Huyết Tình Hắc Đạo - Chương 5: Chỉ cần hai tiếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
315


Huyết Tình Hắc Đạo


Chương 5: Chỉ cần hai tiếng


Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ Mạc Thuần Uy, Hiểu Thiên cố nén xảm giác run sợ xuống.

Nếu nói cô là sát thủ giỏi nhất thì thế giới thì đảm bảo hắn sẽ là vũ khí hạt nhân nguy hiểm nhất vũ trụ với bán kính nguy hiểm không dưới hai nghìn mét.

Lão đại ơi lão đại. Anh cũng thật không hổ danh cái mặc danh mà cả giới tôn sùng.

Ưu Vệ nhìn vẻ mặt đầy oanh liệt của Hiểu Thiên. Anh ta nhếch mép mỉm cười. Người đàn bà này cũng không phải là vô dụng khi còn giữ được bình tĩnh mà đứng trước Mạc lão đại như vậy. Khá bản lĩnh.

“Cô nói đi. Tôi muốn nghe.” Chàng thiếu niên ngồi trên bàn, ánh mắt vẫn có điểm nghi hoặc nhìn về người phụ nữ lạ mặt là Hiểu Thiên.

Hiểu Thiên lúc này mới bị dời lực chú ý khỏi Mạc Thuần Uy, hướng mắt tới chàng trai kia.

Cô ưỡn thẳng lưng, lấy lại sự kiêu ngạo vốn có, điềm đạm nói: “Cậu mang theo khăn tay, lại là màu trắng, cho thấy cậu thích sạch sẽ. Hơn nữa từ cơ thể cậu, tôi ngửi được mùi thuốc sát trùng. Vậy nên cậu chắc chắn là Vô Dĩnh Kỳ, mà người được mệnh danh là Hắc Y bên cạnh Mạc lão đại, chỉ có Vô Dĩnh Kỳ mà thôi.”

Hiểu Thiên nói, âm thanh đều đều như đang trần thuật khiến ánh mắt chàng trai kia nổi lên tia hứng thú.

Cậu ta đứng lên, bước từng bước lại gần Hiểu Thiên, sau đó cúi mặt đối diện với cô, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam đầy mê hoặc của cô, nở nụ cười ngây ngô như đứa trẻ, nói: “Cô là ai?”

Giọng nói của cậu ta rất thoải mái, cộng với nụ cười trên môi như đang trêu đùa, nhưng con dao găm trên tay cậu ta và mũi dao đang chĩa vào bụng cô lại dường như lại không chứa lấy nửa điểm thân thiện.

Từ trước đến nay cậu luôn muốn đấu với một người duy nhất mà Vô Dĩnh Kỳ cậu đã mặc danh coi người đó là đối thủ dù chưa hề biết mặt.

Đó chính là Vô Ảnh!

Nhưng mà hôm nay… cô gái này thông minh, sắc sảo và nhạy bén đến mức khó tin.

Vô Dĩnh Kỳ cậu là lần đầu tiên có kẻ có thể khơi gợi sự hứng thú muốn giao tranh một trận ngoài Vô Ảnh.

Vừa là sát thủ lừng danh Vô Sát, lại vừa có thần kinh nhạy bén như vậy…

A! Dù biết cô ta rất nguy hiểm nhưng mà… thật khó khăn mới gặp được một đối thủ tầm cỡ như thế này.

Nghĩ tới đây, máu trong người Vô Dĩnh Kỳ lại dường như muốn nóng lên. Khoé môi kéo ra nụ cười đến là trẻ con: “Vậy cô đoán tôi bao nhiêu tuổi nào. Cô dám đoán đúng thì cái mạng của cô không còn đâu.” Nói xong, hai mắt cậu ta híp lại, bạc môi mỏng giơ ra, lộ hàm răng trắng bóng.

Chỉ là con dao lại đưa tới gần vùng bụng của cô hơn, Hiểu Thiên dường như còn cảm nhận được điểm nhói từ mũi dao.

Cô vẫn đứng yên không động đậy, cánh môi xinh đẹp căng mọng vẽ ra nụ cười thật tươi.

Cô đang ở trong hang cọp, không có lý gì phản công lại, chả khác nào đưa thân mình đến trước miệng cọp rồi bảo “thịt tôi ngon lắm, ăn đi” cả.

Cô biết cậu ta đang có hứng thú với cô, trong đầu cô đang suy tính tuổi của cậu ta.

Hắc Y?

Kẻ có y thuật đứng đầu thế giới, được ví như thần tiên sống. Giỏi cả về đông tây y lẫn tâm lý.

Dù cô chưa diện kiến Hắc Y lần nào, nhưng ít nhiều cô cũng có nghe về tên tuổi của mình lẫn những người khác. Nghe nói về chuyên môn tâm lý học thì người được mọi người kính cẩn đưa lên đứng ở vị trí thứ hai sau Vô Ảnh chính là Hắc Y – Vô Dĩnh Kỳ.

Chỉ là cô không thể ngờ… Hắc Y lại còn quá trẻ đến thế này. Nếu xét về độ tuổi của làn da và tỷ lệ ngũ quan trên khuôn mặt, có khả năng cậu ta mới chỉ mười bảy đến mười tám tuổi.

“Tôi biết rồi nhé. Cô đang nghĩ tôi mười tám tuổi đúng không?” Vô Dĩnh Kỳ đứng thẳng người lên, sau đó nói: “Cô sợ chết đến thế à? Không dám đoán trúng tuổi của tôi? Tôi hai mươi bảy tuổi nhé!”

Cá… cái gì?

Hai mươi bảy?

“Vào vấn đề chính đi. Dĩnh Kỳ.”

Không để Hiểu Thiên kịp ngạc nhiên xong thì một giọng nói âm trầm tựa hồ như từ dưới mấy ngàn lớp băng phát ra, lạnh đến có phần rộn rạo tê rần.

Hiểu Thiên liếc mắt, người đàn ông kia vẫn như một bức tượng ngồi ở đó, chỉ là toàn thân anh ta toát ra cỗ hàn khí bức người, khiến cho người đối diện bất giác nảy sinh cảm giác khiếp sợ.

Đúng là khí chất của lão đại hắc bang. Hiểu Thiên thầm than.

“A đúng rồi. Xin lỗi lão đại.” Vô Dĩnh Kỳ nghe Mạc Thuần Uy nói thì quay người, bước nhanh về phía Mạc Thuần Uy, nở nụ cười ngây ngô cầm lên tập tài liệu trên bàn, sau đó nhìn Mạc Thuần Uy, nói: “Vụ lần này hơi căng. Lão đại à, tôi đâu phải có ba đầu sáu tay đâu mà giải quyết được hết cái đống tồn đọng kia, bây giờ lại còn vác thêm khối ung nhọt này nữa chứ, nên tôi cần thêm một ít thời gian.”

Mạc Thuần Uy lạnh lùng liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nhả ra hai chữ: “Bao lâu?”

Vô Dĩnh Kỳ nghe vậy thì cười cười, ngón tay sờ sờ mũi, nói: “Hai ngày.”

“Hai tiếng.”

Dường như đồng thời với Vô Dĩnh Kỳ, một giọng nói thanh thuý cùng vang lên.

Ngay lập tức, sáu con mắt trong phòng cùng không hẹn mà hướng về phía Hiểu Thiên, ngọn nguồn của thứ âm thanh mềm mại, dễ nghe kia.

Hiểu Thiên chắp hai tay sau lưng, ưỡn thẳng lưng nhìn sâu vào mắt Mạc Thuần Uy nói: “Với tôi, chỉ cần hai tiếng đồng hồ.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN