[huyết tộc cấm vực] như những vì sao - chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


[huyết tộc cấm vực] như những vì sao


chương 12


-Tiết học hôm nay đến đây thôi, tan lớp!

Giáo viên đứng trên bục giảng phòng học của Nguyệt Kiến vang lên, cho phép các học viên nghỉ giải lao sau tiết học vất vả.

“Rất nhiều thứ thầy giáo giảng bố đều đã dạy cho mình, để đuổi kịp mọi người cũng không khó”, Nguyệt Kiến trong đầu thầm đánh giá tiết học vừa rồi, cô quay sang cậu bạn cùng bàn vẫn đang nằm gục xuống bàn, thầm nghĩ: “tinh nham số phận sắp đặt có lẽ tôi ko nên dây dưa nhiều với cậu a…ma vương mà rất yếu đuối”

Thời gian cứ vậy mà trôi đi, mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường cho đến tiết học thứ ba.

Lớp trưởng Qua Thần đột nhiên bước lên bục giảng, thông báo với các học viên trong lớp:

-Tôi có một thông báo, bởi vì thầy có việc nên tiết học này chuyển thành tự học !

“Tự học? hay đấy?!” vì lời nói đó làm cô thú vị .

Đến bấy giờ, cậu bàn cùng bàn với Nguyệt Kiến cuối cùng cũng tỉnh dậy khiến Nguyệt Kiến hơi giật mình. Cậu ta bất ngờ quay đầu về phía cô, trên gương mặt cậu ta có vô số những vết sẹo chằng chịt trông rất đáng sợ. Nhìn thấy gương mặt của cậu ta, Nguyệt Kiến ngạc nhiên ,mỉm cười chả có gì chứng minh cho sự sợ hãi cả.

Cậu bạn ngồi cùng bàn Nguyệt Kiến sau khi không thấy chuyện gì khác lại gục xuống bàn ngủ tiếp.

Tại lâu đài huyết tộc

Tư Vũ Hành cùng đám thuộc hạ cúi đầu, một tay đặt lên ngực, thái độ cung kính đứng cúi chào trước thủ lĩnh, giọng điệu dõng dạc thông báo tình hình cho hắn:

-Thủ lĩnh, vẫn không tìm thấy Cấm Vực Chi Thi.

-Ồ?

Phạm Lạc Già trên tay cầm một ly đựng thứ chất lỏng đỏ tươi như máu, hắn ta ngồi trên ghế nệm dài, phong thái nhàn nhã thưởng thức ly rượu vang sắc đỏ đẹp đẽ mê hoặc.

-Tiến sĩ Nam Cung chết rồi, Nam Cung Nguyệt Kiến được đội thợ săn còn sót lại cứu thoát, đã đưa đến học viện Khải Luân ở thành phố Khải Tát.

tư vũ hành tiếp tục trình bày.

-Thành phố Khải Tát, đó là địa bàn của đảng phái bí mật. Chúng ta ở đó không thể muốn làm gì thì làm, chỉ có thể đưa nội gián vào.

Phạm Lạc Già một tay chống lên thành ghế, tì đầu lên tay, tay còn lại lắc ly rượu bên trong chứa thứ chất lỏng màu đỏ tươi sóng sánh, ra lệnh.

-Vâng! Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp.

Cách đó không xa, Triêu Nhan bị chiếc vòng xích sắt trói ngược hai tay ra phía sau, trên miệng bị buộc một miếng vải trắng khiến cô không thể nói được, bông hồng xanh ở phía dưới xương quai xanh bị thuốc làm cho yếu đuối làm ức chế, chuyển thành màu đen. Từ xa cô đã nghe thấy hết những gì mà chúng nói. Nghe thấy tình hình của tiến sĩ Nam Cung và Nguyệt Kiến, Triêu Nhan sững người, trên mặt cô, hai hàng nước mắt chảy dài đau đớn.

-Cô đã nghe thấy hết rồi?!

Phạm Lạc Già đột nhiên đứng dậy, tiến về phía Triêu Nhan, hắn ta đưa tay lên mặt cô, gạt đi những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi hắn vô sỉ vuốt những sợi tóc dài của cô, Triêu Nhan không thể nói được, cô nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, chỉ hận lúc này không thể nào giết chết hắn.

-Đang đau lòng vì cái chết của tiến sĩ sao? Đó là sự trả giá. Cô không nói ra tung tích của Cấm Vực Chi Thi… Bọn họ sẽ vì cô mà trả giá. Lần này là tiến sĩ… Lần sau… sẽ đến lượt Nam Cung Nguyệt Kiến…

Ngày hôm sau

Căn tin trường học

Nguyệt Kiến trên tay bưng khay thức ăn tới một bàn phía góc khuất một mình ngồi xuống, đám nữ sinh trong lớp thấy vậy lại bắt đầu xì xào to nhỏ:

-Mau xem, cái người Nam Cung Nguyệt Kiến đó giống như là luôn muốn tránh mọi người vậy!

Nữ sinh tóc ngắn vắt tay lên thành ghế, quay xuống quan sát Nguyệt Kiến, bình phẩm, thái độ có vẻ như coi thường.

-Nếu như không tránh, cũng chẳng có ai muốn ở cùng cậu ta!

Nữ sinh ngồi bên cạnh tay đưa dĩa thức ăn lên miệng cũng tiếp lời.

-Chính là như thế, các cậu biết không, cậu ta là sự tồn tại không may mắn. Chắc là có giấu nhiều bí mật không thể nói với ai!

-Làm sao cậu biết?

-Tôi là nghe học sinh năm ba mới chuyển đến – chị Lăng Tuyết Tiêu xinh đẹp nói đó!

-Lăng Tuyết Tiêu?!

Cả bọn nghe vậy đồng thanh.

-Đúng vậy, cậu vẫn không biết à? Hôm qua năm ba mới chuyển đến một cặp đẹp trai xinh gái, người nam là Lẫm Hiên Trì, người nữ là Lăng Tuyết Tiêu!

Nữ sinh tóc ngắn vừa dứt lời, thì đột nhiên trong căn tin xuất hiện một cặp nam nữ rất đẹp, cô ta trông thấy bọn họ, thái độ vui vẻ hẳn lên, nói tiếp:

-Mau nhìn, bọn họ đến rồi!

Lẫm Hiên Trì cùng Lăng Tuyết Tiêu vừa mới bước vào, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ:

-Lẫm Hiên Trì đó… thật sự rất đẹp trai!

-Uh uh! Không giống lớp trưởng lạnh lùng, nhìn vừa ấm áp vừa tỏa sáng!

Đám nữ sinh đổ dồn vào Lẫm Hiên Trì, đám nam sinh thì lại ngắm nhìn Lăng Tuyết Tiêu mà xuýt xoa:

-Lăng Tuyết Tiêu dễ thương quá!

“Chào các anh chị, có thể làm quen một chút không?
Thật là đẹp trai đẹp gái!
Chúng tôi muốn ngắm!
…”

Thấy ồn ào, Nguyệt Kiến quay sang nhìn lên, thấy Hiên Trì và Tuyết Tiêu được chú ý như vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Họ rất được hoan nghênh. Cũng khó trách, người xuất sắc như họ, đi đâu cũng rất có khí thế.”

Đột nhiên Lẫm Hiên Trì nhìn thấy Nguyệt Kiến đang ngồi ở bàn trong góc ăn một mình, cậu nhanh chóng đi đến, để lại mình Tuyết Tiêu tròn mắt ngạc nhiên:

-Em ngồi có một mình thôi sao?

Lẫm Hiên Trì mỉm cười thân thiện với cô.

-Vâng! Chào anh…

Nguyệt Kiến hơi giật mình đáp.

-Anh cùng ăn với em!

Nói rồi, cũng không quan tâm xem Nguyệt Kiến có đồng ý hay không, Hiên Trì đặt khay thức ăn xuống bàn, kê ghế ngồi xuống cạnh Nguyệt Kiến, mỉm cười nhìn cô, nói:

-Anh mua rất nhiều đồ ăn, em dùng thử xem!

-ko càn đâu em ra chỗ khác ăn được

nguyệt kiến nhẹ nhàng lách đi

“A?!” Đám nữ sinh nhìn thấy cảnh ấy thì không khỏi sửng sốt, vẻ mặt khó tin. Lẫm Liên Trì liền nhanh chóng lên tiếng giải thích với bọn họ:

-Chào mọi người, tôi là học sinh năm ba mới chuyển đến, Lẫm Hiên Trì. Nam Cung Nguyệt Kiến là bạn của tôi. Nguyệt Kiến em ấy tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng là người tốt. Về sau mong mọi người sẽ quan tâm em ấy.

Nghe vậy, đám nữ sinh lại càng cảm thấy bất ngờ hơn.

“Bạn?
A?! Anh đẹp trai mới chuyển đến lại nói thay cho cậu ta!”

-Đáng ghét!

Lăng Tuyết Tiêu trông thấy như vậy, vẻ mặt cau lại, tức giận.

-Cái đó… Nhất định rồi!

-Không thành vấn đề!

Đám nữ sinh bên ngoài tươi cười đồng ý với Hiên Trì nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Dù trong lòng ghen tị muốn chết! Nhưng trước mặt anh đẹp trai phải ngụy trang cho tốt”.

Nghe đám nữ sinh nói vậy, Lẫm Hiên Trì mỉm cười hài lòng. Trái ngược với Hiên Trì, Nguyệt Kiến khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: “Thật căng thẳng, mọi người đều ở bên cạnh nhìn”.

Tự học buổi tối

“Quy định của trường, buổi tối có thể đến lớp hoặc thư viện đọc sách. Tuy rằng không phải ý hay gì, nhưng ở trong ký túc xá cũng không có việc để làm…” Nguyệt Kiến đi loanh quanh trong khuôn viên học viện, trong đầu thầm nghĩ.

-Nhìn xem, đó là Nam Cung Nguyệt Kiến…

-Lúc ăn trưa, có anh đẹp trai năm ba mới chuyển đến đó

-vậy mà còn bỏ đi …

Học viên trong trường nhìn thấy Nguyệt Kiến lại quay sang thì thầm to nhỏ khiến cô cảm thấy không thoải mái: “Từ sau buổi ăn trưa, người chỉ chỉ trỏ trỏ dường như càng nhiều thêm. Bên này hình như có con đường nhỏ, mình vẫn nên tránh họ”.

Con đường này khá nhỏ, hai bên chỉ toàn là những tán lá cây xào xạc, đi được một đoạn, Nguyệt Kiến bỗng khựng lại:

-Ơ? Dưới đất có… vết máu?!

Từ đằng xa, đột nhiên có một bóng người chạy vụt qua trước mặt Nguyệt Kiến, cô sững lại, có chút ngạc nhiên vì người đó là… “Lớp… trưởng?!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN