từng đi đến rất nhiều nơi trên thế giới, kinh nghiệm trên đường của tôi tốt lắm”.

Giữa đường phố đẹp như tranh cổ tích, có một cô gái nhỏ bé với mái tóc vàng bay trong gió tưởng chừng phát ra ánh sáng óng ánh dười trăng, cô gái tựa một nàng công chúa nhỏ nhắn vui vẻ mĩm cười nắm lấy tay một chàng trai kéo đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười tuyệt trần không khỏi khiến những người bên đường say đắm.

Eric nhìn thân hình nhỏ nhắn phía trước, lại nhìn đôi bàn tay nhỏ bé lành lạnh đang siết lấy tay anh, ngắm nụ cười đến nguyệt thẹn hoa ghen của nhỏ thỉnh thoảng ngoái lại nhìn anh trong lòng có chút rung động hiếm có. Cô gái này mà là một vampire tàn bạo ư? Nụ cười ấy mà là của một con quỷ hút máu trong đêm sao? Chẳng giống một chút nào cả, vẻ đẹp ấy hoàn hảo đến mức anh còn hình dung mình giống một con quái thú đang sóng vai với người đẹp trong câu chuyện cổ “người đẹp và quái thú” vậy.

Hai người đi dạo qua hết con phố này đến con phố khác, ngắm hết thứ này đến thứ khác, đến khi Lin mệt hộc hơi mới dừng lại một cửa hàng nhỏ nhỏ xinh xinh. Nhỏ nhìn Eric vẫn bình thường chả có gì mệt mỏi không khỏi thán phục: “Wow, cậu khỏe thật đó”.

Eric cười máy móc: “Thấy cậu mệt đến không đi nổi nữa tôi rất vui”.

Lin bỉu môi có chút bực mình. Chợt ánh mắt nhỏ dừng ở những món đồ được đặt trên chiếc kệ làm bằng gỗ nâu xinh đẹp. Đảo qua một vòng, nhỏ cầm lấy sợi dây chuyền mặt hình vộ cực (∞) đưa lên trước mắt đánh giá: “Cái này đẹp nhỉ Eric”.

Eric gật gù.

Nhỏ lại nói tiếp: “Một lần, tôi đọc trên tạp chí, họ nói hình vô cực này tượng trưng cho sự tin tưởng, chân thành và tình bạn vô hạn mà mọi người dành cho nhau” rồi nhỏ quay sang nói với cô chủ cửa hàng: “Chị cho em lấy cái này”.

Sau khi thanh toán xong, Eric toan quay đi trước thì bỗng Lin chặn trước mặt anh, nở nụ cười ngọt ngào làm tim ai xao xuyến: “Cái này, tặng cho Eric”.

Eric ngẩn người nhìn Lin đến không thể rời mắt, nhất thời không biết nói gì cả, trong tim anh một cảm xúc phức tạp dâng lên mà chính anh cũng không thể nói được.

Lin thấy Eric như vậy, vội tháo móc khóa của sợi dây ra, nhích người đến gần Eric: “Từ khi tôi đến đây, Eric là người giúp đỡ tôi nhiều nhất. Cậu cho tôi ngồi chung, trong lớp tôi ngủ gật cậu liền chép bài giúp tôi, lúc tôi bị Edana đâm, cậu cũng là người cứu tôi, chưa kể nhiều lúc cậu còn cho tôi copy bài nữa, hehe. Có được một người bạn như cậu, tôi thật sự rất vui. Tôi hi vọng chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau”.

Không đợi Eric trả lời, Lin tiến sát đến gần Eric, do anh cao hơn nhỏ cả cai đầu, Lin phải nhón chân lên để đeo cho Eric. Trong khoảng khắc đó, khi mà cơ thể nhỏ nhắn ấy gần như xà vào lòng anh, trái tim Eric đập mạnh, theo lí trí anh muốn đẩy nhỏ ra nhưng lại không làm được, chỉ im lặng cảm nhận mùi hương tinh khiết lẫn chút ngọt ngào nơi mái tóc kia.

Sau khi chắc chắn móc khóa sẽ dễ gì bị đứt, Lin mới mĩm cười hài lòng: “Thật là, tôi biết tôi rất tốt, nhưng không cần cảm động đến thế đâu. Thật ra ở thế giới con người tặng quà cho nhau là chuyện hết sức bình thường ấy mà”.

Eric bất giác vẽ lên một nụ cười ấm áp tuyệt đẹp mà đã rất lâu rồi không xuất hiện ở nơi một kẻ máu lạnh như anh. Anh quay lại lấy chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào màu hồng lúc nãy mình vừa thấy, đích thân cài lên mái tóc Lin: “Vậy cái này tôi tặng lại cho cậu”.

Lin ngắm chiếc kẹp hoa anh đào xinh xắn nằm trên tóc vui vẻ gật đầu. Eric cất giọng đánh giá: “Cậu vẫn là hợp với hoa hồng đỏ kiêu sa diễm lệ hơn”.

Lin nhìn Eric, nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Eric à, khi cậu chọn một thứ gì đó, không quan trọng nó là gì, nó như thế nào, mà chính là bản thân mình cảm nhận thế nào về nó. Cho dù nó có rách nát thậm tệ trong mắt người khác thế nào, chỉ cần bản thân cảm thấy nó đẹp thì nó liền đẹp”.

Lúc đó, điện thoại Lin reo lên, nhỏ lấy điện thoại ra nghe máy rồi nói với Eric: “Emi đợi chúng ta ở một quán cafe gần đây, đi thôi nào” sực nhớ đến một chuyện nhỏ nói: “Emi cũng rất thân, tôi nghĩ nên mua cho cậu ấy nữa”.

Eric có vẻ không đồng ý, anh bước đi ra khỏi tiệm: “Không cần thiết đâu, tôi nghĩ gia cảnh Emi rất tốt, có rất nhiều trang sức đẹp, cậu nên mua thứ gì đó khác cho cậu ấy thì hơn”.

Lin thấy đúng nên gật đầu đồng ý, cùng Eric đi ra ngoài.

Eric nhìn mặt dây màu bạc phát ra ánh sáng trên cổ. Bỗng dưng anh nghĩ đến tâm trạng của mình khi phát ra câu nói lúc nãy, đó chính là chỉ muốn Lin tặng quà cho một mình anh mà thôi.

—-

Trong tiệm cafe nằm giữa lòng thành phố. Từ tầng 4 của tiệm, đưa mắt nhìn ra vách tường bằng kính có thể nhìn thấy được cảnh quan đẹp như tranh của thành phố.

Trên bàn, 4 tách cafe bốc khói nghi ngút, một chàng trai ngồic ạnh Emi mĩm cười nhìn Lin với Eric: “Chào hai cậu, tôi là Thomas, rất vui được làm quen”.

Lin cũng mĩm cười: “Ừm, chào cậu, Clionadh là tên tôi, nhưng nó khá dài dòng, cậu cứ gọi là Lin nhé”.

Eric nhẹ gật đầu: “Eric”.

Thomas vui vẻ nhìn Lin: “Mình nghe Emily nói cậu rất dễ thương, đúng là dễ thương thật”.

Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ trên cổ tay Eric khẽ run nhẹ nhắc nhở cho anh có đồng nghiệp đang gọi, anh đứng lên xin phép mọi người đi rửa tay.

Eric bước xuống cầu thang, lúc đó bỗng một cô gái va phải trúng anh, cô quay lại nói xin lỗi rồi bỏ đi.

Eric gật đầu, trong lòng bàn tay anh xuất hiện một mãnh giấy nhỏ với nội dung:

“Một toán vampire đã xẩy ngục đang tiến đến đây”.

Chỉ một câu ngắn gọn nhưng Eric đã biết mình phải làm gì.

Anh lấy trong túi quần ra một nắm những viên bi nhỏ bằng ngón tay cái. Toan ấn công tắc trên viên bi thì chợt trong đầu hiện ra nụ cười của Lin, ngón tay anh hơi dưng lại. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh vẫn dứt khoát ấn xuống rồi tùy tiện quăng ở đâu đó.

Quay trở lại bàn, Eric ngồi xuống cạnh Lin. Nhìn nhỏ vẫn vui vẻ trò chuyện với Emi, trong lòng Eric không khỏi cảm thấy như có một mũi kim đang chích vào tâm can anh.

Cheng!!!

Chiếc tách trên tay Emi rớt xuống đất rồi vỡ ta, cafe trong tách đổ ra tung tóe, cùng lúc đó, thân thể Emi đang ngồi trên ghế bỗng trượt dài xuống đất bất tỉnh.

“Emi” cả Lin và Thomas đều kêu lên. Nhỏ lập tức đứng dậy chạy qua chỗ Emi, vừa đứng lên một cơn chóng mặt buồn ngủ khiến Lin ngã chúi vào lòng Eric.

Eric nhìn Lin. Lúc đó anh thật sự muốn ôm nhỏ vào lòng, muốn bế nhỏ ra khỏi chỗ này nhưng lí trí vẫn chiến thắng tình cảm của anh. Anh giả vờ mệt mỏi gục xuống bàn.

Lin đưa tay lắc mạnh đầu. Cái thứ này nhỏ biết. Nó chính là thuốc mê mà bọn thợ săn vẫn thường sử dụng để bắt vampire. Tác dụng của nó là khiến những vampire cấp C và cấp D bất tỉnh trong khoảng thời gian khoảng 1h đồng hồ.

Chết tiệt. Sức mạnh của Lin đã bị phong ấn đến 8 phần, dĩ nhiên nhỏ không thể chống cự lại được. Nhìn sang Thomas, anh ta có vẻ vẫn còn trụ được, nhỏ nói: “Thomas, cậu đưa Emi đi xa nơi này, tim một cái hồ nước nào đó rồi ngâm dưới đó vài tiếng là sẽ ổn thôi”.

Thomas loạng choạng đứng dậy bế Emi đi: “Còn cậu thì sao?”.

Lin gắng sức đứng dậy: “Yên tâm đi, tôi không sao. Hơn nữa tôi không thể bỏ mặc Eric được. Tôi sẽ theo sau mà. Cậu đi đi”. Phải, phải đi càng nhanh càng tốt, nhỏ biết, một khi thứ này được sử dụng, chắc chắn sẽ có chuyện không sẽ đến. Bởi thế, nhỏ mới nói là ngâm nước vài tiếng, cốt chính là để Thomas và Emi đừng quay lại đây.

Nghe thấy thế, Thomas nhanh chóng bế Emi rồi đi.

Lin gượng người ngồi dậy, nhỏ nhanh chóng hóa ra một lớp băng mỏng phủ lấy mũi mình ngăn cho thuốc mê không tiếp tục bay vào mũi.

Đi qua bên cạnh Eric, thấy cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, Lin cũng nhanh chóng trang bị ngay cho Eric một cái khẩu trang băng. Nhỏ nhanh chóng dìu anh rồi khỏi đó.

Bước đến bức tường kính, Lin đưa chân một phát đạp nát tấm kính, toan dìu Eric nhảy từ tầng 4 xuống thì bước chân Lin ngay lập tức khựng lại. Đầu nhỏ như nổ “oong” một tiếng.

VAMPIRE CẤP E.

Đến gần 20 vampire cấp E đang rải rác ở các con phố. Đôi mắt chúng đỏ lè, hàm trăng dài nhọn kinh tởm liên tục khè ra.

Vampire cấp E. Bọn chúng có sức mạnh sánh ngang vampire cấp C, nhưng bọn chúng rất hung hăng và liều mạng vô cùng nên một vampire C chưa chắc đã là đối thủ của chúng. Ở vampire’s World, Vampire E luôn bị nhốt trong ngục. Nếu chúng xuất hiện ở đây, thì chỉ có thể là xẩy ngục.

Đưa mắt xuống nhìn khu phố, vampire ở đây đa số đều là cấp C và D nên phần lớn đã bất tỉnh, chỉ còn một vài người trụ lại. Lại nói, khu phố này nhỏ này tỉ lệ có một vampire quý tộc là cực kì hiếm.

Rầm!!

Cánh cửa kính cạnh bên bị một tên vampire E đá văng, đôi mắt đáng sợ của nó nhìn chăm chăm vào Lin khiến nhỏ không khỏi run nhẹ.

Eric lúc này đã tỉnh hơn, thều thào nói: “Bỏ tôi lại, cậu sẽ thoát dễ dàng”.

Bàn tay Lin càng siết chặt lấy Eric: “Đừng có mơ nhé, tôi không bao giờ bỏ cậu lại đâu”.

Vampire đó nhanh chóng lao đến Lin với tốc độ tia chớp, nhỏ né người qua, đồng thời ra sức tạo một căn phòng băng nhỏ vây quanh mình.

Thở hắt ra, Lin đặt Eric xuống, dùng tay tát mạnh vào mắt cậu ta: “Eric, làm ơn tỉnh lại đi”.

Eric mở mắt ra, nhưng trông bộ dạng vẫn còn yếu ớt: “Nguy hiểm lắm Lin, vampire E sẽ tấn công con mồi cho tới khi con mồi bị nó hút sạch máu mới thôi, cậu phải rời khỏi đây”.

Lin đột nhiên đưa tay đặt lên môi Eric, hành động này khiến Eric giật mình suýt nữa quên mất mình đang đóng kịch. Nhanh chóng, một làn khi lạnh theo khoang miệng anh chạy thẳng vào cơ thể khiến anh dù muốn giả mệt cũng phải tỉnh táo.

Lin hỏi: “Sao rồi?”.

“Ổn rồi”.

“Tốt, ổn rồi. Loại khói gây mê này chỉ cần uống nhiều nước hoặc khiến cơ thể bên trong lạnh lên là được. Bây giờ cậu đi đi Eric, tôi sẽ mở đường cho cậu”.

” Cậu tính làm gì?”.

“Đi cứu những người dân ngoài kia” Lin đáp thẳng.

“Cậu bị điên sao?” Eric kinh ngạc nhìn Lin.

“Chẳng phải cậu nói tôi uống máu chúa tể băng sẽ mạnh ngang quý tộc sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu”.

Lúc đó, Lin toan dùng khí lạnh lên bản thân, thì rắc một tiếng căn phòng băng của nhỏ bị 4 vampire E đập nát. Nhỏ rũa thầm, chỉ còn lại 2 phần sức mạnh, băng yếu ớt cũng là chuyện đương nhiên.

Cả hai bên bắt đầu giao đấu với tốc độ kinh khủng đến mức như những tia chớp sẹt qua màn đêm. Do là 4 chọi 2, bọn vampire E nhanh chóng chiếm được ưu thế.

Đột nhiên một tên vampire nắm chặt lấy cổ chân Eric khiến anh ngã xuống. Anh trong lòng than phiền một tiếng, nếu không phải có Lin ở đây, đừng nói đến 20 tên, ngay cả 200 tên anh cũng chỉ xử đẹp trong 10s.

Lập tức, Eric ngã xuống, anh nhìn Lin kêu lên: “Mặc kệ tôi, đi đi”.

Lin cắn môi, dùng một trụ băng chặn hai tên vampire kia lại, chạy qua giúp Eric. Trong lúc nhỏ đang đá Vampire kia ra, một tên khác bay lên chuẩn bị dùng bộ móng của nó cào vào Eric, Lin cắn răng vương tay ra đỡ.

Rẹt.

Mùi máu ngọt ngào tràn ngập trong không khí, phút chốc mùi màu khiến toàn bộ vampire cấp E dưới đất bắt đầu điên cuống chạy về hướng cafe.

Eric nhanh chóng đỡ lấy Lin. Anh không khỏi xót xa nhìn 5 đường rạch trên cánh tay trái của Lin như 5 lỗ thoát máu. Mùi máu của Lin lần đó khi anh cứu nhỏ đã biết được mùi vị của nó có khả năng khiến vampire điên cuồng thế nào nên đã bế nhỏ về phòng y tế. Bây giờ thì có vẻ rắc rối rồi đây.

Nếu anh không sử dụng đến năng lực thật của mình, có khả năng anh sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng sử dụng đến nó, anh buộc phải giết Lin để bịt miệng.

Nhìn cô gái nhỏ nhắn chống chọi với nỗi đau để giúp anh, anh từ từ lấy trong túi quần ra một con dao nhỏ. Bây giờ anh có thể giết nhỏ, chỉ một dao xuyên tim rồi đốt xác nhỏ đi là kết thúc. Chuyện đó quá dễ dàng cho anh mà.

Đương khi anh còn đang phân vân thì một cảnh tượng khiến anh tỉnh táo hẳn.

Ba vampire cấp E đồng loạt ngã xuống và chết tại chỗ.

Anh nhìn không hề lầm, Lin đã đóng băng máu nhỏ lại thành những cây kim nhỏ, rồi dùng chúng bắn về phía 3 tên vampire, kim vừa ghim vào bọn chúng đã lăn ra chết.

“Đi thôi Eric” Lin nắm lấy tay Eric, hai người một phát nhảy thẳng xuống tầng 4. Trên dường đi, hễ cứ có vampire nào xuất hiện, Lin lại đóng băng máu của nhỏ rồi bắn về phía những vampire E đó, chúng không kịp trăn trối gì đã lăn ra chết.

Không phải là Lin độc ác, mà bởi đối với vampire E, chết mới là cách giải thoát cho chúng.

Đến khi bọn vampire E đã chết sạch dưới tay Lin. Khuôn mặt vẫn luôn ửng hồng của nhỏ trắng bệch. Chỉ vì dùng máu của mình dụ vampire đến mà nhỏ không hề đóng băng vết thương, lại còn sử dụng máu làm vũ khí, cộng thêm việc sức chịu đựng của Lin vốn không bằng những vampire khác, nên nhỏ nhanh chóng xụi lơ trong vòng tay của Eric.

Eric đỡ lấy Lin. Chứng kiến cảnh tượng nãy giờ, đến anh cũng không thể nào lí giải được chuyện gì. Nhưng anh cảm thấy, anh cần phải giết Lin. Nhỏ mạnh hơn anh tưởng rất nhiều. Giết đi một vampire mạnh sẽ rất có ích cho hội thợ săn.

Lin trong lòng anh ho khụ khụ, nhỏ cố dùng chút sức tàn đóng băng vết thương lại: “Eric, cậu hình như bị thương rồi kìa”.

Lúc này Eric mới để ý đến cổ mình hơi ran rát, anh cũng không hẳn lo lắng, bởi máu anh ít nhiều cũng có 1 phần nhỏ máu vampire trong đó, hơn nữa anh đã sử dụng thuốc che mùi máu đi rồi.

Thế nhưng khi nhìn vào con mắt xanh mơ hồ của Lin, anh lập tức có dự cảm không lành.

Lin đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi bàn tay lành lạnh vuốt qua da thịt anh để lại cảm giác tê rân rân. Cả người nhỏ vốn đã kiệt sức nên nương hết vào anh, đôi bờ môi đỏ ngọt ngào bắt đầu lần đến cổ anh.

Chết tiệt, thợ săn hàng số 1 thế giới lại để vampire hút máu sao? Không được. Phải đẩy nhỏ ra, phải giết nhỏ đi.

Đầu nghĩ thế, nhưng thân hình mềm nhũn trong vòng tay lại có một sức hút hơn bao giờ hết khiến Eric hoàn toàn không cử động được.

Cổ họng Lin khát khô. Chết tiệt, mỗi lần bị thương nặng, mất máu nhiều hoặc vượt quá giới hạn cơ thể nhỏ sẽ thèm máu.

Lin muốn dừng lại, nhưng đôi môi không ngừng tìm đến chiếc cổ của Eric. Máu của Eirc rất thơm, nó như một sự hòa trộn giữa máu của 1/5 máu của dòng thuần và 4/5 là máu của con người. Thực sự nó khiến nhỏ sắp phát điên.

Ngay khi đầu lưỡi chuẩn bị lướt trên vết thương của Eric, thì sợi dây chuyện hình vô cực đập vào mắt khiến Lin khựng người lại. Nhỏ không thể làm thế, có chết cũng không được.

Cuối cùng cũng chiến thắng được, động tác chuẩn bị hút máu trở thành một màn thổi hơi vào vết thương. Vết thương lập tức đóng băng: “Thế này vết thương sẽ mau lành hơn”.

Cả hai không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Eric thấy thế cũng xua đi ngay ý nghĩ xấu về Lin. Trong lòng anh dâng lên cảm giác ấm áp. Anh nhẹ Lin lên, lấy đà rồi nhanh chóng vụt khỏi đó: “Không đi nhanh cảnh vệ chắc chắn sẽ đến hỏi cung chúng ta”.

Mặt trăng lặn báo hiệu đêm đã tàn. Những kẻ chuyên sống trong bóng đêm bắt đầu thôi sinh hoạt và đi ngủ. Bình minh ở Vampire’s World nhìn kĩ cũng có chút giống với thế giới con người, chỉ có điều nhợt nhạt hơn nhiều.

Trên đồng cỏ xanh mướt còn ướt sương đêm, Lin nằm dài xuống đó, tóc trải xuống thảm cỏ xanh. Nhỏ nhìn vết thương đang dần khép miệng lại trong lớp băng mỏng khẽ thở dài: “Việc hôm nay cậu thấy hết rồi đúng không?”.

Eric gật đầu: “Máu của cậu có khả năng giết vampire”.

Lin cũng không ngạc nhiên, suy cho cùng Eric là người khá thẳng thắng, lại rất thông minh: “Phải, tôi cũng không biết tại sao nữa”.

Nếu hôm nay không bị ép đến mức đó, nhỏ chắc chắn sẽ không phải sử dụng đến máu của mình.

“Ừ, không sao, tôi cũng không muốn hút máu cậu”.

Lin khẽ cười dùng tay kia đấm vai Eric đang ngồi cạnh đó: “Tôi thật không sai khi tin tưởng cậu mà, bạn tốt”.

Eric chỉ cười không đáp.

“Này, bình minh đẹp quá nhỉ? Cậu biết không, lúc còn ở thế giới con người, tôi rất thích nằm dài trên biển hoặc ngồi trên núi ngắm bình minh và hoàng hôn. Dù vậy có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được ngắm hoàng hôn đấy. Cậu biết vì sao không? Là vì ngày trước chẳng bao giờ tôi dậy trước bình mình cả” Lin nói rồi bật cười.

Eric nhìn nhỏ: “Cậu thích thế giới con người lắm sao?”.

Lin khép mắt: “Phải, thích rất thích luôn. Ước mơ của tôi là được đi khắp mọi nơi ngắm cảnh đẹp đó. Cuộc sống được thong dong tự tại thật thích biết mấy. Này Eric, cậu cũng thích hoa anh đào đúng không? Đến tháng tư chúng ta đến Nhật Bản ngắm hoa đào nhé?”.

Eric quay mặt về phía hoàng hôn, mĩm cười ấm áp: “Được, hứa đấy Lin ngốc”.

Tiếng người cạnh bên đã tắt, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Lin. Eric nhìn nhỏ, bàn tay không tự chủ mà vuốt lên bờ má mềm mại. Nhẹ nắm lây bàn tay nhỏ bé đó, anh mĩm cười. Một nụ cười vừa chứa chất sự hạnh phúc, lại xen lẫn đau khổ.

Mấy trăm năm làm thợ săn tàn nhẫn và chuyên nghiệp nhất thế giới, lại bị một cô gái khuất phục trong 8 ngày. Chuyện này còn có thể xảy ra sao?

Tổ chức từng nói: “Tình yêu là điểm yếu của thợ săn. Mà thợ săn không được phép có điểm yếu, nếu có điểm yếu thì lập tức phá hủy nó đi”.

Nhưng mẹ anh lại từng nói: “Sau này khi con lớn lên, con sẽ gặp một cô gái khiến con có thể sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để bảo vệ cô ấy. Điểm yếu của mình không nhất thiết phải phá hủy, mà còn có thể cất giữ bảo vệ nó”.

Lúc khó khăn nhất Lin đã không buông tay anh, vậy thì xin thề sẽ nắm lấy tay nhỏ. Bảo vệ nhỏ mãi mãi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN